Chỉ Muốn Giấu Em Đi - Tĩnh Phi Tuyết

Chương 16

Trường cấp ba thực nghiệm tỉnh, học sinh mới nhập học phải tham gia một tuần học quân sự.

Giữa mùa hè oi ả, việc đứng dưới nắng gắt luyện tập quân sự quả thực vô cùng khắc nghiệt.

Trần Nặc tranh thủ lúc huấn luyện viên không chú ý, lén lau mồ hôi đang chảy vào mắt. Cái nắng như thiêu đốt khiến người cô hoa mắt chóng mặt, bàn chân đau nhức như bị gai đâm, không biết còn phải đứng bao lâu nữa mới được nghỉ.

Hôm nay mới là ngày đầu tiên của đợt quân sự, mà cô bé đã cảm thấy như một ngày dài bằng cả năm.

Huấn luyện viên đột nhiên xoay người, Trần Nặc dáng người tầm thước, đứng ở hàng thứ hai từ dưới lên của đám nữ sinh nên không bị chú ý. Một bạn nam khác số phận không may mắn bị bắt gặp, huấn luyện viên vừa quay lại thì cậu ta đang duỗi người -_-||, thế là bị lôi ra ngoài đứng phạt một mình, những người khác thì được giải tán nghỉ ngơi.

Dương Kỳ, cô bạn béo lùn từng ngồi cùng bàn với Trần Nặc ở cấp hai và bây giờ lại học cùng lớp, đi theo bên cạnh cô bé nhỏ giọng than vãn, “Huấn luyện viên của chúng ta nghiêm khắc quá đi, cậu xem lớp hai kia kìa, hòa nhã bao nhiêu, bọn họ được nghỉ hai lần rồi bọn mình mới được nghỉ một lần.”

Huấn luyện viên lớp hai nhìn qua đã thấy dễ tính, có vẻ chất phác, hiền hậu và thật thà. Không giống huấn luyện viên của họ, cảm giác vô cùng lạnh lùng, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, lại ít khi cười nói, khí thế thật sự có vài phần sắc bén.

Trần Nặc trong lòng khá đồng tình với điều này, bất quá “danh phận” đã định, ngưỡng mộ cũng vô ích.

Đi đến dưới bóng cây cầm lấy cốc nước của mình vặn ra uống, Dương Kỳ đã chẳng còn hình tượng gì mà ngồi phệt xuống đất, dùng tay quạt gió hỏi, “Nghỉ hè cậu đi đâu chơi vậy, tớ gọi điện thoại cho cậu toàn thấy tắt máy.”

Trần Nặc cũng ngồi xuống theo, áo quân phục là áo dài tay quần dài, lại còn khó bẩn.

“Tớ đi nước ngoài, điện thoại tớ để chế độ máy bay.” Rồi hỏi, “Cậu tìm tớ có việc gì không?”

“Không có việc gì thì không được tìm cậu à,” Dương Kỳ trợn mắt, “Cậu đi nước ngoài ở đâu vậy?”

Trần Nặc nói mình đi châu Âu, kể ra mấy thành phố, Dương Kỳ nghe xong liền rất ngưỡng mộ, “Người nhà cậu đối với cậu tốt thật đấy, mẹ tớ chẳng cho tớ đi đâu hết, còn bắt tớ học mấy lớp học thêm, ngày nào cũng học, sắp phát điên lên rồi.”

Nhớ đến Thẩm Nam Chu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của Trần Nặc nở một nụ cười nhạt.

“Người nhà tớ đối với tớ rất tốt.”

Dương Kỳ: “…” Nhận được sự ganh tỵ như vậy thật sự tốt sao?

Một ngày quân sự kết thúc, Trần Nặc mệt đến rã rời. Trường thực nghiệm tỉnh không giống những trường khác chuyên đưa học sinh đến vùng hoang vu hẻo lánh hoặc doanh trại bộ đội để huấn luyện, mà là ngay tại sân vận động lớn của trường. Hai mươi lớp học, cũng may sân vận động đủ lớn, miễn cưỡng có thể đứng giãn đội hình. Trừ buổi trưa phải ăn cơm ở căn teen, buổi tối học sinh có thể về nhà, nhà xa thì ở lại trường, quản lý cũng không quá nghiêm khắc.

Thẩm Nam Chu nhìn cô bé ngồi vào xe đã mệt mỏi như đống bùn, cười hỏi, “Ngày đầu tiên đã mệt đến vậy sao?”

Trần Nặc vẻ mặt khổ sở than thở, “Huấn luyện viên lớp cháu đúng là đồ quỷ tha ma bắt, nghiêm khắc kinh khủng, cả ngày trời cháu chỉ được nghỉ có hai lần, sáng một lần chiều một lần, không mệt chết cũng muốn phơi chết, chú xem mặt cháu này, có phải bị đen đi không? Cảm giác hơi rát.”

