Trương Thành là dân bản địa, bố mở công ty, mẹ mở thẩm mỹ viện, gia sản không thể so với đại phú đại quý, nhưng cũng coi như là phú nhị đại. Hơn nữa ngoại hình không tệ, cao 1m88, biết ăn mặc chải chuốt, lại là sinh viên ưu tú khoa luật của một trường đại học danh tiếng. Với điều kiện này, ra ngoài có bảy tám cô theo đuổi cũng không thành vấn đề.
Đối với Trần Nặc, anh ta thật sự thích, tuyệt đối là nhất kiến chung tình, tái kiến khuynh tâm, nếu không cũng sẽ không theo đuổi lâu như vậy mà không hề có ý định rút lui, ngược lại càng khó càng hăng. Theo lời bạn bè anh ta nói, lần này anh ta “thua” rồi.
Đáng tiếc mỹ nhân lại có ý chí sắt đá, dù anh ta có dâng cả trái tim cũng không thể lay động dù chỉ một chút.
Có vị hôn phu? Ai tin! Chắc chắn là vì thử thách anh ta! Đúng vậy, Trương đồng chí chính là nghĩ như vậy. Anh ta cảm thấy con gái đẹp đều e lệ, thích hư vinh sĩ diện, chỉ cần mình bỏ thêm chút công sức, tốn nhiều tâm tư hơn, đến lúc đó cả người lẫn tình đều thuộc về mình, có bạn gái chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?
Đáng tiếc, tưởng tượng rất tốt đẹp, hiện thực lại vô cùng tàn khốc.
Thẩm Nam Chu nhàn nhạt nhìn chàng trai trẻ trước mặt, đuôi mắt hơi nhếch lên: “Trương tiên sinh?”
Anh không hề có động tác thừa thãi hay lời lẽ dư thừa, chỉ một ánh mắt, một tiếng hỏi nhẹ nhàng, khiến cho Trương Thành đang có chút thất thần run rẩy, đột nhiên hoàn hồn. Trong lòng thầm cảm tạ trời đất, may mắn anh ta không phải là người đồng tính.
“Ờ, tôi họ Trương, còn anh là…”
“Họ Thẩm, Trần Nặc là vị hôn thê của tôi.”
Như sét đánh giữa trời quang, vẻ mặt Trương đồng chí kinh hãi, tràn đầy vẻ không thể tin: Sao có thể? Sao có thể? Sao có thể? … Liên tục lặp lại trong đầu…
“Tôi nghĩ Trương tiên sinh là người thông minh, những lời thừa thãi không cần tôi phải nói.”
Trương Thành muốn phản bác, muốn nói điều gì đó để giữ thể diện, nhưng khi nhìn thẳng vào mắt đối phương, anh ta đột nhiên nghẹn lại, giống như bị thứ gì vô hình bóp nghẹt cổ họng, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn. Lúc sắp sửa nghẹt thở đến chết, không khí lại đột nhiên thông suốt, Trương Thành thở hổn hển từng ngụm lớn, khom lưng ôm đầu gối ho khan liên tục vài tiếng.
“Trương tiên sinh?” Anh trông không được khỏe, có cần gọi xe cứu thương không?”
Xe cứu thương cái quần què gì! Trương Thành chậm rãi đứng thẳng người, nhìn người đàn ông trước mặt, ôn văn nho nhã, một vẻ quân tử phong độ. Anh ta cảm thấy vừa rồi chắc chắn là mình hoa mắt, chứ làm sao có chuyện mắt người đàn ông đối diện lại đổi màu? Hoa mắt, tuyệt đối là hoa mắt. Còn chuyện hô hấp không thông? Chắc cũng là vấn đề của mình, hen suyễn? Có khả năng, mẹ anh ta hồi nhỏ cũng mắc bệnh này, về phải nhớ đi bệnh viện kiểm tra lại. Bóp cổ? Càng không thể, đối phương cách mình ba bước chân, trừ khi gặp ma, chứ ai còn có thể tàng hình được chứ?
