Chỉ Muốn Giấu Em Đi - Tĩnh Phi Tuyết

Chương 36

Cuộc sống đại học của Trần Nặc không giống như những gì cô tưởng tượng, đủ loại vấn đề chỉ trong vòng một tuần đã liên tiếp xuất hiện.

Cô không ở ký túc xá, cũng không có bạn cùng phòng thân thiết, trước đó việc dễ dàng nhất để hòa nhập là huấn luyện quân sự cũng trốn tránh, hơn nữa tính cách hướng nội, ngoại hình quá nổi bật, khiến cô có vẻ khó gần, ăn mặc lại toàn hàng hiệu, càng vô hình trung tạo cho người khác ấn tượng khó hòa đồng. Cộng thêm sự theo đuổi cuồng nhiệt của chàng phú nhị đại khoa luật kia, tóm lại đủ thứ chuyện vụn vặt… khiến cô bị cô lập một cách mơ hồ.

Thật ra cũng không hẳn là cô lập, nhưng cái cảm giác bị loại trừ khỏi tập thể thật sự rất rõ ràng. Cũng may Trần Nặc có suy nghĩ riêng, cũng không muốn kết giao sâu sắc với người khác, cứ giữ thái độ lạnh nhạt như vậy, kết quả là Trần cô nương trở thành một mỹ nhân lạnh lùng nổi tiếng gần xa, đi một mình về một mình, hành động khác người trở thành một dấu ấn đặc biệt của cô.

Thẩm Nam Chu ban đầu có chút lo lắng, sợ cô bé không chịu nổi sự lạnh nhạt này, dù sao sáu năm cấp ba Trần Nặc có quan hệ rất tốt với bạn học, đến đại học lại trở nên cô đơn lẻ bóng, sự khác biệt này có chút lớn.

Nào ngờ Trần Nặc lại an ủi anh: “Tình huống nhà mình đặc biệt, vẫn là giữ khoảng cách với người thường thì tốt hơn.Thân thiết quá, chuyện phiền phức cũng nhiều, chi bằng cứ bình bình đạm đạm như vậy, ai cũng không biết ai, mọi người yên ổn vô sự trải qua bốn năm, như vậy là tốt nhất.”

Cô nói “nhà mình”, đây là một từ rất bình dân lại rất đời thường, lộ ra sự thân mật. Thẩm Nam Chu nghe thấy dễ chịu, xoa xoa ngón tay đeo nhẫn của cô, dịu dàng nói: “Thật ra không cần phải kiêng kỵ như vậy, gặp được người thú vị hợp nhau vẫn có thể thử kết giao. Dương Kỳ quan hệ với em không tệ, cũng không thấy có ảnh hưởng gì đến gia đình.”

Rồi anh bổ sung: “Đương nhiên, bạn bè vẫn nên là bạn cùng giới, khác giới thì thôi.” Nói xong, anh khẽ hôn lên mu bàn tay cô. Cảm giác lạnh lẽo như chuồn chuồn lướt nước, lại như có dòng điện chạy qua, lan dần vào trong lòng.

Trần Nặc có chút vừa bực mình vừa buồn cười, người này dạo gần đây luôn tìm mọi cách để “tẩy não” cô, tựa như hôm qua, xem TV có bản tin nói về người đàn ông vì bạn gái bắt cá hai tay mà đau khổ muốn chết, giận quá hóa điên đã giết cả người yêu và kẻ gian phu, rồi tự tử. Thẩm Nam Chu liền lấy chuyện này làm ví dụ, nhân cơ hội phân tích cho cô tầm quan trọng của sự chung thủy trong tình cảm và những nguy hại của việc lăng nhăng, khiến người ta không nói nên lời.

Nghĩ đến đây, Trần Nặc có chút “ác từ gan ruột sinh ra”, mạnh dạn dùng tay kia xoa nhẹ lên đầu anh.

