Chỉ Muốn Giấu Em Đi - Tĩnh Phi Tuyết

Chương 34

Có câu, cứu người như cứu hỏa. Thẩm Nam Chu đã đáp ứng rồi, liền không thể trì hoãn thời gian nữa, vạn nhất không kịp, tiểu Hoàng tiên sinh bị giết thì chuyện vui hóa buồn. Tiễn Hoàng tiên sinh đi, Thẩm Nam Chu trước tiên gọi Bạch Cập quay lại. Không nhìn nhầm, chính là Bạch Cập. Tuyền Dương cách thủ đô khá xa, nhưng đó là so với người thường, đối với yêu, đặc biệt là yêu có tu vi không thấp, chút khoảng cách này còn không đủ nhét kẽ răng.

Năm phút sau, Bạch Cập tới, dăm ba câu Thẩm Nam Chu kể lại sự tình. Bạch Cập người này về tình cảm thì không đáng tin, nhưng quan điểm đạo đức rất đàng hoàng, giác ngộ so với cái tên khoác lốt người mà không làm chuyện người kia cao hơn không biết bao nhiêu. Anh ta xắn tay áo lên định đi đánh nhau, bị Thẩm Nam Chu ngăn lại: “Chuyện này cậu ra mặt không thích hợp.”

Bạch Cập: “… Vậy anh còn gọi tôi đến?”

“Ừm, để cô ấy ở nhà một mình tôi không yên tâm.”

Bạch Cập: “… Hóa ra gọi tôi đến là để làm bảo mẫu kiêm vệ sĩ?!” (╯‵□′)╯︵┻━┻… Còn có thể chơi vui vẻ được không!

“Cô ấy chỉ là một cô bé, ai rảnh rỗi không có chuyện gì lại đi gây phiền phức cho cô ấy?” Còn muốn mặt mũi không hả!

Cô bé Trần Nặc: “……^_^#”

Thẩm Nam Chu mặt tươi cười, ánh mắt lại sắc bén như dao nhỏ liếc anh ta. Bạch Cập: “……”

“Được rồi được rồi, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ, cô bé nhà anh mà thiếu một sợi tóc thì cứ lấy tôi ra mà hỏi tội!” Bạch Cập uể oải xua tay, vẻ mặt cam chịu.

Thẩm Nam Chu tỏ vẻ hài lòng với sự giác ngộ của anh ta, dặn dò Trần Nặc vài câu cứ yên tâm rồi ra cửa. Thật ra nếu A Man ở trong nước, anh càng muốn tìm A Man hơn, nhưng đáng tiếc A Man không có ở đây, chỉ có thể chọn người kế tiếp.

Bạch Cập nếu biết mình là cái “thứ” thay thế… phỏng chừng sẽ tức giận đến lật bàn.

Quan hệ giữa Trần Nặc và Bạch Cập nói xa lạ cũng không phải, nhưng thân quen thì cũng chưa tới. Thời gian quen biết của hai người cũng không ngắn, nhưng thật sự ở chung một chỗ lại là lần đầu tiên.

Biết rằng không có đề tài chung, Trần Nặc đứng dậy từ sô pha: “Tôi về phòng ngủ.”

Bạch Cập lầm bầm: “Đi ngủ đi ngủ, công chúa điện hạ cứ yên tâm ngủ say.”

Trần Nặc trợn trắng mắt, không dài dòng, trực tiếp lên lầu, đi rất nhanh nhẹn.

Trở lại phòng, Trần Nặc quyết định vẽ truyện tranh một lát, truyện trên mạng vẫn đang tiếp tục, cũng có ít danh tiếng, hiện tại tiền nhuận bút là nguồn thu nhập chính của cô.

Khi mới cùng Thẩm Nam Chu sống chung, cô từng hùng hồn tuyên bố, tương lai muốn kiếm thật nhiều tiền. Lúc ấy cô mới 11-12 tuổi, đối với tương lai còn rất mơ hồ, không biết mục tiêu ở đâu. Kiếm tiền trở thành động lực lớn nhất và phương hướng tiến tới của cô. Bây giờ mấy năm trôi qua, quay đầu nhìn lại, bỗng nhiên phát hiện, kiếm tiền thật ra đã không còn quan trọng như vậy.

