CHƯƠNG 96
Lời Trần Nặc buông ra như một nhát dao sắc lạnh, đâm thẳng vào ngực Thẩm Nam Chu. Trái tim anh khẽ run lên, rồi co thắt lại, khoảnh khắc ấy như có máu đang tuôn trào. Môi anh mấp máy, nhưng âm thanh nghẹn lại trong cổ, cuộn trào mà không thoát ra nổi một tiếng.
Một lúc lâu sau, anh hít sâu, đưa tay lên, lòng bàn tay nhẹ đặt lên khuôn mặt tái nhợt của vợ. Làn da ấm mềm khiến tim anh dịu lại phần nào. Anh khẽ nói, giọng chứa đầy cam đoan:
“Anh hứa, sẽ không bao giờ để chuyện này xảy ra lần nữa, vợ à.”
Thật ra Trần Nặc cũng chẳng thực sự giận chồng. Chỉ là vì sợ hãi đến tột cùng, nỗi sợ ấy hóa thành cơn giận dữ. Tựu trung, vẫn chỉ là lo lắng và hoang mang. Khi nãy vì nóng nảy mà cô tát chồng, giờ thấy anh cúi đầu, dáng vẻ khép nép, cô cũng chẳng nỡ tiếp tục làm mình làm mẩy nữa. Cô mím môi nói:
“Sau này anh có chuyện gì cũng không được giấu em. Dù tốt hay xấu, cũng phải nói cho em biết.”
Trong lòng cô cũng ngầm thề, nếu sau này Thẩm Nam Chu lại viện cớ “vì tốt cho em” để giấu chuyện, cô nhất định phải cảnh giác, không để anh dắt mũi thêm lần nào nữa.
Người ta nói “ngã một lần khôn ra một chút”, “mất bò mới lo làm chuồng”, cũng còn kịp vậy.
Thẩm Nam Chu mỉm cười, khẽ đáp: “Về sau, chuyện gì anh cũng sẽ nói với em.”
Trần Nặc làm bộ độ lượng, phất tay: “Thôi được, lần này em tạm bỏ qua. Nhưng còn phải xem anh làm thế nào đã.”
Anh gật đầu: “Được, đều nghe em.”
Thẩm Nam Chu lại xuống lầu, lần này không phải để lấy nước hay thuốc tiêu sưng, mà là vào bếp nấu cơm cho vợ. Trần Nặc ngủ liền một ngày một đêm, mới tỉnh dậy thì còn đỡ, nhưng sau khi cãi nhau, lại khóc thêm nửa buổi, cả tinh thần lẫn sức lực đều kiệt quệ, nên đói cồn cào.
Sau khi ăn cháo và điểm tâm, cô vào phòng tắm rửa mặt, thay đồ, cảm giác như được sống lại. Lúc ấy cô mới nhớ ra chuyện “lôi kiếp” đêm đó và hỏi chồng.
Thẩm Nam Chu không muốn nói dài, sợ càng nói càng rối, lại khiến vợ nổi nóng. Thế nên anh chỉ kể ngắn gọn, tóm lược mọi chuyện.
Nói một cách đơn giản, biện pháp anh từng nhắc tới để đối phó Nguyên Trí không phải kiểu đánh nhau hay giết chóc. Làm vậy chỉ chuốc lấy nghiệp báo, chẳng khác nào “giết địch một ngàn, tự tổn tám trăm”. Cách anh chọn là “rút củi dưới đáy nồi”, cắt đứt sợi tơ hồng giữa Nguyên Trí và A Uyển. Khi sợi tơ đó bị chặt, tình cảm hai người sẽ phai nhạt dần, rồi tan biến theo thời gian. Có thể xem như hủy đi nhân duyên của người khác trong thinh lặng.
“Khoan đã, tơ hồng là gì cơ?” – Trần Nặc nhíu mày.
