Chỉ Muốn Giấu Em Đi - Tĩnh Phi Tuyết

Chương 98

CHƯƠNG 98

Năm 2569 Công Nguyên, Cộng hòa Liên bang Trung Hoa, tỉnh Bắc Hành Chính, thành phố Y.

Tháng mười – mùa thu vàng, mưa dầm không dứt, không khí ẩm lạnh, nhiệt độ giảm mạnh.

Hai mươi năm trước, một loại virus hiếm thấy đã càn quét toàn cầu, khiến nhân loại tổn thất thảm trọng, thương vong vô số, suýt bị diệt vong. Khắp nơi vang lên tiếng kêu than xé trời, tang thi hoành hành khắp các thành phố. Trong nội bộ con người, những kẻ cơ hội nổi lên như nấm, lợi dụng loạn thế để tranh quyền đoạt lợi, khiến thế đạo càng thêm hỗn loạn, chiến hỏa lan tràn khắp nơi.

Khi nhân loại sắp chạm đến bờ diệt vong, các nhà lãnh đạo toàn cầu cuối cùng cũng gạt bỏ hiềm khích, đồng lòng liên kết để chống lại tai họa mạt thế. Cục diện thế giới từ đó bị xáo trộn: các quốc gia ở châu Á, châu Âu, châu Mỹ và châu Phi sôi nổi sáp nhập. Nước nhỏ dựa vào nước lớn, nước lớn thôn tính nước nhỏ. Một loạt quốc gia mới lần lượt ra đời.

Trần Nặc mở điện thoại xem giờ – đã gần tám giờ sáng. Cô xoa mắt ngồi dậy.

Thẩm Nam Chu đẩy cửa bước vào, trên tay là khay bữa sáng còn bốc khói.

 “Đầu còn đau không?” anh hỏi.

Cô ngáp dài, lắc đầu rồi cười: “Không đau nữa rồi.”

Cô định xuống giường, Thẩm Nam Chu đã đặt khay xuống, nói: “Dép của em ở bên kia, để anh lấy.”

Trần Nặc thoải mái như một nữ vương, để chồng quỳ một gối đi dép cho mình. Anh khẽ hôn lên cẳng chân trắng nõn của cô rồi nói: “Ăn sáng trước, rồi hãy rửa mặt.”

“Em đi vệ sinh, tiện thể đánh răng rửa mặt luôn.” Cô gãi mái tóc rối, hỏi: “Duy Nhất, Nhược Nhất đâu? Ra ngoài rồi à?”

“Ừ, sáu giờ đã đi.” Thẩm Nam Chu đi theo cô vào phòng tắm.

Trần Nặc giật mình kêu lên:“Anh ra ngoài đi!”

“Anh có chê đâu,” anh bật cười, “vợ chồng già rồi, có gì mà ngại.”

“Em chưa có già!” Cô trừng mắt, đẩy anh ra. “Cái này gọi là ý tứ, hiểu không?”

Nói rồi cô đóng cửa lại, còn không quên dặn với ra: “Đừng làm loạn, không thì em giận thật đấy!”

Thẩm Nam Chu bật cười, trong mắt ánh lên nét dịu dàng – vợ anh, mãi vẫn trẻ con như thế.

Trong lúc ăn sáng, Trần Nặc mở TV xem tin tức. Từ sau đại dịch, thế giới đảo lộn. Nền văn minh từng phát triển như vũ bão chỉ trong chớp mắt đã thụt lùi hàng trăm năm. Hiện tại, toàn cầu đều bị hạn chế điện, có nơi thậm chí mất điện hoàn toàn. Công nghệ cao không còn đất dụng võ, nhân loại giờ chỉ lo làm sao để sống sót, để không phải chết đói, chứ chẳng ai còn quan tâm đến những sản phẩm điện tử xa xỉ và vô dụng.

Cắn một miếng sandwich, Trần Nặc vừa nhai vừa hỏi: “Duy Nhất với Nhược Nhất đi mấy ngày?”

“Khoảng nửa tháng.”

Cô nhíu mày, giọng đầy bất mãn: “Lúc trước em đã nói rồi, không đồng ý cho hai đứa tham gia cái đội hành động đặc biệt gì đó. Cho dù trong đó toàn người có siêu năng lực, hai đứa nó vẫn quá nổi bật. Hai ta đã bàn phải đứng ở mặt trận thống nhất, ai dè anh lại đổi ý nhanh thế. Giờ thì hay rồi, ba ngày hai đầu đi suốt. Bên ngoài nguy hiểm như vậy, nếu xảy ra chuyện thì sao?”