Cho nên tất cả đều là ảo giác, ảo giác!
“Thật sự không cần gọi xe cứu thương?”
Trương Thành tự thôi miên rất thành công, xua tay nói: “Tôi không sao.”
Thẩm Nam Chu khẽ cười: “Nếu Trương tiên sinh không sao, vậy tôi xin phép về trước, Trương tiên sinh lái xe về cẩn thận.”
Đối mặt với tình địch mà vẫn có phong độ tốt như vậy, Trương Thành cảm xúc có chút phức tạp, há miệng muốn nói gì đó, nghĩ nghĩ lại thôi, thua người không thua trận, người ta không hề lớn tiếng hay đe dọa, mình cũng không thể thiếu lịch sự. Thiên hạ đâu thiếu cỏ thơm, làm tiểu tam vẫn là thôi đi.
Gật đầu, “Sau này tôi sẽ không làm phiền Trần Nặc nữa, anh yên tâm.”
Thẩm Nam Chu đáp lại bằng một nụ cười nhạt, xoay người vào khu nhà.
Trần Nặc đang ở trong nhà chờ, thấy anh về, vội vàng đón lấy, không hỏi anh đã nói gì với người họ Trương kia, trước ân cần lấy dép lê từ tủ giày đặt bên chân anh, còn muốn ngồi xổm xuống cởi giày cho anh, Thẩm Nam Chu tức giận búng nhẹ vào trán cô: “Đừng có giở trò này với anh, yên tâm, không động tay động chân.”
“Em biết là không động tay động chân,” cô vẫn ngồi xổm, giúp anh tháo dây giày, nói: “Bất quá điều này không ảnh hưởng đến việc em lấy lòng anh nha ~”
Thẩm Nam Chu khẽ cười: “Học được cách chơi tâm lý với anh rồi hả?”
“Anh nói gì em nghe không hiểu.” Tiếp tục cặm cụi tháo dây giày.
“Ranh mãnh.” Thẩm Nam Chu khẽ nói một tiếng, xoa đầu cô, kéo cô đứng dậy, ôm eo cúi đầu hôn lên, hơi thở hai người quấn quýt, hôn đến khó rời, cuối cùng vẫn là Trần Nặc khó thở đấm nhẹ vào ngực anh hai cái, nụ hôn này mới kết thúc.
Dựa trán cô, Thẩm Nam Chu lại khẽ chạm môi cô, ngọn lửa giận trong lòng anh lúc này mới thật sự tan biến.
Trương đồng chí thật sự nên đến miếu thắp mấy nén hương lớn, vốn dĩ Thẩm tiên sinh còn định “chăm sóc” anh ta kỹ càng thêm vài lần nữa.
Cuộc sống đại học của Trần Nặc cuối cùng cũng trở lại bình lặng. Trương Thành nói được là làm được, thật sự không còn quấy rầy cô nữa. Tuy rằng trong trường học khó tránh khỏi có chút lời đồn không hay, ví dụ như Trương Thành coi thường cô gì đó, lời lẽ thật không dễ nghe, nhưng Trần Nặc đã miễn nhiễm, hoàn toàn không để bụng, vẫn như cũ đi một mình về một mình.
Sau khi thi xong kỳ cuối, kỳ nghỉ đông đầu tiên ở đại học bắt đầu. Trần Nặc và Thẩm Nam Chu đã nói trước, sẽ về Tuyền Dương ăn Tết. Dù cô không phải người sinh ra và lớn lên ở Tuyền Dương, nhưng lại coi nơi đó như quê hương của mình.