Tóc Thẩm Nam Chu không dài không ngắn, chỉ đến mang tai, lại đen và mềm mại, xúc cảm rất tốt. Trần Nặc thích thú không rời tay, sờ tới sờ lui, còn nói: “Tóc anh hình như dài ra rồi.”

Đúng vậy, tuy là ma cà rồng, nhưng tóc anh cũng mọc dài ra như người thường, không giống như trong một số phim ảnh, cả đời cố định một kiểu tóc vạn năm không đổi.

Thẩm Nam Chu cọ cọ vào lòng bàn tay cô: “Ừm, em giúp anh cắt nhé?”

“Em á?” Trần Nặc động lòng, lại chần chừ: “Lỡ cắt hỏng thì sao?” 

Thẩm Nam Chu là người thuộc phái hành động, nói làm là làm ngay, tự mình đứng lên, kéo cả cô dậy: “Không sao đâu, tóc anh mọc nhanh lắm.”

Chuyện này đâu có liên quan đến mọc nhanh hay chậm… -_-||

Bất quá tỉa tóc cho anh là việc cô luôn muốn làm, Trần Nặc không cưỡng lại được rung động trong lòng. Trên mặt cố tình làm ra vẻ khó xử lại bất đắc dĩ, nhưng thật là ranh mãnh.

Chút kỹ xảo nhỏ này trước mặt Thẩm Nam Chu căn bản không đủ che giấu, anh liếc mắt một cái là nhìn thấu bản chất, bất quá anh vui vẻ chiều theo cô, đương nhiên sẽ không vạch trần.

Trong nhà có một bộ dụng cụ cắt tóc chuyên nghiệp, tóc cũng không cần gội, trực tiếp dùng bình xịt làm ẩm là được. Khoác áo choàng cắt tóc, Trần Nặc cầm lược và kéo trong tay, không dám mạnh tay, chỉ dám dùng kéo tỉa thưa ở ngọn tóc một chút, thật cẩn thận, cắt một chút lại đưa cho anh soi gương bàn trang điểm xem, hỏi đã được chưa.

Cô cẩn thận như vậy khiến Thẩm Nam Chu buồn cười. Thấy cô bé khẩn trương đến trán cũng đổ mồ hôi, anh cười, không làm khó cô, nhận lấy kéo tự mình tỉa, động tác thật sự rất thành thạo, thành thạo đến mức tỉa ra hình dáng, ngay cả phía sau không nhìn thấy, anh cũng có thể tỉa bằng cảm giác, kỹ thuật này, có lẽ cả những người chuyên nghiệp cũng không sánh bằng.

Hai người này cũng coi như là “khuê phòng – tình – thú”, nếu không phải anh em nhà họ Hoàng đến quấy rầy, phỏng chừng còn có thể tiến hành một vài tương tác sâu sắc hơn.

Hoàng tiên sinh vẻ mặt đau khổ đặt một chiếc hộp gỗ đen lớn bằng bàn tay lên bàn trà trước mặt Thẩm Nam Chu, khổ sở nói: “Đây là thứ ngài muốn, Hoàng gia chúng tôi cũng coi như không phụ lòng tin tưởng của Thẩm tiên sinh.”

Thẩm Nam Chu biểu tình ôn hòa, nói chuyện cũng rất khách khí: “Lời Hoàng tiên sinh nói ra uy tín như vậy, tôi rất bội phục. Sau này nếu có việc cần đến tôi, xin cứ việc mở lời, nếu có thể giúp, tôi sẽ không từ chối.”

Đây đại khái xem như lời an ủi và phần thưởng, Hoàng tiên sinh không phải không có ý nghĩ cay đắng. Nhưng lời đã nói ra như bát nước đổ đi, lúc trước hứa hẹn là ông ta hứa, không để đường lui, thì không nên oán trách người ta ra giá trên trời. Hơn nữa dù ông ta muốn quỵt nợ, cũng phải xem đối tượng là ai, không phải ông ta không muốn, thật sự là vị trước mắt này Hoàng gia không thể trêu vào.

