Nếu như trước kia, Trần Nặc tuyệt đối sẽ không tùy tiện nói ra chuyện bỏ nhà bỏ cửa đến nơi khác sinh sống. Cô là người nặng tình cảm, hoài niệm quá khứ, mang tư tưởng truyền thống: một khi đã có nhà, cô ghét chuyển đi, muốn sống ở đó đến thiên trường địa cửu. Giống như với bất động sản ở Tuyền Dương trước kia, dù sau này đi học đại học ở nơi khác, nhưng sâu thẳm trong tim, Tuyền Dương vẫn luôn là nơi cô muốn lá rụng về cội.
Nhưng hiện tại, cuộc sống thay đổi, tuổi tác lớn hơn, hoàn cảnh khác biệt, tư tưởng đương nhiên cũng theo đó mà thay đổi.
Con cái ngoan ngoãn, chồng cưng chiều, gia đình viên mãn hạnh phúc, những chấp niệm về bất động sản không còn sâu sắc nữa. Có người thân ở bên, nơi nào chẳng thể an cư? Nhà cũ hay nhà mới, chỉ cần cả nhà ở cạnh nhau, Trần Nặc không còn coi trọng những thứ mang tính hình thức kia nữa.
Hiện tại, rõ ràng chuyện của Nguyên Trí có chút khó giải quyết, dường như không đơn giản như vẻ bề ngoài. Nếu biết rõ gặp mặt không tốt thì cứ không gặp là xong, dù sao cũng không thiếu tiền, thế giới rộng lớn như vậy, không chọc được thì trốn.
A Man thẳng thừng chỉ vào trọng tâm vấn đề: “Trốn cái gì mà trốn? Ý tưởng này của em thì có khác gì bịt tai trộm chuông đâu? Chị ghét nhất cái kiểu yêu đương muốn chết mà cứ lôi người khác xuống nước, ra vẻ như anh ta cao thượng lắm hay gì? Trái đất phải quay quanh anh ta à? Mọi thứ tốt đẹp phải dâng hết cho vợ anh ta à? Làm gì có chuyện như vậy! Khổ chủ còn phải nhường phòng cho kẻ cướp sao? Em ‘thánh mẫu’ đến mức nào thế?”
Lời lẽ hùng hồn, khí phách ngút trời của A Man khiến Trần Nặc chẳng nói được gì. Không thể phủ nhận, từ tận đáy lòng, cô vẫn muốn một điều nhịn là chín điều lành, không cần phải làm lớn chuyện. Cô cảm thấy những kẻ phi nhân loại đều đáng sợ. Nếu thật sự xảy ra xung đột, e rằng mọi chuyện sẽ chẳng có hậu quả tốt đẹp, hơn nữa còn có hai đứa trẻ. Bản thân cô lại là một tay mơ về vũ lực, chẳng giúp được gì, có lẽ còn là một gánh nặng. Xuất phát từ nhiều mặt, Trần Nặc mới có ý tưởng bỏ trốn ban đầu.
Nhưng A Man nói không phải không có lý. Người ta đã xác định muốn bám lấy bạn, trốn một năm, hai năm, ba năm, bốn năm, năm năm, sáu năm… bao giờ mới là điểm dừng? Nếu Nguyên Trí thực sự muốn tìm, thể nào cũng sẽ tìm được. Chuyện này giống như phía sau luôn có một con dã thú đang truy đuổi, dù có nghịch thiên đến mấy, cũng sẽ có ngày kiệt sức.
Nói trắng ra, họ chẳng nợ gì Nguyên Trí, chỉ vì đề phòng tiểu nhân mà cứ phải trốn tránh, nói ra quả thật rất mất mặt.
Vợ bị trách, Thẩm Nam Chu có chút khó chịu, nhàn nhạt hỏi: “Vậy theo cách giải quyết triệt để của em, là phải g**t ch*t Nguyên Trí?”
“Ách… Cũng không cần giết chứ? Phải gánh nghiệp báo mà. Hơn nữa dù sao cũng từng quen biết nhau. Ừm, đàm phán thôi, chỉ có thể cảnh cáo suông, để anh ta biết khó mà lui.” A Man gãi đầu, nói xong lại muốn che mặt. Cảnh cáo suông thì có khác gì sấm to mà không mưa đâu!
