Chỉ Muốn Giấu Em Đi - Tĩnh Phi Tuyết

Chương 17

Việc một con mãng xà khổng lồ không rõ lý do xuất hiện trong trường học, ở thời đại mà ai cũng có điện thoại di động này, đương nhiên là không thể giấu giếm được.

Rất nhanh, tin tức “Kinh hoàng khung cảnh mãng xà xuất hiện tại trường học” lan truyền rộng rãi trên mạng, có cả hình ảnh và bằng chứng xác thực. Đầu tiên là Weibo chia sẻ, sau đó là giới truyền thông nghe tin lập tức hành động, chưa đầy hai ngày trường thực nghiệm tỉnh đã trở thành “tin nóng” trên mạng. Phải biết rằng “trường học” bản thân đã là một nơi rất mẫn cảm, bất kỳ một cơn gió lay động cọng cỏ nào cũng bị người ta thổi phồng lan truyền ầm ĩ, huống chi là một tin tức gây chấn động như thế này.

Không nổi tiếng mới lạ.

Buổi tối Trần Nặc lướt Weibo còn nói thầm với Thẩm Nam Chu, “May mà hôm đó cháu không ở đó, nếu không chắc chắn sẽ bị ám ảnh về trường học mất.” Cô bé vốn có ác cảm với các loài động vật thân mềm, nghĩ thôi đã thấy rùng mình.

Thẩm Nam Chu như đang suy nghĩ gì đó, đề nghị, “Có muốn xin nghỉ thêm hai ngày nữa không?” Anh vẫn còn chút nghi ngờ về chuyện con rắn yêu kia, không quá muốn để cô bé ra ngoài.

Trần Nặc lắc đầu, “Ngày mai là ngày đầu tiên khai giảng, quân sự cháu đã nghỉ rồi, khai giảng mà lại vắng mặt nữa thì quá đáng lắm!”

Thẩm Nam Chu có chút bất đắc dĩ, cuối cùng không nói gì nữa, đẩy cốc sữa bò bên cạnh qua, “Mau uống đi, không còn sớm nữa, nên ngủ rồi.”

Ngày hôm sau đến trường, rất nhiều người trong lớp vẫn còn bàn tán về chuyện con mãng xà, tuy đã qua ba ngày, nhưng độ nóng của sự việc vẫn không giảm đi bao nhiêu.

Dương Kỳ ở bên cạnh kể với cô bé, “Cậu không thấy đâu, tớ sợ chết khiếp, con rắn đó thật sự rất dài rất to, thầy giáo gọi 119, 119 khống chế được con rắn, rồi gọi cả chuyên gia sở thú thành phố đến, chuyên gia nói đó là động vật bảo tồn cấp hai quốc gia, to như vậy là lần đầu tiên thấy, nói có thể là do bọn trộm săn bắt trong quá trình vận chuyển không cẩn thận làm nó chạy mất, không biết thế nào lại chui vào trường mình, còn nói con rắn đó không có độc, đưa về sở thú kiểm tra một chút nếu không bệnh tật gì thì sẽ thả về tự nhiên.”

Những tin tức này trên mạng đều đã đưa, Trần Nặc đã sớm biết, bất quá nghe cô bạn lặp lại lần nữa cũng không thấy nhàm chán.

Hai người lại thảo luận một lát, thầy giáo liền đến. Ngày đầu tiên khai giảng, sách mới còn chưa phát, đọc sớm cũng không được, lát nữa còn có lễ khai giảng, đơn giản tranh thủ lúc rảnh rỗi liền xếp chỗ ngồi theo chiều cao.

Trần Nặc không phải là người cao nhất trong các nữ sinh, nhưng cũng không thấp, cô bé lớn lên xinh đẹp, thành tích nhập học xếp thứ 5 trong lớp, xuất phát từ nhiều mặt cân nhắc, thầy giáo xếp cô bé ngồi ở vị trí giữa lớp. Nói trùng hợp cũng trùng hợp, cô bé lại thành bạn cùng bàn với Dương Kỳ. Dương Kỳ còn nhỏ giọng nói với cô bé, “Cậu lớn lên xinh đẹp, thầy Trịnh sẽ không để con trai ngồi gần cậu đâu.”