Thẩm Nam Chu đã quen với điệp khúc này mỗi lần con ra ngoài làm nhiệm vụ. Anh biết mình chẳng thể cãi lại, nên chỉ khẽ đẩy ly sữa bò về phía cô: “Yên tâm đi, bên ngoài có A Man và Erick trông coi, trong tối còn có Lam Ngọc, Phương Ninh, cả Khôi Khôi với Pi Pi đi cùng. Không sao đâu.”

“Chuyện gì cũng có thể xảy ra! Tin tức nói lũ tang thi bây giờ tiến hóa rồi, còn biết tổ chức, biết kỷ luật. Nhân loại dùng tên lửa, chúng nó lại trốn xuống hầm. Còn vũ khí nguyên tử thì chẳng dám dùng, dùng nữa là Trái Đất tan tành. Thật là bực chết đi được.”

Cô chống cằm, lẩm bẩm: “Lúc trước ai bảo xây hầm trú ẩn sâu đến vậy, giờ thì hay rồi, thành nơi trú ngụ cho lũ tang thi hết cả rồi.”

Khoảng sáu mươi năm trước, khoa học kỹ thuật bùng nổ, xã hội bước vào thời kỳ hoàng kim rực rỡ. Các thành phố thay đổi từng ngày, những tòa nhà, công trình cũ kỹ lần lượt được thay bằng kiến trúc hiện đại. Đặc biệt, trong bối cảnh thế giới căng thẳng, việc xây dựng hầm trú ẩn trở thành nhiệm vụ trọng yếu. Bình quân mỗi thành phố đều có không dưới hai mươi hầm trú ẩn, mỗi hầm sâu đến mấy chục mét. Để đảm bảo khả năng chống rung chấn, người ta đã dốc hết sức, làm chắc chắn đến mức không thể chắc hơn.

Thế nhưng, bốn mươi năm sau, virus bùng phát. Những hầm trú ẩn kiên cố kia lại chẳng giúp được gì cho nhân loại. Virus lây lan càng nhanh trong không gian kín, thời kỳ ủ bệnh kéo dài cả tuần, mà thiết bị y tế hiện có lại không thể phát hiện được. Người ta phát hiện ra rằng, càng trốn trong hầm, càng chết nhanh hơn. Dần dần, nhân loại thà lang thang trên mặt đất còn hơn là xuống dưới lòng đất tìm đường sống.

Sau khi virus lan tràn, thể chất của Trần Nặc yếu đi rõ rệt, không còn khỏe mạnh như trước. May mắn thay, virus không ăn mòn cơ thể cô, coi như may mắn giữa bất hạnh.

Khi biết con gái cũng theo anh trai tham gia nhiệm vụ, Trần Nặc không yên lòng. Cô liền đưa nội đan hoa yêu của mình cho Nhược Nhất. Cô bé tuy cũng có dấu hiệu phản tổ, nhưng không có vu lực mạnh mẽ như anh trai Duy Nhất. Dù chồng và bạn bè đều khẳng định thể chất Nhược Nhất rất tốt, sẽ không bị nhiễm virus, Trần Nặc vẫn kiên quyết giao nội đan cho con gái.

Lúc ấy, Nhược Nhất không hề muốn nhận. Trong nhà, chỉ có mẹ là yếu hơn về thể chất và sức chiến đấu, còn lại ai cũng mạnh mẽ. Nhưng vì mẹ cô kiên quyết, mà cô lại khao khát được cùng anh trai ra chiến trường, nên đành chấp nhận, bất đắc dĩ mà nhận lấy.

“Nhân loại rồi sẽ thắng thôi,” Thẩm Nam Chu khẽ vỗ mu bàn tay vợ, giọng đầy tin tưởng. “Bây giờ mọi người đều đồng lòng, sức mạnh ấy vững như thành đồng. Nhiều Yêu tộc vốn ẩn mình cũng đã thay hình đổi dạng, gia nhập chiến tuyến. Vợ à, trứng không vỡ thì sao có tổ? Đây là thử thách của cả thế giới, chúng ta chỉ có thể tiến về phía trước.”

