A Man từ lúc lên xe đã không ngừng hít vào thở ra… Trần Nặc đoán rằng trong lòng cô ấy chắc chắn đang rất khó chịu. Dù sao lúc này thật sự có thể coi là chật vật, bị người đuổi theo chỉ dám lén lút trốn tránh, cầu cứu cũng không dám quang minh chính đại, giờ lại bị “chém” một khoản tiền khổng lồ, không nghẹn mới là lạ!
Nhưng lúc này nói chuyện không tiện, cô nghĩ một lát, liền bế đứa con trai đang dán mặt vào cửa kính xe ra, đưa cho A Man. Thấy cô ấy nhìn mình với vẻ mặt ngơ ngác, Trần Nặc cười nói: “Lâu rồi không gặp thằng bé đúng không? Chị xem có phải nó lại nặng hơn không? Cái áo phông nó đang mặc là cái chị mua đấy, giờ mặc có vẻ hơi chật rồi.”
Thẩm bánh bao: “……=_=” Tuy tuổi còn nhỏ nhưng cậu cũng hiểu được chuyện gì tốt hay xấu. Mẹ cậu đang chê cậu béo sao?
Sự yêu thương của A Man dành cho Thẩm Duy Nhất là điều ai cũng biết và không hề giả dối. Ôm đứa con nuôi vào lòng, cô thở phào một hơi, vẻ mặt cũng không còn khó coi nữa. Bóp bắp tay cậu bé để ước lượng, cô đồng tình gật đầu: “Nặng lên nhiều, phải đến năm cân ấy chứ.” Cô lại hôn lên má bánh bao: “Bảo bối, có nhớ mẹ nuôi không?”
“Có.” Cậu bé dừng lại một chút, rồi mở to đôi mắt đen láy xinh đẹp hỏi: “Mẹ nuôi, trong rừng có thú vị không? Có thật là có con trăn lớn hơn cả bể bơi ở nhà không?”
A Man nói có: “Nó còn to hơn eo con vài vòng. Chỉ cần một miếng là có thể nuốt chửng một đứa trẻ to như con. Có sợ không?”
Thẩm Duy Nhất rất gan dạ, chẳng sợ lời hù dọa này. Ngược lại, cậu túm tay áo mẹ nuôi làm nũng: “Vậy mẹ có thể đưa con đi xem không? Con nghe ba nói, ở trong đó còn có thằn lằn rất lớn, bướm đặc biệt xinh đẹp, còn có mèo rừng trắng và cáo đỏ.” Cậu quay lại hỏi mẹ: “Mẹ, con có thể nuôi một con mèo rừng làm thú cưng không?”
“Đương nhiên là không thể. Đó là động vật được bảo vệ.” Trần Nặc thu lại ánh mắt nhìn ra ngoài, nói với con trai: “Nếu con muốn nuôi mèo, chúng ta có thể đến cửa hàng thú cưng để mua một con.”
“Nhưng mèo rừng ngầu hơn.”
“Chúng cũng nguy hiểm hơn, hơn nữa đó là hành vi phạm pháp.”
“Vậy… cáo thì sao?”
“Việc này không cần bàn luận, Duy Nhất. Con không thể nuôi bất kỳ loài động vật hoang dã nào, con có hiểu ý mẹ không?”
Thẩm bánh bao tỏ ra rất thất vọng. Gương mặt nhỏ nhắn, tinh xảo nhăn nhúm lại, trông đáng thương vô cùng. A Man và Phương Ninh đều có chút không đành lòng. A Man nói: “Cáo thì vẫn có thể nuôi được. Lát nữa để Erick đi bắt một ổ mới sinh ra. Mẹ nuôi có cách thuần dưỡng chúng, chúng sẽ không làm bị thương ai đâu.” Phương Ninh cũng muốn khuyên vài câu, nhưng mấy ngày trước cô vừa hứa sẽ không nuông chiều con nuôi vô điều kiện nữa, lúc này không tiện mở lời, chỉ có thể dùng ánh mắt để ủng hộ.