Ba năm cấp ba quan trọng hơn cấp hai nhiều, bọn trẻ ở độ tuổi này lại đang trong giai đoạn dậy thì với nhiều vấn đề nảy sinh, chuyện yêu sớm năm nào cũng nghiêm cấm nhưng năm nào cũng không dứt, hơn nữa bây giờ tư tưởng của bọn trẻ trưởng thành sớm, hội chứng tuổi nổi loạn thịnh hành, những cô gái lớn lên xinh đẹp lại học giỏi như Trần Nặc đương nhiên là đối tượng được thầy cô đặc biệt chú ý, vừa không thể để cô bé ảnh hưởng người khác, cũng không thể để người khác ảnh hưởng cô bé.

Đúng như Dương Kỳ dự đoán, xung quanh Trần Nặc toàn bộ đều là nữ sinh.

Nửa tháng sau, đến sinh nhật lần thứ 15 của Trần Nặc, không khéo lại rơi đúng thứ Tư. Ban ngày đi học, buổi tối ăn sinh nhật, Thẩm Nam Chu năm nay tặng cô bé một chiếc điện thoại di động mới, là mẫu mới nhất vừa ra mắt, lại tặng thêm một chiếc vòng cổ, bằng vàng trắng, một loạt viên kim cương nhỏ được khảm thành hình gợn sóng, có chút tươi mát, rất xinh đẹp.

Đây là lần thứ tư hai người cùng nhau đón sinh nhật, 12 tuổi, 13 tuổi, 14 tuổi, 15 tuổi… Nhìn người đàn ông đang cắt bánh kem, ôn nhuận như ngọc, anh tuấn tuyệt luân, Trần Nặc đột nhiên có chút lo sợ nghi hoặc bất an, đột nhiên vươn tay nắm lấy ống tay áo anh, khi anh nghi hoặc nhìn sang thì cô bé lại ngơ ngác không biết nên nói gì, ngây ngốc đối diện với anh.

Thẩm Nam Chu với đôi mắt dài quyến rũ thoáng qua một vệt sáng nhạt, ôm cô bé vào lòng, không lộ vẻ gì dịu dàng hỏi, “Sao vậy?”

“Chú,”

“Ừ?”

“Sẽ luôn ở bên cháu, cùng cháu đón tất cả các sinh nhật, đúng không?”

Cuối cùng cũng nói ra được, giống như vừa chạy xong một cuộc đua 800 mét, thần kinh căng thẳng của Trần Nặc đột nhiên thả lỏng, hoàn toàn dồn trọng lượng cơ thể lên người anh. Cô bé cũng không biết mình đang lo lắng sợ hãi điều gì, chỉ là đột nhiên trong lòng trống rỗng không còn cảm giác an toàn.

Trong đôi mắt phượng hơi xếch lên của Thẩm Nam Chu, một vệt đỏ thắm hiện ra, ngay sau đó lại nhanh chóng biến mất. Biểu tình của anh càng thêm hòa hoãn, ý cười càng thêm dịu dàng như bông, giọng nói cũng càng thêm dễ nghe êm ái, “Chúng ta đã ước định rồi, sau này mỗi một sinh nhật của cháu, chú đều sẽ ở bên cháu, Nặc Nặc quên rồi sao?”

“Cháu… không quên.”

“Vậy là không tin lời hứa của chú sao?”

“Không, không phải,” giọng cô bé run rẩy, có chút khẩn trương khô khốc, “… Cháu, có chút sợ hãi.”

“Sợ cái gì?”

Cô bé im lặng, Thẩm Nam Chu thở dài bên tai cô bé, giống như một dòng suối dài chảy róc rách, lộ ra vẻ buồn tẻ khúc chiết. Trần Nặc không chịu nổi tiếng thở dài của anh như vậy, khô khốc mở miệng, “Cháu sợ giấc mơ đẹp sẽ đột nhiên dừng lại.”

Nỗi ưu tư mịt mờ sâu thẳm trong lòng cuối cùng cũng được bộc lộ ra ngoài.

Thẩm Nam Chu quá tốt, anh đã tạo cho cô bé một giấc mơ đẹp, nhưng giấc mơ này không có sự đảm bảo, có lẽ ngày mai, có lẽ năm sau, có lẽ ngay sau đó, cô bé sẽ lại một lần nữa trở về thế giới thực tại đầy kh*ng b*.

Nếu chưa từng trải qua sự “tiêm nhiễm” của giấc mơ đẹp, có lẽ cô bé sẽ không lo được lo mất, bởi vì mấy năm nay thật sự sống quá hạnh phúc, cho nên mới càng sợ hãi.