Mấy ngày nay thủ đô có tuyết rơi, các chuyến bay thường xuyên bị hoãn, hơn nữa trong thời gian cao điểm, sân bay đông nghẹt người, hai người liền quyết định lái xe đi đường cao tốc, chỉ là không ngờ đường cao tốc cũng bị tắc nghẽn. Nghe nói phía trước có một chiếc xe tải đâm vào ba chiếc xe hơi, hơn nữa do khoảng cách quá gần, thế mà có mười mấy chiếc xe gặp nạn.
“Đây là tai nạn giao thông nghiêm trọng rồi,” Trần Nặc nghe Thẩm Nam Chu nói xong thì lắp bắp, “Có người chết không?”
“Tài xế xe tải đã chết, những người khác chắc không sao.” Nói xong, anh dừng một chút, trong mắt ánh lên tia sáng, như đang suy nghĩ điều gì. Trần Nặc chú ý đến sự thay đổi biểu cảm của anh, tò mò hỏi: “Sao vậy?”
Thẩm Nam Chu trước nháy mắt với cô, sau đó mới cười như không có chuyện gì: “Không có gì.”
Tuy không biết có chuyện gì, nhưng Trần Nặc thông minh ngậm miệng lại.
Lại đợi khoảng một tiếng rưỡi, dòng xe ùn tắc mới chậm rãi di chuyển. Đi được một đoạn, đến khi cách xa nơi xảy ra tai nạn, Thẩm Nam Chu mới giải thích sự nghi hoặc của cô: “Là ác quỷ lấy mạng.”
Tóc gáy Trần Nặc lập tức dựng đứng hết cả lên, da gà cũng nổi theo.
Thấy cô sợ đến mặt trắng bệch, Thẩm Nam Chu có chút hối hận, vội đưa tay nắm lấy tay cô: “Đừng sợ, chuyện đó không liên quan đến chúng ta.” Nghĩ nghĩ, anh giải thích: “Loài người có câu ‘oan có đầu, nợ có chủ’, ác quỷ có thể lấy mạng, thì cũng chỉ nhắm vào người nợ nó, thông thường sẽ không hại người vô can.”
Trần Nặc nuốt nước bọt, tim đập thình thịch: “Là… tài xế xe tải kia sao?” Rốt cuộc chỉ có người đó đã chết.
Thẩm Nam Chu gật đầu, nắm tay cô thật chặt: “Ác quỷ lấy mạng, không phải hận đến tận xương tủy, oán khí quá nặng, sẽ không thành ác quỷ, tài xế xe tải kia chắc chắn là chết chưa hết tội.”
Dù vậy, Trần Nặc vẫn cảm thấy sợ hãi. So với quỷ, yêu quái hay rắn rết gì đó đều không đáng nhắc đến.
“Thì ra thật sự có quỷ.” Cô lẩm bẩm tự nói.
Thẩm Nam Chu cười: “Anh đã nói với em rồi, thế giới vô biên, chuyện lạ gì cũng có, bất quá yên tâm đi, em không có mắt Âm Dương, không nhìn thấy âm hồn đâu.”
Trần Nặc nhẹ nhàng thở ra, gật đầu, tuy rằng vừa nghe xong có chút rợn người, nhưng rốt cuộc không nhìn thấy vật thật, nên sợ hãi một chút rồi từ từ cũng ổn thôi.
“Vừa rồi anh im lặng, là sợ… âm hồn kia nghe thấy sao?”
Anh gật đầu: “Ác quỷ rốt cuộc vẫn là ác quỷ, từ oán khí ngưng tụ mà thành, một lòng báo thù, lệ khí nặng, không nên trêu chọc thì hơn.”
“Phiền phức hơn yêu quái sao?”
“Nói thật, nếu bắt anh chọn đối thủ, anh thà chọn mười con yêu, cũng không muốn đối đầu với một con ác quỷ, không phải đánh không lại, mà là quá khó chơi.”
Trần Nặc rùng mình một cái, tỏ vẻ hiểu ý. Nếu là cô chọn, cô cũng thà giao tiếp với yêu, quỷ cái loại sinh vật đó, vừa nghe đã thấy rợn người.
