Chỉ Muốn Giấu Em Đi - Tĩnh Phi Tuyết

Chương 97

CHƯƠNG 97

Trần Nặc nghe xong, tâm trạng vẫn rối bời. Bởi câu chuyện của A Uyển giống  cô đến kỳ lạ, khiến cô vừa thương cảm, vừa buồn cho “đồng loại”. Phụ nữ vốn dễ suy nghĩ linh tinh, trí tưởng tượng lại phong phú, cô không nhịn được hỏi chồng:
“Nếu như em cũng xấu xí như A Uyển kiếp này, tính tình không tốt, nhân phẩm tệ, lại còn hay giận dỗi, anh có giống Nguyên Trí mà ghét bỏ em không?”

Đúng vậy – là “ghét bỏ”. Dù Thẩm Nam Chu không nói thẳng ra, nhưng qua lời kể và cách phân tích, cô hiểu Nguyên Trí chính là vô cùng, vô cùng chán ghét A Uyển hiện tại. Nói trắng ra, là hận. Hận cô gái chiếm giữ linh hồn của A Uyển, nhưng lại chẳng có lấy một phần khí chất của nàng.

Thẩm Nam Chu trong lòng khẽ thở dài: Anh đoán được thế nào em cũng hỏi câu này. Anh quá hiểu vợ mình. Không hề do dự, anh dứt khoát nói:
“Anh đã nói từ khi em mười sáu tuổi rồi – cho dù ngoại hình, tính cách hay sở thích có thay đổi, chỉ cần linh hồn vẫn là em, thì em vẫn là người anh yêu. Anh coi trọng linh hồn, không phải bề ngoài. Yêu một người là yêu phần bản chất bên trong, không phải hình hài tạm bợ. Như vợ chồng vậy – khi còn trẻ thì cùng nhau tươi đẹp, khi già nua xấu xí vẫn nắm tay nhau đi hết con đường. Nếu chỉ vì em không còn rực rỡ như trước mà anh hết yêu, thì thứ tình yêu đó quá nông cạn, quá thiển cận.”

Trần Nặc cảm thấy anh đang lấy lòng mình, nhưng vẫn không ngăn được niềm vui trong lòng. Thật ra, cô khâm phục Thẩm Nam Chu. Nếu đổi lại là mình, đối diện với tình huống như Nguyên Trí – ví dụ Thẩm Nam Chu đầu thai thành một kẻ gian xảo, to béo, giả dối – cô cũng không chắc mình có thể giữ nguyên cảm xúc hay không. Trong lý trí, cô biết đó vẫn là người mình yêu, linh hồn không đổi. Nhưng khi thật sự đối mặt, cảm quan và suy nghĩ lại không nghe lời. Càng ở bên nhau, thất vọng càng lớn, và đến một ngày, những cảm xúc dồn nén ấy sẽ bùng nổ.

Tình cảm giữa người với người vốn vừa mãnh liệt vừa mong manh. Nó vô hình, mờ ảo, chỉ cần một chút thời gian là có thể phai nhạt. Khi nhận ra thì đã muộn, chẳng thể cứu vãn được nữa.

Cô không muốn nghĩ sâu thêm. Càng nghĩ, càng giống kiểu “r*n r* không bệnh”, tự chuốc lấy phiền não. Cần gì chứ? Cô hiện tại đang hạnh phúc – những suy nghĩ tiêu cực đó chỉ là tưởng tượng, chẳng phải sự thật. Dù có muốn kiểm chứng, cũng đâu thể đầu thai lần nữa? Mà có đầu thai, ký ức cũng tiêu tan, vẫn như cũ chẳng biết được gì.

Nghĩ vậy, cô gạt hết mớ ý nghĩ hỗn độn sang một bên, rồi hỏi: “Dây tơ nhân duyên đã đứt, nhưng ký ức vẫn còn. Anh nói Nguyên Trí rất cố chấp phải không? Lỡ như anh ta  nhất quyết không buông, tìm đến gây khó dễ cho chúng ta thì sao?”

