Chỉ Muốn Giấu Em Đi - Tĩnh Phi Tuyết

Chương 15

Không biết qua bao lâu, Thẩm Nam Chu khẽ gọi bên tai cô bé, “Nặc Nặc.”

Trần Nặc hoàn hồn, như thể đột ngột trở về từ một thế giới khác, đầu óc trống rỗng, không biết hôm nay là ngày nào, lát sau mới nhớ ra tình cảnh hiện tại.

Cô bé buông tay đang nắm chặt rèm cửa, thu hồi ánh mắt luyến tiếc dòng sông ngoài cửa sổ, mím môi, cố gắng kìm nén cảm xúc kích động trong lòng, hít sâu vài lần, mới có chút khô khốc hỏi, “Đó là… mỹ nhân ngư sao?”

Thẩm Nam Chu cười, “Chẳng phải rõ ràng rồi sao?”

“Mỹ nhân ngư… Ừm, sao lại có thật… Ừm, không phải là phải sống ở biển rộng sao?” Dù là truyện cổ tích hay những tin tức báo chí về phát hiện mỹ nhân ngư nửa hư nửa thực đều nói như vậy.

Khác với thế giới quan của cô bé bị đảo lộn hoàn toàn, Thẩm Nam Chu lại bình thản lạ thường, dường như vừa nhìn thấy không phải mỹ nhân ngư, mà chỉ là một con cá mè lớn.

“Ở Venice có một truyền thuyết.”

Anh nói một câu mở đầu, rồi lại không tiếp tục, Trần Nặc không thể không lên tiếng phụ họa, “… Sau đó thì sao chú?”

“Tuy rằng chú không ngại ôm cháu mãi, nhưng giờ này cháu nên ngủ tiếp.”

Lúc này Trần Nặc mới nhớ ra mình vẫn đang bị ôm, hai chân cách mặt đất, liền muốn xuống, Thẩm Nam Chu lại không buông, “Đừng nhúc nhích, chú đưa cháu về phòng.”

Một lần nữa nằm ngay ngắn trên giường lớn, Trần Nặc nhéo góc chăn, đôi hàng mi dài cong vút chớp chớp nhìn anh, như thể đang lặng lẽ thúc giục, trông rất trẻ con. Thẩm Nam Chu cười cười, dường như thỏa hiệp, “Được rồi, bây giờ chúng ta tiếp tục câu chuyện trước khi ngủ nhé.”

Anh luôn không quên coi cô bé như một đứa trẻ, Trần Nặc vì muốn nghe chuyện nên không so đo, nếu là ngày thường, cô bé chắc chắn sẽ phản bác một chút.

Thẩm Nam Chu nghiêng người ngồi ở mép giường, lưng tựa vào đầu giường, một chân duỗi thẳng trên giường, chân kia thả xuống sàn, tay nhẹ nhàng vuốt tóc cô bé, giọng nói trong căn phòng tĩnh lặng nghe vừa linh hoạt kỳ ảo lại thoát tục, dễ nghe không tả xiết.

“Tương truyền, ở đáy nước của thành phố sông ngòi chằng chịt này có một mỹ nhân ngư tuyệt đẹp hiếm thấy, nàng sở hữu nhan sắc đẹp nhất trần gian, giọng hát tuyệt vời nhất, nàng là hóa thân của thủy thần, cẩn trọng che chở tòa đô thị trên nước xinh đẹp này. Và cứ mười năm một lần, mỹ nhân ngư này sẽ xuất hiện ở một dòng sông nào đó của Venice, người nào nhìn thấy nàng sẽ gặp vận may tốt nhất trong cả năm đó.”

Câu chuyện này vừa nghe đã thấy giả rồi -_-||

Trần Nặc nhịn xuống không nói móc, “… Vừa rồi, cháu nhìn thấy ít nhất có năm con.” Tuy rằng phòng họ ở tầng bảy, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc cô bé nhìn rõ số lượng, hơn nữa năm con mỹ nhân ngư kia như thể tự phát sáng, toàn thân đều tỏa ra ánh sáng lung linh. Về phần có đẹp hay không, cô bé không nhìn rõ, nhưng tóc thì đều rất dài, đuôi cá rất đẹp, màu vàng, phần trên cơ thể trông cũng rất mảnh khảnh.