Thẩm Nam Chu không thiếu tiền, cũng không cần tiền của cô, điều anh muốn chính là cô, trái tim cô. Trần Nặc gần đây luôn nhớ đến A Uyển và Nguyên Trí. Ngày đó tuy rằng gặp mặt ngắn ngủi, A Uyển và Nguyên Trí cũng không thể hiện tình cảm gì trước mặt cô, nhưng cái bầu không khí khó tả kia lại để lại ấn tượng sâu sắc cho cô. Dường như không cần quá nhiều tương tác, chỉ cần ở bên nhau, xung quanh họ sẽ vô hình tràn ngập một thứ rung động khôn tả.

Tình yêu rốt cuộc là gì, Trần Nặc đến nay vẫn còn chút ngây ngô, cô cảm thấy mình thích Thẩm Nam Chu, điều này không thể nghi ngờ, nhưng yêu… đây là một đề tài khó.

Trần Nặc biết những thứ mình rối rắm thật vô nghĩa, nếu đã hạ quyết tâm, nghĩ nhiều cũng chỉ tự tìm phiền não. Nhưng đôi khi não con người không bị ý chí chi phối, đến lúc miên man suy nghĩ, có ngăn cản thế nào cũng vô ích.

Đây là sự bướng bỉnh của cô bé tuổi dậy thì, là cái rào cản mà tất cả mọi người đều phải trải qua, người muốn lớn lên, muốn trưởng thành, muốn đối diện với tình cảm, đều phải trải qua một phen khúc chiết và chuyển biến tư tưởng.

Trần Nặc đợi đến hơn 12 giờ vẫn không thấy Thẩm Nam Chu về, cô không ngủ được, theo thời gian trôi qua, thậm chí có chút hoảng loạn. Vị tiểu Hoàng tiên sinh kia đã rơi vào tay người ta, Thẩm Nam Chu trước mặt cô thề thốt hoàn toàn không để mình nguy hiểm, nhưng sự tình thật sự có thể giải quyết thuận lợi sao? Đối với những người và sự việc không rõ, cô bé thật sự rất lo lắng.

Phía tây thành phố, đại trạch của nhà họ Nguyễn, đèn đuốc sáng trưng như ban ngày.

Thẩm Nam Chu và Nguyễn Quảng Sinh đứng đối diện nhau ở trong sân, một người đẹp như tranh vẽ, một người đã gần đến tuổi xế chiều, tóc trắng xóa, nếp nhăn chằng chịt.

“Thẩm tiên sinh nhất định phải xen vào chuyện người khác sao?” Nguyễn Quảng Sinh sắc mặt tối sầm, giọng khàn đặc, giống tiếng quạ kêu, vô cùng chói tai.

Thẩm Nam Chu ánh mắt bình thản, nói chuyện nhẹ nhàng: “Nguyễn tiên sinh, hãy nghĩ thoáng và rộng lượng một chút. Mọi người tu hành không dễ dàng gì, tiểu Nguyễn tiên sinh tuy có tai ương tù ngục, nhưng rốt cuộc tính mạng không nguy. Tiểu Hoàng tiên sinh nếu có sơ suất, hoàng gia sẽ không dễ dàng bỏ qua, đến lúc đó thù hận sống chết, Nguyễn tiên sinh không vì mình suy xét, cũng nên vì những người thân trong tộc nghĩ một chút mới phải.”

Nói rồi ánh mắt anh quét về phía mấy người đang đứng thẳng sau lưng Nguyễn Quảng Sinh. Đó đều là người trong tộc Nguyễn, đi theo Nguyễn Quảng Sinh học nghệ tu hành. Người đều có tư tâm, cha con anh em ruột thịt trước lợi ích còn có thể trở mặt thành thù, huống chi chỉ là thân tộc?

Ánh mắt Nguyễn Quảng Sinh trầm ngâm, nếu không phải bất lực với Thẩm Nam Chu, lão ta sớm đã nhào lên b*p ch*t anh rồi! Bởi vì trước đây đã chịu thiệt, biết không thể trêu vào, mới cố tình làm ra vẻ để hòng dùng lời lẽ hạ gục đối phương, đáng tiếc uống hết hai ấm trà, dẫn chứng phong phú đến nỗi cổ họng sắp bốc hỏa mà vẫn không khiến người kia lùi bước.