Ở vấn đề này, Thẩm Nam Chu rất tự tin, nếu không cũng sẽ không mạo hiểm mà làm.

“Vợ à, em coi thường dây tơ nhân duyên rồi.” Anh ôn tồn nói: “Hai người xa lạ có thể quen biết, hiểu nhau, yêu nhau, dựa vào sự kéo dắt của dây tơ nhân duyên. Khi sợi dây này bị cắt đứt ở giữa, giống như có một lưỡi dao vô hình cắt phăng một cách đơn giản thô bạo cặp song sinh dính liền ở giữa vậy. Có lẽ sẽ rỉ máu rỉ thịt, nhưng trong tình huống hai người nhìn nhau sinh ghét, nỗi đau này ngược lại mang đến sự giải thoát và vui thích.”

“Trong tiền đề như vậy, nếu là em, em sẽ lựa chọn thế nào? Là tiếp tục moi tim móc phổi phụng hiến vô điều kiện, cho dù mất mạng cũng không sao, hay là từ bỏ kế hoạch, nhìn sản phẩm thất bại kiếp này tự sinh tự diệt, để mưu cầu kiếp sau?”

Trần Nặc cảm thấy cô vẫn chưa đại công vô tư đến mức đó.

Thẩm Nam Chu tổng kết: “Nguyên Trí trước hết là yêu quái, tu luyện hàng ngàn năm, hành thiện tích đức, cẩn trọng vô cùng, ai mà chẳng yêu quý sinh mệnh của mình. Khi bạn sẵn lòng vì một người mà chấp nhận cái chết, lợi ích cá nhân có thể xem nhẹ, nhưng khi bạn không còn muốn hy sinh vì một ai đó nữa, lợi ích cá nhân liền trở thành trọng tâm của mọi thứ. Cho nên, yên tâm đi. Nguyên Trí không phải đồ ngốc. Dây tơ nhân duyên vừa đứt, ràng buộc không còn, vậy thì lựa chọn có lợi cho bản thân, chẳng phải là điều hiển nhiên sao?”

Cả sự kiện được anh phân tích rõ ràng, Trần Nặc hoàn toàn yên tâm. Cô đứng lên lười biếng vươn vai: “Họa lớn trong lòng vừa tan biến, cảm giác không khí cũng tươi mát hơn. Lam Ngọc và Phương Ninh khi nào trở về?”

“Phải chờ bên Nguyên Trí có kết quả mới về được. Mặc dù về mặt lý thuyết Nguyên Trí sẽ không gây chuyện xấu nữa, nhưng cẩn thận một chút thì vẫn hơn.”

Trần Nặc gật gật đầu: “À đúng rồi, Vu tộc các anh sao lại có bí thuật chuyên cắt đứt nhân duyên của người khác vậy?” Cô cảm thấy kém đạo đức quá.

Thẩm Nam Chu cũng đứng dậy, nắm tay cô đi ra ngoài, vừa đi vừa giải thích: “Vu tộc từ trước đến nay không thông hôn với tộc khác, nhưng có tộc nhân đôi khi sẽ thích người tộc khác. Để đối phó với tình huống này, Đại Vu đã phát minh ra bí thuật này. Bất quá tài nghệ của anh không tinh, khi sử dụng có rất nhiều hạn chế, không giống Đại Vu, muốn cắt đứt nhân duyên của ai thì cắt, không cần phải cố ý làm suy yếu sự liên kết giữa tình nhân trước.”

Trần Nặc lè lưỡi, thầm nghĩ: “Khó trách bị trời phạt!” Suy rộng ra, Vu tộc này tuyệt đối là một dân tộc chuyên đối nghịch với ông trời! Cô lại bá vai chồng: “Vậy nếu ở thời cổ, hai ta khẳng định không thành một nhà rồi.”

Thẩm Nam Chu cười: “Cái này thật sự có khả năng. Đại Vu luôn luôn nghiêm khắc công bằng, anh ở trước mặt ông ấy chỉ được coi là tiểu lâu la. Đối nghịch với ông ấy, tuyệt đối là lấy trứng chọi đá, một phần thắng cũng sẽ không có.”