“Là sợi dây nhân duyên mà người đời vẫn hay nói.” – Thẩm Nam Chu kiên nhẫn giải thích – “Theo truyền thuyết, Nguyệt Lão cai quản duyên phận nam nữ ở trần gian. Hai người xa lạ, rồi gặp gỡ, hiểu nhau, yêu nhau, tất cả đều nhờ sợi tơ ấy se duyên. Giống như anh và em vậy, nếu không có tơ hồng buộc chặt, có trải qua hai kiếp cũng chẳng thể nên vợ chồng được.”
Là người sống trong nước, dĩ nhiên Trần Nặc không xa lạ gì với Nguyệt Lão. Hơn nữa, vì mỗi ngày đều tiếp xúc với phi nhân loại, nên cô dễ dàng tin và tiếp thu các chuyện thần thoại hơn người bình thường. Dù vậy, cô vẫn thấy khó tin: “Người ta nói ‘thiên lý nhân duyên nhất tuyến khiên’, nhân duyên là do trời định, anh cắt đứt chẳng phải là phạm vào thiên đạo sao? Trời không dung, đất cũng chẳng tha đâu!”
Trước lời châm chọc của vợ, Thẩm Nam Chu chỉ mỉm cười hiền, kiên nhẫn giải thích: “Đây là bí thuật của Vu tộc, được truyền lại từ thời xa xưa. Trước đây anh và Lam Ngọc cũng từng bàn tới, chỉ là vẫn chần chừ không dám dùng. Em cũng biết, Vu tộc từng bị trời phạt. Anh và Lam Ngọc đều là những kẻ ‘thoát chết’ nhờ lách qua khe luật, coi như phạm nhân đang bị theo dõi. Bình thường chẳng ai dám dùng vu thuật nữa. Nhưng chuyện Nguyên Trí lần này nhất định phải giải quyết. Nếu không thể giết hắn, thì chỉ còn cách cắt tận gốc, mới có thể yên ổn mãi mãi.”
Nói cách khác, anh biết rõ có thể bị sét đánh mà vẫn cố tình làm?
Sắc mặt Trần Nặc tối sầm lại. Thẩm Nam Chu lập tức nhận ra mình lỡ lời, vội vàng chữa: “Tất nhiên, nếu không nắm chắc tự bảo vệ mình, anh cũng không dám liều. Trước đó anh và Lam Ngọc đã tính toán kỹ lưỡng, chuẩn bị mọi thứ. Không ngờ Thiên Đạo lại phản ứng dữ dội đến vậy, suýt nữa hỏng việc. May mà kết quả cuối cùng vẫn ổn, coi như công sức không uổng.”
Dù anh nói quanh co, Trần Nặc vẫn hiểu rõ ẩn ý trong đó. Sự việc đã rồi, thời gian cũng chẳng thể quay lại, có truy hỏi thêm cũng vô ích. Cô bĩu môi, hỏi thẳng kết quả: “Dây tơ hồng của Nguyên Trí và A Uyển bị cắt, nhưng họ vẫn còn ký ức. Liệu có sao không?”
Thật khó tưởng tượng, hai người từng yêu nhau sâu đậm, chỉ vì một sợi dây bị đứt mà có thể tan rã. Chẳng lẽ tình cảm con người mỏng manh đến vậy sao?
“Không có dây tơ nhân duyên, tình yêu giống như hoa trong gương, trăng dưới nước, chỉ cần một chút lay động là tan biến. Thực ra, đời người vốn vậy. Có đôi chia tay nửa chừng, có đôi lại sống bên nhau đến bạc đầu. Đó chính là sự khác biệt giữa có và không có nhân duyên.”
Nói đến đây, anh ngừng lại một lát rồi tiếp: “Lúc trước, anh từng đoán A Uyển đã đầu thai chuyển kiếp. Theo lý, một khi đầu thai, cô ấy phải tuân theo vòng luân hồi của Thiên Đạo. Dù Nguyên Trí có phúc phần dày đến đâu cũng không thể dễ dàng gặp lại cô ấy. Nhưng vì có dây tơ hồng ràng buộc và nhờ vào phúc báo của anh ta, nên hai người mới có thể tái hợp, nối tiếp tiền duyên.”
Trần Nặc nghe rất chăm chú, rồi lo lắng hỏi: “Cái bí thuật này… ngoài anh ra còn ai biết không?”
