Nghe đầu dây bên kia vang lên tiếng “tút… tút… tút…”, Nguyên Trí cười nhạt, rồi cũng cúp máy.
Phía sau, tiếng cửa phòng mở ra. Biểu cảm hờ hững trên mặt anh ta lập tức thay bằng nụ cười dịu dàng.
Anh ta quay người lại, giọng nói ôn hòa, trong trẻo: “Sao lại tỉnh rồi? Có đói không? Để anh gọi đồ ăn cho khách sạn nhé?”
Trong phòng, một cô bé mười lăm mười sáu tuổi bước ra. Cô mặc một chiếc váy liền màu hồng nhạt, tóc ngắn, khuôn mặt trái xoan. Đôi mắt không lớn cũng không nhỏ, mũi không cao không thẳng. Làn da cô tái nhợt vì bệnh tật, môi không có chút huyết sắc, tóc khô xơ thiếu sức sống. Nhìn chung, ngũ quan của cô không hề tinh xảo.
Đây là một cô bé có vẻ ngoài rất bình thường, vô cùng gầy yếu. Người ta nói “gầy như que củi”, đặt vào người cô thì thật đúng hình tượng.
Cô tên là Lý Phương Phương, bây giờ tên là Lý Uyển, còn Nguyên Trí thích gọi cô là A Uyển.
“Em không đói.” Lý Uyển chậm rãi bước ra, tiến lại gần, rồi dừng lại cách anh ta ba mét, ngập ngừng hỏi: “Bao giờ anh mới chữa khỏi cho em?”
Cô đã biết người đàn ông trước mặt này là một con yêu quái, cũng biết kiếp trước mình là vợ của anh ta. Nhưng cô chẳng nhớ gì cả, cũng không thể phân biệt thật giả. Nếu không phải anh ta đảm bảo có thể giúp cô hồi phục sức khỏe, và cho cô tiền tiêu vặt, cô căn bản không muốn ở bên anh ta.
Lý Uyển thật sự không thích tên yêu quái này. Anh ta trông xấu xí, tuổi lại già như vậy, lại luôn s* s**ng, hôn hít cô. Lý Uyển cảm thấy ghê tởm, lại vô cùng sợ hãi. Nhưng từ nhỏ cô đã mắc bệnh tim, cơ thể luôn yếu ớt. Cha mẹ cô đều là dân văn phòng bình thường, không có nhiều tiền, dưới cô còn có em trai, nên địa vị của cô trong nhà rất thấp kém, không được cưng chiều. Cô đã quen với việc sống lay lắt chờ chết, sống ngày nào hay ngày đó, khi nào trái tim ngừng đập thì đó cũng là lúc số phận đã đến.
Không ai thích chờ chết, Lý Uyển cũng vậy. Cô ngưỡng mộ thế giới rực rỡ bên ngoài, ngưỡng mộ những người có thể chạy nhảy, có cha mẹ cưng chiều. Khi cô nghĩ rằng cả đời này mình sẽ lặng lẽ chết đi, thì Nguyên Trí xuất hiện trước mặt cô.
Không thể phủ nhận, ban đầu khi được đưa ra khỏi cái gia đình lạnh nhạt đó, cô đã rất vui. Nguyên Trí đối xử với cô rất tốt, mua quần áo đẹp, giày đẹp, đồ ăn ngon, sống trong một căn phòng rộng lớn, trang nhã. Cứ như thể đột nhiên bước chân vào thiên đường, hạnh phúc vô cùng.
Nhưng dần dần, khi vật chất được đáp ứng tối đa, Lý Uyển không còn thỏa mãn với hiện tại. Cô chán ghét việc luôn phải uống thuốc, chán ghét cơ thể đi hai bước đã th* d*c. Cô cũng không thích Nguyên Trí quản lý mọi thứ, không cho lên mạng, không cho xem TV, không cho đi mua sắm hay xem phim, thậm chí không cho cô mặc những bộ quần áo mình thích. Những ngày tháng đó ban đầu là sự hưởng thụ đối với một người thiếu thốn tình cảm, nhưng lâu dần, cô bắt đầu chán nản.