Thôi, coi như là bỏ tiền mua sự yên ổn đi, tuy rằng cái giá này thật sự khiến người ta đau lòng.

Hoàng A Trường nhìn chiếc hộp, lại nhìn đại ca, cố lấy dũng khí muốn nói gì đó với Thẩm Nam Chu, nhưng há miệng th* d*c, do dự hết lần này đến lần khác, cuối cùng vẫn im lặng. Chỉ là trong lòng hung hăng thở dài, đến lúc này mới có chút hối hận về việc mình xúc động gây họa cho gia tộc.

Nhưng hối hận cũng vô dụng, giống như anh trai mình, Hoàng A Trường tuy tương đối thẳng thắn, nhưng cũng không ngốc, biết ai có thể đắc tội ai không thể đắc tội.

Ngàn tính vạn tính, đều trách anh ta!

Đợi anh em nhà họ Hoàng vẻ mặt khổ sở cáo từ rời đi, Trần Nặc mới lên tiếng hỏi: “Anh muốn đồ gia truyền của người ta sao?” Không phải cô tinh mắt, nhưng thật sự biểu hiện của anh em nhà họ Hoàng quá rõ ràng, giống như bị người ta móc tim gan ra vậy, cái vẻ đau khổ kia, hoàn toàn có thể thấy bằng mắt thường.

Thẩm Nam Chu cầm lấy hộp gỗ đen, nhẹ nhàng mở ra, một mùi hương chưa từng ngửi thấy bao giờ lập tức lan tỏa bốn phía, trong khoảnh khắc xộc vào mũi, hương vị quá nồng đậm, lại dường như có thể khiến người ta chìm đắm. Trần Nặc còn chưa kịp phản ứng lại, hương thơm đột nhiên biến mất, cô kinh ngạc nhìn sang, hóa ra chiếc hộp đã đóng lại.

“Đây là thứ tốt,” ngón tay trắng lạnh của Thẩm Nam Chu lướt qua những đường chạm khắc tinh xảo trên hộp gỗ, cười đầy ẩn ý. Trần Nặc không rõ nguyên do, anh cũng không giải thích, chỉ xoa đầu cô: “Không cần nói cho người khác biết, ngoan ~”

“Bạch Cập cũng không được sao?”

“Đúng vậy, Bạch Cập cũng không được.”

Trần Nặc không hiểu vì sao, đột nhiên cảm thấy rất khẩn trương, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Thẩm Nam Chu im lặng một thoáng, vươn tay kéo cô vào lòng vỗ nhẹ: “Đừng sợ, không nói cho Bạch Cập là vì không thể nói. Trần Nặc, em chỉ cần biết rằng, anh làm tất cả những điều này đều là vì em.”

Vì cô? Trần Nặc có chút mơ hồ, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, không truy hỏi nữa, mím môi, mạnh mẽ gật đầu: “Em tin anh, anh yên tâm, em sẽ không nói cho ai cả.”

Thẩm Nam Chu bật cười, khẽ hôn lên giữa trán cô: “Bé ngoan ~”

“Vậy Hoàng tiên sinh thì sao? Ông ấy có thể sẽ nói cho người khác.” Trần Nặc có chút lo lắng, cảm thấy thứ này nếu không thể nói cho người khác, có thể thấy sẽ gây họa.

Thẩm Nam Chu cảm thấy cô bé thật là đơn thuần đáng yêu, cọ cọ chóp mũi cô, cười nói: “Người nhà họ Hoàng sẽ không và cũng không dám, em hãy an tâm rằng, miệng của họ còn kín hơn chúng ta.”

Vòng vo tam quốc Trần Nặc không hiểu, nhưng cô tin tưởng anh, hơn nữa chuyện này về bản chất mà nói là chuyện của chính anh, bảo vật cũng là anh bỏ công sức đổi lấy, xử lý thế nào đều tùy anh, cô không có lập trường phát biểu ý kiến.