“Ngốc ạ, ăn sinh nhật sao lại khóc?” Ngón tay lạnh lẽo lướt qua khóe mắt cô bé, động tác mềm nhẹ vô cùng. Giọng nói ôn hòa của Thẩm Nam Chu giống như chất xúc tác mạnh mẽ nhất, Trần Nặc lại không nhịn được, oà khóc lớn trong lòng anh.

Không biết bao nhiêu đêm, trước khi chìm vào giấc ngủ cô bé đều phải thấp thỏm một phen, lo lắng khi tỉnh dậy lần nữa, tất cả đều là hư ảo. Không biết bao nhiêu lần, khi đối diện với anh, cô bé đều phải thật cẩn thận, sợ hãi khoảnh khắc tiếp theo sẽ bị đánh rơi vào bụi bặm.

Khi những áp lực này năm này qua năm khác, tích tụ đến một điểm giới hạn nhất định, thì vào hôm nay cuối cùng cũng bùng nổ.

Thẩm Nam Chu ôm cô bé khóc đến thê thảm trong lòng rất có chút dở khóc dở cười, nghẹn lời không biết nói gì. Anh chẳng thể ngờ cô bé lại phản ứng lớn như vậy, vừa có chút đau lòng, lại có chút mừng rỡ, vỗ nhẹ lưng cô bé, thấp giọng khuyên giải an ủi bên tai.

Trần Nặc khóc một trận thống khoái đầm đìa, cuối cùng vẫn là Thẩm Nam Chu ôm cô bé vào phòng tắm rửa mặt. Khóc xong rồi, trút hết ra, lý trí trở lại, cô bé mười lăm tuổi có chút ngượng ngùng.

Thấy cô bé ngượng ngùng, Thẩm Nam Chu xoa xoa cái mũi đỏ ửng vì khóc của cô, có chút tức giận, “Cháu đó, sau này không được suy nghĩ lung tung nữa, chú nói rồi mà cháu không tin, những thứ tự cháu tưởng tượng ra thì lại tin tưởng không chút nghi ngờ.”

“Cháu…”

Anh cắt lời cô bé, “Lần sau còn nghĩ bậy bạ chú phạt cháu… ăn thịt rắn.”

Trần Nặc: “…”

Đùa một câu, Thẩm Nam Chu lại nghiêm mặt nói, “Nặc Nặc, chú không biết phải đảm bảo thế nào mới có thể xua tan nỗi bất an của cháu,” anh hơi trầm ngâm, “Hay là đem toàn bộ tài sản của chú cho cháu thế nào? Như vậy chú không một xu dính túi, muốn chạy cũng chạy không thoát.”

Đề tài này quá lớn và quá kinh khủng, Trần Nặc đột nhiên trợn tròn mắt, phản ứng lại vội vàng lắc đầu xua tay, vẻ mặt sợ hãi tột độ.

Thẩm Nam Chu lại như cảm thấy biện pháp này không tệ, anh xoa xoa tóc cô bé, “Cứ quyết định như vậy đi, ngày mai chú sẽ liên hệ luật sư, đến lúc đó đem toàn bộ tài sản chuyển cho cháu.”

Trần Nặc… Trần Nặc sắp khóc đến nơi rồi!

“Chú đừng mà, sau này cháu không bao giờ nghĩ lung tung nữa, chú đừng chuyển tài sản cho cháu, cầu xin chú! Làm ơn!”

“Hiện tại chú chỉ có thể nghĩ ra biện pháp đảm bảo này.”

Cô bé túm lấy tay anh vẻ mặt kinh hãi quá độ, cô bé đâu phải là kẻ vong ơn bội nghĩa, làm sao có thể muốn tài sản của anh! Ngay cả nghĩ thôi đã thấy đại nghịch bất đạo rồi!

Thấy cô bé như vậy, Thẩm Nam Chu nhướng mày, “Thật không cần?”

“Đánh chết cũng không cần!”

“Vậy sau này…”

“Chú nói gì cháu cũng tin tưởng tuyệt đối không nghi ngờ!”

Thẩm Nam Chu hài lòng, khẽ mỉm cười, như trăm hoa đua nở, “Ngoan nào ~”

Một sinh nhật đáng lẽ rất vui vẻ, lại trải qua một phen biến cố bất ngờ. Bất quá khóc một trận, nói rõ ràng, lòng cũng yên ổn xuống, Trần Nặc cảm thấy mối quan hệ giữa mình và Thẩm Nam Chu dường như càng thêm thân mật.