Sau đó, khi cô biết anh ta là một con yêu quái, một con yêu quái thật sự, Lý Uyển đã không ít lần nghĩ đến việc bỏ trốn. Cô cảm thấy vô cùng sợ hãi. Dù anh ta nói rằng kiếp trước cô là vợ của anh ta, điều đó cũng không thể xoa dịu nỗi sợ hãi trong lòng cô. Cho đến khi anh ta nói rằng có thể chữa khỏi bệnh cho cô, thậm chí có khả năng trường sinh bất lão.
Trường sinh bất lão, khỏe mạnh… Sự cám dỗ thật sự quá lớn, Lý Uyển cuối cùng đã quyết định thỏa hiệp. Nếu… nếu anh ta thật sự nói được làm được, vậy thì sống với anh ta cả đời cũng không thành vấn đề, cho dù anh ta là một con yêu quái.
Nguyên Trí giọng nói ôn hòa: “Yên tâm, sẽ không phải đợi lâu đâu.” Anh ta tiến lại hai bước, rút ngắn khoảng cách giữa hai người, đưa tay sờ đầu cô: “Uống nước không?”
“Em muốn uống sữa chua.” Cố nén không tránh né, Lý Uyển khô khan đưa ra yêu cầu.
Ánh mắt Nguyên Trí thoáng hiện lên một tia ảm đạm, nhưng vẫn cười và nói được.
A Uyển, mãi mãi là A Uyển. Cho dù chẳng nhớ gì, diện mạo thay đổi, giọng nói thay đổi, tính cách thay đổi, nhưng linh hồn sẽ không thay đổi. Giống như Thẩm Nam Chu và Trần Nặc, một ngày nào đó, A Uyển sẽ lại yêu anh ta.
Trừ Trần Nặc, những phi nhân loại khác đều lợi dụng thính lực siêu phàm để nghe được nội dung cuộc gọi vừa rồi của Nguyên Trí, cho nên sắc mặt ai nấy đều rất khó coi.
A Mạn vừa định tức giận đập bàn, Phương Ninh “a” một tiếng, nhắc nhở: “Duy Nhất với Nhược Nhất đang ở trong phòng ngủ đấy.”
Không thể đập bàn, A Mạn có chút bực bội, lẩm bẩm: “Nguyên Trí có bị điên không vậy, đầu anh ta có vấn đề à! Thật sự cho rằng chúng ta dễ bắt nạt lắm hay sao! Chết tiệt, trước kia sao không thấy anh ta là loại người này! Quá đáng thật!”
“Anh ta chắc hẳn không sợ đâu,” Phương Ninh vẫn khá bình tĩnh, phân tích: “Chúng ta có thể nghĩ đến nhân quả Thiên Đạo, anh ta đương nhiên cũng nghĩ đến. Anh ta ỷ vào phúc báo của mình sâu dày, nên mới dám kiêu ngạo như thế.”
Trần Nặc giơ tay: “Nguyên Trí rốt cuộc đã nói gì thế?” Khiến chồng cô tức giận đến mức thất thố như vậy, có thể thấy chắc chắn không phải là lời hay ý đẹp gì.
Nhưng sau khi cô hỏi, không ai giải đáp cả. A Man và mấy người kia cứ như đã bàn bạc trước, đồng loạt né tránh ánh mắt của cô.
Trần Nặc: “…” Biểu hiện chột dạ này quá rõ ràng rồi, cô đâu có mù, có điếc, hay ngu ngốc đâu -_-||
Cô lần lượt nhìn từng người, cuối cùng dừng ánh mắt vào người chồng vẫn đang đứng quay lưng lại với mọi người ở cửa sổ, cứ như đang giận dỗi.
“Ông xã?”
Thẩm Nam Chu hít sâu một hơi, cảm xúc đã bình tĩnh trở lại. Anh quay người, có chút bất đắc dĩ nhìn vợ.