“Cho nên em thấy đấy, hai ta hiện tại có thể ở bên nhau thật là ông trời cho đường sống. Chuyện đời trước anh tuy rằng không nói rõ, nhưng nghĩ đến chắc chắn không phải chết già, phỏng chừng bị chết rất thảm.” Thấy anh dừng lại, kinh ngạc nhìn qua, Trần Nặc nhún vai: “Em lại không ngốc. A Uyển nửa ma nửa yêu, không ra hồn không ra quỷ, Nguyên Trí còn tìm mọi cách muốn nàng sống, anh yêu em như vậy, đương nhiên không thể nào nhìn em chết. Anh là ma cà rồng, ít nhất có thể biến em thành đồng loại chứ? Nhưng anh đã không làm, cho nên em đoán lúc em chết, anh chắc chắn không ở bên cạnh em. Hơn nữa, những lời A Uyển nói trước khi qua đời tuy mơ hồ, nhưng ý tứ trong đó cũng không khó đoán.”

Ánh mắt Thẩm Nam Chu phức tạp, há miệng muốn nói, Trần Nặc lại xua xua tay: “Chuyện kiếp trước em thật sự không muốn biết, anh đừng nói. Nói ra chỉ làm em thêm buồn bực thôi. Em nhắc đến chuyện đời trước cũng chỉ là có chút cảm khái mà thôi. Người ta thường nói ‘yêu nhau dễ, bên nhau khó’, nhưng anh đối với em vẫn luôn không rời không bỏ, em thật sự rất cảm động, cũng rất cảm kích. Đặc biệt khi nhìn thấy kết cục của Nguyên Trí và A Uyển, càng khiến em cảm thấy cuộc sống hiện tại của chúng ta thật sự quá đáng quý.”

“Kiếp này vận may của em thật sự quá tốt. Ngoại hình không tệ, tính cách cũng ổn, ít nhất không đến mức ti tiện vô sỉ khiến người khác chán ghét. Em biết cho dù em lớn lên không đẹp, tính cách không tốt, anh cũng sẽ thích em, nhưng em vẫn rất cảm tạ ông trời đã làm em kiếp này mọi mặt đều không đến nỗi tệ hại. Kỳ thực em đối với thân thế của mình vẫn luôn rất để tâm. Chuyện con riêng gì đó, còn có cuộc sống trước năm 11 tuổi, đều là vết thương trong lòng. Nhưng bây giờ em thật sự đã buông xuống. Nếu những điều đó đều là để gặp được anh, thì chịu thêm bao nhiêu khổ cũng là đáng giá.”

Trần Nặc lắng nghe mọi chuyện với tâm trạng phức tạp. Cô nhận ra con người vốn không dễ dàng thỏa mãn, nhưng khi đối chiếu với kết cục của Nguyên Trí và A Uyển, cô cuối cùng cũng ngộ ra: lòng người không đủ, rắn nuốt voi. Cô tự nhủ, từ nay về sau phải trân trọng cuộc sống hiện tại và người chồng bên cạnh, nếu không sẽ tự tìm cái chết lúc nào không hay.

Thẩm Nam Chu chỉ khẽ bật cười, cúi người hôn nhẹ lên giữa mày vợ. Anh không nói gì thêm, nắm tay cô bước ra ngoài, vì đã nghe thấy tiếng cười giòn tan của con trai và con gái vọng lại từ hoa viên.

Giữa tháng tám, Lam Ngọc và Phương Ninh trở về trang viên, mang theo tin tức cuối cùng về Nguyên Trí và A Uyển.

Dây tơ nhân duyên tuy đã đứt, nhưng không khiến hai người lập tức nhìn nhau sinh ghét, mà cần thời gian để tiêu hao và hủy hoại. Trần Nặc cứ nghĩ phải mất vài năm, không ngờ chưa đầy ba tháng, hai người đã đường ai nấy đi. Tốc độ ấy nhanh đến mức khó tin.

