CHƯƠNG 93
Rời Venice, Trần Nặc cùng gia đình lần lượt đến Ireland, Anh, Hà Lan, Tây Ban Nha, Bỉ… Họ thong thả du lịch khắp châu Âu, hành trình không hề gấp gáp. Cứ đến một nơi, họ dừng lại một đến hai tuần, đưa các con đi thăm thú đó đây, vô cùng tự tại.
Nhưng sự tự tại ấy luôn đi kèm với một nỗi bất an như hình với bóng. Nguyên Trí cứ như một ngọn núi lửa có thể phun trào bất cứ lúc nào, khiến mọi người không thể nào thực sự thả lỏng.
Tết Âm Lịch năm đó, họ đón ở Na Uy. Đầu tháng ba, tại một trang viên ở miền nam nước Pháp.
Trần Nặc đang phơi quần áo ở sân sau. Hôm nay trời đẹp, nắng chói chang, cô định lát nữa sẽ mang cả chăn ra phơi.
Thẩm Duy Nhất nắm tay em gái Nhược Nhất đang đi đứng còn hơi loạng choạng, bước ra từ cửa sau: “Mẹ ơi, ba hỏi trưa nay ăn món Trung Quốc hay món Pháp ạ?”
“Món Trung Quốc hay món Pháp.” Công chúa nhỏ Nhược Nhất mở to đôi mắt tròn xoe, mềm mại lặp lại lời anh trai, như một bản song tấu.
Trần Nặc cúi người, rảnh một tay véo má cô con gái mềm mềm, rồi xoa đầu con trai, cười tủm tỉm nói: “Con nói với ba là ăn món Trung Quốc nhé.”
Duy Nhất hỏi: “Có được ăn bánh ngọt không ạ?”
Công chúa nhỏ: “Bánh ngọt.”
Trần Nặc từ chối: “Con và em đều bị sâu răng rồi, không được ăn đồ ngọt.”
“Mẹ ơiiii!”
“Mẹ ơiii!”
“Ăn một chút thôi mà!”
“Một chút thôi!”
“Làm ơn đi mà!”
“Làm ơn đi mà!”
Đối diện với đôi mắt nhỏ đầy khao khát của hai con, người mẹ này thật sự không thể cầm lòng được. Trần Nặc quyết định chiều theo yêu cầu nhỏ của các con. Sâu răng gì đó… ăn một chút đồ ngọt chắc cũng không sao đâu nhỉ? Ha…
Thế là cô thỏa hiệp, gật đầu nói: “Được rồi, có thể ăn bánh ngọt, nhưng không được ăn nhiều.”
Khi hai đứa trẻ hớn hở chạy vào nhà, giọng A Man vang lên phía sau: “Có cần giúp gì không?”
“Không cần đâu, sắp xong rồi,” Trần Nặc quay người nhìn A Man. “Erick đâu rồi?”
“Đang nhổ cỏ ở vườn rau.” A Man vẫn tiến lại giúp cô phơi quần áo. “Bên Phương Ninh có tin tức gì chưa?”
“Vẫn chưa,” phơi xong chiếc áo phông cuối cùng, Trần Nặc nhíu mày. “Thật ra em không đồng ý việc tách nhau ra hành động. Cách hành xử của Nguyên Trí quá kỳ quái, khiến người ta bất an.”
Nửa tháng trước, họ đã quyết định tạm thời định cư ở đây. Trang viên rất lớn, vị trí hẻo lánh, đi lại cũng tiện. Bọn trẻ có không gian rộng rãi để chơi đùa. Cứ mãi di chuyển, ở khách sạn, đi máy bay, đổi tàu hỏa, sau khi sự mới lạ qua đi, sự mệt mỏi của hành trình đã khiến hai đứa nhỏ có chút uể oải.
