CHƯƠNG 95
Sấm vang như vậy, ngủ cũng không được. Trần Nặc lười biếng vươn vai, nói với A Man: “Chị về nghỉ ngơi đi, em không sao đâu.”
A Man dựa nghiêng trên ghế nằm, xua tay: “Chị ở lại với em. Em nhát gan lắm.”
“Thế thì ngại quá, Erick cô đơn lẻ bóng nhất định sẽ trách em.”
“Thôi đi,” A Man liếc cô một cái, “Được lợi còn khoe khoang, đúng là kẻ vô ơn, chẳng phải vì chị lo cho em sao.”
Trần Nặc cười hì hì. Con trai con gái đều đã được cách âm, cô cầm điều khiển mở TV. A Man nói: “Cậu ngồi trên giường đi, cẩn thận cảm lạnh.”
“Thể chất em đâu có yếu như vậy, vả lại bây giờ đã là tháng 5 rồi.” Trần Nặc lại vươn vai dài: “Em xuống lầu tìm chút gì ăn, chị có muốn không?”
A Man vội vàng đứng bật dậy khỏi ghế nằm: “Em đừng chạy lung tung. Giờ đang sét đánh, không khéo lát nữa cúp điện, đến lúc đó tối đen như mực, lỡ vấp ngã thì sao? Chị đi xuống, em muốn ăn gì uống gì?”
Trần Nặc nói: “Một ly sữa bò và một miếng bánh kem là được.”
A Man trước khi xuống lầu vẫn không yên tâm, lại dặn dò cô: “Đừng tới gần cửa sổ nha, sấm lớn quá, không khéo thật sự sẽ giáng xuống đấy.”
Trần Nặc đẩy cô ấy: “Ối trời, sao chị lại lo lắng nhiều thế, nhanh lên đi, em thật sự đói rồi.”
A Man đành chịu. Nếu Trần Nặc không yêu cầu sữa bò nóng, cô đã có thể búng tay một cái là mang đồ lên lầu, căn bản không cần phải đi xuống.
Chờ A Man đi ra ngoài, nụ cười trên mặt Trần Nặc đột ngột tắt hẳn. Không hề do dự, cô lập tức chạy về phía cửa sổ, kéo rèm ra. Sau đó, cô nhìn thấy một cảnh tượng mà dù cho rất nhiều năm sau về sau, ký ức vẫn còn tươi mới như in.
Lầu phụ, tia chớp, sấm sét… sáng rực như ánh nắng chói lòa. Tòa nhà sừng sững ở góc Đông Bắc ấy gần như bị nuốt chửng trong khối ánh sáng, khiến người ta không thấy được sự tồn tại của nó.
Đồng tử Trần Nặc đột nhiên co rút, cơ thể không kiểm soát được mà phát run. Bàn tay nắm rèm siết chặt lại siết chặt, dường như muốn vò nát miếng vải bố chắc chắn thành bột phấn.
Lại một tia chớp đánh xuống, Trần Nặc dường như nghe thấy tiếng gạch đá của tòa nhà xé toạc. Cơ thể cô như đột nhiên được truyền vào sức lực vô tận, không còn do dự nữa, cô quay người chạy vọt ra ngoài. A Man không yên tâm vừa đi lên, hai người đâm sầm vào nhau ở hành lang: “Sao lại chạy…”
A Man nắm lấy cô, người đang muốn lướt qua mình: “Nặc Nặc à, em đi đâu đấy?”
Trần Nặc như phát điên muốn giãy ra: “Chị buông ra, em muốn đi tìm Thẩm Nam Chu!”
A Man biết không thể giấu được, cũng cuống theo: “Em đừng đi! Erick đã đi xem rồi! Thẩm Nam Chu không phải là người hành động thiếu suy nghĩ, anh ấy chắc chắn không sao đâu! Đây là lôi kiếp, người thường tới gần sẽ tan thành tro bụi!”
Trần Nặc lúc này làm sao nghe lọt tai những lời đó. Trong đầu cô lúc này vẫn luôn phát đi phát lại cảnh tượng vừa rồi. Mỗi lần nghĩ đến, trái tim lại càng đau thêm một phần. Ngay cả hơi thở dường như cũng trở nên khó khăn, như thể có thể ngạt thở mà chết bất cứ lúc nào.
A Man biết không thể để cô mất kiểm soát, thấy khuyên mãi không được, cô ấy cắn răng, búng tay một cái. Một luồng ánh sáng mờ nhạt chiếu vào người Trần Nặc. Trần Nặc đang kịch liệt giãy giụa đã mất đi ý thức…
Ôm lấy thân thể rũ xuống của Trần Nặc, A Man giận đến nghiến răng nghiến lợi. Chuyện gì thế này? Thẩm Nam Chu cái tên điên đó đúng là rảnh hơi! Thần thần bí bí chẳng nói năng gì! Bây giờ đột nhiên bày ra trò này là muốn làm gì, thấy chưa đủ loạn sao?