Cô sợ sau này có người khác dùng nó để hại mình. Cách làm này thật sự quá tàn nhẫn, cắt đứt nhân duyên của người khác, đôi khi còn đau hơn cả giết người.
Thẩm Nam Chu lắc đầu: “Trên đời này chỉ có anh biết. A Man cũng không thể làm được.”
Thấy cô vẫn còn bất an, anh dịu giọng trấn an: “Nhân duyên là do trời định. Em nghĩ chỉ một phép thuật nhỏ mà có thể chặt đứt dễ dàng sao? Muốn làm được phải có đủ điều kiện hỗ trợ, không phải muốn là được đâu. Giữa em và anh, có cố gắng cỡ nào cũng chẳng thể tách rời.”
Câu nói khiến Trần Nặc tò mò: “Tại sao vậy?”
Thẩm Nam Chu bình thản giải thích: “Mấy hôm nay em cũng thấy rồi đấy. Nguyên Trí luôn quấn lấy chúng ta, nhưng lại không thật sự ra tay. Ngay cả chuyện đi Zurich, miệng anh ta nói dữ dằn, nhưng hành động thì trái ngược hoàn toàn. Nói thì mạnh miệng, làm lại hời hợt.”
Trần Nặc gật đầu. Quả thật, Nguyên Trí trông như một kẻ phản diện, nhưng chưa bao giờ làm việc gì ác thật sự. Toàn là “sấm to mà mưa nhỏ”, chuyện nào cũng bỏ dở giữa chừng. Như lần này, anh ta bảo sẽ tìm ra họ, nhưng lại ở lì bên Zurich cả năm trời. Trước đây cô còn nghĩ hắn đang giấu chiêu gì lớn, nhưng giờ nghe chồng nói, rõ ràng có uẩn khúc bên trong.
“Vậy rốt cuộc anh ta có phải kẻ phản diện không?” – Cô hỏi.
Thẩm Nam Chu bật cười, bất lực: “Phản diện à? Ừm… nếu tính theo hành động của anh ta gần đây, có thể xem là ‘nửa kẻ phản diện’.”
“Nửa kẻ phản diện là sao?”
“Thật ra, trước đây, lúc anh mới tìm được em, Nguyên Trí từng đến gặp anh. Khi ấy, anh ta hy vọng anh biến A Uyển thành đồng loại.”
“Đồng loại?” Trần Nặc nhướn mày. Thẩm Nam Chu mỉm cười, xoa nhẹ tai cô rồi tiếp lời: “Nhưng anh không đồng ý. Em biết đấy, mọi chuyện đều liên quan tới nhân quả. A Uyển khi đó mang thân nửa yêu nửa ma, vốn không nên tồn tại. Nếu anh làm trái ý trời, rất có thể sẽ gặp báo ứng, thậm chí liên lụy đến em. Anh đã vất vả lắm mới tìm thấy em, làm sao có thể vì người ngoài mà để em gánh nguy hiểm? Nên anh chỉ khéo léo từ chối vài câu. Nguyên Trí hẳn cũng hiểu nỗi lo của anh nên chỉ nhắc một lần rồi thôi.”
“Nhưng anh ta thực ra chẳng mấy coi trọng chuyện chuyển thế. Anh thì nghĩ, chỉ cần linh hồn không đổi thì những thứ khác như diện mạo, tính cách hay ký ức đều không quan trọng. Còn hắn thì khác, lại chú trọng vào những điều bên ngoài đó. Dẫu vậy, trời đã muốn người khuất, sinh linh trần thế ai có thể chống mệnh? Anh biết em đang nghĩ gì. Anh và Lam Ngọc tuy lách luật để sống, nhưng nếu trời đã chặn đường sống thì bọn anh cũng không thoát. Năm đó tộc bị nguyền, nhiều người chết, chỉ còn anh và Lam Ngọc sống sót. Đó là ông trời còn cho cơ hội, chứng tỏ mạng bọn anh chưa hết.”
Bị nói trúng tâm tư, Trần Nặc hơi ngượng, lầm bầm: “Em có nói gì đâu.”
