Chỉ Muốn Giấu Em Đi - Tĩnh Phi Tuyết

Chương 81

Thẩm Nam Chu cầm lấy điện thoại, không dài dòng, trực tiếp hỏi: “Em và Erick gặp rắc rối à? Gửi tọa độ cho anh.”

Không biết đầu dây bên kia A Man nói gì, lông mày Thẩm Nam Chu nhíu lại, cuối cùng anh mở lời: “Em và Erick cứ nấp ở đó đừng di chuyển, anh sẽ nhanh chóng đến đó. Với lại, đừng gọi điện thoại dễ dàng, cẩn thận bị phát hiện.”

Chờ anh cúp máy, Trần Nặc vội hỏi: “Sao vậy, họ gặp nguy hiểm à?” A Man và Erick đều là những người rất tài giỏi, có thể khiến họ phải cầu cứu, thì rắc rối họ gặp phải chắc chắn không hề nhỏ.

Thẩm Nam Chu trấn an vợ: “Không có gì to tát, yên tâm.”

Trần Nặc với vẻ mặt ‘anh nghĩ em ngốc hả’ nhìn anh. Thẩm Nam Chu bất đắc dĩ, giải thích: “Thật ra cũng không đến nỗi nguy hiểm đến tính mạng, họ chọc phải một bộ tộc cổ xưa ở địa phương đó. Bây giờ người ta muốn bắt họ để xả giận, nhưng A Man và Erick vẫn có khả năng bảo toàn tính mạng.”

Khi anh nói “bộ tộc cổ xưa”, Trần Nặc lập tức nghĩ đến Vu tộc đã trở thành cát bụi của lịch sử: “Họ cũng là phi nhân loại à?” Cô hỏi, cảm giác nếu là con người thì A Mãn và Erick không thể chật vật đến mức phải trốn tránh khắp nơi như vậy.

Thẩm Nam Chu nói: “Là con người, nhưng có lịch sử lâu đời.” Anh giải thích bằng một cách khác: “Em có thể hiểu họ là những người tu đạo sĩ, chỉ là không chính quy cho lắm… Giống như người văn minh và… Ừm, người bản địa.”

Trần Nặc lập tức hiểu ra, là đạo sĩ bản địa! Nghĩ đến sự hiếu chiến của người bản địa, lại còn ở Châu Phi… Mồ hôi lạnh của cô lập tức túa ra: “A Man và Erick sao lại chọc tới họ? Gan quá to rồi, người bản địa là có thể dễ dàng trêu chọc sao? Huống chi là những người bản địa có khả năng bắt yêu, chẳng phải họ càng lợi hại hơn sao!”

Thẩm Nam Chu thở dài: “A Man và Erick phát hiện một di tích, bên trong có băng tinh.”

Băng tinh là thứ tốt, Trần Nặc biết. Nghe nói dựa vào nó để tu luyện có thể đạt được hiệu quả gấp đôi. Trước đây, để có được một khối băng tinh, A Mãn suýt chút nữa đã mất mạng. Thảo nào, tiền tài động lòng người mà.

Cô suy đoán: “Di tích đó là địa bàn của bộ tộc đang truy đuổi họ, đúng không? Trộm băng tinh của người ta nên mới bị truy đuổi?”

“Trộm được thì tốt rồi, ít nhất không lỗ.” Thẩm Nam Chu vẻ mặt cạn lời: “Họ quá sơ suất, trước khi đi vào không thăm dò rõ ràng. Người ta đang làm lễ tế, hai con yêu đường đường chính chính chạy vào. Hành vi bất kính đó, không truy đuổi họ thì truy đuổi ai?”

Trần Nặc cũng muốn ngửa mặt lên trời than thở: “Vậy giờ phải làm sao đây?”

“Đợi Lam Ngọc đến rồi tính sau. Em đi thu dọn hành lý đi, chúng ta phải đi một chuyến, không thể bỏ mặc họ tự sinh tự diệt được.” Vừa rồi anh đã gửi tin nhắn cho Lam Ngọc rồi. Trần Nặc hỏi: “Em và Duy Nhất cũng phải đi sao?”

“Đương nhiên, em và con ở lại đây anh không yên tâm.”

“Các anh đi cứu người kiêm đánh nhau… Em và Duy Nhất sẽ là gánh nặng đấy.”

“Không sao, không nhất định phải đánh nhau. Anh có chút giao tình với trưởng lão của đối phương, đến lúc đó hòa giải, chắc không có chuyện gì lớn, nhiều lắm là nhận lỗi. Dù sao A Man và Erick cũng không quá đáng.”

Thái độ của chồng kiên quyết, Trần Nặc cũng không phản đối nữa. Vừa lúc Lam Ngọc và Phương Ninh đến, cô liền lên lầu thu dọn hành lý, tiện thể đi thăm đứa con trai đang giận dỗi trong phòng.

