Chỉ Muốn Giấu Em Đi - Tĩnh Phi Tuyết

Chương 63

Trần Nặc cầm điều khiển từ xa chuyển kênh, CCTV 7 đang chiếu “Thế giới động vật”, giới thiệu sinh vật biển. Chú chim béo vẫn đang gặm bánh mì ở cuối giường đột nhiên dang cánh phát ra tiếng “Khôi Khôi ~~”.

“Con muốn xem cái này à?”

“Khôi Khôi ~~”

“Được rồi, vậy xem cái này.” Trần Nặc luôn cảm thấy gần đây có chút bạc đãi chú chim béo nhà mình, nên bình thường sẽ cố gắng hết sức thỏa mãn yêu cầu của nó.

Dưới lầu đột nhiên truyền đến tiếng “bùm bùm”, âm thanh rất lớn. Hiệu quả cách âm trong nhà khá tốt. Đối với phi nhân loại có lẽ không có tác dụng gì, nhưng đối với cô mà nói, hiệu quả rất tốt. Bây giờ nếu ngay cả cô ở trong phòng cũng có thể nghe thấy, có thể thấy động tĩnh lớn đến mức nào.

Trần Nặc giật mình, phản xạ có điều kiện liền định vén chăn xuống giường đi xem chuyện gì xảy ra. Đến gần cửa, chân cô dừng lại, nhớ đến lời Thẩm Nam Chu dặn dò trước khi xuống lầu, dặn đi dặn lại hàng trăm lần rằng nghe thấy bất kỳ động tĩnh nào thì cứ bỏ qua là được.

Lúc đó cô cũng không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy Thẩm tiên sinh rất dài dòng,. Nguyên Trí bây giờ đang cần giúp đỡ, có thể tìm cớ gây sự hay sao? Nhưng bây giờ xem ra vị kia thật sự đến tìm cớ gây sự. Chắc hẳn giữa chừng không thể thiếu sự châm ngòi thổi gió của Thẩm Nam Chu? Nếu không tại sao anh ấy lại cố ý dặn dò cô như vậy? Tiên tri ư? Thật sự tiên tri, tìm cách tránh đi không phải tốt hơn sao? Có thể thấy đây là cố ý, có dự mưu.

Nghĩ thông suốt điểm này, bàn tay Trần Nặc đặt trên chốt cửa từ từ buông ra. Thôi, dù sao cũng đều là phi nhân loại, muốn chết cũng khó. Cô đi xuống cũng chỉ “kéo chân sau”, trong bụng còn có con nữa.

Tất cả vì đứa bé! Trần cô nương nắm chặt tay, dưới ánh mắt tò mò của chú chim Khôi Màu Sắc, cô lại trở về giường nằm.

“Khôi Khôi ~~?”

“Không sao đâu, chúng ta không xuống làm bia đỡ đạn, cứ để họ đánh đi. Nhà có sập cũng có người lớn chịu trách nhiệm.” Cô dùng cây gãi lưng nhẹ nhàng chạm vào đầu nhỏ của chú chim béo: “Ăn thịt bò khô không?”

Đôi mắt đậu xanh của chú chim béo bỗng sáng rực, dang cánh lượn hai vòng giữa không trung, cuối cùng lại đậu xuống cuối giường, ánh mắt tha thiết nhìn về phía chủ nhân.

Trần Nặc mím môi cười, từ tủ đầu giường tìm thấy túi thịt bò khô, xé ra cho nó ăn.

Nửa giờ sau, Thẩm Nam Chu đẩy cửa phòng.

Vốn tưởng rằng sẽ được cô gái nhà mình quan tâm tha thiết, không ngờ Trần Nặc như không có chuyện gì mà vẫy tay về phía anh: “Em muốn uống sữa đậu nành thêm táo đỏ, nhớ cho nhiều đường nhé.”

Thẩm Nam Chu chân hơi khựng lại, ánh mắt nhìn sang. Trần cô nương rất bình tĩnh, trong miệng đang ăn Sachima, vừa nhấm nháp vừa vô tội chớp chớp mắt: “Nhìn em làm gì?”