Trần Nặc cảm thấy cứ tiếp tục như thế này không được, bọn trẻ còn quá nhỏ, nếu tiếp tục du lịch, hai bé, đặc biệt là Nhược Nhất, có thể sẽ không chịu nổi. Sau khi bàn bạc, cả nhóm đã chọn định cư ở thị trấn nhỏ phía nam nước Pháp này và mua trang viên dưới tên chị họ của Erick.
Từ khi định cư, cuộc sống tuy đã ổn định nhưng lòng vẫn không yên. Nguyên Trí sau cuộc gọi điện thoại đó lại một lần nữa im lặng. Chuyện này giống như một tên cướp đã buông lời tàn nhẫn sẽ đến tấn công nhưng lại không có động tĩnh gì, khiến lòng người cứ thấp thỏm không yên. Lam Ngọc cảm thấy không nên tiếp tục ngồi chờ chết nên đã đề xuất cùng Phương Ninh quay về Zurich để xem xét tình hình.
Việc đề xuất này vừa hay vừa dở. Trần Nặc lúc đó đã phản đối, cô cho rằng mọi người hành động cùng nhau thì tốt hơn, đông người thì mạnh hơn. Rất nhiều bộ phim, phe chính diện đều bị phe phản diện đánh bại từng người vì hành động riêng lẻ, nên càng phải cẩn thận.
Nhưng Lam Ngọc và Phương Ninh rất kiên quyết, Thẩm Nam Chu cũng thấy không có gì. A Man và Erick thì càng thấy việc thăm dò tình hình đối phương là rất cần thiết. Thiểu số phục tùng đa số, đề xuất của Trần Nặc chỉ đành chịu thua.
“Em đừng quá lo lắng,” A Man búng nhẹ vào trán cô, “Dù Lam Ngọc và Phương Ninh có bị phát hiện, tự bảo vệ bản thân vẫn không thành vấn đề. Hơn nữa, ở Zurich đâu đâu cũng có người, đánh nhau cơ bản là không thể xảy ra. Nguyên Trí dù có giỏi đến đâu cũng không dám làm ầm ĩ.”
“Em cảm thấy mình sắp bị phân liệt rồi,” Trần Nặc cười khổ, “Ngày nào cũng bất an, ngủ cũng mơ thấy ác mộng, đêm qua còn mơ thấy bị ma quỷ đuổi, sợ chết khiếp.”
“Em áp lực quá rồi.” A Man giúp cô xách giỏ quần áo, “Dù thế nào, chúng ta cũng sẽ bảo vệ Duy Nhất và Nhược Nhất thật tốt, không ai có thể làm hại chúng. Em đừng nghĩ Nguyên Trí lợi hại quá. Anh ta chỉ có phúc nguyên mạnh hơn chúng ta một chút thôi, còn lại thì chẳng đáng kể, đánh nhau không phải là sở trường của anh ta. Hơn nữa, chúng ta còn có chim may mắn, phải tin tưởng vào thực lực của Khôi Khôi và Pi Pi chứ.”
Trần Nặc cười cười, rồi lại thở dài: “Có lẽ là em nhát gan quá, em cứ sợ Duy Nhất và Nhược Nhất sẽ gặp chuyện, chúng còn nhỏ quá…”
“Ôi chao, nhìn em kìa, nói chuyện thôi mà lại khóc thế này,” A Man có chút bất đắc dĩ, búng tay một cái, trên tay đã có thêm một tờ khăn giấy, “Người lớn thế rồi mà sao vẫn như con nít vậy, tâm trạng kém quá. Lát nữa Duy Nhất mà thấy thì bọn trẻ sẽ bất an đấy.”
Trần Nặc cũng thấy ngượng, nhận lấy khăn giấy lau khóe mắt. Cô cảm thấy áp lực, trong lòng như có một cục tức nghẹn lại, không lên không xuống, khó chịu vô cùng.
Đúng lúc đó, Thẩm Nam Chu xuất hiện bên cạnh vợ. A Man rất tinh ý, thấy vậy liền vào nhà xem 2 đứa trẻ. Trần Nặc dựa vào lòng chồng, cảm nhận hơi ấm, “Em có chút sợ hãi.”