Trần Nặc buông miếng sandwich trên tay, ánh mắt thoáng ảm đạm. “Em biết suy nghĩ chỉ muốn bảo vệ gia đình nhỏ của mình là ích kỷ… Nhưng Duy Nhất và Nhược Nhất vẫn còn là trẻ con. Nếu có thể, em thà mình đi còn hơn để con phải mạo hiểm. Nhưng em yếu đuối quá, chẳng những không giúp được gì mà còn trở thành gánh nặng.”

Cô bị sốt từ hôm kia, mãi đến sáng nay mới hạ. Dù ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng lại dâng lên một nỗi tự trách nặng nề, cảm giác bất lực khiến cô thấy mình nhỏ bé đến đáng thương.

Thẩm Nam Chu khẽ kéo vợ vào lòng, hôn nhẹ lên má cô, giọng anh trầm thấp mà dịu dàng: “Ngoan nào. Em chính là cây kim an định của cả nhà. Gánh trên vai em là trách nhiệm nặng nề nhất. Nếu thiếu em, ba cha con anh sẽ chẳng khác gì lạc mất bến bờ, đáng thương đến chẳng ai muốn đâu.”

“Cái gì mà chẳng ai muốn,” Trần Nặc bật cười, nắm tay đấm nhẹ anh một cái. “Miệng lưỡi trơn tru quá rồi đấy.”
Dù ngoài miệng trách, nhưng trong lòng cô lại ấm lên. Nỗi lo trong ngực dường như tan bớt.

Nửa tháng sau, trận tuyết đầu tiên của năm rơi xuống dày đặc. Virus lây lan khiến hầu hết ngành công nghiệp toàn cầu phải đình trệ. Thêm vào đó, những vụ nổ hạt nhân trước đó đã khiến khí hậu Trái Đất trở nên cực đoan: mùa hè nóng bỏng như thiêu đốt, mùa đông lạnh buốt thấu xương. Hai mùa xuân thu ngắn lại, gần như chỉ thoáng qua.

Trần Nặc chờ từ sáng đến tối, rồi lại chờ từ tối sang sáng hôm sau. Một ngày, hai ngày… rồi cả tuần trôi qua, mà con trai, con gái và nhóm bạn của chúng vẫn chưa trở về. Lòng cô bắt đầu bất an. Cảm giác ấy vừa mơ hồ, vừa nặng nề. Không may, cô lại lên cơn sốt. Cả người nóng ran, đầu óc choáng váng, ý thức mơ hồ như trôi trong làn sương đặc.

Bàn tay lạnh của Thẩm Nam Chu đặt lên trán vợ, lòng anh nhói đau nhưng đành bất lực. Thuốc đã uống, kim tiêm đã cắm, dung dịch truyền trong suốt chầm chậm chảy theo ống xuống mạch máu. Giờ chỉ còn biết chờ thuốc phát huy tác dụng.

Giữa lúc yên tĩnh ấy, tiếng bước chân quen thuộc vang lên từ xa. Từng bước một, gần hơn, rõ hơn. Không lâu sau, cánh cửa lớn dưới lầu mở ra từ bên ngoài. Thẩm Nam Chu thở phào. Nếu chúng còn chưa về, có lẽ anh cũng không thể giữ nổi bình tĩnh nữa.

Cửa phòng ngủ khẽ mở. Cô gái trẻ xinh đẹp, dáng vẻ dịu dàng như gió xuân – Thẩm Nhược Nhất – bước nhẹ vào. Theo sau là anh trai Thẩm Duy Nhất, chàng trai tuấn tú mang vẻ lạnh lùng kiêu ngạo, ánh mắt như đọng lại cả nửa bầu trời mùa đông.

“Ba, mẹ lại bệnh nữa hả?” Nhược Nhất vừa nói vừa ôm cha một cái, rồi vội vã chạy đến bên giường. Vẻ lo lắng hiện rõ trên gương mặt thanh tú.

Duy Nhất gật đầu chào cha, khẽ ngồi xuống, đưa tay chạm nhẹ lên má mẹ. Lông mày cậu chau lại, ánh mắt pha chút xót xa.

Thấy hai con trở về, Thẩm Nam Chu không muốn chúng thêm lo. Anh trấn an: “Đã uống thuốc rồi, lát nữa sẽ hạ sốt thôi. Hai đứa mau đi tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ. Ngoan nào. Lát nữa mẹ tỉnh dậy mà thấy hai con chật vật thế này, thể nào cũng khóc mất.”