“Em đẹp.” Anh đáp lại, bước vài bước lên, cúi người, môi dừng lại ở thái dương cô, nhẹ nhàng chạm vào, mang theo hơi thở mát lạnh và mùi cỏ xanh dễ chịu. Đây là nước hoa mới anh đổi, Trần Nặcvô cùng thích mùi này, sau khi mang thai lại càng thích hơn.

“Anh và Nguyên Trí nói chuyện có chút không thoải mái, vừa rồi có làm em sợ không?”

Cô liếc anh một cái: “Đó là ‘có chút’ ư? Hẳn là ‘vô cùng’ thì đúng hơn? Phòng khách nhà em còn nguyên vẹn không? Không biết hàng xóm dưới lầu có khiếu nại không.”

Thẩm Nam Chu cười, ngồi xuống mép giường, tay theo thói quen cách chăn đặt ở vị trí bụng nhỏ của cô, nhẹ nhàng vỗ lên xuống, rất cẩn thận, mang theo đầy yêu thích và dịu dàng.

Nơi đây có con của anh, bên cạnh là người phụ nữ anh yêu nhất. Ngay cả khi tìm được cô năm ấy, anh cũng không dám nghĩ xa vời rằng mình sẽ có lúc hạnh phúc như vậy.

Thấy cô bĩu môi, vẻ mặt dễ thương, nụ cười trên khóe miệng anh càng đậm, anh dùng đầu nhẹ nhàng chạm vào trán cô, dịu dàng giải thích: “Yên tâm đi, dưới lầu không có ai, hàng xóm cũng sẽ không tìm đến. Tổn thất đồ đạc cũng không lớn, chỉ bàn trà và ghế sofa có chút hư hại, giá cổ vật bị cắt vài đường, màn hình TV bị nứt, bình hoa thanh hoa vỡ một cái, còn lại đều tốt cả. Hư rồi chúng ta đổi cái mới.”

Cái này còn gọi là tổn thất không lớn ư? Trần Nặc vẻ mặt ngơ ngác, trợn tròn mắt chớp vài cái.

“Bình hoa thanh hoa… là cặp đồ cổ mua ở Zurich trước đây à?”

“Ừm.”

“Vỡ một cái?”

“Ừm.” Anh dừng lại một chút: “Cái còn lại, miệng bình cũng có chút hư hại.”

Trần Nặc hít vào, thở ra, hít vào, thở ra, thật sự không nhịn được, túm cổ áo anh lắc: “Cái đó 8 triệu tệ lận đó!!! 8 triệu tệ!!! Không đúng, bình hoa ở phòng ăn mà! Các anh đánh nhau đến tận phòng ăn sao?!”

“Ngoan nào, đừng kích động, chỉ là một cặp bình thôi, chúng ta có thể mua cái đẹp hơn, quý hơn. Em biết đấy, khi đánh nhau phạm vi không dễ dàng kiểm soát được.”

Cái giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ của anh khiến Trần Nặc cảm thấy dễ chịu thương. Khó trách nhiều người lại thù ghét người giàu, ngay cả cô lúc này cũng có cảm giác muốn cắn người.

Trần Nặc suy nghĩ kỹ lưỡng ba giây, quyết định lật sang trang này, nếu còn nghĩ tiếp e rằng cô sẽ bị trầm cảm mất. Dù sao cũng không phải tiền của cô, đúng vậy, dù sao cũng không phải tiền của cô!

Nhưng vẫn cảm thấy tim đau quá ~ Lúc này cô cũng không còn hứng nói chuyện, đẩy người nào đó bên cạnh ra, xoay người nằm xuống, đắp chăn kín mít: “Em muốn đi ngủ, anh tự xuống lầu dọn dẹp đi.” Cô nhắm mắt làm ngơ, trước khi anh dọn dẹp sạch sẽ, cô không có ý định xuống lầu đâu.

