Chỉ Muốn Giấu Em Đi - Tĩnh Phi Tuyết

Chương 33

Đầu Trần Nặc trong thoáng chốc trống rỗng, mở to đôi mắt nhìn chiếc nhẫn trong lòng bàn tay Thẩm Nam Chu, không biết nên phản ứng thế nào.

“Ừm, anh cảm thấy… chúng ta nên cho nhau ‘danh phận’ nhỉ?”

“Danh, danh phận?!”

“Chẳng lẽ em muốn bội tình bạc nghĩa?”

Trần Nặc: “…” Bội tình bạc nghĩa là cái quỷ gì?!

Anh “hử” một tiếng, âm cuối vút cao, không giống ngày thường quyến rũ, lại khiến người ta cảm thấy nguy hiểm. Trần Nặc đột nhiên hoàn hồn: “Đây là cầu hôn?”

“Đúng vậy, cầu hôn.” Khóe môi đỏ thắm của Thẩm Nam Chu cong lên, xứng với khuôn mặt đẹp đến mức tận cùng của anh, thật sự câu hồn đoạt phách, khiến lòng người hoảng loạn, tim đập loạn xạ như nai con. Trần Nặc nhìn chiếc nhẫn rồi nhìn anh, lại nhìn chiếc nhẫn, cuối cùng dừng ánh mắt trên mặt anh: “Anh nghiêm túc?”

“Chuyện này sao có thể đùa?” Thẩm Nam Chu khẽ kéo chiếc nhẫn, ngón tay trắng lạnh so với chiếc nhẫn bạch kim còn trắng hơn nhiều. Anh nhìn cô, đôi mắt phượng hơi nhếch lên, sâu thẳm.

Trần Nặc không vì sự nghiêm túc của anh mà khẩn trương bàng hoàng. Trước nay, trong những chuyện trọng đại, cô đều rất dứt khoát, tỷ như hiện tại, sau khi thoáng hoảng loạn, cô chậm rãi bình tĩnh lại, môi khẽ mím, giống như đã hạ quyết tâm gì đó, trong ánh mắt sáng của anh vươn tay mình ra: “Đã đặt cược thì không hối hận, em nhớ rõ.”

Thẩm Nam Chu bật cười, nhanh chóng đeo chiếc nhẫn vào ngón giữa của cô, cúi người, in lên đó một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, như một lời thề thầm lặng, đời này không hối hận.

“Kể từ hôm nay, em chính là của anh.”

Trần Nặc nhíu nhíu mũi: “Thẩm tiên sinh, nói thật, màn cầu hôn của ngài thật sự rất đơn sơ, sinh nhật biến thành cầu hôn, có hợp lý không?”

Thẩm Nam Chu mỉm cười không nói, nhìn ra được tâm trạng anh cực kỳ tốt, nắm tay cô khẽ v**t v* lòng bàn tay, từng chút một, như gõ nhịp riêng, khiến tim cô cũng đi theo nhịp điệu của anh mà lúc nhanh lúc chậm nhảy lên. Trần Nặc chịu đựng không giỏi, mặt đỏ lên, muốn rút tay ra nhưng không được, trừng mắt liếc anh một cái. Anh ngược lại vô tội nhìn lại, như đang hỏi có chuyện gì vậy.

Trần Nặc bất đắc dĩ, hàng mi khẽ cụp xuống, nhìn hai bàn tay đang nắm chặt, còn có chiếc nhẫn bạch kim kim cương kiểu dáng đơn giản trên ngón giữa, khóe môi chậm rãi, khẽ cong lên.

Hai người xem như đã đính hôn, dù sao đều là người cô đơn, cũng không có ai để báo tin, chỉ nói qua loa trên WeChat với A Man. A Man biết chuyện liền gọi điện thoại mắng cô ngốc: “Có lộn không vậy, anh ta vừa cầu hôn cậu đã đồng ý, thế nào cũng phải làm bộ làm tịch ba lần chứ, Gia Cát Lượng còn biết tự nâng giá trị bản thân, cậu cũng thật thà quá!”