Thẩm Nam Chu dùng bàn tay mát lạnh chạm vào má cô bé, Trần Nặc thoải mái cọ cọ, giống như mèo con, chỉ thiếu điều kêu “meo meo” một tiếng.

“Có phải bị cháy nắng không?” Da cô bé rất tốt, phơi nắng cả ngày vẫn trắng trẻo mịn màng, không đỏ không đen cũng không bong tróc, nhưng cũng vì non mềm nên tương đối yếu, Thẩm Nam Chu nghĩ nghĩ nói, “Lát nữa đi ngang qua siêu thị mua ít lô hội về cho cháu đắp mặt.”

Trần Nặc “dạ” một tiếng, đột nhiên chỉ ra ngoài cửa sổ nói, “Chú nhìn kìa, đó chính là huấn luyện viên của bọn cháu, thấy không, người cao nhất ấy.”

Thẩm Nam Chu nhìn theo hướng ngón tay cô bé chỉ, mắt hơi nheo lại. Vị huấn luyện viên kia dường như cũng cảm giác được, đột nhiên liền quay đầu nhìn thẳng về phía họ. Trần Nặc giật mình suýt chút nữa nhảy dựng lên, vội vàng rụt tay về, cúi đầu giả vờ làm chim cút.

“Ngốc thật, anh ta làm sao nhìn thấy cháu được.” Thẩm Nam Chu gõ nhẹ lên đầu cô bé cười. Trần Nặc lúc này mới nhớ ra huấn luyện viên ở phía bên phải xe, cửa sổ xe dán màng đen còn kéo rèm chỉ để lộ một góc, khoảng cách cũng không gần, dù mắt có tốt đến đâu cũng không thể thấy rõ động tác nhỏ của cô bé. Ngượng ngùng nhăn nhăn mũi, “Cháu chỉ sợ hắn gây khó dễ cho cháu thôi.”

“Lớp cháu nhiều người như vậy, ngày đầu tiên anh ta nhớ được cháu sao?”

“Cháu lớn lên xinh đẹp mà.”

Thẩm Nam Chu bật cười, búng nhẹ vào trán cô bé, khi khởi động xe, lại không nhịn được liếc nhìn về hướng huấn luyện viên vừa rời đi.

Buổi tối ăn cơm xong, đắp cao lô hội, lại theo Thẩm Nam Chu luyện viết chữ to một lát, Trần Nặc đã buồn ngủ ríu cả mắt. Thẩm Nam Chu ôm vai đưa cô bé lên giường ngủ, Trần Nặc đáng thương hề hề kéo tay anh cầu xin, “Chú ơi, sáng mai có thể không phải tập quân sự không?” Ở nhà chạy chậm lâu như vậy, đến trường lại đi huấn luyện, thật sự chịu không nổi mà.

Thẩm Nam Chu dịu dàng vỗ nhẹ hai cái lên má cô bé, ôn nhu nói được.

Đêm khuya, mọi âm thanh đều im lặng.

Bạch Cập ném ba cái đuôi trắng như hồ ly từ cửa sổ chui vào, cũng không hóa thành hình người, ngáp một cái rồi uể oải hỏi, “Tìm tôi có chuyện gì?”

Thẩm Nam Chu hỏi, “A Man vẫn chưa tha thứ cho cậu sao?”

Bạch Cập bò xuống sàn nhà, “Cậu không thấy Weibo của cô ấy à, bên cạnh cô ấy lắm ruồi bọ, đâu còn nhớ đến tôi.”

A Man xem như là yêu quái khá thời thượng, những thứ con người thịnh hành cô đều tiếp xúc. Rất nhiều yêu quái hận không thể trốn vào núi sâu ẩn dật, cô lại cứ chỗ nào náo nhiệt là chui vào.

Hai năm trước, Bạch Cập trộm lấy một mảnh nhỏ băng tinh tu luyện của A Man tặng cho A Uyển đang nguy kịch để kéo dài mạng sống, hành động đó xem như giẫm vào điểm mấu chốt của con mèo cái kia, Bạch Cập trực tiếp bị “cháy nhà”, tuy rằng A Man không đi tìm A Uyển và Nguyên Trí đòi lại băng tinh, nhưng Bạch Cập… lại bị trực tiếp tống vào ngục tối.

Thẩm Nam Chu cũng không biết an ủi bạn tốt đang “trốn vợ” thế nào, chỉ có thể đem mấy gói đồ ăn vặt trong nhà ra cống hiến. Bạch Cập nhìn “hối lộ” trước mắt, đôi mắt mèo màu xanh ngọc chớp chớp có chút thụ sủng nhược kinh, “Rốt cuộc cậu gặp phải chuyện phiền toái gì?” Ngày thường uống một chén nước cũng bị khinh bỉ, bây giờ thế mà lại lấy đồ ăn vặt ra, thật sự không bình thường.