Thẩm Nam Chu liếc nhìn cô: “Cho nên em thấy đấy, mọi chuyện lại trở về điểm ban đầu. Muốn dứt điểm, chỉ có thể giết anh ta. Nhưng giết anh ta thì lại phải gánh nghiệp báo, chẳng cần biết tốt xấu, vẫn là mất nhiều hơn được.” Huống chi, Nguyên Trí nhiều năm kiên trì tích đức hành thiện, xem như là đứa con cưng của ông trời. Dù có tì vết trong chuyện của A Uyển, nhưng tì vết không che lấp được cái tốt. Anh ta vẫn được trời thương hơn hẳn so với những người phi nhân loại không làm ác.
Quan trọng nhất là, anh và Lam Ngọc đều là người thuộc Vu tộc thoát khỏi thiên phạt, vậy càng không được trời phù hộ. Nếu Nguyên Trí chết, báo ứng có lẽ còn nghiêm trọng hơn nhiều so với những yêu quái bình thường như A Man và Erick.
Anh giờ có vợ con phải lo, đâu phải là một mình ăn no cả nhà không lo nữa. Phải lo lắng quá nhiều thứ, hành động đương nhiên sẽ bị trói buộc. Nếu không, ai lại cam tâm chịu thua mà buồn bã cùng cả nhà bỏ trốn? Nhàn rỗi lắm sao? Chẳng phải là kẻ nhát gan, cũng không phải không có thực lực. Vẫn là câu nói đó, trứng chọi đá, ai chịu thiệt hơn?
A Man có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn lẩm bẩm: “Anh cứ chạy mãi như thế thì có ý nghĩa gì? Cứ như bị kẻ thù truy sát vậy. Nguyên Trí sớm muộn gì cũng tìm ra, chỉ cần anh ta muốn.”
Thế nên vấn đề lại bế tắc ở đây. Câu nói cảnh cáo, lời nói suông thì có tác dụng gì? Công khai không được thì chẳng lẽ người ta không thể ra tay bí mật? Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng. Trên đời này làm gì có ngàn ngày đề phòng đạo tặc. Nhưng A Man nói cũng đúng, cứ trốn tránh mãi thì bao giờ mới là điểm dừng?
Trần Nặc nhìn chồng, rồi lại nhìn A Man, cuối cùng ánh mắt lướt qua Erick, Phương Ninh, Lam Ngọc, trong lòng khổ sở nghĩ, nếu không phải vì lo cho ba mẹ con cô, giờ đã không phải khổ sở như thế này.
Nhưng cô chỉ là một tay mơ về vũ lực, có cách nào khác đâu? Vốn dĩ cô nghĩ cứ chờ các con lớn lên là được, nhưng nghĩ đến con trai con gái ít nhất 600 tuổi mới thành niên… Trần Nặc bỗng thấy đắng miệng.
“Hay là chúng ta trực tiếp liên lạc với Nguyên Trí đi? Hỏi cho rõ ràng rốt cuộc anh ta có ý định gì. Cứ đoán già đoán non như thế này cũng chẳng hay ho gì. Nếu anh ta muốn nội đan, thì cứ cho anh ta, nhưng phải cam kết chỉ lần này thôi, sau này ân đoạn nghĩa tuyệt, đôi bên không liên quan đến nhau.” Cô hỏi chồng: “Có bí thuật nào có thể ký kết hợp đồng, một khi thất hứa sẽ chết không toàn thây không?”
Vừa nghe cô nói vậy, mắt mọi người bỗng sáng ngời. A Man vỗ tay cười lên: “Ôi chao, sao tôi lại không nghĩ ra nhỉ? Phải rồi, chúng ta có thể ký kết hợp đồng với anh ta, thất hứa thì kẻ chết đầu tiên chính là anh ta!”
