Trần Nặc khó hiểu: “Việc đầu thai cũng có thể khống chế sao?” Vậy thì điều này cũng quá siêu phàm rồi, Nguyên Trí quả thực không phải yêu, nói là tiên nhân cũng có người tin.
Thẩm Nam Chu nói: ” Nếu anh không đoán sai, Nguyên Trí hẳn là đã giúp A Uyển sửa lại mệnh.” Thấy cô ngây thơ, anh giải thích thêm: “Chính là xen vào, đoạt lấy cơ hội đầu thai và mệnh lý vốn thuộc về người khác để đặt lên người A Uyển. A Uyển bẩm sinh là nhân loại, sau đó nghịch thiên cầu trường sinh tu luyện bí pháp, rồi lại tẩu hỏa nhập ma bị phản phệ. Nguyên Trí dùng bí thuật để kéo dài thọ mệnh cho cô ấy, biến thành thể chất nửa yêu nửa ma. Sau khi chết muốn trọng nhập luân hồi ít nhất phải đợi trăm năm, phải giải hóa lệ khí ở địa phủ trước đã, lệ khí không hóa, nhập luân hồi cũng chỉ có thể đầu thai vào súc sinh đạo.”
Trần Nặc như nghe chuyện cổ tích, tam quan được làm mới, tò mò hỏi: “Nếu như vậy, vậy tại sao Nguyên Trí không kiên nhẫn chờ một trăm hai trăm năm? Anh ta là yêu, một hay hai trăm năm đối với anh ta chắc cũng chỉ là một bữa sáng thôi? Cứ đoạt mệnh người khác như vậy, dù sao cũng không phải của mình, nếu giữa chừng thật ra sai lầm thì chẳng phải mất nhiều hơn được sao?” Trong sâu thẳm nội tâm, cô cũng có chút chán ghét cách làm này, người khác chẳng lẽ không xứng đáng được sống à?
Thẩm Nam Chu cách chăn vỗ vỗ lưng cô, trong con ngươi dài và sắc hiện lên một tia phức tạp, không đợi cô nhìn thấy, đã tan biến.
“Giải hóa lệ khí, giống như chịu hình phạt, loại tra tấn đó… rất khó chịu đựng.”
Giọng anh có chút khó khăn, thấp và chậm, nghe vào tai, vô cớ khiến người ta cảm thấy áp lực.
Trần Nặc kinh ngạc ngẩng đầu: “Anh làm sao vậy?”
“Không sao.” Anh cười nhạt, dùng chóp mũi cọ nhẹ vào vầng trán mịn màng của cô: “Thời gian không còn sớm, ngủ đi, có chuyện ngày mai hãy nói, nhé?”
Trần Nặc cảm thấy anh có chuyện giấu mình, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn quyết định nghe lời ngủ. Nếu không muốn cô biết, thì chắc chắn không phải chuyện tốt. Chuyện tốt thì không cần thiết giấu giếm.
Ngày hôm sau, bên ngoài trời mưa, thỉnh thoảng kèm theo sấm chớp. Thời tiết như thế này bình thường đã không muốn ra ngoài rồi, huống chi bây giờ trong bụng còn có con.
Tối qua nghĩ Bạch Cập sẽ đến, không ngờ hôm nay lại đến thật.
Thẩm Nam Chu không cho cô xuống, đưa cô bảng vẽ để cô giết thời gian. Trần Nặc cũng không muốn gặp Bạch Cập, nên cứ nằm trên giường vừa ăn đồ ăn vặt vừa cho Khôi Khôi ăn, lại vừa vẽ tranh. Hiện tại chu kỳ mang thai của cô khoảng sáu tuần, nói theo cách dân gian, tức là thai còn chưa ổn định, mọi hành động đều phải cẩn thận. Mặc dù Thẩm Nam Chu khi bắt mạch nói tình trạng cơ thể cô rất tốt, nhưng cũng không dám lơ là.