Thính giác của Thẩm Duy Nhất nằm trong phạm vi của con người bình thường, không nghịch thiên như phi nhân loại, nên cậu không nghe thấy cuộc trò chuyện của cha mẹ dưới lầu. Tiểu bánh bao vẫn còn đang giận dỗi vì chuyện trên bàn ăn. Cậu cảm thấy cha mẹ đều độc đoán và không biết nói lý. Vẽ một lát, cậu liền chán, cùng Khôi Khôi chơi xếp hình.

Trần Nặc đẩy cửa bước vào, gương mặt Thẩm bánh bao phồng lên. Cậu nghĩ mẹ đến để làm hòa, nên định thể hiện thái độ cao ngạo một chút, kiểu như “uy vũ bất khuất” gì đó.

Ai ngờ, mẹ không đi theo lẽ thường, mở tủ quần áo ra, chọn một bộ đồ đi ra ngoài và ra hiệu cho cậu thay.

“Mẹ, mẹ, chúng ta sắp đi ra ngoài sao?” Tiểu bánh bao không chịu đựng được lâu. Một phút trước còn hạ quyết tâm mẹ không xin lỗi thì sẽ không thèm nói chuyện, một phút sau quyết tâm đó lập tức tan biến, không nhịn được chủ động mở lời.

Trần Nặc cười như không cười “ừ” một tiếng, cũng không vạch trần tiểu xảo của con trai, giải thích: “Mẹ A Man và ba nuôi Erick gặp chút rắc rối, chúng ta phải đến Châu Phi cứu họ.”

Đây là một cảnh anh hùng cứu mỹ nhân! Mắt Thẩm Duy Nhất bỗng sáng ngời, nhưng cũng có chút lo lắng: “Mẹ A Man và ba nuôi Erick có nguy hiểm không ạ?” Vừa nói, cậu vừa rất dứt khoát c** q**n áo để thay.

Trong một vài việc, Trần Nặc không coi con trai là một đứa trẻ vô tri. Cô cẩn thận giải thích đầu đuôi câu chuyện, và cả tầm quan trọng của băng tinh. Thẩm Duy Nhất thỉnh thoảng gật đầu “dạ” một tiếng: “Con thấy mấy người dân bản địa Châu Phi đó không đúng. Mẹ A Man và ba nuôi Erick lại không cố ý, sao lại cứ không buông tha chứ!”

“Nhưng mẹ A Man và ba nuôi con đã làm phiền lễ tế của người ta, điều đó giống như… ừm, một bác sĩ đang thực hiện một ca phẫu thuật vô cùng quan trọng, một sai lầm nhỏ cũng có thể khiến ca phẫu thuật thất bại ngay lập tức. Lúc này, đột nhiên có hai người không liên quan xông vào phòng phẫu thuật. Hai người đó có thể không cố ý, nhưng vì sự bồng bột của họ mà hậu quả có thể rất nghiêm trọng. Mặc dù cuối cùng ca phẫu thuật thuận lợi, nhưng trách nhiệm không thể không truy cứu, đúng không? Đương nhiên, truy cứu trách nhiệm thì được, nhưng cũng không thể quá đáng. Vì vậy chúng ta bây giờ phải đến đó. Mục đích không phải để đánh nhau, mà là để hòa giải, để toàn bộ sự việc được giải quyết êm đẹp, cả hai bên đều lùi một bước.”

“Người hòa giải, con hiểu rồi.” Lúc để mẹ giúp cài chiếc cúc áo cuối cùng, Thẩm Duy Nhất vẫn không quên phàn nàn: “Nhưng mẹ ơi, con thấy ví dụ này chẳng hình tượng chút nào. Đáng lẽ phải ngầu hơn. Có thể nói là người ngoài hành tinh đến Trái đất thám hiểm, con người phát hiện ra, vì nhiều lý do mà muốn tiêu diệt họ. Sau đó hai bên giao chiến. Bây giờ là màn đêm đen tối cuối cùng trước bình minh, nhà chúng ta chính là phe của người ngoài hành tinh. Để cứu đồng đội, có lẽ sắp sửa dẫn đến một cuộc chiến tranh vũ trụ. Như vậy mới ngầu, mới oách chứ!”

Trần Nặc: “……” Con trai cô cả ngày trong đầu toàn nghĩ gì thế này?

Dưới lầu, ba người đang bàn bạc đối sách. Nghe thấy cuộc đối thoại của hai mẹ con trên lầu, Phương Ninh là người đầu tiên bật cười: “Duy Nhất đáng yêu quá, sức tưởng tượng thật phong phú.”

Lam Ngọc cũng cười, tặc lưỡi hai tiếng: “Thằng bé này giống tôi, đầu óc linh hoạt.”

Thẩm Nam Chu lập tức tức giận, liếc anh ta một cái: “Cậu còn mặt mũi mà nói nữa hả? Là cậu nói với Duy Nhất rằng tương lai thằng bé sẽ lợi hại hơn Siêu Nhân, sau này sẽ vô địch thiên hạ?”

Lam Ngọc không biết người bạn tốt đang muốn “cắn chết” mình, ngây ngô gật đầu: “À, là tôi nói đấy. Siêu Nhân có đáng gì chứ, tương lai Duy Nhất tu luyện tốt bí thuật, một giây có thể g**t ch*t nó.”

