Chỉ Muốn Giấu Em Đi - Tĩnh Phi Tuyết

Chương 47

Cuối cùng vẫn là Thẩm Nam Chu đưa Trần cô nương ra khỏi ‘nước sôi lửa bỏng’, Erick cũng ôm vai A Man cười: “Bảo bối, em nên đối xử tử tế hơn với khách của chúng ta, đừng bắt nạt cô ấy.”

“Em bắt nạt cô ấy ư?” A Man trợn trắng mắt: “Rõ ràng là cô ấy khiêu khích trước mà!” Nói xong thấy Trần Nặc trốn trong lòng Thẩm Nam Chu làm mặt quỷ trêu chọc mình, không khỏi ngứa răng.

Thẩm Nam Chu đúng lúc nhéo nhẹ eo Trần Nặc, ra hiệu không được quậy phá, Trần Nặc thấy vậy liền an tĩnh lại, lè lưỡi, đáp lại anh bằng một nụ cười rạng rỡ, như hoa xuân nở rộ, mang theo hơi thở tươi mát, xinh đẹp. Đôi mắt Thẩm Nam Chu bỗng nhiên sâu thẳm, bàn tay ôm eo cô theo đó siết chặt, tim Trần Nặc đập thình thịch một cái, có dự cảm không lành.

Không thể không nói, dự cảm của Trần cô nương vẫn khá chuẩn. Vào phòng, vừa đặt hành lý xuống, Trần Nặc còn chưa kịp phản ứng, người đã bị ép vào cánh cửa, cằm được nâng lên, trước mắt tối sầm lại, nụ hôn che trời lấp đất trút xuống.

“Ưm…”

Môi, lưỡi, hơi thở… cọ xát quấn quýt, trêu chọc người ta quên hết tất cả. Trần Nặc bị hôn đến mơ hồ, không phân rõ đông tây nam bắc, cơ thể gần như mềm nhũn thành nước, mơ mơ màng màng đến mức không biết mình bị chuyển lên giường từ lúc nào, mọi sự chú ý của cô đều tập trung vào môi răng, không còn tinh lực để bận tâm đến những thứ khác.

Cho đến khi cảm giác lạnh lẽo truyền đến ngực, Trần Nặc run lên, nhận ra tay anh đang đặt ở đâu, đôi mắt bỗng nhiên trợn tròn, vẻ mặt không thể tin nổi.

Thẩm Nam Chu rời khỏi môi cô, cụp mi nhìn cô, dừng lại một lát ở đôi môi đỏ tươi ướt át của cô, rồi di chuyển xuống dưới, cuối cùng dừng lại ở vị trí tay anh đang đặt – cúc áo sơ mi đã bung ra, lộ ra áo ngực ren đen, cùng mảng lớn ngực trắng muốt. Và ngón tay anh, lúc này đang đặt trên phần mềm mại đó. Đầu ngón tay trắng lạnh, làn da trắng nõn, áo sơ mi xanh lam, nửa kín nửa hở, thật sự kiều diễm.

Cơ thể từ từ đè thấp, giống như pha quay chậm, từng chút từng chút một, cuối cùng, môi anh dừng lại trên mảng trắng muốt đó, mềm mại, ấm áp, bên tai là tiếng cô hít vào, anh lại không muốn dễ dàng buông cô ra.

Môi Thẩm Nam Chu nhẹ nhàng hút – m*t, trên vùng da trắng muốt lập tức xuất hiện một chút đỏ ửng, sau đó là cái thứ hai, cái thứ ba, cái thứ tư… Giống như hoa mai rơi trên tuyết, có một vẻ đẹp nao lòng.

Anh chống người dậy, nhìn kiệt tác của mình, Thẩm tiên sinh nhìn sâu vào đôi mắt to tròn của cô, nhẹ giọng hỏi: “Sang năm chúng ta kết hôn được không?”

Trần Nặc: “…”

“Anh, đây là, cầu hôn, em?”

“Đúng vậy, cầu hôn.”

Trần Nặc: (╯=_=)╯︵┻━┻

Vùng vẫy ngồi dậy, từng viên nút áo được cài lại cẩn thận, vò vò mái tóc có chút rối bời, Trần Nặc xoay người định xuống giường, Thẩm Nam Chu khóa chặt eo cô: “Làm sao vậy?” Thấy cô trừng mắt nhìn lại, ánh mắt đặc biệt hung dữ, Thẩm tiên sinh nhớ lại lời nói khi hai người đính hôn hai năm trước, nhất thời ngượng ngùng, cười gượng: “Cảm xúc không khống chế được, lần này không tính, lần sau chờ anh chuẩn bị sẵn sàng rồi sẽ lại tới.”

Trần Nặc hừ hừ cười lạnh, Thẩm Nam Chu kéo cô vào lòng không buông tay, cằm tựa lên vai cô: “Tha thứ cho anh, được không?” Vừa nói vừa hôn lên tai cô, cổ, để lại một chuỗi dâu tây nhỏ.

“Có ai xin lỗi như anh không chứ.” Trần Nặc hết chỗ nói, vặn người đẩy anh ra, đây là xin lỗi hay là nhân cơ hội chiếm tiện nghi a.