“Khôi Khôi ~~”
Chú chim béo trên giường đã ăn xong đồ ăn vặt của mình, muốn đến gần chủ nhân. Nó đã vài ngày không được gần gũi với chủ nhân, mỗi lần đều bị hạn chế khoảng cách hai mét, chú chim béo tỏ vẻ rất tủi thân.
Trần Nặc nhìn chú chim Khôi Màu Sắc đáng thương, nhẹ nhàng nói với nó: “Đợi một chút được không? Bây giờ mẹ không thể ở gần con quá, ngoan nhé, buổi trưa bảo Thẩm tiên sinh làm đồ ăn ngon cho chúng ta, nhưng con phải nghe lời đấy.”
*Bắt đầu từ đoạn này mình thay đổi xưng hô của Trần Nặc với chim béo là mẹ – con nha*
Kể từ khi xác nhận mang thai, Thẩm Nam Chu kiên quyết không cho chú chim đến gần Trần Nặc, hai ngày đầu còn trực tiếp nhốt vào phòng tối, sau đó vẫn là Trần Nặc tức giận, mới thả chú chim béo ra, nhưng tiền đề là chú chim này phải giữ khoảng cách ít nhất hai mét với cô.
Trần Nặc cũng biết anh sợ đứa bé có vấn đề, nhưng thực ra có chút lo lắng vô cớ. Chim Khôi Màu Sắc là chim may mắn, nó chỉ mang đến vận may cho chủ nhân, sao có thể mang đến vận rủi được?
Nhưng Thẩm tiên sinh tỏ vẻ “thế sự vô tuyệt đối”, dù là chim may mắn thì cũng là chim! Là động vật! Có khả năng gây nguy hại cho thai phụ! Dù chỉ có một phần mười vạn khả năng, anh cũng không cho phép mối đe dọa tiềm tàng này tồn tại.
Thẩm Nam Chu quá lo lắng cho cô và đứa bé, thậm chí có chút nhạy cảm. Nhưng Trần Nặc cũng không muốn vì chuyện này mà tranh cãi với anh, chỉ cần không quá đáng, cô đều sẵn lòng chiều theo anh. Dù sao… đây có lẽ là đứa con duy nhất của anh và cô.
Đôi khi Trần Nặc cũng sẽ thấp thỏm lo âu, cô thường xuyên nhớ đến A Uyển, nhớ đến thể chất nửa yêu nửa ma của cô ấy, nhớ đến những lời Thẩm Nam Chu từng nói.
Nửa yêu nửa ma hậu thế bất dung.
Thẩm Nam Chu là phi nhân loại, cô là nhân loại, vậy đứa con họ sinh ra sẽ là gì?
Trần Nặc không dám nghĩ sâu hơn, nhưng lại không thể kiểm soát được bộ não của mình.
Cô nghĩ, A Uyển đã chết, vậy con của họ thì sao? Liệu có phải cũng sẽ gặp phải cảnh khốn cùng tương tự không. Cô thậm chí sẽ sợ hãi do dự, đứa bé này thật sự có thể sinh ra không? Sinh ra rồi liệu có thể sống sót không?
Mấy vấn đề này cô không dám hỏi Thẩm Nam Chu, bởi vì anh trông có vẻ mong đợi đứa bé này hơn cô. Cô không muốn “dội gáo nước lạnh”, cũng không muốn để những cảm xúc bi quan này ảnh hưởng đến anh. Dù sao đứa bé này hiện tại vẫn đang trong bụng cô, vẫn đang khỏe mạnh lớn lên, mọi thứ vẫn chỉ là suy đoán, không biết, có nghĩa là có đủ loại khả năng.
…
Bạch Cập vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía Thẩm Nam Chu: “Cậu… muốn từ bỏ?”
