Chỉ Muốn Giấu Em Đi - Tĩnh Phi Tuyết

Chương 48

Thẩm Nam Chu quyết tâm phải có được vật của nhà họ Nguyễn, nhưng làm thế nào để đoạt được lại phải tốn chút công sức. Thấy Trần Nặc ở một bên nhíu mày trầm tư suy nghĩ, anh mỉm cười, vỗ vỗ đầu cô: “Chuyện này em đừng nhúng tay, để anh nghĩ cách.”

“Tuy em năng lực có hạn, nhưng có thể đóng góp ý kiến mà.” Lời nói tuy vậy, nhưng cô thật sự không nghĩ ra được cách nào, chủ yếu là chuyện này nó không thể đi theo con đường bình thường. Kẻ trộm là phi nhân loại, người bị trộm cũng không phải người thường, với thân phận người thường, bẩm sinh đã có nhược điểm.

“Chuyện này không cần vội,” Thẩm Nam Chu cũng không ngăn cô: “Buổi tối muốn ăn gì? Tủ lạnh còn chút thịt bò, em ăn cá lột da không?”

“Cá lột da hôm qua không phải ăn hết rồi sao ạ?”

“Ngăn đông còn một ít.”

“Dạ, vậy ăn đi.”

Mãi đến khi ăn cơm, Trần Nặc mới nhận ra, bản thân luôn để miếng ăn dẫn lối? -_-||

Chiều hôm sau tan học, Trần Nặc và Thẩm Nam Chu không về nhà ngay mà đi đến trung tâm thương mại gần đó mua sắm. Đồ đạc chất đầy xe đẩy, Trần Nặc cầm hai gói bánh mì, nhanh chóng kiểm tra lại danh sách mua sắm: “Còn mua gì nữa không anh?”

Thẩm tiên sinh đeo khẩu trang nhắc nhở: “Bàn chải đánh răng.”

Anh không nhắc thì cô thật sự quên mất, sáng ra cửa còn nói muốn noted bàn chải đánh răng vào danh sách. Đến khu vực hóa mỹ phẩm, cô lấy hai chiếc bàn chải đánh răng, lại cầm một cục xà phòng trong suốt, chuyên dùng để giặt đồ lót. Đi ngang qua khu vực ‘kế hoạch hóa gia đình’, chân Thẩm Nam Chu dừng lại, Trần Nặc không rõ lý do: “Sao vậy anh?”

Cằm anh khẽ nhấc: “Cái này, có nên dự trữ trước không?”

Theo hướng anh nhìn sang, Trần Nặc: “…”

“Anh… đáng ghét thật, đi thôi!” Thẩm Nam Chu cũng không cố chấp, theo lực kéo của cô đẩy xe di chuyển, ánh mắt dừng lại ở đôi tai đỏ bừng của cô, khóe mắt cong nhẹ nhàng.

Ánh mắt anh như có tia điện, Trần Nặc muốn lờ đi cũng không được, nghiêng đầu trừng mắt nhìn anh một cái thật hung dữ. Người này trước đây vẫn luôn mang cái “vibe” dịu dàng, phong độ, gần đây lại ngày càng xấu tính, có câu nói thế nào nhỉ? -_-||

Một tuần sau, đúng vào thứ Bảy, là sinh nhật lần thứ 21 của Trần Nặc.

Sáng sớm thức dậy, bên ngoài nắng vàng rực rỡ, tiếc là trong nhà có người không thể thấy ánh sáng, chỉ có thể kéo kín rèm cửa. Trần Nặc đánh răng rửa mặt xong, vừa ra khỏi phòng ngủ vừa ngáp. Thẩm Nam Chu đang chuẩn bị bữa sáng dưới lầu. Chờ cô đến phòng khách, anh thò đầu ra: “Lại đây bưng bữa sáng.”

“Dạa” Cô gom mái tóc rối bời lại, dùng dây chun buộc vội thành đuôi ngựa. Bước vào bếp, vừa đứng vững, người đã bị ôm lấy, sau đó một nụ hôn nồng nhiệt hạ xuống. Chờ đến khi được buông ra, Trần Nặc đặt tay lên vai anh th* d*c, vừa rồi suýt chút nữa không thở được.

Thẩm Nam Chu chống trán cô, chóp mũi cọ chóp mũi, lông mi cong cong: “Trần Nặc, sinh nhật vui vẻ.” Môi anh lại nhẹ nhàng m*t hai cái.

Trần Nặc: “…” Anh chúc mừng hay muốn chiếm phúc lợi đây?

Giữa trưa có chuyển phát nhanh, bảo vệ khu dân cư giúp ký nhận, gọi điện thoại bảo xuống lấy. Trần Nặc lê dép xuống lấy lên, cửa không đóng, khi đi vào, Thẩm Nam Chu từ bếp bưng nước ép rau củ vừa ép ra: “Ai gửi vậy?”