Thẩm Nam Chu cười nhạt, không ôm chuyện đó nữa, quay về đề tài cũ: “Mệnh A Uyển đã định sẵn, Nguyên Trí không còn cách nào khác nhưng cũng không cam lòng. Hơn nữa, có vết xe đổ liên quan tới em, nên anh ta đành lui một bước, gửi hy vọng vào việc A Uyển chuyển thế, mong có thể cùng ái nhân nối lại tiền duyên. Nhưng chuyển thế là chuyển thế. Trong lòng anh ta rõ người đó là A Uyển, nhưng diện mạo, tính cách, sở thích đều biến đổi hoàn toàn. Với Nguyên Trí, đó là một cú sốc lớn.”
Nghe anh nói rõ ràng, Trần Nặc tặc lưỡi: “Nói như anh tận mắt thấy vậy. Sao anh biết anh ta bị tổn thương đến mức đó? Biết đâu lòng người ta đang vui vẻ thì sao.”
Thẩm Nam Chu khẽ chạm mũi cô, đáp: “Anh không tận mắt, nhưng mọi chuyện để lại dấu vết. Phân tích từng chi tiết, nhìn xuyên qua hiện tượng để thấy bản chất. Nếu Nguyên Trí thực sự hài lòng với kiếp này của A Uyển, anh ta đã không dây dưa mãi, đã không ứng phó một cách tiêu cực như vậy.”
Trần Nặc cau mày: “Nhỡ người ta đang âm thầm chuẩn bị tung chiêu lớn thì sao?”
Thẩm Nam Chu không cãi lại, anh tiếp tục đưa ra sự thật và phân tích: “Những thứ đó anh đã nghĩ tới rồi. Anh và Nguyên Trí quen biết nhau lâu, nên phần nào hiểu rõ con người anh ta. Suy bụng ta ra bụng người, không khó để thấy anh ta rất không hài lòng với kiếp này của A Uyển. Sau đó anh còn nhờ Hoàng tiên sinh điều tra về kiếp này của cô ấy. Nói thật, so với kiếp trước, khác nhau một trời một vực.”
Trần Nặc tò mò: “Khác nhau một trời một vực là như thế nào?”
“Ngoại hình có thể giống, nhưng cô ta mang bệnh tim bẩm sinh, tính cách ích kỷ, tâm tư u ám, lại rắp tâm dùng mưu chước không chính đáng. Với Nguyên Trí mà nói, cô ta chủ yếu là người lợi dụng, không biết an phận.” Cuối cùng anh tóm gọn bằng tám chữ: “Tự cho là đúng, ngu không ai bằng.”
Đây là lần đầu Trần Nặc thấy chồng mình nói thẳng thừng, không nể nang, dù người bị nói tới là kẻ quen biết từ kiếp trước.
“Thật tệ đến vậy sao?” cô hỏi.
Thẩm Nam Chu gật: “Cô ta nghĩ mình giấu được những toan tính nhỏ bé. Ai ngốc thế? Ngay cả người thường còn khó giấu, huống chi một con yêu sống ngót nghét nghìn năm như Nguyên Trí?”
“Nguyên Trí từng dành tình sâu cho A Uyển kiếp trước. Nhưng người ta nói ‘hy vọng càng lớn, thất vọng càng sâu’. Khi đem kiếp trước so với kiếp này, những gì từng ngọt ngào càng làm kiếp này trở nên thua kém. Hơn nữa, Nguyên Trí vốn đã mâu thuẫn với chuyện luân hồi, nhưng không buông được. Một bên giảm, một bên tăng, nên anh mới tiêu cực như vậy.”
“Chính vì nền tảng lớn đó, anh mới quyết tâm cắt đứt dây tơ nhân duyên giữa họ. Duyên nợ dù do trời định, A Uyển đã trải một đời, nên duyên kiếp trước đã phần nào mòn. Kiếp này hai người lại không hợp, tâm ý không đồng, tình từ đậm chuyển nhạt. Đó mới là lúc anh có cơ hội để can thiệp.”