Sự việc đã đến nước này, giấu giếm cũng không còn cần thiết, cũng không giấu được. Thẩm tiên sinh chọn cách thành thật với vợ. Anh lặp lại những gì Nguyên Trí nói qua điện thoại, lời lẽ có chút trau chuốt hơn, nhưng dù vậy, vẫn không phải là điều gì tốt đẹp.
Trần Nặc nghe xong lại không hề tức giận. Mỗi khi gặp chuyện lớn, cô luôn trở nên bình tĩnh lạ thường, cứ như được bật “hack” vậy, ngay cả chỉ số thông minh cũng được cộng thêm.
“Anh ta muốn tâm đầu huyết của em… Là máu ở tim sao? Để làm gì? Có thể giúp A Uyển trường sinh bất lão à?”
Phương Ninh nói: “Theo chị được biết, chưa bao giờ có pháp thuật nào dùng tâm đầu huyết để trường sinh bất lão cả.” Mặc dù Trần Nặc đã từng uống thuốc trường sinh bất lão, nhưng dược hiệu lan tỏa khắp cơ thể, chứ không chỉ tồn tại ở trái tim. Cô nhìn về phía chồng, Lam Ngọc nhún vai: “Anh kiến thức hạn hẹp, chưa từng nghe nói đến.”
Erick cũng lắc đầu, tỏ vẻ chưa nghe thấy bao giờ, nhưng cách dùng tâm đầu huyết làm tà thuật hại người thì anh lại nghe qua không ít.
A Man phụ họa chồng, hừ lạnh một tiếng: “Anh ta mạnh miệng thật! Tâm đầu huyết quan trọng như thế sao có thể tùy tiện cho người ta được!”
Nguyên Trí xem họ là ngốc hay sao chứ!
Trần Nặc có chút không hiểu, cô đưa ra thắc mắc của mình: “Một điều kiện mà rõ ràng biết chúng ta sẽ không đồng ý, tại sao anh ta vẫn phải nói ra? Nếu là em, em sẽ càng muốn từ từ mưu tính, từng bước một, trước hết cứ lấy được yêu đan đã.”
“Cho nên đầu anh ta có vấn đề mà!” A Man trợn trắng mắt: “Dù sao thì bất kể anh ta có mục đích gì, nói chuyện có giật gân, có ba hoa chích chòe đến đâu, tâm đầu huyết tuyệt đối không thể cho, chị dám đảm bảo chắc chắn không phải chuyện tốt!”
Thẩm Nam Chu thấy hai con đã ra khỏi phòng ngủ, tiếp lời A Man: “Anh cảm thấy tình huống của Nguyên Trí có gì đó lạ lắm.” Lúc này anh đã hoàn toàn bình tĩnh. Ngọn lửa giận dữ trước đó, sau khi nhìn thấy con trai con gái, đã dần nguội lạnh. Lý trí trở lại, đầu óc cũng hoạt động bình thường.
“Có gì không đúng?” Lam Ngọc hỏi.
“Anh ta giống như cố ý chọc giận tôi,” Thẩm Nam Chu ngồi lại bên cạnh vợ, nhíu mày nói: “Nguyên Trí không phải kẻ ngu ngốc. Như vợ cậu nói, biết rõ yêu cầu này chúng ta sẽ không đáp ứng, vậy tại sao anh ta lại đưa ra? Nếu là tôi, thà là hèn hạ một chút, có thể làm cho chúng ta tin tưởng, gặp mặt, sau đó lại bất ngờ ra tay. Như vậy hơn hẳn cái kiểu đánh rắn động cỏ thế này.”
Quá ngu ngốc, và cũng quá trực tiếp.
A Man có chút mơ hồ: “Anh nói thế là ý gì? Chẳng lẽ Nguyên Trí bị người khác ép buộc?”
“Cũng không hẳn,” Thẩm Nam Chu thực ra cũng chưa nghĩ ra nguyên nhân. Anh như đã sờ đến rìa vấn đề nhưng lại không thể xuyên qua được.