“Không phải từ bỏ,” Thẩm Nam Chu dựa lưng vào gối ôm trên ghế sofa, ngón tay nhẹ nhàng gõ vào tay vịn sofa, ngữ khí nhàn nhạt: “Tình huống hiện tại, việc suy đoán không hề tiến triển, ý trời như thế, hà tất cưỡng cầu? Thay vì tiếp tục làm, không bằng vài năm sau thử lại. Nặc Nặc… mãi đến 11 tuổi tôi mới tìm được cô ấy. A Uyển dù có đầu thai, bây giờ tính ra mới bao nhiêu tuổi? Có khi chưa đến một tuổi cũng không chừng. Trẻ con khí yếu, mệnh lý hỗn loạn, nếu mạnh mẽ suy đoán, không tốt cho ai cả. Huống hồ…” Anh hơi dừng lại, nhìn Bạch Cập một cách đầy ẩn ý: “Người quang minh chính đại chúng ta không nói chuyện mờ ám. A Uyển có thể đầu thai nhanh như vậy, nếu nói giữa chừng không có khuất tất… cậu tin hay tôi tin?”
Bạch Cập há miệng muốn nói, Thẩm Nam Chu giơ tay ngăn lại: “Tôi biết cậu muốn nói gì, cũng có thể lý giải nguyên nhân Nguyên Trí làm vậy. Lúc trước tôi cũng từng nghĩ đến cách tương tự để giúp Nặc Nặc, nhưng vì sao cuối cùng tôi không đi đường tắt, vẫn luôn chờ đến khi cô ấy tự nhiên đầu thai? Bởi vì tôi hiểu rõ ràng, thiên lý tuần hoàn, đường tắt tuy tốt, nhưng chắc chắn sẽ có được mất, trên đời không có chuyện gì hoàn hảo.”
“Hiện tại thiên cơ bất khả lộ, cũng chỉ có thể chờ. Thời điểm chưa tới, tiếp tục suy đoán không có ý nghĩa. Cậu nói với Nguyên Trí, tôi từng hứa sẽ giúp anh ta tìm được A Uyển thì sẽ không nuốt lời, nhưng tôi không muốn tiếp tục cùng anh ta lãng phí thời gian.”
Bạch Cập trong lòng có chút khổ sở. Mục đích anh ta đến hôm nay là để bắt người, không ngờ cuối cùng mình lại bị thuyết phục. Dù không muốn thừa nhận, nhưng anh ta biết, Thẩm Nam Chu nói là đúng.
Tiếp tục làm nữa, quả thật không có ý nghĩa, còn có thể “lợi bất cập hại” không chừng, dù sao việc A Uyển đầu thai lần này là do đoạt lấy.
…
Tiễn vị khách không mời mà đến với vẻ mặt uể oải đi, Thẩm Nam Chu xem đồng hồ đã gần 11 giờ. Anh đến nhà bếp mở tủ lạnh nhìn nhìn, rất nhanh đã liệt kê ra thực đơn bữa trưa. Món chay món mặn phối hợp, có món mặn có canh, dinh dưỡng cân đối vô cùng.
Ăn trưa xong, Trần Nặc đi lại trong phòng khách để tiêu hóa thức ăn. Thẩm Nam Chu theo đỡ cô, kiên quyết không cho cô tự mình đi lại. Trần Nặc dở khóc dở cười: “Em chỉ mang thai thôi, chứ đâu phải không thể tự chăm sóc bản thân, anh như vậy muốn làm hư em mất!”
“Anh thà rằng làm hư em,” anh cười cười, đưa tay sờ nhẹ bụng nhỏ của cô: “Đứa bé này không tệ, không làm em chịu khổ.”
“Anh nói là nghén à? Em xem trên mạng nói phải gần hai tháng mới có phản ứng cơ mà, em bây giờ còn chưa đến đâu.” Còn chuyện sáng hôm đó tự nhiên nôn ra, trời biết.
Đi được mười phút, Thẩm Nam Chu liền không cho Trần Nặc đi tiếp nữa. Anh không nói một lời, trực tiếp vòng tay ôm lấy cô rồi đi thẳng lên lầu.
Nằm trên giường, Trần Nặc có chút vô ngữ, kháng nghị với Thẩm tiên sinh đang giúp mình cởi dép lê: “Em còn có chút nhân quyền nào không? Ăn no ngủ, ngủ no rồi ăn, em đâu phải heo!”
“Ngoan nào ~ chờ em đủ ba tháng thì sẽ ổn thôi.”