Trần Nặc nghĩ thầm, “Tôi biết ngay hai người chẳng có chút nguyên tắc nào mà.” Cô liếc nhìn đứa con trai đang lén lút mừng thầm, tưởng rằng mình giấu rất kỹ nhưng đã lộ tẩy từ lâu, rồi hừ một tiếng: “Không được là không được. Đừng thấy nó vừa tỏ vẻ đáng thương là các người lại mềm lòng. Phải có chút nguyên tắc đi chứ, mấy người bạn thân mến.”
“Trẻ con mà, nó thích thì cứ nuôi thôi. Đâu phải là loài có nguy cơ tuyệt chủng gì đâu. Trẻ con chẳng phải ai cũng thích nuôi động vật nhỏ sao?”
Phương Ninh nhân cơ hội gật đầu đồng tình: “Duy Nhất có tình yêu với động vật, chúng ta nên ủng hộ.”
Trần Nặc cạn lời, chỉ vào con Khôi Khôi đang ăn điểm tâm ngon lành ở bên cạnh: “Có tình yêu thì cống hiến cho chúng nó này. Ngày thường có thấy nó giúp Khôi Khôi và Pi Pi tắm rửa hay cho uống nước đâu.” Vừa dứt lời, đầu cô bỗng nhiên choáng váng, trống rỗng, có cảm giác nhẹ tênh, mất trọng lượng. Điều này khiến những người và cả thú cưng trong xe đều hoảng sợ. Thẩm Duy Nhất cũng không dám nhắc đến chuyện cáo hay mèo rừng nữa, lao vào bên cạnh Trần Nặc, gọi “mẹ ơi”, trong ánh mắt lưng tròng đầy nước mắt.
Đang trò chuyện cùng Tháp Khoa ở bên ngoài, đồng tử của Thẩm Nam Chu đột nhiên co lại. Không chút do dự, anh lập tức dịch chuyển tức thời quay trở lại. Trần Nặc chỉ bị choáng váng trong một khoảnh khắc rất ngắn. Khi chồng trở về, cô đã ổn hơn nhiều.
Cô vẫy tay: “Không sao, em không sao cả, chỉ là hơi choáng đầu một chút, có lẽ bị tụt huyết áp thôi.” Thấy con trai nước mắt đã lưng tròng, cô rất đau lòng. Cô đẩy chồng ra, ôm con vào lòng: “Ngoan nào, mẹ không sao, con xem, bây giờ không phải đã tốt hơn rồi sao?”
Sắc mặt Thẩm Nam Chu thật sự không ổn. Anh hiểu rõ rằng, sau khi uống thuốc trường sinh và hấp thụ nội đan của hoa yêu, vợ anh không thể nào mắc những bệnh vặt như tụt huyết áp.
Một tay khác của Trần Nặc nắm lấy tay chồng: “Em thật sự không sao. Anh đi tạm biệt bạn anh trước đi, chúng ta về khách sạn rồi nói chuyện.”
Nơi này đúng là không tiện để nói chuyện hay kiểm tra sức khỏe. Thẩm Nam Chu gật đầu, lại xoa đầu con trai, một lần nữa xuống xe.
Lúc này, A Man cũng không còn tâm trí để đứng ra bênh vực con nuôi nữa. Ngay cả chuyện bị người bản địa “chém” tiền cô cũng chẳng buồn để tâm. Cô vừa lo lắng vừa căng thẳng, nhưng vẫn không quên phàn nàn: “Chỉ là bàn chuyện nuôi thú cưng thôi mà, em có cần kích động như vậy không?”
“Thật sự không sao, bây giờ ổn rồi.” Trần Nặc cũng rất bất đắc dĩ: “Có thể là do không hợp khí hậu. Lát nữa về khách sạn để chồng em bắt mạch xem sao.”
Tháp Khoa tò mò về người vẫn luôn ở trong xe, nhưng anh ta biết hôm nay đã được lợi lớn rồi, không cần thiết vì sự hiếu kỳ mà đắc tội với người khác. Vì vậy, khi Thẩm Nam Chu đến chào tạm biệt, anh ta không nói thêm lời thừa thãi nào, thân thiện chào tạm biệt và nói sau này sẽ liên lạc, rồi dẫn đầu đoàn người rời đi, không hề dây dưa.