Lam Ngọc đứng dậy khỏi sô pha: “Dù thế nào, Nguyên Trí có ý đồ xấu là sự thật, lấy con cái ra uy h**p chúng ta cũng là sự thật. Nếu đã xé toạc mặt nạ, việc nghĩ anh ta có nỗi khổ tâm gì không cũng đã vô nghĩa rồi. Vậy nên việc cấp bách bây giờ là làm thế nào để giải quyết rắc rối này.” Vừa dứt lời, anh đã đến cạnh cửa phòng ngủ, đẩy cửa. Phía sau cánh cửa phát ra một tiếng “A!” ngắn ngủi. Lam Ngọc thò nửa người vào trong: “Được lắm, Duy Nhất, học cả nghe lén nữa cơ à.”
Bị bắt quả tang, Thẩm Duy Nhất có chút ngượng ngùng, cười lấy lòng: “Thật ra con chẳng nghe thấy gì đâu ạ.” Đây không phải là nói dối. Thằng bé tỉnh giấc khi ba ra khỏi phòng. Gần đây, người lớn luôn tránh c* cậu và em gái để thì thầm, không biết đang bàn bạc chuyện gì. Lúc nãy, khi ba mở cửa, tiếng nói chuyện từ phòng khách bay vào. Căn cứ vào nguyên tắc tìm hiểu sự thật, c* cậu đã dùng vu thuật bao lấy cơ thể để không phát ra chút tiếng động nào, muốn nghe xem các bậc trưởng bối đang nói gì. Ai ngờ vừa mới đứng yên ở cạnh cửa đã bị phát hiện, vận may thật sự không tốt.
Trần Nặc thấy trò vặt của con trai thì vừa bực vừa buồn cười. Rồi cô nghe thấy tiếng con gái mềm mại phát ra từ phòng ngủ: “Mẹ ơi!”
Lam Ngọc liếc nhìn con nuôi một cái, hù dọa hai tiếng, sau đó cười tủm tỉm đi vào phòng ngủ: “Chào công chúa nhỏ, con ngủ ngon không?”
Thẩm Duy Nhất bĩu môi, cảm thấy mình bị bỏ rơi. Vẫn chưa kịp phát biểu sự phản đối của mình và tính toán quấy rối một chút, thì nghe thấy mẹ gọi từ bên ngoài: “Duy Nhất, ra đây.”
Tình hình có vẻ không ổn. “Thẩm Bánh Bao” có chút chột dạ, rất lo lắng sẽ bị mẹ phạt chép sách… Nhưng c* cậu vẫn đi ra ngoài. Vừa bước ra khỏi phòng ngủ, thằng bé đã được ôm trọn vào lòng: “Bảo bối, nhớ mẹ nuôi không?”
Thấy rõ người đang ôm mình là mẹ nuôi, đôi mắt đen láy của Thẩm Bánh Bao nhanh chóng đảo hai vòng, tự giác ôm lấy cổ A Man, rành rọt đáp: “Nhớ ạ!”
Trần Nặc cạn lời, phàn nàn với chồng: “Càng lúc càng tinh ranh.”
Thẩm Nam Chu nắm tay cô, nói hộ cho con trai: “Thằng bé còn nhỏ mà, từ từ dạy dỗ là được.”
Bên này A Man đang âu yếm Thẩm Duy Nhất, chồng cô là Erick đã không chờ được nữa mà vào phòng ngủ để chào công chúa nhỏ. Phương Ninh đứng lên: “Chị đi hâm sữa cho bọn nhỏ. Nặc Nặc, em gọi điện thoại gọi đồ ăn đi, cũng muộn rồi.”
Trần Nặc gật đầu liên tục, cầm lấy chiếc điện thoại cố định trên tủ thấp bên cạnh để gọi đồ ăn. Thẩm Nam Chu không yên lòng về con gái, cũng không nhịn được mà đi vào phòng ngủ. Chỉ vài phút trước bầu không khí còn ngột ngạt, căng thẳng, giờ đây như được phá băng, trở nên náo nhiệt, đầy sức sống.