Tiếp theo lại bàn đến chuyện các cô gái hiện nay khi được cầu hôn thì “chặt chém” nhà trai ra sao, lại nói đến chuyện kết thân thời cổ đại tam thôi tứ thỉnh, tóm lại là không hài lòng hành vi ngốc nghếch “nhả ra” quá nhanh của Trần Nặc.

Cuối cùng dặn dò: “Đến lúc kết hôn nhất định phải làm giá, chưa đến 25 tuổi đừng nhắc đến chuyện cưới xin.”

Trần Nặc dở khóc dở cười, thấy mặt Thẩm Nam Chu có chút đen, không dám để A Man nói nữa, qua loa vài câu rồi cúp điện thoại. Thẩm Nam Chu liếc mắt nhìn sang, rất có phong tình, Trần Nặc đáp lại bằng một nụ cười, đứng dậy từ sô pha định đi vệ sinh, kết quả chân còn chưa bước ra, eo đã bị người từ phía sau ôm chặt, hơi dùng một chút lực, cả người cô ngả về sau, ngã vào lòng người nào đó.

Lúc này không khí không tệ, hai người mắt chạm mắt, liền không rời được. Thẩm Nam Chu vừa định trêu chọc vị hôn thê nhỏ của mình một chút, kết quả nhà lại có khách không mời mà đến.

Trần Nặc không ngờ vào thời điểm này Hoàng tiên sinh lại đến nhà thăm. Cô bưng tách trà từ phòng bếp đặt lên bàn trà, sau đó ngồi xuống bên cạnh Thẩm Nam Chu.

Tuy rằng cả nhà Hoàng tiên sinh giống như đều là yêu quái tốt, nhưng dù sao cũng không thân thiết, lúc này đương nhiên theo sát bên cạnh Thẩm tiên sinh là an toàn nhất.

Hoàng tiên sinh không có ý uống nước, hai tay ông ta xoa xoa, cúi đầu, rồi lại im lặng. Trần Nặc nhìn về phía Thẩm Nam Chu, không tiếng động hỏi mình có cần tránh mặt không? Thẩm Nam Chu sao có thể vì người ngoài mà để cô cố ý tránh đi, nhíu mày nhìn về phía Hoàng tiên sinh: “Hoàng tiên sinh nếu không có việc gì…”

“Thẩm tiên sinh, lần này tôi đến thật sự có việc muốn nhờ.” Hoàng tiên sinh biết nếu không nói gì nữa thì sắp bị đuổi ra khỏi nhà, ông ta vội vàng ngẩng đầu nói: “Đệ đệ tôi bị phương sĩ bắt, vị tiên sinh kia rất lợi hại, chúng tôi thật sự không phải đối thủ. Hy vọng Thẩm tiên sinh niệm tình nghĩa xưa giúp đỡ một chút, đương nhiên, tuyệt đối không để Thẩm tiên sinh làm không công, chỉ cần là những gì Hoàng gia chúng tôi có thể đáp ứng, Thẩm tiên sinh cứ việc nói.”

Thẩm Nam Chu còn chưa lên tiếng, Trần Nặc đã nhíu mày. Trực giác mách bảo cô rằng Hoàng tiên sinh này không có đạo nghĩa. Em trai hắn gặp nạn không nói, còn muốn kéo người không hề liên quan là Thẩm Nam Chu vào vũng bùn, lẽ nào lại có chuyện như vậy?

Tuy bất mãn nhưng lễ nghi cơ bản cô vẫn hiểu. Trần Nặc mím môi im lặng, dù sao cũng muốn xem Thẩm Nam Chu nói thế nào, dù gì người ta đang hỏi anh.

Thẩm Nam Chu không lập tức từ chối, anh hỏi trước: “Đối phương là ai? Nguyên nhân gây ra là gì?”