“Cũng không phải chuyện lớn.”

Bạch Cập: “…” Có cảm giác là chuyện rất lớn.

“Hôm nay nhìn thấy một con yêu, nhưng không biết là loại gì. Yêu khí rất nội liễm, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, căn bản không phát hiện ra.”

Bạch Cập cạn lời, “Đại ca, yêu quái Tuyền Dương không có một trăm cũng có tám mươi, nhìn thấy thì thấy thôi, cũng không lẽ con nào cậu cũng phải nhận ra chứ? Nước giếng không phạm nước sông là được, thật sự đi điều tra, người ta còn tưởng cậu khiêu khích gây sự đấy!”

Thẩm Nam Chu dùng đôi mắt dài quyến rũ liếc anh ta một cái, Bạch Cập lập tức ngoan ngoãn im miệng.

“Anh ta là huấn luyện viên quân sự của Nặc Nặc.”

“Ồ, tiểu Nặc Nặc đã là học sinh cấp ba rồi nha!”

“Điểm cậu nên chú ý là ở tên huấn luyện viên kia.”

Bạch Cập dùng mắt mèo cố gắng đảo lên, nhìn đồ ăn vặt trước mặt, dứt khoát hóa thành hình người, ngồi xếp bằng trên đất xé mở một gói khoai tây chiên, vừa ăn vừa nói, “Nặc Nặc chỉ là một con người bình thường, dù tên huấn luyện viên kia là yêu, cũng không thể tìm trẻ con gây phiền toái, hút dương khí gì đó càng không, vi phạm sẽ bị sét đánh.”

“Hắn hôm nay đã nhận ra sự tồn tại của tôi, tôi lo hắn suy diễn quá độ, vốn không có chuyện gì cũng muốn gây sự.”

Bạch Cập lại xé mở một gói Oishi, “Vậy cậu cứ đi tìm anh ta nói chuyện đi, mọi người đều là yêu quái văn minh mà.”

Thẩm Nam Chu liếc xéo anh một cái, “Tôi và các cậu ngươi không phải cùng loài.” Tục ngữ nói không phải tộc ta ắt có dị tâm. Tuy không biết đó là loại yêu gì, nhưng ít nhất thuộc phạm trù yêu, khác với anh, một kẻ sống dở chết dở.

Bạch Cập đang mở gói đậu phộng da cá thì khựng lại, suy nghĩ một chút rồi sảng khoái gật đầu, “Được thôi, vậy tôi giúp cậu đi thăm dò hắn.” Dù sao anh ta cũng không muốn Trần Nặc có sơ suất gì.

Ngày hôm sau khi Trần Nặc đi quân sự, cô bé cứ cảm thấy vị huấn luyện viên có vẻ mặt hung dữ kia thỉnh thoảng lại liếc nhìn mình, tuy rằng khá kín đáo, nhưng cô bé vốn nhạy cảm, một hai lần thì không sao, nhìn nhiều cô bé liền phát hiện ra.

Đợi đến khi kết thúc một ngày huấn luyện, ngồi vào xe liền kể chuyện này với Thẩm Nam Chu, vẻ mặt rất lo lắng, “Chú nói xem thầy ấy có phải là yêu em từ cái nhìn đầu tiên không?”

Thẩm Nam Chu: “…” Lần đầu tiên đối diện với sự vô lý của cô bé nhà mình mà không nói nên lời.

“Có phải cháu làm việc riêng trong lúc huấn luyện không?” Anh tốt bụng giúp cô bé tìm lý do. Trần Nặc nhíu mày nghĩ nghĩ, “Hôm nay cháu rất ngoan mà, chỉ là lúc nghỉ ngơi nói nhỏ vài câu với bạn trong lớp thì thấy ấy lườm, bất quá chắc thầy ấy cũng không nghe thấy đâu? Với lại lúc đó nói chuyện là người khác, cháu chỉ tùy tiện phụ họa một chút thôi.” Vậy nên nếu muốn gây sự cũng nên tìm người nói nhiều nhất mà làm khó dễ.

Thẩm Nam Chu xoa xoa mũi cô bé, “Có lẽ anh ta chỉ nhớ mặt cháu thôi? Cháu xinh đẹp mà, chẳng phải sao?”

Trần Nặc rốt cuộc có chút ngượng ngùng, ngượng ngùng cười cười, Thẩm Nam Chu đúng lúc đề nghị, “Hay là ngày mai chú xin phép cho cháu nghỉ?” Tuy rằng Bạch Cập nói thân phận thật của tên huấn luyện viên kia là gì không rõ, nhưng chắc hẳn không có ác ý, nhưng để cô bé nhà anh ở gần một con yêu, anh chung quy vẫn không yên tâm.