Con người khi suy nghĩ vấn đề thường là như vậy, đôi khi chỉ cần thay đổi cách nghĩ, mọi chuyện sẽ được giải quyết dễ dàng. Nhưng cố tình bộ não lại bướng bỉnh, cứ nhất định phải đi theo một đường mòn. Đến khi người khác nhắc đến một ý tưởng nào đó, bạn sẽ chợt bừng tỉnh: sao một cách đơn giản như thế này mà mình lại không nghĩ ra nhỉ?
Lời nói của Trần Nặc cũng tương tự như vậy. Đừng thấy họ đều là phi nhân loại, tự cho mình là bá chủ, nhưng khi tư duy đã vào khuôn khổ, muốn sáng tạo cũng không dễ dàng hơn con người bình thường. Bởi vì phi nhân loại thường cố chấp hơn, tự tin hơn, tự tin đến một mức độ nhất định thì lại không chịu thay đổi, vô cùng cố chấp.
Trước đây, mọi người đều cảm thấy Nguyên Trí khó mà đuổi đi, giống như đỉa bám, chắc chắn có ý đồ xấu, nhưng lại không thể giết anh ta. Chỉ đơn giản là đánh nhau cũng chẳng ăn thua, như vậy chỉ càng xé toạc mặt mũi. Nhưng nếu làm theo đề nghị của Trần Nặc, hợp đồng này sẽ có sức ràng buộc mạnh mẽ hơn cả đánh nhau hay cảnh cáo, đương nhiên, cũng khiến mọi người yên tâm hơn nhiều.
Nhưng vấn đề lại đến nữa, hợp đồng đã ký, ai sẽ là người ký?
Thẩm Nam Chu, Lam Ngọc, Phương Ninh đều thuộc về những kẻ không được trời thương. Họ là tộc bị Thiên Đạo bỏ rơi, mà hợp đồng lại được Thiên Đạo bảo hộ, nên ba người họ đầu tiên đã bị loại.
Còn A Man và Erick vốn dĩ không có mối quan hệ bản chất gì với chuyện này, họ chỉ đơn thuần là bạn bè đối xử chân thành. Những chuyện khác, vì tình bạn, giúp đỡ thì được, nhưng ký kết hợp đồng thì không thể. Đây là phải chịu sự ràng buộc, ai lại nguyện ý không có việc gì mà tự tròng một sợi dây thừng lên cổ mình? Dù ngày thường không ảnh hưởng đến toàn cục, nhưng cũng chẳng hay ho gì!
Sau khi nghe Phương Ninh nói về điều kiện ký kết hợp đồng và việc cô cùng Lam Ngọc, Thẩm Nam Chu vô năng vô lực, Trần Nặc không chút do dự vỗ ngực quả quyết: “Em sẽ làm!”
A Man trợn trắng mắt: “Em làm cái gì mà làm, đâu cần đến em, chị sẽ làm!”
Erick cười cười: “Sao có thể để phụ nữ ra mặt? Để anh đi, anh là đàn ông. Huống hồ chỉ là ký hợp đồng, chỉ cần không vi phạm lời hứa thì chẳng có vấn đề gì cả.”
Đối với sự trọng nghĩa của vợ chồng A Man, mọi người đều vô cùng cảm động, hoạn nạn mới thấy chân tình. Mối quan hệ giữa sáu người họ, Lam Ngọc và Thẩm Nam Chu là cùng tộc, Duy Nhất và Nhược Nhất lại đều là hy vọng của Vu tộc, nên việc Lam Ngọc và Phương Ninh dốc toàn lực bảo vệ hai đứa nhỏ cũng là chuyện hiển nhiên. Nhưng A Man và Erick thì hoàn toàn là vì tình bạn mà nhanh nhảu làm người tốt việc tốt, tình nghĩa này lại càng khác biệt.
Trần Nặc xua tay: “Em là mẹ của con, cũng là người liên quan trực tiếp đến chuyện này, cứ để em làm. Đừng giành nữa. Như Erick nói đấy, chỉ cần không thất hứa thì sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống.” Nói rồi, cô nhìn chồng, hy vọng nhận được sự ủng hộ của anh.
Nói thật, Thẩm Nam Chu không muốn ủng hộ, anh vô cùng không muốn. Anh ghét phải thêm bất kỳ gánh nặng không cần thiết nào lên vợ mình. Nếu thế, anh thà đi đánh cho Nguyên Trí trở về nguyên hình.