Thẩm Nam Chu dùng đầu cọ cọ má cô, giống như con mèo làm nũng, trêu chọc người ta ngứa ngáy trong lòng, dù có giận cũng không thể nổi giận. Trần Nặc không kìm được, mím môi cười.

Anh quay cô lại đối diện với mình, Thẩm Nam Chu h*n l*n ch*p m** cô: “Cười là không giận rồi, hửm?”

Trần Nặc tức giận trừng anh một cái, bĩu môi, hừ một tiếng.

Dỗ dành cô xong, hai người lại thân mật một lúc, Thẩm Nam Chu mới xuống giường đi mở nước tắm cho cô. Trần Nặc lục vali hành lý tìm áo ngủ, lục nửa ngày, không tìm được cái mình muốn, liền hỏi vọng vào phòng tắm: “Cái áo ngủ chấm bi màu xanh của em anh không mang theo ạ?”

“Có mang theo, ở trong vali của anh.” Anh đi ra, mở một chiếc vali đen khác, tìm thấy chiếc áo ngủ cô muốn rồi đưa qua: “Đồ của em nhiều, một vali không đủ, nội y cũng ở bên anh, hôm nay mặc màu gì, màu xanh lam hay hồng phấn?”

Trần Nặc từ khi được anh chiều chuộng, liền quen với việc ‘dôf đến thì duỗi tay, cơm đến thì há miệng’, mấy năm trước ngay cả nội y cũng là anh giặt, mấy năm nay mới không cho anh làm nữa. Cho nên anh cầm nội y hỏi cô mặc cái nào, cô cũng không cảm thấy quá ngượng ngùng.

Có người nói, muốn nắm giữ trái tim đàn ông thì phải nắm giữ dạ dày anh ta trước, nhưng đối với Thẩm tiên sinh thì ngược lại. Nắm giữ trái tim một người phụ nữ, thì phải nuôi dưỡng cô ấy theo hướng “mười ngón tay không chạm nước xuân”, đợi đến khi đối phương tỉnh lại thì đã vô tri vô giác rơi vào bẫy rồi, muốn thoát ra cũng không thể, nếu không cuộc sống sẽ không tự lo được.

Cho nên nói, thói quen gì đó, thật sự là một sát khí lớn trên con đường tình cảm, ngay cả những người ghét nhau như chó với mèo cũng sẽ theo thời gian dần dần dung hòa để tìm ra cách chung sống thành công, huống chi là những người vốn đã có tình cảm?

Ngày hôm sau, Trần Nặc và Thẩm Nam Chu chính thức đến chúc mừng A Man và Erick, và tặng món quà cưới đã chuẩn bị – một bộ trang sức hồng ngọc, là Trần Nặc cố ý chọn trong kho báu nhỏ của Thẩm tiên sinh, nghe nói là vật phẩm sưu tầm của một vị hoàng hậu ở thế kỷ 17, giá trị liên thành. Ngoài ra, còn tặng một bức tranh Bách Điểu Triều Phượng, do cô tự tay vẽ trong hai tháng, đã hao phí hơn hai mươi tờ giấy Tuyên Thành.

Đối với phi nhân loại, mấy thứ bảo bối gì đó đều không mấy hấp dẫn, danh họa thì cũng đã thấy nhiều, nhưng quan trọng là tấm lòng. Nhìn cuộn tranh dài hai mét được trải ra trước mặt, A Man cảm động không thôi, ôm Trần Nặc định hôn một cái, đáng tiếc Thẩm Nam Chu vẫn luôn đề phòng cô ấy như đề phòng sói, cô ấy vừa có ý đó, anh liền giành lấy cô gái nhỏ, kiên quyết không cho người khác cơ hội đặt môi xuống.

A Man: “…” Cô ấy bị coi như kẻ háo sắc sao…?

Trần Nặc và Thẩm Nam Chu chỉ ở lại lâu đài một buổi sáng, tham quan trang viên một chút, rồi rời đi ngay trưa hôm đó. Dù sao hôn lễ không phải chuyện nhỏ, tuy khách mời đều là phi nhân loại, nhưng những việc lặt vặt không hề ít hơn hôn lễ của con người là bao, họ ở lại cũng không tiện, chi bằng rời đi.

A Man cũng không cố giữ, mọi người đều là người quen, không cần thiết phải giả vờ khách sáo.

Trước khi đi, Trần Nặc ôm lấy A Man, khẽ nói vào tai cô ấy: “Phải hạnh phúc nhé.”

Mắt A Man lập tức đỏ hoe, cô ấy nặng nề “ừ” một tiếng.

Lên máy bay, hai người không về nước ngay mà bay vòng sang Ý, định thăm lại chốn cũ. Tháng cuối cùng của kỳ nghỉ hè, Trần Nặc và Thẩm Nam Chu vẫn ở lại Ý, mãi đến cuối tháng 8, khi chỉ còn năm ngày nữa là đến trường, họ mới trở về nhà.