Thẩm Nam Chu không nghĩ tới cô phản ứng lớn đến vậy, bình thường cũng không thấy cô thích cặp bình đó nhiều, nên có chút kinh ngạc. Dù sao cô cũng biết anh không thiếu tiền, ngay cả dưới danh nghĩa cô cũng có rất nhiều tài sản và tiền tiết kiệm, căn bản không cần phải bận tâm. 8 triệu tệ trong mắt anh, cũng không khác 80 đồng là bao.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn sáng suốt lựa chọn im lặng. Sách nói, phụ nữ mang thai vô cùng nhạy cảm, dễ cáu kỉnh, thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn lật sách. Thay vì “họa từ miệng mà ra”, không bằng xuống lầu dọn dẹp nhà cửa. Lỡ như cô xuống lầu mà bị thương ở đâu đó, thì đó mới là tội lỗi.

Chú chim Khôi Màu Sắc từ nãy đến giờ vẫn cố gắng giả làm chim cút ở cuối giường, nhưng dù có cẩn thận đến mấy, nó cũng không thoát khỏi ánh mắt sắc bén như chim ưng của Thẩm tiên sinh. Chưa kịp phản ứng lại, nó đã bị bắt lấy và ném thẳng vào phòng tối một cách cực kỳ tàn nhẫn.

Thẩm tiên sinh bày tỏ, anh khó chịu, thì loài chim cũng đừng hòng thoải mái!

Ngày hôm sau, mọi chuyện đều êm đềm.

Tâm trạng Trần Nặc ổn định, cô dùng bữa sáng ở phòng ăn, cuối cùng cũng có tâm trạng nhàn nhã tiếp tục cuộc trò chuyện còn dang dở ngày hôm qua.

Cô hỏi: “Tối qua anh cố ý chọc giận Nguyên Trí để anh ta tức giận và đánh nhau với anh phải không?”

Thẩm Nam Chu “ừ” một tiếng, không phủ nhận. Anh cầm bánh đậu đỏ đưa cho cô, dịu dàng nói: “Anh ta vì chuyện A Uyển mà bất chấp lý trí, anh không có sức lực cùng anh ta tiếp tục lãng phí thời gian vào chuyện này. Thay vì tiếp tục thử, lá mặt lá trái, không bằng trực tiếp gây ồn ào một trận. Ít nhất trong thời gian ngắn, anh ta sẽ không đến làm phiền chúng ta nữa. Tranh thủ khoảng thời gian này, em dưỡng thai thật tốt, chờ đứa bé đủ ba tháng chúng ta sẽ sang nước ngoài.”

“Em vẫn không hiểu rõ, dù anh ta biết em uống thuốc trường sinh bất lão thì có sao? Uống rồi thì thôi, đâu phải em cướp của anh ta, anh ta có thể đuổi giết em hoặc bắt em nhổ ra sao? Không đến nỗi vô lý như vậy chứ?”

Cường đạo còn không vô liêm sỉ đến thế!

“Cô bé, ai cũng vậy, khi đã mất đi lý trí, thì chuyện gì cũng dám làm.” Thẩm Nam Chu dùng ngón cái lau sạch vụn bánh trên khóe miệng cô: “Nguyên liệu của thuốc trường sinh bất lão rất đặc biệt, muốn luyện chế viên thứ hai gần như không thể. Điều này cũng có nghĩa là con đường trường sinh của A Uyển đã bị cắt đứt. Cô ấy chỉ có thể nhập luân hồi đời này qua đời khác, điều này có ý nghĩa gì, em có hiểu không?”

Ý nghĩa là cô trở thành đối tượng bị ghen tị, hận thù ư?

Anh bật cười: “Đại khái chính là ý đó.”

Trần Nặc lúc này mới nhận ra mình đã nói ra suy nghĩ trong lòng, cô lè lưỡi, vốn còn định thêm thắt cho đẹp hơn.

Đột nhiên nghĩ đến một khả năng nào đó, cô có chút lo lắng nhìn anh: “Anh nói xem, máu và thịt của em có thể có công hiệu trường sinh không? Giống như thịt Đường Tăng vậy, ai ăn cũng có thể trường sinh bất lão.” Vậy thì cô sẽ gặp bi kịch, e rằng toàn bộ đồng bào nhân loại trên thế giới đều muốn cắn cô một miếng. Nguyên Trí nếu chơi xấu, trực tiếp tung tin đồn trên mạng, cô còn đường sống không? Cửa sổ cũng không có!