“Xin nghỉ gì đó…” Trần Nặc có chút động lòng, rốt cuộc ai thích phơi mình cả ngày dưới cái nắng như thiêu như đốt chứ, cô bé hơi chần chừ hỏi, “Như vậy có phải không tốt không chú?”

“Có gì mà không tốt? Nhỡ cái tên huấn luyện viên kia thật sự có ý đồ xấu với cháu, chúng ta tránh đi chẳng phải tốt hơn sao? Chỉ là quân huấn cấp ba thôi mà, không cần thiết phải quá tích cực.”

Trần Nặc bĩu môi, bị thuyết phục, nguyên tắc gì đó chẳng trụ được ba giây.

Thế là mấy ngày tiếp theo Trần Nặc liền ở lì trong nhà không ra ngoài, bạn học nhắn tin hỏi sao cô bé không đi quân sự, cô bé liền trả lời bị sốt. Đến trưa ngày cuối cùng của đợt quân sự, Dương Kỳ đột nhiên gửi cho cô bé một tin nhắn toàn dấu chấm than, Trần Nặc đang buồn bực, tin nhắn thứ hai liền gửi đến: “Bảo bối ơi, trường mình phát hiện một con rắn to ơi là to á á á á!!!”

Cùng lúc đó, Bạch Cập đang ở dưới lầu nói thầm với Thẩm Nam Chu, “Tên kia không biết đầu óc nghĩ cái gì, giữa trưa ban ngày ban mặt mà dám đấu pháp với người ta, còn chọn ngay trong trường học, một giây sau bị người phát hiện ngay, giờ chắc bị tống vào sở thú nhốt lại rồi.”

Thẩm Nam Chu nhíu mày, “Kẻ đấu pháp với hắn là ai?”

“Không biết, lúc tôi đuổi tới thì hắn đã biến thành nguyên hình bị người ta phát hiện rồi, không dám tiến lên xem kỹ.” Nghĩ nghĩ lại nói, “Chắc là trả thù, yêu quái bình thường đều tránh người, huống chi là đấu pháp, chọn đúng lúc này ra tay, chắc chắn có thù lớn.”

Thẩm Nam Chu cảm thấy may mắn, cũng may cô bé nhà anh xin nghỉ ở nhà.

“Đừng động vào, loại chuyện này chúng ta không cần nhúng tay.”

Bạch Cập bĩu môi, “Không phải cậu để ý tên kia thì tôi mới không cần theo dõi.” Yêu quái tồn tại trên đời này vốn đã thưa thớt, ai cũng chỉ lo quét tuyết trước cửa nhà mình, hơi đâu mà quan tâm đến sương trên mái nhà người khác.

Thẩm Nam Chu nhận lấy hảo ý của anh ta, “Vậy để tỏ lòng cảm ơn, ngày mai tôi giúp cậu hẹn A Man ra để cậu dỗ dành?”

“Thôi đi, cô ấy vừa thấy tôi là mặt mày cau có rồi, lại còn có người mới bên cạnh, làm sao còn nhớ đến loại người cũ như tôi.” Bạch Cập giả bộ làm bộ dạng không hứng thú.

Thẩm Nam Chu biết điều, “Vậy được rồi, đồ ăn vặt trên bàn trà coi như tạ lễ.”

Bạch Cập: “…” Cậu vẫn là giúp tôi hẹn A Man ra đi.

Nhận thấy Trần Nặc ra khỏi phòng, Bạch Cập trực tiếp bị Thẩm Nam Chu vô tình vô nghĩa đuổi ra khỏi nhà, khiến anh ta tức giận suýt chút nữa xắn tay áo lên muốn đánh nhau.

Đồ trọng sắc khinh bạn chết tiệt này!

Trần Nặc vội vàng xuống lầu, giơ điện thoại cho Thẩm Nam Chu xem, “Chú ơi, trường bọn cháu phát hiện một con mãng xà, dài lắm luôn, Dương Kỳ bảo còn to hơn cả eo của bạn ấy nữa!” Vòng eo của cô bạn béo Dương Kỳ là hai thước sáu.

Thẩm Nam Chu cầm lấy điện thoại của cô bé, trên màn hình có một bức ảnh, góc chụp không được tốt lắm, khoảng cách cũng không gần, lại còn có bóng người che khuất một phần, nhưng con rắn cạp nong đen vàng to tướng trên ảnh thì vô cùng bắt mắt, vừa nhìn đã biết kích thước không nhỏ.

Bình Luận (0)
Comment