Cuối cùng không còn cách nào, thật sự không thể nhịn được nữa, lão ta xắn tay áo định đánh nhau, nào ngờ hai ba hiệp đã mệt như chó, người ta vẫn thản nhiên tự đắc.

Đối mặt với loại phi nhân loại này, làm người tu đạo, nói thật, rất nghẹn khuất, rất mất mặt, hận không thể chui đầu vào cát không ra. Nhưng ông ta là gia chủ Nguyễn gia, đối phương lại nhắm vào ông ta mà đến, thì làm sao có thể lơ đi.

Lúc này đại đồ đệ của Nguyễn Quảng Sinh dưới sự xúi giục của ba sư đệ, cẩn thận mở miệng: “Sư phụ, Thẩm tiên sinh nói cũng có lý, Minh Hoa tuy bị giam giữ, nhưng cũng còn mấy tháng nữa mới đến hạn, truyền thông cũng chỉ chú ý chuyện này gần đây, đợi vài ngày nữa khi dư luận lắng xuống, chúng ta có thể nghĩ cách khác, dù sao cũng không để Minh Hoa thật sự chịu tội. Nếu thật sự cùng Hoàng gia không chết không ngừng, tương lai… chúng ta không sợ, nhưng sư mẫu, các thẩm thẩm…”

Nói cho cùng, yêu tuy sợ chết, nhưng nếu thật sự muốn đánh nhau một mất một còn, dù có thể diệt được Hoàng gia, thì Nguyễn gia cũng tổn thương gân cốt, rất có khả năng lưỡng bại câu thương, ai cũng không chiếm được lợi. Hơn nữa đám nhóc hoàng gia mỗi năm đẻ hai lứa, so với chúng, Nguyễn gia thật sự là nhân khẩu thưa thớt, dù lợi hại đến đâu, số lượng của người ta nghiền ép thì cũng chẳng có cách nào. Nếu không cố kỵ điều này, bọn họ cũng sẽ không ra sức khuyên can sư phụ đừng giết con chồn kia sau khi Nguyễn Quảng Sinh bắt được Hoàng A Trường.

Thù hận sống chết, không đội trời chung, Hoàng gia lại hay làm việc thiện tích đức, thật sự chọc giận, yêu rốt cuộc vẫn là yêu.

Nguyễn Quảng Sinh ngầm bực đồ đệ phá đám, hung hăng trừng mắt liếc một cái, đại đồ đệ vẻ mặt đưa đám khổ sở cúi eo không dám ngẩng đầu. Mấy người còn lại khi sư phụ liếc mắt qua cũng đều cúi đầu nhìn mũi chân, tuy rằng chưa nói gì, nhưng Nguyễn Quảng Sinh biết, các đồ đệ không cùng chiến tuyến với mình trong chuyện này.

Lão ta tức đến muốn hộc máu, nhưng cũng không tiện dạy dỗ đồ đệ trước mặt người ngoài. Khẽ cắn môi, ông ta nhìn về phía Thẩm Nam Chu!

Thẩm Nam Chu trên mặt ý cười rạng rỡ: “Xem ra Nguyễn tiên sinh lấy đại cục làm trọng.”

Nguyễn Quảng Sinh: Đại cục cái con khỉ!

Hoàng A Trường cho rằng mình chắc chắn phải chết, tuy rằng không hối hận đã công khai hành vi ác độc của Nguyễn Minh Hoa, nhưng trong lòng lại lo lắng gây phiền phức cho gia tộc. Mình chết không quan trọng, người nhà nếu bị liên lụy mới là tội lớn.

Khi bị ném ra từ trong túi, hắn còn tưởng mình sắp chết. Nào biết mở mắt ra, đối diện là khuôn mặt béo tròn của anh già nhà mình.

“A Trường à, nhà họ Nguyễn có làm khó dễ gì em không? Tu vi của em còn không?” – Anh già lại tự an ủi: “Không sao không sao, tu vi phế rồi thì tu lại, đại ca sẽ nghĩ cách cho em!”