“Cái con ác quỷ kia báo thù xong chắc sẽ siêu thoát chứ?” Một lát sau, cô lại không nhịn được hỏi.
Thẩm Nam Chu buồn cười: “Rốt cuộc em là sợ thật hay giả sợ vậy?” Bất quá anh vẫn trả lời: “Tâm nguyện được giải tỏa, oán khí tan đi thì có thể tái nhập luân hồi, nếu không tiêu tan… chỉ có thể xuống địa ngục.”
“Thật sự có địa ngục sao?”
“Vì sao lại không?” Anh hỏi ngược lại: “Trên đời này có người, có yêu, có quỷ, có ma, đương nhiên sẽ có thần có địa ngục.”
Trần Nặc không biết nói gì, xem ra nhận thức của cô về thế giới này vẫn hạn hẹp lắm.
Đến Tuyền Dương thì đã khuya. Trần Nặc mở cửa xuống xe, nhìn quanh khung cảnh quen thuộc, vươn vai: “Vẫn là ở nhà tốt nhất.” Trong lòng cô, nơi này mới là nhà. Phòng ở thủ đô dù lớn dù đẹp, cũng không sánh bằng nơi cô đã ở từ nhỏ đến lớn.
Thẩm Nam Chu xách hành lý từ trong xe ra, khẽ cười: “Được rồi, muốn ngắm thì mai ngắm, đi mở cửa nhà đi.”
Ra khỏi thang máy, mở cửa lớn, bật công tắc điện, căn nhà tối om lập tức sáng bừng lên.
Trần Nặc đi mở cửa sổ cho thoáng khí, rốt cuộc mấy tháng không có người ở, trong phòng có mùi không dễ chịu. Thẩm Nam Chu đặt hành lý xuống đất: “Anh đi bật lò sưởi, em đừng cởi áo vội, cẩn thận cảm lạnh.”
Cô “dạ” một tiếng, đi thay dép lê, Thẩm Nam Chu tiện tay mở hết cửa sổ trên lầu. Xuống lầu thấy cô đang gỡ tấm phủ trên sô pha, anh đến giúp một tay, Trần Nặc ngáp một cái: “Mệt không?” Anh hỏi. Cô lắc đầu: “Cũng tạm, để em dọn dẹp nhà cửa trước đã.”
Thẩm Nam Chu tùy tiện ném tấm phủ xuống đất: “Anh đi pha nước tắm cho em, em đi ngủ đi, những thứ này anh dọn.”
“Không cần, em ở với anh.”
“Nặc Nặc”
“Hả?”
“Em… vẫn còn sợ hả?”
Mặt Trần Nặc cứng đờ, Thẩm Nam Chu có chút buồn cười: “Có anh ở đây, không có quỷ nào dám đến đâu, yên tâm đi.”
Nếu là ngày thường, Trần Nặc phỏng chừng sẽ ngoan ngoãn nghe lời, nhưng bây giờ… cô vẫn lắc đầu: “Em muốn đi theo anh.” Không phải cô nhát gan, mà là thật sự rất đáng sợ. So với những người tuy sợ quỷ nhưng chưa từng thấy quỷ và không chắc chắn trên đời có quỷ hay không, Trần Nặc cảm thấy mình càng khổ sở hơn, bởi vì cô có thể trăm phần trăm xác định trên đời có quỷ!
Thẩm Nam Chu hết cách với cô, thật ra cũng có chút kinh ngạc, không ngờ cô lại mâu thuẫn với quỷ như vậy. Lúc trước nhìn thấy xà yêu, biết anh là ma cà rồng cũng không thấy cô sợ hãi như vậy.
“Vậy hôm nay chúng ta không dọn dẹp nữa, để ngày mai làm, chúng ta về phòng trước nhé?”
Cái này thì được, Trần Nặc gật đầu đồng ý.