“A Man ạ.” Trần Nặc đến ngăn kéo bàn trà tìm kéo, thành thạo cắt mở hộp giấy cứng. Bên trong là một chiếc túi xách màu xanh pastel, còn có túi cầm tay, ví tiền, túi đựng thẻ, một bộ bốn món, cùng một bộ sưu tập.

“Đẹp thật đó.” Trần Nặc vẻ mặt kinh ngạc, yêu thích không buông tay. Thẩm Nam Chu đặt ly xuống bàn trà, lấy ví tiền sang một bên nhìn nhìn, cũng không cảm thấy đẹp mấy. Anh tùy tay ném sang một bên: “Được rồi, trước tiên uống cái này đi.”

“À,” cô ngoan ngoãn bưng lên uống, sau đó đưa miệng qua, Thẩm Nam Chu buồn cười, gõ nhẹ mũi cô, rút khăn giấy lau miệng cho cô.

Kèm theo gói hàng còn có mấy tấm bưu thiếp, là những địa điểm phong cảnh đẹp mà A Man và Erick đã đến trong tuần trăng mật. Trần Nặc xem từng cái một, cuối cùng chỉ vào một tấm nói: “Cái này là nhà thờ ở thị trấn phía nam Ý đúng không anh?” Cô nhận ra cây cổ thụ nghiêng cạnh nhà thờ, dù sao tháng trước cũng mới chơi ở đó mấy ngày.

Thẩm Nam Chu cười: “Cái này thật sự là trùng hợp.”

“Đúng vậy, trùng hợp thật!” Trần Nặc rất đồng tình, cầm điện thoại gửi cho A Man một tin nhắn WeChat, báo là đã nhận được quà, và cả sự trùng hợp về nhà thờ. A Man gửi lại một biểu tượng mặt cười trước, sau đó gửi một bức ảnh qua, trên ảnh là một cậu bé da trắng đặc biệt đáng yêu, khoảng bốn năm tuổi, tóc vàng xoăn, da trắng như tuyết, mắt xanh, mũm mĩm, giống như thiên thần.

Chưa kịp cảm thán, lại một bức ảnh nữa được gửi đến. Lần này, lưng cậu bé có thêm một đôi cánh màu đen… Trên đó không có lông chim, trải rộng ra, giống cánh dơi.

“Cái này… không phải là đồng loại của anh đấy chứ?”

Thẩm Nam Chu liếc nhìn một cái, khinh thường: “Chỉ là yêu thuộc họ dơi thôi.”

“Yêu thuộc họ dơi?”

“Yêu quái cấp thấp của phương Tây, không có pháp lực gì, tuổi thọ cũng không dài, nhưng sống dựa vào máu. Truyền thuyết về ma cà rồng phương Tây phần lớn đều lấy những thứ này làm nguyên mẫu.”

Trần Nặc cảm thấy mình đã mở mang kiến thức, tò mò hỏi: “Cái này cũng phân chia ranh giới sao? Vậy anh thuộc về, ừm, cương thi sao?” Nói xong cô theo bản năng bảo vệ đầu, sợ bị anh búng trán. Thẩm Nam Chu vừa bực vừa buồn cười, liếc cô một cái: “Anh mà muốn búng trán em, em có trốn được không?”

Cho nên nói mấy cái thứ phi nhân loại gì đó, thật là quá đáng ghét, sức mạnh không cân bằng, chắc chắn thiệt thòi lớn.

Trần Nặc bĩu môi, Thẩm Nam Chu lại cười: “Anh à? Suy cho cùng không thuộc về nhân loại, sống không thể thiếu máu.”

Giọng anh có chút tự giễu, tâm trạng vui đùa của Trần Nặc lập tức nhạt đi, mũi hơi cay cay, lông mi đen nhánh chớp chớp, dường như giây tiếp theo sẽ bật khóc.

Thẩm Nam Chu trong lòng mềm nhũn, xoa xoa đầu cô, lại búng nhẹ trán cô: “Hôm nay sinh nhật em, không được khóc đâu, không may mắn đâu.”

Trần Nặc hít hít mũi, nhếch miệng đáp lại anh một nụ cười.

“Cô bé ngốc.” Lại làm anh yêu bao nhiêu cũng không đủ.

Một lát sau, A Man không chờ được hồi âm, liền gọi điện đến. Cô ấy hỏi: “Thấy ảnh chưa, có đáng yêu lắm?”

Vì lời nói của Thẩm Nam Chu, Trần cô nương đối với cậu bé trong ảnh đột nhiên giảm hứng thú, chậm rì rì đáp lại: “Cũng được.”

“Cái gì mà cũng được chứ, đáng yêu chết đi được đó!” A Man có chút bất mãn.

Trần Nặc miễn cưỡng nói: “À, rất đáng yêu, thằng bé là ai vậy ạ?”

“Con của chị họ Erick.”

“Chị họ người sói lại có con trai là yêu tinh dơi?” Mối quan hệ kiểu gì vậy? Chắc chắn không phải ruột thịt!