Thẩm Nam Chu: “……”

“Có chuyện gì vậy?” Phương Ninh thận trọng hơn, không giống chồng mình thường xuyên hành động thiếu suy nghĩ trước mặt người thân. Thấy giọng Thẩm Nam Chu không đúng, cô liền hỏi.

Người bố lườm người bạn tốt đang đắc ý, nghiến răng kèn kẹt, kể lại chuyện hai mẹ con cãi nhau trên bàn ăn tối. Cuối cùng, anh tổng kết: “Duy Nhất bây giờ vẫn là trẻ con, đang ở giai đoạn then chốt để định hình tính cách. Chúng ta thường ngày quá nuông chiều nó. Ban đầu tôi cũng không nghĩ là có gì không tốt, Trần Nặc nói vài lần nhưng tôi cũng không để tâm. Nhưng tối nay, tôi mới nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề. Con đường tương lai của thằng bé còn rất dài, đừng nói nó, ngay cả các đại vu của bộ tộc xưa kia cũng không dám nói mình vô địch thiên hạ. Bây giờ nó còn nhỏ, nếu cứ tiếp tục như vậy mà không quản giáo tốt, sau này xảy ra chuyện gì thì hối hận cũng không kịp.”

Thấy Lam Ngọc không cho là đúng, anh nhíu mày. Thẩm Nam Chu tiếp lời: “Cậu tự nghĩ xem, núi cao còn có núi cao hơn. Tương lai khi nó trưởng thành, lẽ nào cậu có thể mãi đi theo bên cạnh nó? Nếu Duy Nhất hình thành tính cách coi trời bằng vung, không xem ai ra gì, sau này chắc chắn sẽ chịu thiệt lớn. Tôi chỉ có một đứa con trai này, không muốn mạo hiểm như vậy!”

Phương Ninh nghe lọt tai, nghiêm túc suy nghĩ, cảm thấy Thẩm Nam Chu nói có lý. Cô gật đầu: “Anh nói rất đúng. Trẻ con quả thật nên được quản giáo tốt, không nên nuông chiều quá mức. Điều này giống như ‘phủng sát’*, sau này sẽ hại nó.” Nói xong, cô liếc nhìn chồng mình. Bạn tốt và vợ hợp sức lại chỉ trích anh. Rõ ràng là lấy trứng chọi đá, Lam Ngọc uất ức cọ cọ mũi, rất không có khí phách mà thỏa hiệp: “Biết rồi, biết rồi. Sau này tôi không nói những lời dối trá có thể làm lệch lạc suy nghĩ của thằng bé nữa.”

*Phủng sát: một cách thức ca ngợi, tung hô ai đó quá mức, đến nỗi khiến họ tự phụ, đánh mất bản thân.

Mặc dù A Man và Erick tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cũng không thể chần chừ. Gác lại vấn đề giáo dục con cái để sau này tính tiếp, ba người một lần nữa bàn bạc về việc cứu người. Sau đó, họ tách ra, thu dọn hành lý và đặt vé máy bay, không chậm trễ thêm một giây phút nào nữa.

Khi Thẩm Nam Chu lên lầu, Trần Nặc đã thu dọn xong hành lý của Thẩm bánh bao và đang chuẩn bị quần áo cho cô và chồng.

“Không cần mang nhiều quá, chắc khoảng một tuần là chúng ta trở về rồi.” Anh xoa xoa đầu con trai: “Đi ra ngoài phải nghe lời, biết không? Chúng ta đi làm việc chính sự, đừng bướng bỉnh.”

“Ba ba, con là người không đàng hoàng sao?” Thẩm Duy Nhất bĩu môi, ra vẻ người lớn, đáng yêu vô cùng. Lòng người bố mềm nhũn, cười nói: “Đương nhiên là không phải. Ba biết con là một đứa trẻ ngoan. À, mẹ Phương Ninh và Lam Ngọc có mang theo món điểm tâm mà con thích, con có muốn ăn không?”

Thấy ánh mắt “sát khí” của vợ đang liếc đến, anh vội vàng giải thích: “Không phải đồ ngọt, là đậu phụ muối tiêu. Tối nay không ăn điểm tâm nữa, để nó ăn một chút đi.”

Thẩm Duy Nhất nhìn mẹ bằng đôi mắt ngập nước. Trần Nặc bị hai cha con này đánh bại, giận dỗi vẫy tay: “Đi ăn đi ăn đi~”

“Mẹ, con yêu mẹ!” Thẩm bánh bao reo lên, chạy đến hôn mẹ một cái, rồi vui vẻ đi theo bố xuống lầu. Sự khó chịu trên bàn ăn trước đó đã sớm tan thành mây khói. Trong mắt trẻ con, cha mẹ dù có nghiêm khắc đến đâu, chúng cũng sẽ không bao giờ mang lòng thù hận, bởi vì chúng hiểu rõ rằng bến cảng an toàn nhất trên đời này chính là bên cạnh cha mẹ.

Bình Luận (0)
Comment