“Muốn khóc thì cứ khóc đi, nhưng có thể đổi chỗ khác không? Hôm nay nắng to quá.” Tuy phơi nắng một lúc cũng không sao, nhưng là sinh vật bóng tối, bị ánh mặt trời chiếu rọi thực sự rất khó chịu.
Trần Nặc: “……” Kiểu này thì làm sao cô khóc được nữa… Chẳng có chút không khí nào cả… -_-||
Cô đấm nhẹ vào chồng một cái: “Anh cố ý đúng không?”
“Muốn gán tội thì sợ gì không có lý do.”
Trần Nặc: “……” Khoảnh khắc tiếp theo, cô lại không nhịn được bật cười, lườm anh một cái đầy hờn dỗi: “Lấy em và con ra làm trò đùa đúng không?”
Thẩm Nam Chu hôn nhẹ lên trán cô: “Vợ à, em nên tin tưởng anh, tin tưởng Lam Ngọc và họ nhiều hơn. Nguyên Trí thực sự không đáng sợ, bất cứ âm mưu quỷ kế nào cũng sẽ không giấu được. Em hãy giữ tâm thái bình thản một chút, em cũng không muốn thấy hai đứa nhỏ lo lắng đúng không?” Vừa nói, ánh mắt anh vừa liếc về phía cánh cửa. Trần Nặc nhìn theo, liền thấy con trai và con gái đang thập thò, hé nửa cái đầu ra sau cánh cửa.
Thấy cha mẹ nhìn tới, Thẩm Duy Nhất nắm tay em gái bước ra, đứng trên bậc thang có chút bối rối: “Mẹ ơi, vì sao mẹ khóc?”
Nhược Nhất: “Vì sao khóc?”
Trần Nặc suy nghĩ một lát, nắm tay chồng bước lên bậc thang, đi đến trước mặt hai con, dịu dàng cười nhẹ: “Bởi vì mẹ nghĩ đến chuyện không vui, nên có chút buồn bã.”
“Chuyện không vui gì ạ?” Thẩm Duy Nhất tò mò hỏi. Lúc này, công chúa nhỏ không lặp lại lời anh trai nữa, bé buông tay anh, mở rộng cánh tay mũm mĩm như củ sen, nói: “Mẹ ơi, thơm thơm.”
Đôi mắt Trần Nặc cong cong, nghe lời cúi xuống hôn, để con gái ôm lấy cổ và thơm lên má mình.
“Vui vẻ chưa?”
“Ừm, vui vẻ rồi. Nhược Nhất đúng là tiểu thiên sứ của mẹ.”
Công chúa nhỏ mỉm cười ngọt ngào, tiện thể tặng luôn cho ba mình một nụ hôn. Thẩm Duy Nhất vẫn đang chờ mẹ trả lời câu hỏi của mình, nhưng Trần Nặc không muốn lừa con, cũng không muốn nói sự thật, nên cô đánh trống lảng, dưới sự giúp đỡ của chồng đã lấp l**m cho qua chuyện này.
Điều này làm cho Thẩm Bánh Bao có chút không vui, nhưng lại không thể làm gì được cha mẹ, cậu bé vào phòng liền bĩu môi, buồn bực. Cuối cùng không còn cách nào, Trần Nặc đành dùng bánh ngọt hối lộ mới dỗ được con trai vui vẻ.
Chờ đến tối ăn cơm xong, điện thoại của Lam Ngọc cuối cùng cũng gọi đến, Thẩm Nam Chu nghe máy. Lúc đó Trần Nặc và A Man đang tắm cho Khôi Khôi và Pi Pi trong phòng tắm tầng một. Phàm là sinh vật có lông chim thì không thích dính nước, nhưng chúng nó ngày nào cũng chơi với bọn trẻ nên việc giữ vệ sinh cơ bản là cần thiết. Vì thế, thời gian tắm rửa hàng ngày nghiễm nhiên trở thành khoảng thời gian mà Khôi Khôi và Pi Pi căm ghét nhất!