Nhưng Thiên Đạo là một ranh giới lớn. Nhân quả tuần hoàn, trước kia thì không sao, nhưng giờ có vợ có con, phải lo lắng nhiều, không thể tùy tiện ra tay.
“Trước hết cứ gọi điện thoại cho Nguyên Trí đã.” Sau một lúc lâu, anh nói như vậy. Anh không đồng ý mà cũng chẳng phản đối. Trần Nặc còn muốn nói gì đó, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của chồng, cô mím môi, dứt khoát im lặng.
Nguyên Trí không hề bất ngờ khi nhận được điện thoại của Thẩm Nam Chu. Anh ta là một người rất cố chấp, bỏ ra mười năm trời, cân nhắc mọi mặt. Khi từ trong thuật Thiên lý truyền mục nhìn thấy cô bé mới chào đời kia, Nguyên Trí biết, thời cơ mà anh ta chờ đợi đã đến rồi.
Thẩm Nam Chu càng có nhiều ràng buộc, càng không dám cứng đối cứng với anh ta. Anh ấy sẽ thỏa hiệp hết lần này đến lần khác trong một phạm vi nhất định, cho đến khi không thể lùi được nữa, mới vùng lên phản kháng.
Hèn hạ ư? Đương nhiên là hèn hạ. Nguyên Trí chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày mình lại làm ra hành vi tiểu nhân như vậy, cũng chưa từng nghĩ sẽ đi đến bước đường này với Thẩm Nam Chu.
Trong lòng anh ta khinh thường chính mình, đúng vậy, Nguyên Trí cảm thấy mình ti tiện và đáng ghê tởm, sự giả dối này khiến người ta muốn ói! Nhưng anh ta không còn cách nào khác, anh ta không thể nhìn A Uyển biến mất trước mặt mình một lần nữa. Tình bạn và tình yêu là một đề bài khó, nhưng trên thực tế, tình yêu luôn có thể chiến thắng tình bạn.
Vì người mình yêu, anh ta thậm chí còn vứt bỏ cả “Đạo” mà mình theo đuổi bấy lâu nay, còn gì để tiếc nuối?
“Tôi cần nội đan của hoa yêu, và máu ở đầu quả tim của Trần Nặc.” Anh ta nghe thấy chính mình nói những lời hèn hạ bằng một giọng điệu lạnh băng, vô cảm.
Quả nhiên, đầu dây bên kia truyền đến tiếng gầm giận dữ của người bạn thân. Đúng là đã nổi giận.
Nguyên Trí lại giữ nguyên ngữ khí: “Nam Chu, cậu có một đứa con trai đáng yêu, một đứa con gái xinh đẹp, tôi thực sự ghen tị với cậu. Nhưng trên đời này chưa bao giờ có chuyện thập toàn thập mỹ. Cậu phải trả giá một chút để đổi lấy hạnh phúc của mình. Điều kiện của tôi không hề hà khắc, tôi chỉ muốn tranh thủ một cơ hội cho người tôi yêu. Điều này sẽ không ảnh hưởng gì đến Trần Nặc, chỉ là một chút tâm đầu huyết mà thôi.”
Dừng một chút, anh ta nói tiếp: “Đương nhiên, nếu cậu từ chối cũng không sao. Cậu xem, cậu đã dẫn người nhà chạy trốn, lần này tôi đành đi công cốc. Nhưng tôi là một người cố chấp, chỉ cần tôi không buông tay, một ngày nào đó tôi sẽ tìm được cậu và người thân của cậu. Duy Nhất đã lớn hơn rất nhiều rồi, còn cô bé kia tên là gì nhỉ? À, đúng rồi, Nhược Nhất, tên thật là hay.”
“Tôi đảm bảo, chỉ lần này thôi. Chúng ta quen biết nhau nhiều năm như vậy, cậu nên hiểu tôi. Nếu không thật sự không còn cách nào, sẽ không đi đến bước này.” Anh ta nghe Thẩm Nam Chu nhắc đến A Uyển, Nguyên Trí cười cười: “A Uyển chết có thể chuyển thế, còn nếu con cậu chết…”