A Man nói: “Gia tộc Erick đã rất lâu đời, thành viên cũng rất phức tạp, sau này có cơ hội chị sẽ giải thích cho em nghe. Đúng rồi, cái túi đó là do chị tự thiết kế đấy, phải giữ gìn cẩn thận nha. À, chúc mừng sinh nhật em nữa nhé ~”

Bánh sinh nhật là do Thẩm Nam Chu tự nướng, anh đã ở trong bếp cả buổi chiều chỉ để làm cái này, đến bữa tối cũng không kịp nấu, phải gọi đồ từ khách sạn.

Nhìn chiếc bánh kem matcha 8 inch, tuy không tinh xảo và đẹp bằng bánh của tiệm, nhưng Trần Nặc lại cảm thấy đây là chiếc bánh kem ngon nhất mà cô từng ăn.

Nói một cách văn vẻ hơn thì, bánh bán trong tiệm là sản phẩm, còn bánh do người yêu làm, đó mới là tấm lòng. Hoàn toàn không thể so sánh được.

Món quà sinh nhật tuổi 21 mà Thẩm Nam Chu tặng Trần Nặc là một sợi dây chuyền bạch kim, mặt dây chuyền khá đặc biệt, là một hạt châu màu xanh lục, nhỏ hơn quả nhãn một chút, chạm vào có cảm giác lạnh buốt, ẩn chứa mùi hương dịu nhẹ. Nhìn bề ngoài đơn giản tự nhiên, nhưng nếu nhìn kỹ, dường như được phủ một lớp ánh sáng óng ánh.

“Đây là nội đan của hoa yêu, năm đó anh nhận được từ xà yêu sau một lần trao đổi lợi ích.”

Anh không nhắc thì cô suýt quên mất chuyện này. Trần Nặc cầm hạt châu xanh lục ngắm nghía một lát, khó hiểu hỏi: “Sao bây giờ mới tặng em?”

“Thể chất em vẫn luôn không tốt, hơi thở yếu ớt. Nội đan của hoa yêu tuy là thứ tốt, nhưng nói cho cùng cũng có yêu khí, đeo quá sớm không tốt. Bây giờ vừa vặn.” Thẩm Nam Chu lấy dây chuyền từ tay cô, đeo lên cho cô, ngón tay lướt qua xương quai xanh cô, để lại những gợn sóng nhẹ nhàng.

“Đeo cái này, sau này sẽ không bị bệnh nữa.” Theo lời nói rơi xuống, môi anh nhẹ nhàng và dịu dàng hôn lên môi cô, tràn đầy tình yêu.

Tháng 11, thời tiết bắt đầu chuyển lạnh. Chiều tối, Trần Nặc vừa thay quần áo xuống phòng khách thì  bất ngờ có một vị khách lạ ghé thăm.

“Trần Nặc, lại đây, anh giới thiệu em với một người.” Thẩm Nam Chu vẫy tay về phía cô.

Trần Nặc ngoan ngoãn đi tới, anh kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình, cười nói với người ngồi phía đối diện: “Đây là Trần Nặc,” rồi lại nói với Trần Nặc: “Cậu ấy là Lam Ngọc, bạn thân của anh. Mấy năm nay vẫn luôn bận rộn chuyện khác, bọn anh đã hơn hai mươi năm không gặp rồi.”

Hơn hai mươi năm…

Nhìn người đàn ông xa lạ đối diện, Trần Nặc có thể khẳng định, đối phương tuyệt đối tuyệt đối là phi nhân loại! Mái tóc ngắn màu xanh lam nhạt, ngũ quan không cần nói nhiều, tuấn tú không tì vết, thân hình cao ráo, chân dài, ăn mặc tinh tế, đôi mắt cũng màu xanh lam, sẫm hơn màu tóc một chút. Lúc anh ấy mỉm cười với cô, tạo cho người ta cảm giác rất tươi sáng, trông như một sinh viên vậy.

“Chào em, Trần Nặc, anh là Lam Ngọc.”

Giọng nói cũng dễ nghe, trong trẻo như ngọc thạch, sạch sẽ.

“Chào anh, Lam tiên sinh.”

Trần Nặc trước mặt người lạ luôn đặc biệt yên tĩnh, điều này liên quan đến những gì cô đã trải qua, nhiều năm trôi qua cũng không thay đổi được. Hơn nữa những chủ đề Thẩm Nam Chu và Lam Ngọc nói chuyện cô cũng không chen vào được, nói đúng hơn… căn bản không hiểu.

Thôi thì cứ yên tĩnh làm mỹ nam… nhầm, mỹ nữ đi.

Lam Ngọc không ở lại lâu, khoảng nửa giờ sau liền đứng dậy cáo từ. Trước khi đi, anh ấy tặng Trần Nặc một chuỗi vòng tay: “Đây là làm từ nước mắt giao nhân, không phải thứ gì quý giá đâu, đừng bận tâm.”

Trần Nặc chưa kịp nhận, Thẩm Nam Chu đã giúp cô nhận lấy. Vừa tiễn khách đi, Trần cô nương mới tò mò hỏi: “Anh ấy là yêu gì vậy ạ?”

Bình Luận (0)
Comment