Nhược Nhất và Duy Nhất liếc nhau, rồi gật đầu đồng ý. Cả hai đều hiểu, chuyện này chẳng mới mẻ gì. Mẹ vốn mềm lòng, lại hay lo. Từ ngày họ tham gia đội hành động đặc biệt, mỗi lần trở về, bà càng dễ xúc động hơn. Nhìn thấy con an toàn, chỉ cần một câu nói thôi là nước mắt đã rơi. Dù cảm động và ấm lòng, nhưng khi mẹ khóc, trong lòng hai anh em cũng thấy nặng trĩu.

Chờ hai đứa trẻ ra ngoài, một lát sau, A Man và Phương Ninh bước vào, một trước một sau.

Nhìn Trần Nặc nằm trên giường, gương mặt đỏ bừng vì sốt, A Man khẽ nhíu mày: “Thể chất của vợ anh càng ngày càng kém. Mùa đông phương Bắc lạnh thế này, không có lò sưởi, điện thì lúc có lúc không… Cứ ở đây hoài, chẳng ổn chút nào. Hay là đưa cô ấy sang đảo nhỏ bên hải ngoại đi?”

Thẩm Nam Chu từng nghĩ đến chuyện đó. Nhưng anh biết, Trần Nặc không bao giờ yên tâm nếu phải xa hai đứa nhỏ. Mà thật ra, chính anh cũng chẳng yên lòng nổi. Dù vậy, nhìn vợ ngày càng yếu, anh cũng hiểu, ở lại phương Bắc không phải lựa chọn hay.

Phương Ninh khẽ nói, giọng ôn tồn: “Nếu lo thì mang cả Duy Nhất và Nhược Nhất theo luôn. Giờ đã vào mùa đông khắc nghiệt, nhiệm vụ giảm nhiều lắm rồi. Với lại, hai đứa cũng là những người chưa thành niên duy nhất trong đội. Lúc trước để chúng tham gia chỉ để rèn luyện, bây giờ đã gần hai năm, nghỉ ngơi một chút cũng không sao.”

Thẩm Nam Chu im lặng gật đầu. Anh đồng ý, chỉ e hai đứa trẻ không chịu. Chúng tuy trông như mới mười lăm, mười sáu tuổi, nhưng thực ra đã hơn ba trăm năm tuổi, tính tình và chủ kiến đều cứng như sắt.

Quả nhiên, lát sau hai anh em tắm rửa xong, thay quần áo chỉnh tề bước vào. Nghe cha nói xong, Thẩm Duy Nhất lập tức phản đối: “Ba, ba đưa mẹ và Nhược Nhất đi đi. Con không muốn đi.”

Nhược Nhất trừng mắt nhìn anh trai, giận dữ như thể bị xúc phạm: “Anh nói vậy là sao chứ! Em cũng không muốn đi. Trong đội vừa có vài người bị thương, người đã ít nay còn ít hơn. Em mà đi nữa, lỡ có chuyện gì vì thiếu người thì sao? Em sẽ hối hận cả đời!”

Thẩm Nam Chu quay sang nhìn A Man và Phương Ninh, khẽ cười bất lực, ánh mắt như nói: “Tôi biết ngay mà.”

A Man nghiêm giọng: “Duy Nhất, nếu hai đứa không đi, mẹ con sao yên tâm được? Đừng cố chấp nữa. Giờ là lúc phải chọn, nhiệm vụ quan trọng hơn hay sức khỏe của mẹ quan trọng hơn?”

“Mẹ nuôi, con không phải trẻ con,” Duy Nhất đáp, giọng bình tĩnh mà kiên quyết. “Thực lực của con mạnh như vậy, nếu con đi, đội sẽ mất đi một chủ lực. Nhược Nhất chỉ là hỗ trợ, không ảnh hưởng nhiều. Hơn nữa, người mẹ lo nhất là em ấy. Còn con, mẹ luôn tin tưởng con mà.”

Nhược Nhất đỏ mặt tức tối: “Anh! Có ai nói chuyện thiếu đạo đức như anh không? Em mà chỉ là hỗ trợ à? Không có em, các anh bị thương thì ai cứu?!”