Trần Nặc hừ hừ, coi thường lời nói qua loa của anh. Còn “đủ ba tháng”… Chắc là chưa đợi đứa bé chui ra khỏi bụng, cô đã chẳng còn chút nhân quyền nào rồi!
Thẩm Nam Chu hôn nhẹ trán cô, giúp cô đắp chăn cẩn thận: “Ngủ một lát đi, anh canh chừng em.”
“Anh không nằm cùng em sao?”
“Người anh lạnh quá, không tốt cho em.” Anh dịu dàng nói: “Anh đã đặt một cái giường nhỏ trên mạng rồi, sau này chúng ta sẽ ngủ riêng giường.”
Trần Nặc cạn lời: “Đặt cái giường nhỏ gì chứ, trực tiếp phân phòng đi!”
“Khó mà làm được, anh phải canh chừng em và đứa bé.” Tay anh đặt cách chăn, rồi rơi xuống bụng nhỏ của cô, nhẹ nhàng vỗ lên. Biểu cảm trên mặt anh vô cùng dịu dàng, như đang nhìn một bảo vật vô giá, một tuyệt thế trân phẩm.
Trần Nặc không kìm được có chút chua chát: “Anh nói xem, em quan trọng hay đứa bé quan trọng hơn!”
Anh cứng họng: “Đương nhiên là em quan trọng.”
“Nhưng anh đối xử với em bé tốt hơn đối với em.”
“Cô gái ngốc.” Thẩm Nam Chu bật cười, lòng anh gần như mềm nhũn ra. Anh kéo cô vào lòng cùng với chăn, môi anh hôn nhẹ lên má cô, một nụ hôn nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước, nhưng lại khiến người ta cảm nhận được sự trân trọng rõ ràng.
“Bởi vì đó là con của em và anh, nên anh mới coi trọng như vậy,” lông mày anh cong cong, tràn đầy dịu dàng: “Bảo bối, đây là con của chúng ta đó. Anh không ngờ, ông trời lại ban tặng món quà lớn này cho anh. Anh… chưa từng dám hy vọng xa vời rằng mình sẽ có một đứa con với em. Cho dù… con có thể không tốt, anh cũng sẽ yêu con.”
Đôi mắt Trần Nặc có chút cay xè, cô vươn tay ôm lấy vai anh.
Người đàn ông này, trong lòng thực ra cũng đang thấp thỏm bất an đúng không? Những vấn đề cô có thể nghĩ đến, anh không thể nào không nghĩ đến được. Chỉ là anh không hề đề cập đến, hẳn là không muốn làm tăng gánh nặng tâm lý cho cô.
Trần Nặc cảm thấy khổ sở, áp lực gần như muốn òa khóc nức nở, nhưng cô không thể. Cô biết, điều mình cần nhất lúc này là kiên cường. Vì đứa bé này, và cũng vì người đàn ông của cô!
“Sẽ tốt thôi, mọi chuyện sẽ tốt thôi. Ông trời để em mang thai, đã nói lên chúng ta có tư cách làm cha mẹ và có con của riêng mình, đúng không?”
Thẩm Nam Chu không nói gì, chỉ ôm cô càng chặt hơn, đầu anh vùi sâu vào cổ cô. Một lúc lâu sau, anh khẽ “ừ” một tiếng đầy trầm tư.
Cho dù phải đối đầu với trời, anh cũng muốn giữ lại đứa bé này.
…
Chiều tối, Nguyên Trí đến.
Trần Nặc vẫn bị lệnh cấm không được xuống lầu.
Việc Nguyên Trí đến cửa, nằm trong dự đoán, nhưng cũng ngoài dự kiến. Thẩm Nam Chu mở cửa, hai người ngồi trong phòng khách, đối diện nhau mà không nói lời nào.
Họ là bạn tốt, tình bạn không hề tầm thường, nhưng bây giờ, lại dần xa cách. Vấn đề nằm ở đâu, ai cũng biết rõ trong lòng, nhưng vẫn không ai mở lời.
Thực ra chỉ thiếu một cơ hội mà thôi.