“Kia thật sự không phải là ai đó đang hóa trang sao chú?” Cô bé vẫn cảm thấy khó tin.

“Cháu cảm thấy đó là giả sao?” Anh nhìn cô bé dịu dàng hỏi lại.

Trần Nặc hơi há miệng, lại không nói ra được câu phủ nhận, đại não cô bé không ngừng nghi ngờ, nhưng trong lòng lại rất rõ ràng mách bảo, đó là thật! Nhưng vì sao lại thật? Cô bé không thể nói rõ, đó là một loại cảm giác phát ra từ nội tâm tiềm thức, giống như giác quan thứ sáu.

Có chút chán nản, cô bé chậm rì rì nói, “Chắc là thật… phải không chú?”

Thẩm Nam Chu khẽ búng vào mũi cô bé, như thể nhắc nhở một cách tốt bụng, “Cháu không thấy sao? Xung quanh rất yên tĩnh.”

Trần Nặc chớp mắt nhanh hai cái, đột nhiên nghĩ tới điều gì, giật mình suýt chút nữa ngồi dậy. Đây là con kênh sầm uất nhất Venice, lại đang là mùa du lịch cao điểm, thuyền bè và người qua lại suốt 24 giờ không ngừng. Nhưng hiện tại, thành phố trên nước phồn hoa này lại như rơi vào giấc ngủ sâu, tĩnh lặng đến quỷ dị.

Thấy cô bé có vẻ sợ hãi, Thẩm Nam Chu vội vàng ôm chặt cô vào lòng an ủi, “Ngoan, đừng sợ, không phải những chuyện đáng sợ mà cháu nghĩ đâu.”

“Nhưng mà…”

“Chú nghe được một phiên bản khác của truyền thuyết mỹ nhân ngư, muốn nghe thử xem không?”

Sao lại còn có phiên bản khác nữa? Trần Nặc cảm thấy anh đang thích thú với vẻ mặt lúc kinh ngạc lúc hoảng hốt của cô, nói chuyện cũng không nói hết một lần, nhưng lòng hiếu kỳ của cô đã bị khơi gợi lên cao, chỉ có thể gật đầu ra hiệu: Nghe.

Thẩm Nam Chu hỏi trước, “Cháu có nghe nói về giao nhân chưa?”

Mí mắt cô bé giật giật, “Vừa rồi những cái đó… là giao nhân sao chú?”

Anh cười, “Chú nghĩ giao nhân và mỹ nhân ngư hẳn là cùng một loài.”

“Giao nhân chính là mỹ nhân ngư phiên bản Trung Quốc, trong truyền thuyết phương Tây, mỹ nhân ngư là loài nhân vật lương thiện, thần bí lại xinh đẹp, giống như mèo con vô hại. Nhưng thực ra truyền thuyết Trung Quốc đáng tin cậy hơn một chút, giao nhân, thân người đuôi cá, được gọi là thần quái trong loài người cá. Tương truyền chúng giỏi dệt lụa giao, xuống nước không ướt, nước mắt sẽ hóa thành trân châu, dầu trên cơ thể giao nhân một khi đốt cháy vạn năm không tắt. Trong truyền thuyết Trung Quốc, chúng giống yêu hơn, mà yêu tinh trong ấn tượng của chúng ta đều sẽ tu luyện, tỷ như Bạch Nương Tử xà yêu, Tô Đát Kỷ hồ ly tinh.”