Ba người lên xe. Thẩm Nam Chu ngồi vào ghế sau, thấy sắc mặt vợ quả thật không có gì bất thường, anh yên tâm hơn chút. Lam Ngọc lái xe, Erick ngồi ghế phụ. Trần Nặc biết rằng tình trạng vừa rồi của mình đã khiến mọi người rất lo lắng, nên cô chủ động mở lời: “Vừa rồi người đó chính là trưởng lão mà anh quen sao?”
Thẩm Nam Chu khẽ “ừ” một tiếng, không có hứng trò chuyện. Xe chạy được một lúc, không biết có phải vì đường gập ghềnh không, Trần Nặc cảm thấy hơi say xe và buồn nôn. Thẩm Nam Chu ra hiệu cho Lam Ngọc dừng xe. Anh không định chờ về khách sạn nữa mà trực tiếp nắm lấy tay vợ để bắt mạch.
Rồi… sắc mặt Thẩm tiên sinh bắt đầu biến đổi không ngừng. Lúc thì cau mày, lúc thì ngạc nhiên, lúc lại nghi hoặc. Cuối cùng, anh nói với Lam Ngọc: “Cậu qua đây giúp tôi xem.”
Lam Ngọc từ ghế lái quay đầu lại, vẻ mặt như thể ‘cậu đang đùa tôi à’: “Kỹ thuật của tôi sao bằng cậu được.”
“Nói nhiều làm gì, mau qua đây!” Thẩm Nam Chu còn chưa kịp mở lời, Phương Ninh đã mất kiên nhẫn. Rõ ràng, phản ứng của Thẩm Nam Chu khiến cô ấy cảm thấy bất an.
Bị vợ quát, Lam Ngọc không dám chần chừ, vội vàng xuống xe. A Man cũng xuống theo để nhường chỗ cho anh ta.
Lam Ngọc đặt tay lên cổ tay Trần Nặc, giây tiếp theo liền kêu “á” một tiếng, ra hiệu Trần Nặc đổi tay. Sau khi bắt mạch lại, anh nhìn Thẩm Nam Chu: “Có rồi à? Phải hơn một tháng rồi đấy.”
“Có?”
“Có?!”
“Có?!!”
“Có?!!!”
Bốn giọng nói cùng vang lên, đồng thanh, gọn gàng đến không ngờ. Ngoại trừ anh ta và Thẩm Nam Chu, cùng với Thẩm bánh bao còn chưa hiểu chuyện, những người khác đều ngơ ngác, bao gồm cả người trong cuộc đang mang thai.
“Trời ạ!” Sau một lúc lâu, A Man phản ứng lại, đứng cạnh xe nhìn Trần Nặc: “Được đấy, Trần Nặc. Em lại làm mẹ rồi, chuyện này thật sự quá tuyệt vời!”
Phương Ninh và Erick cũng hiểu ra, vui mừng chúc mừng. Trần Nặc sau khoảnh khắc ngạc nhiên ban đầu, v**t v* bụng nhỏ của mình vẫn không thể tin nổi. Cô nghiêng đầu nhìn chồng, nụ cười trên gương mặt Thẩm Nam Chu rực rỡ như ánh mặt trời, chói lóa vô cùng. Ánh mắt anh dịu dàng nhìn vợ, lộ rõ sự xúc động và vui sướng, nhẹ giọng thì thầm: “Bảo bối, chúng ta lại có con rồi.”
Thẩm Duy Nhất thực sự không vui, cực kỳ không vui. Kể từ khi hiểu được khái niệm về việc có em, cậu bé đã mang vẻ mặt buồn bã, ủ rũ như có mối thù sâu sắc.
Tháng 10 ở Zurich không lạnh lắm, hạt giống tùy tay gieo trước đó không ngờ đã nảy mầm. Thẩm bánh bao ngồi xổm ở đó ngắm nghía, thỉnh thoảng vươn ngón tay nhẹ nhàng chạm vào những chiếc lá non.
Thẩm Nam Chu từ trong phòng đi ra, đến bên cạnh con trai, đặt tay lên đầu cậu bé. Duy Nhất quay đầu lại, uể oải gọi “ba ba”.
“Con muốn nói chuyện với ba không?”
“Con không có nghịch ngợm chọc giận mẹ đâu.”