Xã hội hiện đại, yêu quái không nhiều, phương sĩ có đạo hạnh càng hiếm, gần như là chuyện mò kim đáy bể, vạn người có khi chẳng tìm được một ai. Bây giờ không giống thời cổ, đòi hỏi chính tà bất lưỡng lập gì đó, thông thường chỉ cần yêu không làm ác, không hại người, trên người không sát khí, phương sĩ dù nhận ra đối phương không phải người cũng sẽ không xắn tay áo lên đánh.

Mọi người đều là người có văn hóa, có thể nói lý thì không động thủ, dù sao phương sĩ tu hành cũng không dễ dàng. Dù thỉnh thoảng có mâu thuẫn, yêu quái nhiều mưu mẹo, đánh không lại thì chạy, ít khi xuống tay tàn độc.

Nói tóm lại, đây là một xã hội hài hòa.

Huống chi Hoàng gia hoạt động nhiều năm trong thế giới loài người, lấy từ thiện làm tôn chỉ, không biết đã giúp đỡ bao nhiêu người, làm bao nhiêu việc tốt, dù là yêu, quan hệ với rất nhiều phương sĩ vẫn không tệ. Trong tình huống này, tiểu Hoàng tiên sinh còn bị bắt, chuyện này nhìn thế nào cũng lộ ra vài phần quỷ dị.

Sở dĩ Hoàng tiên sinh vừa rồi im lặng là vì khó khăn ở vấn đề này. Nhưng em trai bị bắt, sống chết chưa rõ, dù do dự, nghĩ đi nghĩ lại, ông ta vẫn quyết định nói thật.

“Là Nguyễn tiên sinh.” Hoàng tiên sinh cười khổ nói, “Em trai tôi… A Trường, Thẩm tiên sinh cũng biết, là một kẻ ngốc nghếch, tính tình thẳng thắn, đầu óc không linh hoạt. Tháng trước, con trai Nguyễn tiên sinh lái xe đâm chết một bé gái, đứa bé mới năm tuổi. Theo lý thuyết giết người thì đền mạng, thiếu nợ thì trả tiền, xã hội hiện tại pháp luật có đôi khi vẫn còn lỗ hỏng, đâm chết người bồi tiền xong việc cũng có khối người, nghiêm trọng chút thì ngồi vài năm tù. Kết quả Nguyễn tiên sinh tìm cách ém chuyện này xuống, bảo vệ con trai không cần chịu trách nhiệm pháp luật, chỉ nói là đứa bé kia vượt đèn đỏ, cuối cùng chỉ bồi thường cho gia đình nạn nhân 3000 tệ rồi xong chuyện.”

“Con bé đó có nuôi một con chó, đã thành tinh, tuy rằng chưa thể hóa thành hình người, nhưng cũng có chút đạo hạnh. Nhưng có Nguyễn tiên sinh ở đó, nó đâu phải đối thủ. Kết quả bị thương nặng rồi tìm đến công ty chúng tôi, nói dùng nội đan 500 năm của nó đổi lấy sự công bằng. Chuyện này tôi và em gái đều không định nhúng tay vào, chưa nói đến đạo hạnh của Nguyễn tiên sinh, riêng việc bênh vực người nhà của ông ta trong giới rất nổi tiếng, nếu chọc vào, chắc chắn sẽ gây họa cho gia đình.”

“Nhưng A Trường thì không vậy, nó ghét cái ác như kẻ thù, lại cảm động trước sự trung thành của con chó yêu kia, lừa tôi và em gái tự mình hành động, bắt lấy con trai của Nguyễn tiên sinh, dùng chú thuật với hắn, khiến hắn khai ra toàn bộ sự thật việc lái xe đâm chết người. A Trường quay video làm bằng chứng trực tiếp tung lên mạng, lại còn ép con trai Nguyễn tiên sinh chủ động đi tự thú. Chuyện này rốt cuộc cũng công khai với mọi người, muốn giấu cũng không được.” Nói đến đây, Hoàng tiên sinh lắc đầu thở dài, “Con trai phải ngồi tù, ít nhất 20 năm, Nguyễn tiên sinh làm sao nuốt trôi cục tức này, A Trường… hai ngày trước tôi đã không tìm thấy nó, hôm nay mới biết tin từ bạn bè, biết nó bị Nguyễn tiên sinh bắt rồi.”