Giữa tháng 11, kỳ thi giữa kỳ đầu tiên của lớp 10, Trần Nặc, đạt hạng nhất toàn khối, rất là nở mày nở mặt. Cuối tuần Dương Kỳ gọi điện thoại cho cô bé, hẹn cô bé ra ngoài đi dạo phố, Trần Nặc không muốn ra ngoài, Dương Kỳ liền nhắc đến chuyện cô bé đã hứa đỗ thủ khoa sẽ mời khách. Đây là chuyện trước đó Trần Nặc thuận miệng đáp ứng, vốn định thứ hai mua chút đồ ăn vặt mang đến trường chia, bây giờ Dương Kỳ đề nghị, cô bé cũng không tiện từ chối, chỉ có thể thay quần áo ra ngoài.

Thẩm Nam Chu biết liền muốn lái xe đưa cô bé đi, Trần Nặc không cho, “Chỉ ở Carrefour phía trước thôi, cháu đi bộ qua là được.” Bên ngoài ánh mặt trời rực rỡ, anh ra ngoài có chút bất tiện.

Cùng Dương Kỳ ở Happy Mall đi dạo, lại mời cô bạn ăn vài thứ ở gần đó, đến gần 5 giờ chiều hai người tạm biệt. Đi ngang qua siêu thị trong khu dân cư, Trần Nặc gọi điện thoại về nhà hỏi có muốn mua gì không, Thẩm Nam Chu bảo cô bé mua chút trứng gà.

Vừa xách túi trứng gà bước vào cửa, Trần Nặc thấy Thẩm Nam Chu đang đứng đợi ở huyền quan. Cô bé vừa định lên tiếng, nụ cười trên mặt anh đột nhiên vụt tắt. Trần Nặc còn chưa kịp phản ứng, đã bị Thẩm Nam Chu thô lỗ kéo mạnh qua một bên, chiếc túi xách đeo trên vai bị anh giật mạnh xuống ném xuống đất, túi trứng gà cũng không cẩn thận cọ xuống sàn, vỡ tan tành không dám nhìn.

“Sao vậy chú?” Trần Nặc mở to mắt đầy vẻ nghi hoặc, giữa lông mày Thẩm Nam Chu hơi nhíu lại, không biết nên giải thích thế nào. Anh đành kéo tay cô bé lùi lại mấy bước, nhưng không dám để cô bé về phòng rời khỏi tầm mắt mình.

Ngay lúc đầu Trần Nặc đầy những dấu chấm hỏi, thì từ trong túi xách của cô bé lại có âm thanh truyền ra.

“Tôi không cố ý mạo phạm, xin cho tôi cơ hội giải thích.”

Âm thanh này rõ ràng từng chữ, phát âm chuẩn xác, Trần Nặc lại đột nhiên giật mình, lông tơ trên người lập tức dựng ngược lên, da gà nổi khắp người, da đầu tê dại nhìn về phía chiếc túi mới mua tháng trước trên mặt đất, giá cả… chín trăm tám.

Sắc mặt Thẩm Nam Chu thật không tốt, anh không sợ thứ Trần Nặc mang về trong túi, mà là thời điểm không đúng. Mấy năm nay anh cẩn thận giữ gìn, ngay cả Bạch Cập cũng không dám để lộ diện, chỉ vì muốn cho cô bé bên cạnh một môi trường trưởng thành bình thường.

Nhưng hôm nay, giờ phút này, thế giới nhỏ bé tỉ mỉ dựng xây gần bốn năm có lẽ sẽ sụp đổ vì vị khách không mời mà đến này.

Lúc này Thẩm Nam Chu hận không thể lóc thịt đối phương thành tám miếng!

“Tôi mặc kệ anh có lý do gì, lập tức cút cho tôi.”

Âm thanh kia im lặng trong một thoáng, có tiếng sột soạt từ trong túi truyền đến, Trần Nặc được Thẩm Nam Chu che chắn phía sau, tuy rằng sợ hãi, nhưng vẫn nhịn không được ló đầu ra nhìn.

Một con rắn hoa nhỏ xíu, còn nhỏ hơn cả ngón út, dài bằng sợi dây giày bò ra từ trong túi.

Bình Luận (0)
Comment