Thấy đôi mắt cô bé trợn tròn xoe, ngước khuôn mặt nhỏ nhìn chằm chằm mình, Thẩm Nam Chu với đôi mắt dài quyến rũ cong lên thành một đường cong tuyệt đẹp, khẽ chạm vào giữa lông mày cô, “Giao nhân tính dâm, cả tộc đàn đều là giống cái, cứ mười năm là kỳ ph*t t*nh của chúng, cần phải giao phối với giống đực khác loài để sinh sản hậu duệ. Dương khí của đàn ông loài người vượng, so với loài cá không biết cao cấp hơn bao nhiêu, cho nên đàn ông loài người là lựa chọn tốt nhất cho việc giao phối sinh sản của chúng. Thực ra lúc nãy bảo cháu lên trước, chúng nó mới từ khách sạn ra, đêm nay, ừm, chắc hẳn có không ít quý ông có giấc mộng đẹp.”

Trần Nặc… Tam quan và thế giới quan của cô bé Trần Nặc đang không ngừng bị “spam”.

“Cho, cho nên mỹ nhân ngư chính là giao nhân, giao nhân là yêu quái, muốn, muốn thải dương… Ừm, bổ âm?”

Thẩm Nam Chu dùng đầu cọ cọ đầu cô bé, nghĩ nghĩ rồi nói, “Cũng không sai biệt lắm.”

“Chúng… thật sự sống ở dưới kênh sao chú?”

“Venice dựa vào biển Adriatic. Chú nghĩ, chúng hẳn là vẫn sống ở biển rộng, chỉ đến kỳ ph*t t*nh mới đến gần đây. Cháu biết đấy, Venice là một thành phố du lịch rất phồn hoa, phồn hoa đồng nghĩa với người qua lại tạp nham và đông đúc, điều này cung cấp sự tiện lợi cho chúng, phải biết rằng dù là yêu, cũng rất kén chọn.”

“Vậy, vậy tranh của chú…”

“Khoảng cách lần cuối chú nhìn thấy, đến nay vừa tròn mười năm.”

Trần Nặc cảm thấy chuyện đầu tiên cô bé làm sau khi về nhà có lẽ là gỡ bức tranh sơn dầu trong phòng khách nhỏ xuống. Mặc kệ phiên bản truyền thuyết này của Thẩm Nam Chu là thật hay giả, có cô gái nào mà trong lòng không có bóng ma cơ chứ?

Thật là chẳng tốt đẹp chút nào!

Thấy cô bé tựa vào lòng mình không biết đang suy nghĩ gì, khuôn mặt nhỏ nhắn còn rất nghiêm túc, Thẩm Nam Chu khẽ búng vào trán cô, “Sao vậy?”

Trần Nặc kìm nén sự phức tạp trong lòng, cô bé thực ra có rất nhiều nghi vấn, nhưng lại không muốn hỏi ra, luôn cảm thấy nếu hỏi, câu trả lời có lẽ cô bé sẽ không thích.

Khẽ thở dài, “Bây giờ cháu tin có lẽ chú thật sự đã gặp ma.”

Thẩm Nam Chu không nhịn được bật cười, không ngờ cô bé lại nói ra điều này vào lúc này, anh dịu giọng nói, “Thế giới này thật kỳ diệu, có loài người, đương nhiên cũng sẽ có những loài khác. Chủng tộc khác nhau, cách sống tự nhiên cũng không giống nhau, nhưng nếu tồn tại, ắt phải có lý do tồn tại của nó, không cần quá để ý, cứ thuận theo tự nhiên là được.”

“Vậy, giao nhân dùng pháp thuật khiến thành phố này chìm vào giấc ngủ sao chú?”

Thẩm Nam Chu cười đầy bí ẩn, “Mỹ nhân ngư đến kỳ ph*t t*nh, nhưng không chỉ có ba năm con, đó là cả một tộc đàn.”

Vậy là diện rộng tìm người giao phối?

Biểu tình Trần Nặc có chút cứng đờ, “… Không sợ bị phát hiện sao chú? Ở đây nhiều nơi có camera theo dõi lắm mà?” Cô bé nghĩ thế nào cũng thấy không thể tưởng tượng nổi.

Thẩm Nam Chu trả lời nước đôi, “Nếu trước đây không bị phát hiện, chứng tỏ chúng có một biện pháp hợp lý.”

Thôi được rồi, là cô bé lo lắng vu vơ. Kỳ thật cô bé rất muốn hỏi, vì sao tất cả mọi người chìm vào giấc ngủ, mà anh lại bình yên vô sự. Nhưng… Thôi, vẫn là đừng hỏi.