“Thẩm tiên sinh, ngài có nhiều mối quan hệ trong giới, tôi không cầu gì khác, chỉ xin ngài cứu A Trường về, giữ lại một mạng là được, dù tu vi bị phế, vẫn có thể tu luyện lại, người không còn thì hết thật rồi.”

Nhìn khuôn mặt lo lắng của Hoàng tiên sinh, nghe xong đầu đuôi câu chuyện, cơn giận trong lòng Trần Nặc bùng lên dữ dội! Không phải vì Hoàng tiên sinh, mà là vì cái tên Nguyễn tiên sinh vô liêm sỉ kia! Loại người gì vậy, con trai mình đâm chết người, đi cửa sau cho xong chuyện đã đành, còn chỉ bồi thường 3000 tệ! Đây là chuyện người làm sao?

Phương sĩ… ha ha, loại người như vậy mà cũng có thể tu hành, thì thật là trời mù mắt!

Nhưng nói đến cứu người… khí thế hừng hực của Trần Nặc xẹp xuống. Cái tên Nguyễn tiên sinh kia rõ ràng không phải hạng vừa, lại còn chuyên bắt yêu, Thẩm Nam Chu tuy không phải yêu, nhưng anh là ma cà rồng! Thời xưa đó chính là cương thi sống! 

Nhưng nếu không cứu, lương tâm cô lại cắn rứt.

Cứu, mà lỡ đẩy mình vào chỗ nguy hiểm thì chẳng phải ngốc nghếch sao?

Trần Nặc khó xử vô cùng. Cô nhìn Thẩm Nam Chu, phát hiện anh vẫn rất bình tĩnh, thấy cô nhìn, anh còn khẽ mỉm cười như gió xuân nhẹ nhàng, vỗ nhẹ mu bàn tay cô như trấn an.

“Hoàng tiên sinh chắc không chỉ tìm mình tôi giúp đỡ?”

Trong chuyện này, Hoàng tiên sinh thật ra không giả ngơ để lừa gạt, ông ta gật đầu: “Thật sự đã tìm vài người bạn giúp đỡ cầu xin, nhưng tôi thấy hy vọng đều không lớn, cũng thật sự không còn cách nào khác, mới dám đến làm phiền Thẩm tiên sinh.”

Thẩm Nam Chu nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Tiểu Hoàng tiên sinh là người ngay thẳng, chuyện này là lỗi của Nguyễn tiên sinh. Nếu vậy, tôi sẽ giúp một chuyến, xem Nguyễn tiên sinh có thể nể mặt tôi hay không.”

Anh vừa dứt lời, Hoàng tiên sinh suýt chút nữa quỳ xuống, kích động nói:

“Tốt tốt, tốt tốt, Thẩm tiên sinh, thật sự cảm tạ ngài, chỉ cần có thể đưa A Trường trở về, Hoàng gia chúng tôi từ nay về sau dù làm trâu làm ngựa cũng nguyện báo đáp ngài!”

Thẩm Nam Chu khẽ cười: “Hoàng tiên sinh, chúng ta tuy không phải loài người, nhưng cũng coi trọng chữ tín, một lời đã nói ra, tứ mã nan truy, tôi tin rằng sau chuyện này ngài sẽ không làm tôi thất vọng.”

Hoàng tiên sinh không hiểu sao, trong lòng đột nhiên thịch một tiếng, tuy rằng vẫn chưa biết Thẩm Nam Chu sẽ đưa ra yêu cầu gì, nhưng ông ta trực giác đó không phải là chuyện tốt lành gì.

Nhưng… nghĩ đến em trai sống chết chưa rõ, hiện tại đã là tên đã trên dây không thể không bắn, ông ta còn đường nào mà cò kè mặc cả mạng sống nữa?

Dù phải tán gia bại sản, cũng chỉ có thể cắn răng chấp nhận!

Bình Luận (0)
Comment