Tháng 9 khai giảng, Trần Nặc đến trường khá muộn, nhưng vừa vào phòng học đã thấy vắng hoa. Trương Lâm chào cô và nói: “Họ đã đi du học trong kỳ nghỉ hè rồi.”

“Nhanh vậy ư?”

“Không nhanh đâu, họ đã chuẩn bị cả năm rồi, thời gian chính là sinh mệnh mà.”

Trần Nặc đặt túi xuống bàn: “Cậu thì sao?”

“Tưởng Nghị không đi, mình thì sau khi suy nghĩ đã quyết định chọn tình yêu.” Nói xong, cô ấy nhún vai: “Thật ra ở trong nước học nghiên cứu sinh cũng không tệ, sau này nghĩ cách xem có thể ở lại trường làm giảng viên không.”

Trần Nặc biết gia đình cô ấy có chút quan hệ, nên không hỏi thêm nữa. Môn học năm tư không nhiều, buổi chiều không có tiết học, Trần Nặc và Thẩm Nam Chu ở nhà xem phim, đến chiều tối, Hoàng tiên sinh đột nhiên đến chơi, chỉ để đích thân báo tin, chuyện Thẩm Nam Chu nhờ anh ta điều tra trước đó đã có manh mối.

“Thứ đó hẳn là trong tay Nguyễn tiên sinh, nghe nói là vật cũ được truyền lại từ sư môn.”

Ánh mắt Thẩm Nam Chu hơi lóe lên: “Tôi biết Hoàng tiên sinh không phải là người nói suông, nhưng thứ lỗi cho tôi mạo muội, tin tức này thật sự là thật sao?”

Hoàng tiên sinh cũng không vì bị nghi ngờ mà tức giận, nụ cười trên gương mặt tròn vẫn như cũ: “Không giấu gì Thẩm tiên sinh, chuyện này là em gái tôi vô tình nghe được từ miệng đệ tử thứ ba của Nguyễn tiên sinh, căn cứ vào miêu tả của anh ta, rất giống với thứ ngài muốn tìm.”

Chờ Hoàng tiên sinh rời đi, Trần Nặc mới mở miệng hỏi: “Anh nhờ ông ấy tìm thứ gì vậy?”

Thẩm Nam Chu liếc cô một cái: “Em nói xem?”

Trần Nặc ngẩn ra một chút: “Là… vì cái đó?” Trừ nguyên liệu làm thuốc trường sinh bất lão, cô cũng không nghĩ ra cái gì khác.

Anh gật đầu: “Thứ này anh đã tìm rất nhiều năm rồi, không ngờ lại luôn ở ngay dưới mí mắt mình,” nói rồi lắc đầu: “Trời cao có mắt, tốn nhiều công sức cũng không vô ích, may thay, cuối cùng vận khí đã đổi thay.”

“Ông Nguyễn tiên sinh đó, là người nhà của kẻ lái xe đâm chết cô bé hồi đó, và bắt được Tiểu Hoàng tiên sinh sao?” Thấy anh gật đầu, cô nhíu mày: “Lúc trước anh đã trở mặt với gia đình họ rồi, đến tận cửa đòi chắc chắn sẽ không được đâu.” Hơn nữa nhân phẩm của gia đình người đó thật sự không ra gì, phỏng chừng rất thù dai.

“Trần Nặc, Hoàng tiên sinh nói, thứ đó là vật được truyền lại từ sư môn của Nguyễn tiên sinh, cho dù không trở mặt, đến tận cửa đòi người ta cũng không thể nào cho được.” Thẩm Nam Chu nhắc nhở.

Trần Nặc chớp đôi mắt to nhìn anh, như đã hiểu ra điều gì, hạ giọng ghé sát: “Là muốn… trộm?”

Bị phản ứng của cô chọc cười, Thẩm Nam Chu dùng đầu húc vào cô một cái: “Là mượn.”

“Mượn còn có thể trả lại sao?”

“Dùng rồi thì làm sao mà trả?”

Trần Nặc: “…”

Lúc ăn cơm tối, cô lại đột nhiên nhớ ra: “Cái tên lái xe đâm người đó ngồi tù chưa?”

“Bị phán 15 năm.”

“Mười lăm năm?!” Cô nhớ hình như nghe anh nói nhà họ Nguyễn rất giỏi giang, quan hệ tương đối rộng mà.

Thẩm Nam Chu gắp một miếng ngó sen mật ong nhét vào miệng cô, nở nụ cười nhẹ nhàng: “Anh và nhà họ Hoàng có ngáng chân, cho nên con ông ta nếu muốn ra tù sớm, chỉ có thể cố gắng cải tạo.”

Điều này không giống với dự đoán, Trần Nặc kinh ngạc, nhai ngó sen, mơ hồ không rõ hỏi: “Sao anh cũng dính vào đó vậy?”

“Lúc đó em vì chuyện này mà giận mấy ngày không phải sao? Sau này nhà họ Hoàng và nhà họ Nguyễn cạnh tranh, anh liền thuận tay giúp nhà họ Hoàng một phen.”

Trần Nặc: “…(╯=_=)╯︵┻━┻” Cái lý do tồi tệ gì thế này!

Bình Luận (0)
Comment