“Không.” Thẩm Nam Chu kiên định nói: “Thuốc vào cơ thể em đã sớm tiêu hóa, hấp thu và hòa nhập vào xương thịt rồi. Nói cách khác, dược hiệu đã phát huy ra ngoài rồi, giống như…” Anh cầm lấy hộp bánh quy rỗng bên cạnh: “Giống như hộp bánh quy này, thuốc bất lão giống như một hộp bánh quy hoàn chỉnh. Bánh quy ăn hết rồi, vào trong bụng, tiêu hóa hết, còn lại chỉ có hộp bánh quy. Cái hộp này có ăn được không?” Cô lắc đầu, anh cười cười: “Đúng vậy, không ăn được, cho nên thuốc trường sinh trong cơ thể em cũng vậy, ăn vào, dược hiệu phát huy, huyết nhục của em liền trở thành cái hộp bánh quy nhựa rỗng này”. Thấy cô vẫn còn mơ hồ, anh nghĩ nghĩ: “Em có thể hiểu thuốc trường sinh bất lão là một nguồn năng lượng không thể tái sinh, dùng rồi thì không còn nữa.”

Trần Nặc bừng tỉnh, lại đỡ trán thở dài: “Anh dài dòng nhiều như vậy, chỉ có câu cuối cùng là rõ ràng nhất.”

Thẩm Nam Chu cũng muốn thở dài, rõ ràng anh dài dòng là vì chăm sóc cô mà.

Những ngày tiếp theo thực sự rất bình yên. Rõ ràng, đúng như Thẩm Nam Chu nói, trong thời gian ngắn, họ không cần đến nhà Nguyên Trí để thức khuya dậy sớm đi lại vất vả, ngay cả Bạch Cập cũng đã ngoan ngoãn hơn.

Giữa tháng sáu, sau khi mang thai đủ ba tháng, Thẩm Nam Chu và Trần Nặc không trì hoãn, trực tiếp thu dọn hành lý, lên máy bay bay đi Zurich. Nếu không có gì bất ngờ, họ sẽ ở lại Zurich ít nhất hai năm trở lên, Trần Nặc sẽ dưỡng thai ở thành phố này.

Vì muốn thường trú, việc ở nhờ nhà Lam Ngọc sẽ không tiện. Cho nên Thẩm Nam Chu từ tháng tư đã nhờ ông Hoàng giúp mua nhà. Ông Hoàng không chỉ có tài nguyên ở trong nước, mà ở nước ngoài cũng tương đối có nguồn lực. Giao dịch, sang tên, trang hoàng cộng thêm mua xe, dịch vụ trọn gói, vo cùng chu đáo, tiết kiệm thời gian, biện pháp bảo mật cũng rất tốt.

Ngày hôm sau đến Zurich, Trần Nặc lần đầu tiên đi siêu âm B, không phải ở bệnh viện, mà là ở tầng hầm ngôi nhà mới. Đúng vậy, Thẩm tiên sinh chính là người hào phóng như vậy, biến tầng hầm của biệt thự ngoại ô thành phòng khám, bên trong thiết bị y tế tương đối đầy đủ, không cần ra ngoài khám thai. 

Ở trong nước không tiện, ở nước ngoài thì không có quá nhiều băn khoăn. Nhưng dù ở trong nước hay nước ngoài, cả hai đều cho rằng, có thể không đi bệnh viện, thì không đi bệnh viện. Dù sao đứa bé này, không phải là một đứa trẻ bình thường, mà là kết tinh của phi nhân loại và nhân loại, ai biết có thể có gì khác biệt so với thai nhi của con người không?

Thay vì đến lúc đó gây thêm phiền phức không cần thiết, không bằng tự lực cánh sinh cho tiện.

Bình Luận (0)
Comment