Hoàng A Trường khoác bộ da chồn lưu quang thủy hoạt, trừng đôi mắt đen láy như hạt đậu, nuốt nước miếng: “Đại, đại ca?”

Huynh đệ vẫn còn có thể mở miệng nói tiếng người, Hoàng tiên sinh yên tâm, ít nhất không thật sự suy thoái đến mức không thể cứu vãn, vội gật đầu: “Đúng vậy, đúng, anh là đại ca.”

“Em không chết?”

“Không chết không chết, ít nhiều nhờ Thẩm tiên sinh, mau, mau chắp tay thi lễ với Thẩm tiên sinh.”

Chắp tay thi lễ… Hoàng A Trường là một chàng trai thành thật, nghe được lời dặn của đại ca, không nói hai lời liền hướng về phía Thẩm Nam Chu vẫn luôn đứng một bên với vẻ mặt tươi cười chắp tay thi lễ tỏ vẻ cảm tạ. Nói thật, trông rất buồn cười.

“Tiểu Hoàng tiên sinh không cần khách khí, tôi không làm không công, chúng ta là giao dịch công bằng, không lừa già dối trẻ.”

Hoàng tiên sinh xen vào: “Thẩm tiên sinh khách khí quá, chuyện này chúng tôi trong lòng rõ ràng, không có ngài, mạng của A Trường chắc chắn không giữ được. Không phải một câu giao dịch có thể qua loa, ơn huệ này Hoàng gia chúng tôi sẽ không quên, Thẩm tiên sinh có gì phân phó cứ việc nói, chỉ cần có thể làm được, chúng tôi tuyệt đối không hai lời.”

Thẩm Nam Chu khẽ cười, không tỏ ý kiến, lại nhìn về phía Hoàng A Trường: “Tu vi của tiểu Hoàng tiên sinh hẳn là vẫn còn, Nguyễn tiên sinh rốt cuộc không ra tay tàn nhẫn.”

Hoàng tiên sinh đột nhiên nhìn về phía em trai mình, Hoàng A Trường cảm nhận được, hướng về phía anh già nhà mình gật gật đầu, rất nhanh hóa ra hình người. Vừa rồi thoát chết trong gang tấc, quá kích động nên quên hóa hình.

Về đến nhà thì đã hơn 1 giờ sáng, Bạch Cập đang cầm hộp khoai tây chiên ăn, vừa ăn vừa lười biếng cầm điều khiển từ xa chuyển kênh, thấy Thẩm Nam Chu về thì cũng chỉ lười biếng liếc mắt một cái: “Về rồi à?”

Thẩm Nam Chu ở huyền quan thay dép lê, “ừ” một tiếng, đi ngang qua sô pha thì nói một câu: “Dọn dẹp sạch sẽ rồi thì có thể biến.” Sau đó lập tức lên lầu, cũng mặc kệ Bạch Cập ở phía sau giơ nanh múa vuốt suýt chút nữa xắn tay áo định đánh lén.

Trần Nặc vẫn đang vẽ truyện tranh, cô làm việc rất chuyên tâm, một khi đã tập trung thì rất khó phân tâm, đến cửa phòng bị đẩy ra cũng không biết, mãi đến khi một đôi tay đặt lên vai, cô mới giật mình, quay đầu thấy là Thẩm Nam Chu thì thở phào nhẹ nhõm, có chút bất đắc dĩ: “Anh vào sao không lên tiếng?”

“Là em quá chuyên tâm.” Thẩm Nam Chu rút cây bút vẽ trong tay cô ra: “Gần hai giờ sáng rồi, đừng vẽ nữa, mau đi ngủ.”

Trần Nặc “dạ” một tiếng: “Chuyện giải quyết rồi sao? Tiểu Hoàng tiên sinh không sao chứ?”

“Giải quyết rồi, mỗi bên nhường một bước là giảng hòa.”

Anh nói quá nhẹ nhàng, Trần Nặc nghi ngờ: “Cái tên họ Nguyễn kia dễ nói chuyện vậy sao?”

Thẩm Nam Chu ôm vai cô dẫn vào phòng ngủ: “Đánh không lại thì đương nhiên phải biết lùi bước. Cứng đối cứng chỉ là kẻ ngốc, Nguyễn tiên sinh là người thông minh.”

Bình Luận (0)
Comment