Vu lực của cô bé thuộc hệ Thủy, thiên về trị liệu. Trong đội hành động đặc biệt, hầu hết đều là người có siêu năng lực, được quốc gia bảo vệ và giấu kín danh tính, thậm chí có cả những người ẩn cư từ dân gian. Nhưng siêu năng lực của họ khác hẳn vu lực: chủ yếu là khí công, ý niệm, chứ không thể b*n r* lửa hay điều khiển nước như cô.

Hai anh em giằng co không dứt, giọng nói càng lúc càng lớn. Trần Nặc nằm trên giường, nghe một hồi mà giận không chịu nổi. Hai đứa hư hỏng này, thật sự coi việc đánh tang thi là trò vui sao?

Thẩm Nam Chu đã sớm biết vợ tỉnh, chỉ là chưa lên tiếng. A Man và Phương Ninh cũng vậy. Khi thấy hai anh em sắp sửa xắn tay áo lao vào “đấu võ mồm” thật sự, anh mới lên tiếng, giọng nhẹ mà rõ: “Vợ à, em thấy đỡ hơn chút nào chưa?”

Hai anh em lập tức ngẩn ra, rồi đồng loạt lao tới, biến thành hai đứa con ngoan hiếu thảo trong nháy mắt.

Nhược Nhất nhào đến nắm tay mẹ: “Mẹ, con nhớ mẹ lắm. Mẹ khát không? Có muốn uống nước không?”

Duy Nhất ngồi xuống bên kia giường, giọng dịu lại: “Mẹ, còn đau đầu không? Con giúp mẹ xoa bóp nhé?”

Trần Nặc dùng cánh tay không bị cắm kim tiêm đỡ trán, hít sâu một hơi, rồi gắt lên: “Ra ngoài hết cho tôi! Cả hai đứa, đừng để tôi thấy nữa! Toàn khiến tôi lo chết đi được!”

Nhược Nhất lè lưỡi, hôn một cái lên má mẹ rồi chạy biến đi như cơn gió. Duy Nhất cũng không quên hôn mẹ, còn làm bộ hiểu chuyện, giọng nghiêm túc: “Mẹ, con yêu mẹ.”

Yêu mẹ con khỉ! Trần Nặc chửi thầm trong lòng, giận đến nỗi suýt bật cười. Nuôi con để làm gì, đến lúc mẹ muốn đi tránh rét cùng còn chẳng buồn đi theo! Cả hai đứa đều là con bất hiếu!

Chờ hai đứa nhỏ rời khỏi nhà, A Man và Phương Ninh cũng ngoan ngoãn đi theo, để lại căn phòng ngủ chỉ còn hai vợ chồng. Trần Nặc khẽ thở dài, giọng nhỏ như tan vào không khí: “Thôi vậy, con cái lớn rồi, muốn giương cánh bay cao cũng là lẽ thường. Có cưỡng ép mang đi, chúng chỉ thêm oán trách. Thà để chúng tự do.”

Cô hiểu rõ cơ thể mình hơn ai hết. Ở phương Bắc qua mùa đông không phải là chuyện dễ. Ở lại chỉ khiến con cái thêm lo lắng. Đi đến đảo nhỏ tránh rét, ngược lại có khi là lựa chọn tốt nhất, để chúng có thể yên tâm.

Thẩm Nam Chu nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc vướng ở thái dương cô, ánh mắt dịu dàng như gió sớm:
“Vợ à, có nhớ anh từng nói không? Chim non rồi cũng phải bay lên trời cao. Duy Nhất và Nhược Nhất sẽ có con đường riêng của chúng. Người có thể ở bên em mãi, chỉ có anh thôi.”

Một giọt nước mắt lặng lẽ trượt khỏi khóe mắt Trần Nặc. Đạo lý ấy cô đều hiểu, chỉ là… không nỡ.

Làm cha mẹ, ai mà chẳng có lúc phải trải qua khoảnh khắc này, khi mình không còn là cả thế giới của con cái nữa. Nỗi buồn ấy, dù biết là tự nhiên, vẫn khiến lòng người nghẹn lại. Nhưng rốt cuộc, chỉ có thể mỉm cười chấp nhận.

Cũng may, bên cạnh cô vẫn còn có anh.

Trần Nặc khẽ nắm lấy bàn tay anh, siết chặt, như đang nắm giữ cả thế giới nhỏ bé nhưng ấm áp của riêng họ.

– HOÀN –

Bình Luận (0)
Comment