Phương Ninh kể lại: “Nguyên Trí hứa sẽ chữa bệnh tim bẩm sinh cho A Uyển, nhưng cô ấy chờ mãi không được. Tính tình A Uyển ngày càng thất thường và táo bạo hơn. Tuần trước, cô ấy nói những lời không hay, xúc phạm đến kiếp trước, khiến Nguyên Trí nổi giận tát cô một cái. Sau đó, A Uyển lợi dụng lúc hắn đi vắng, lấy hết tiền mặt và thẻ ngân hàng trong phòng, dùng vé máy bay đặt sẵn để bay về nước.”

A Man hỏi: “Sau đó thì sao?”

Phương Ninh nhún vai: “Không có sau đó. Cô bé đó vốn rất tinh ranh, đã lên kế hoạch từ sớm, chuyển tiền sang tài khoản riêng, mang hộ chiếu và sổ hộ khẩu lên máy bay rời đi.”

Nguyên Trí không hề đuổi theo. Anh ta cố ý để A Uyển rời đi, bởi cô gái ấy quá đơn giản và ngây thơ, tâm tư dễ bị nhìn thấu. Sau cùng, Nguyên Trí vẫn ở lại Zurich, dường như rất thích nơi đó và có ý định thường trú. Trần Nặc nghe vậy hơi khó chịu, không muốn an cư cùng thành phố với anh ta.

Thẩm Nam Chu quyết định tự mình gặp Nguyên Trí để nói rõ mọi chuyện, đồng thời vạch ranh giới cuối cùng.

Khi trở về, anh kể lại: “Nguyên Trí nói sẽ đến một hòn đảo xa xôi để bế quan, trong thời gian ngắn sẽ không tái xuất. Anh ta còn nhờ anh tìm người để ý đến A Uyển giúp.”

Thì ra, suốt thời gian qua, Nguyên Trí vẫn ở Zurich, chỉ chờ Thẩm Nam Chu chủ động tìm đến.

Khi Nguyên Trí không còn là mối đe dọa, Trần Nặc bắt đầu lo nghĩ về nơi ở: Zurich tiện lợi, hay trang viên ở Pháp rộng rãi và yên tĩnh hơn?

A Man đề nghị để hai đứa trẻ tự quyết định.

Trần Nặc gọi con trai con gái lại hỏi, và cả Duy Nhất lẫn Nhược Nhất đều chọn trang viên. Lý do rất đơn giản: “Nếu không về, vườn rau sẽ hỏng mất.” Trần Nặc dở khóc dở cười nhưng vẫn chiều theo ý con.

Họ dọn về lại trang viên ở Pháp. Tòa nhà phụ từng bị sét đánh đã được tháo dỡ hoàn toàn, và Trần Nặc kiên quyết không xây lại vì ám ảnh tâm lý quá lớn.

Cuộc sống trôi đi êm đềm. Erick say mê trồng trọt, cùng hai đứa trẻ mở thêm hai luống đất, một trồng nho, một trồng ngô. Mỗi buổi chiều, tiếng cười của bọn trẻ hòa vào hương nắng cuối ngày, khiến trang viên như được thổi thêm sinh khí.

Một hôm, Nhược Nhất, nay đã lớn hơn một chút, mang theo một con giun đất đến khoe với mẹ, suýt làm Trần Nặc sợ phát khóc vì cô vốn cực kỳ ác cảm với những sinh vật thân mềm. Tối hôm đó, cô lo lắng con gái sẽ trở nên quá mạnh mẽ như anh trai, khiến Thẩm Nam Chu bật cười không dứt. Anh xoay người, bịt miệng vợ lại, kéo cô vào vòng tay, rồi cả hai cùng chia sẻ một đêm nồng ấm.

Thẩm Nam Chu lặng lẽ nghĩ, cuộc sống củi gạo mắm muối, con cái ríu rít, vợ hiền bên gối, có lẽ chính là điều anh chưa từng dám mơ đến. Nếu đây chỉ là một giấc mộng, anh cũng nguyện chết trong giấc mộng ấy.

May mắn thay, tất cả đều là thật.

Bình Luận (0)
Comment