Trần Nặc nằm mơ, giấc mơ kỳ quái, lại hỗn loạn. Lúc thì yêu quái, lúc thì xác sống, lại có cả người ngoài hành tinh. Cuối cùng, cô mơ về chuyện lúc nhỏ: mẹ mua quần áo mới cho chị gái, cô cực kỳ ngưỡng mộ, nhân lúc không có ai ở nhà thì lén lấy ra mặc thử. Vừa lúc chị gái và mẹ trở về, nhìn thấy bộ đồ mới trong tay cô, mẹ liền tát cô hai cái… Lúc đó Trần Nặc đã nghĩ, chắc chắn mình không phải con ruột.
À đúng rồi, cô vốn dĩ không phải con ruột của bà ta, Thẩm Nam Chu nói cô là con riêng… Thẩm Nam Chu… Thẩm Nam Chu!
Ý thức cuối cùng cũng sống lại tại khoảnh khắc này. Đôi mắt Trần Nặc mở bừng, cơ thể đột ngột bật dậy.
“Vợ à, em tỉnh rồi?”
Giọng nói quen thuộc đột ngột vang lên bên tai. Trần Nặc theo bản năng nghiêng đầu, đồng tử hơi co lại. Cách đó ba bước, Thẩm Nam Chu đứng ở đó, dịu dàng nhìn cô. Lát sau, anh từng bước một tiến lại. Khuôn mặt vẫn đẹp như vậy, tựa như khối ngọc thạch tuyệt mỹ được điêu khắc tinh xảo, không giống vật ở nhân gian.
Người đàn ông này và cô đã nương tựa vào nhau từ năm cô 11 tuổi. Anh cưng chiều cô, yêu thương cô, chiều chuộng cô, bù đắp tình yêu cô thiếu hụt trước năm 11 tuổi, suốt mấy chục năm chưa hề thay đổi.
Lòng bàn tay lạnh lẽo đặt lên trán cô: “Có muốn uống nước không?”
Trần Nặc nắm lấy cổ tay anh, kéo xuống, siết chặt. Thẩm Nam Chu nhân tiện ngồi xuống mép giường, nụ cười trên mặt dịu dàng ấm áp, khiến người ta có cảm giác như tắm mình trong gió xuân.
“Em ngủ trọn một ngày một đêm. Lúc đó A Man thi pháp không kiểm soát tốt lực đạo.” Anh nhẹ nhàng giải thích cho cô, giọng điệu ôn hòa dễ nghe. Trần Nặc không nói một lời, cúi đầu chăm chú nhìn cổ tay trắng nõn đang bị mình nắm chặt.
“Vợ à?”
“Bốp…”
Tiếng tát giòn giã vang lên, tiếp theo lại là một tiếng “Bốp…”
Trần Nặc tát Thẩm Nam Chu hai cái. Cô giống như một con thú nhỏ sắp phát điên, đôi mắt đỏ hoe, hung dữ, dường như giây tiếp theo sẽ nhào tới cắn chết người.
“Anh bị điên à! Anh bị điên phải không?”
Sự chất vấn của cô từ thở than chuyển sang gào thét. Tay cô túm lấy cổ áo anh, nhìn anh không chớp mắt: “Anh nói cho em biết, anh điên rồi sao? Thích dọa em sợ như vậy sao?”
Cảm xúc của cô cuối cùng đã hoàn toàn sụp đổ tại khoảnh khắc này. Mọi sự hoảng hốt, mọi sự lo lắng sợ hãi, mọi sự bồn chồn lo âu… giống như núi lửa tích tụ nhiều năm cuối cùng đã phun trào ra dung nham nóng rực, thiêu đốt mọi lý trí và giận dữ.
Tiếng khóc của Trần Nặc thảm thiết và ai oán, giống như tiếng r*n r* của thú nhỏ, lại giống như người bị uất ức quanh năm cuối cùng có thể thoải mái phát tiết trước mặt người thân… Đứng ở cửa, A Man và Erick liếc nhìn nhau, cả hai đồng thời cúi người bế hai đứa trẻ lên, lặng lẽ rời đi.
“Mẹ nuôi, chỗ này không thoải mái, con muốn mẹ.” Nhược Nhất gối đầu lên vai A Man, lí nhí chỉ vào ngực mình nói.
A Man từng nghe Trần Nặc nói về chuyện cảm ứng tâm linh giữa bọn trẻ và cô, theo bản năng nhìn về phía Duy Nhất trong lòng chồng. Duy Nhất cũng đang cau mày nhìn em gái.
Cậu bé ra hiệu cho Erick đặt mình xuống, rồi bảo A Man đặt em gái xuống. Khuôn mặt trẻ con của thiếu niên nhỏ tuổi hiện lên sự bình tĩnh không hợp với lứa tuổi. Cậu bé cúi xuống hôn lên giữa trán của em gái: “Anh dẫn em đi hái hoa, chúng ta đan vòng hoa tặng mẹ, được không?”