Thẩm Nam Chu nghẹn lời, vòng tay ôm lấy con trai: “Mẹ con đang ngủ trưa, muốn ăn bánh kem không?”
“Mẹ nói răng con không tốt, một ngày chỉ được ăn một miếng.” Buổi sáng cậu đã không kìm lòng được mà ăn hết phần của hôm nay rồi.
Người bố nháy mắt tinh nghịch với cậu bé: “Chúng ta lén lút ăn, không cho mẹ biết.”
Mắt Thẩm bánh bao sáng lên, không cưỡng lại được sự cám dỗ, gật đầu đồng ý.
Hai bố con rón rén như kẻ trộm, lặng lẽ vào bếp. Bánh kem là loại mới nướng buổi sáng. Thẩm Nam Chu cắt một miếng có dâu tây và sô cô la đặt vào đĩa cho con trai, rồi lấy một chiếc dĩa và hâm nóng một ly sữa.
Thẩm Duy Nhất có tình yêu bẩm sinh với đồ ngọt, cầm dĩa ăn một cách vô cùng vui vẻ. Thẩm Nam Chu ngồi bên cạnh ngắm con ăn, thỉnh thoảng giúp cậu lau miệng hoặc xoa đầu.
Khi ăn xong và uống hết sữa, Thẩm bánh bao ợ một cái, nhìn bố và nói: “Con biết ba muốn nói gì, nhưng ba, con không muốn có em gái hay em trai.”
Khi nói những lời này, Thẩm Duy Nhất thể hiện sự trưởng thành và khôn ngoan khác hẳn mọi ngày trước mặt bố: “Đương nhiên, dù không muốn có em, nhưng sau này con sẽ yêu thương các em, giống như ba và mẹ yêu thương con, bởi vì các em cũng là con của ba và mẹ. Con là anh cả, cần phải gánh vác trách nhiệm.”
“Duy Nhất, em trai hay em gái của con có huyết mạch tương thông với con, các em không phải là trách nhiệm, mà là người thân. Một mối quan hệ thân thiết hơn bất kỳ ai khác, con có hiểu ý ba không?”
Thẩm Nam Chu khẽ vuốt thái dương con trai: “Con là niềm tự hào của ba và mẹ. Em trai hoặc em gái của con sau này sẽ coi con là tấm gương, các em sẽ tôn trọng con, dựa dẫm vào con, kính yêu con. Con sẽ trở thành một sự tồn tại quan trọng hơn cả cha mẹ trong cuộc đời của các em.”
Lời của bố đối với Thẩm Duy Nhất dường như là chuyện viễn tưởng. Điều này không giống như những gì cậu tưởng tượng.
“Nhưng con cảm thấy, ba và mẹ mới là quan trọng nhất.” Cậu nói một cách khô khan, có chút bối rối.
“Tin ba đi, em trai hoặc em gái của con sau này sẽ còn ỷ lại và yêu con hơn nữa.”
“Con cảm thấy chuyện này không thể nào.”
“Thời gian sẽ chứng minh tất cả.” Thẩm Nam Chu cười: “Vậy nên trước khi kết quả được chứng minh, con có thể vui vẻ hơn một chút không? Mẹ con mấy ngày nay vẫn luôn rất lo lắng cho con.”
“Là vì con không vui sao?”
“Đúng vậy. Con không vui, đương nhiên mẹ cũng không vui, bởi vì con là đứa con trai mẹ yêu thương nhất.”
Không có lời nào có thể khiến Thẩm Duy Nhất xúc động bằng câu nói này. Cậu bé muốn khóc, và khao khát cái ôm ấm áp của mẹ. Bỗng chốc cậu nhảy khỏi ghế, chạy lộc cộc lên lầu.
“Cậu không sợ thằng bé kích động, nhỡ chạy nhanh quá mà va vào, ảnh hưởng đến đứa bé sao?” Giọng Lam Ngọc vang lên. Anh đã đến từ sớm, nhưng thấy hai bố con đang tâm sự nên không tiện làm phiền.
“Yên tâm đi, con trai tôi biết suy nghĩ mà.”
Lam Ngọc: “……” Kẻ khoe khoang đáng ghét →_→