Nghe tiếng cười đùa vui vẻ lẫn lộn giữa bọn trẻ, vợ và chim cưng trong phòng tắm, trên mặt Erick hiện lên nụ cười vô cùng nhu hòa. Đợi Thẩm Nam Chu cúp điện thoại, anh hỏi: “Tiếp theo nên làm gì?”
Thẩm Nam Chu tùy tay đặt điện thoại lên bàn trà, hơi trầm ngâm: “Trong lòng tôi có một ý tưởng giải quyết triệt để, nhưng còn cần phải suy nghĩ thêm… Chờ nghĩ kỹ rồi mọi người lại cùng nhau bàn bạc. Hiện tại anh ta chưa hành động, chúng ta cũng tạm thời án binh bất động đi. Lam Ngọc và Phương Ninh sẽ ở lại đó giám sát một thời gian, nếu đối phương có động thái thì cũng dễ dàng phản hồi kịp thời cho chúng ta.”
Tuy tò mò về biện pháp mà Thẩm Nam Chu nghĩ ra, nhưng cũng không vội biết ngay. Erick gật đầu: “Nếu cần nhân lực, tôi có thể mời người thân trong nhà tới. Dù thực lực của họ có hạn, nhưng đông người thì mạnh,” anh dừng một chút, “Đương nhiên, nhân phẩm thì tôi có thể đảm bảo.”
Thẩm Nam Chu vừa định nói gì đó, thì thấy Nhược Nhất chạy ra khỏi phòng tắm với đôi chân nhỏ bé như củ cải, lập tức lao vào lòng ba. Phía sau là anh trai Thẩm Duy Nhất đang tức muốn hộc máu.
Trần Nặc và A Man theo sát phía sau, trên mặt cả hai đều có chút dở khóc dở cười. Thẩm Nam Chu che chở con gái trong lòng, hỏi con trai: “Sao thế… sao lại ướt vậy? Đi thay quần áo trước đã.”
Thẩm Bánh Bao trừng mắt lên án em gái trong lòng ba: “Là Nhược Nhất, Nhược Nhất dùng nước phun lên người con!”
Thấy chồng nhìn về phía mình, Trần Nặc bất đắc dĩ giải thích: “Chắc là vu lực. Vừa rồi đang định tắm lại cho Khôi Khôi và Pi Pi, ngón tay Nhược Nhất đột nhiên phun ra nước. Lúc đó Duy Nhất đứng đối diện bé, Nhược Nhất chắc cũng không ngờ tay mình lại phun nước nên không chú ý đến góc độ, nước phun thẳng vào người anh trai.”
Mấy năm nay tiếp xúc với thế giới phi nhân loại, Trần Nặc đã quen với một vài hiện tượng siêu nhiên. Đặc biệt là cô đã sớm biết từ chồng rằng con gái mình cũng có hiện tượng phản tổ, nên khi thấy tay con gái đột nhiên phun ra nước, cô không quá kinh ngạc, ngược lại còn rất bình tĩnh.
Chính vì cô quá bình tĩnh, nên A Man, vốn đã là một yêu tinh thông thiên pháp thuật, cũng không thấy có gì đáng ngạc nhiên. Kết quả là, ở bên ngoài, Thẩm Nam Chu và Erick đã không nhận ra sự khác thường trong phòng tắm ngay lập tức.
Thẩm Nam Chu bất ngờ và vui mừng. Tuy con gái có hiện tượng phản tổ, nhưng việc có được vu lực vẫn có sức thuyết phục hơn cả! Tuy nhiên, giờ đây anh cần phải dỗ dành con trai trước. Anh dịu dàng nói: “Em gái không phải cố ý. Duy Nhất, con là anh trai, nên bao dung em.” Thấy con trai vẫn còn khó chịu, anh dỗ dành: “Ít nhất, con đi thay một bộ quần áo sạch trước đã, được không?”