Nhược Nhất không biết tại sao lại muốn khóc, cô bé muốn mẹ ôm. Nhưng đề nghị của anh trai lại rất hấp dẫn, cô bé suy nghĩ một lát, dựa sát vào anh trai, ngoan ngoãn gật đầu nói Được.
Nhìn hai anh em tay nắm tay cẩn thận đi xuống lầu, anh trai kiên nhẫn che chở em gái, em gái ỷ lại đi theo anh trai, A Man vô cớ cảm thấy xót xa, hốc mắt không nhịn được mà đỏ hoe. Erick ôm lấy vợ: “Trần Nặc đang khóc trong phòng, em muốn khóc ở bên ngoài sao?”
A Man hít hít mũi: “Em cảm động không được sao? Thẩm Nam Chu lần này bị ăn hai cái tát là đáng đời, nhìn anh ấy dọa Nặc Nặc sợ hãi đến mức nào, thật quá đáng! Nếu là em, tát thêm mười cái cũng chưa hết giận.”
Erick nghe xong phì cười, hôn nhẹ lên má cô, không nhịn được nói đỡ cho bạn mình: “Nam Chu cũng không lường trước sẽ có lôi kiếp. Cũng may anh ấy mạng lớn, vận may tốt, nếu không thì kết quả khó lường.”
A Man hừ lạnh, thầm nghĩ: Đáng đời.
Thẩm Nam Chu lúc này thật sự vô cùng đau đầu. Anh không nghĩ phản ứng của vợ lại kịch liệt đến vậy. Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của anh. Đặc biệt là việc bị tát.
Nhưng tiếng gào khóc của vợ lại làm anh chột dạ. Cảm giác chột dạ đồng thời lại không kìm được đau lòng. Lửa giận chỉ xuất hiện trong chớp nhoáng đã bị dập tắt, chỉ còn lại sự bất lực và thương xót, cùng với một cảm xúc ấm áp khó tả.
“Vợ à, anh thừa nhận lần này là anh quá chủ quan. Anh cho rằng chắc chắn không có sai sót, không ngờ lại dẫn đến lôi kiếp. Em đừng giận nữa. Nếu vẫn còn chưa hết giận, cứ tát anh thêm hai cái nữa đi, đừng khóc, được không?” Nói rồi anh thật sự cầm tay cô hướng về phía mặt mình.
Trần Nặc khóc đến thảm thiết. Thấy anh nắm tay mình, cô gầm lên: “Cút! Anh muốn em đau chất sao? Mặt anh đâu phải là mặt, căn bản chính là tường đồng vách sắt!”
Thẩm Nam Chu cúi đầu nhìn, mu bàn tay trắng trẻo, lòng bàn tay đỏ ửng, quả thực đã sưng lên! Lập tức anh vừa dở khóc dở cười. Anh cúi đầu hôn lên lòng bàn tay cô: “Em đó, thật là.” Anh đứng dậy đi vào phòng tắm lấy khăn ấm mang đến lau mặt cho cô. Trần Nặc r*n r* muốn tránh, anh bất đắc dĩ: “Đừng cử động, nước mũi dính đầy mặt thoải mái lắm sao?”
“Anh mới nước mũi dính đầy mặt.” Trần Nặc bĩu môi. Khóc một hồi, cô đã trút hết nỗi uất ức trong lòng, giờ đây cô đã bình tĩnh lại.
Lau mặt xong, Thẩm Nam Chu vứt khăn sang một bên, lại cầm kem dưỡng da đến bôi cho cô, tránh để mặt cô bị khô rát.
Chờ anh đi ra ngoài, Trần Nặc thở phào một hơi, cơ thể ngả về phía sau phịch một tiếng, đầu đập vào đầu giường. “Ối!” Cô đau đến hít hà khí lạnh.
Thẩm Nam Chu nghe thấy động tĩnh liền vội vàng dịch chuyển tức thời trở về, vừa lúc nhìn thấy vợ xoa đầu, trừng mắt nhìn cái đầu giường. Anh thấy hơi buồn cười, đi tới giúp cô xoa đầu: “Sao lại bất cẩn vậy?”
“Lần sau không bao giờ mua loại đầu giường gỗ này nữa!” Trần Nặc cảm thấy mất mặt, chỉ đành trút giận lên cái giường.
Thẩm Nam Chu khẽ cười: “Lúc mua nội thất anh đã nói muốn loại đệm mềm, em lại nói cái này hoa văn xinh đẹp.”
“Hoàn cảnh khác thì mọi thứ phải khác, không hiểu sao!”
Anh lại cười nhẹ một tiếng, lát sau lại thở dài: “Vợ à, đừng giận anh nữa, được không?”
“Em không phải tức giận.” Giọng Trần Nặc đột nhiên trầm xuống, ánh mắt có chút mơ màng: “Em sợ hãi. Anh không biết cái cảm giác đó lúc em nhìn thấy sét đánh xuống đâu, em cứ nghĩ mình sẽ chết mất thôi.”