Trần Nặc trong lúc miên man suy nghĩ không biết từ lúc nào đã ngủ, ngày hôm sau tỉnh dậy đã hơn mười một giờ sáng. Cô bé nhảy xuống giường vén rèm nhìn ra ngoài, bên ngoài ánh mặt trời rực rỡ, thuyền bè và du khách nối đuôi nhau không dứt, rất náo nhiệt. Sự tĩnh lặng tối qua và sự ồn ào hiện tại dường như là hai thế giới khác nhau, rõ ràng… chỉ cách nhau một đêm.

Rửa mặt xong, Trần Nặc nhìn mình trong gương, vỗ vỗ khuôn mặt có chút tái nhợt, đem những suy nghĩ lung tung rối loạn trong lòng đều đè xuống, hít sâu, lại hít sâu.

Anh là người tốt nhất trên đời đối với cô bé.

Người thân mật nhất… người thân duy nhất cho cô bé sự ấm áp.

Là ngọn đèn soi đường rực rỡ nhất trong đêm dài tăm tối.

Cho nên… không có gì phải sợ.

Thẩm Nam Chu cho rằng sau chuyện tối qua, cô nhóc khi đối diện với mình có lẽ sẽ có điều khác biệt. Tối qua có lẽ là chưa kịp phản ứng, nhưng hôm nay, chẳng lẽ vẫn chưa phản ứng sao?

Nhìn cô bé trước mặt gần như không có gì khác thường so với mọi ngày, Thẩm Nam Chu nghĩ nghĩ, thoáng chốc bật cười, thôi vậy, tùy cô bé đi.

Hai ngày sau, họ rời Venice, đi đến một thành phố khác của Italy, sau đó lại đi Pháp, Anh, Thụy Sĩ, mãi đến giữa tháng 8 mới về nước.

Trở về ngôi nhà đã xa cách từ lâu, Trần Nặc cảm thấy cả người đều thả lỏng xuống. Ngày thường cũng không cảm thấy, nhưng khi thật sự trở về, mới phát hiện ra thì ra nhà mới là nơi thực sự khiến người ta an tâm.

Thẩm Nam Chu giục cô bé đi tắm rửa thay quần áo, cô bé “dạ” một tiếng, trước khi đi kéo tay áo anh chớp mắt to nói, “Cháu muốn ăn đồ cay Tứ Xuyên.” Bây giờ tuy rằng không phải giờ cơm, nhưng vừa mới về đi ngang qua quán đồ cay Tứ Xuyên ở cổng khu dân cư, nước miếng cô bé đã sắp chảy ra.

Thẩm Nam Chu thích nhất vẻ làm nũng của cô bé với mình, ý cười trên mặt càng đậm, dịu dàng nói, “Vậy cháu đi tắm rửa đi, chú gọi điện thoại đặt cơm bây giờ.”

Ăn xong món cay Tứ Xuyên đã lâu không được thưởng thức, Trần Nặc lười biếng nằm dài trên sô pha phòng khách xem TV, những chương trình ngày thường không mấy thích xem vào lúc này lại có vẻ thú vị hơn hẳn. Thẩm Nam Chu thu dọn xong từ bếp đi ra, pha cho cô bé một cốc nước đường đỏ, tính toán thời gian, kỳ sinh lý của cô bé cũng chỉ còn hai ngày nữa.

Trần Nặc nhận lấy, ngoan ngoãn uống. Thẩm Nam Chu hỏi, “Cháu định khi nào đến trường?”

Thành tích thi cấp ba của cô bé đã có, điểm số rất tốt, vào thẳng cấp ba trường thực nghiệm tỉnh dễ như trở bàn tay. Bởi vì thi xong liền đi nước ngoài chơi, bằng tốt nghiệp, bảng điểm và giấy báo trúng tuyển đều để ở chỗ cô chủ nhiệm, bây giờ về rồi thì nên đi lấy.

Bình Luận (0)
Comment