Chuyện này coi như một bí mật chôn sâu trong lòng, Trần Nặc không còn chủ động nhắc đến nữa.

Trời ngày càng lạnh, tháng 12 âm lịch là sinh nhật Thẩm Nam Chu, Trần Nặc tặng anh một chiếc khăn quàng cổ tự tay đan, màu đen tuyền, kiểu đan đơn giản nhất là mũi lên xuống, không có hoa văn gì, Thẩm Nam Chu lại rất thích, tuy rằng anh không sợ lạnh, nhưng khi ra ngoài đều sẽ mang theo, có thể thấy đó là tình yêu thật sự.

Đêm nay ăn cơm xong, Trần Nặc cùng Dương Kỳ trò chuyện phiếm trên WeChat, hai người kể cho nhau nghe tình hình gần đây của mình. Dương Kỳ thi đại học không thành công, người nhà bàn bạc một hồi, cuối cùng quyết định học lại, nên ở lại tỉnh.

Dương Kỳ than thở đủ điều, nói dạo này gầy đi năm cân, đều là do học hành vất vả, mẹ cô dọa, nếu lần sau thi trượt nữa, ba năm không cho tiền tiêu vặt.

Điều này đối với Dương Kỳ như sét đánh giữa trời quang, trên đầu như treo một con dao lớn, không biết khi nào sẽ rơi xuống g**t ch*t mình. Trần Nặc xem mà thấy buồn cười, điện thoại di động có tin nhắn đến, cô mở ra xem. Không nhìn thì thôi, thấy rồi chỉ muốn lập tức xóa đi. Thẩm Nam Chu tuy đang xem TV, ánh mắt gần như không rời khỏi cô, cô vừa thay đổi biểu cảm, anh liền phát hiện, đoán được điều gì, trực tiếp giật lấy điện thoại xem, chỉ thấy trên màn hình mười mấy chữ: Anh ở cửa khu nhà em, không đợi được em tuyệt đối không đi!!!

Mắt Thẩm Nam Chu híp lại, khóe miệng lại nở một nụ cười, tuy rất đẹp, nhưng Trần Nặc cảm thấy lạnh lẽo, cô cảm nhận được nguy hiểm, đỡ trán: “Anh ta điên rồi, không cần để ý đến anh ta.”

Cô cũng là lần đầu tiên gặp phải loại người cố chấp như vậy, từ ngày thứ ba khai giảng đến bây giờ, đã gần hai tháng trôi qua, vị phú nhị đại này vẫn theo đuổi không bỏ, mặc kệ cô cự tuyệt thế nào, lạnh lùng ra sao, hắn cứ bám riết không tha, trong mắt hắn, sự cự tuyệt của cô đều là giả vờ, không biết hắn lấy đâu ra sự tự tin đó.

Trần Nặc nghĩ một sự nhịn chín sự lành, nhưng rõ ràng sự nhẫn nại của Thẩm Nam Chu kém xa tuổi tác của anh. Anh đứng dậy từ sô pha, xoa đầu cô: “Anh ra ngoài gặp vị Trương tiên sinh kia, em ở nhà ngoan ngoãn đợi, được không?”

“Để ý đến anh ta làm gì, bên ngoài gió lớn lắm, cứ để anh ta đợi đi, đợi không được tự khắc sẽ bỏ đi.” Trần Nặc nắm chặt tay anh không muốn buông ra, sợ anh một phút bốc đồng làm chuyện gì đó với cái tên họ Trương kia, tháng trước cô đã lo lắng rồi, bây giờ càng lo lắng hơn.

“Ngoan ~ anh từ trước đến nay đều thích tiên lễ hậu binh, đừng lo lắng, sẽ không làm gì đâu.”

Lần này Trần Nặc lắc đầu càng kiên quyết: “Cái loại người đó cứ kệ anh đi, không để ý tới thì tự khắc anh ta sẽ từ bỏ.”

Bình Luận (0)
Comment