Chỉ Nam Phản Công Của Nam Phụ Phản Diện

Chương 57

【 Tôi đau đến mức không thở nổi, móng tay bấm thật sâu vào làn da bóng loáng rắn chắc của anh ta. Môi anh ta bên tai tôi, vang lên tiếng thở quyến rũ, giọng trầm thấp như một giấc mộng mê ly.】

Hai người tiếp tục đi, cứ kệ ta, ọe…”

Mao Mâu nôn khan bên cửa, tôi quay đầu nhìn Tiêu Long Vũ, anh ta đang mím môi cười trộm, mặt đỏ bừng có vẻ mừng thầm. Tôi đẩy anh ta ra, lúc này mới phát hiện hai chúng tôi đều thở dốc. Tiêu Long Vũ sửng sốt, lập tức ôm chặt ngực, giả vờ sắp ngã ra phía sau: “A. . . . . . Đau đầu quá, chắc chắn là do vừa rồi không thở được. . . . . .”

Tôi hoàn hồn nhanh chóng đỡ lấy anh ta, nhưng một giây sau lại cảm thấy không đúng, nheo mắt thả tay ra, mặc anh ta ngã phịch xuống giường.

“Sao huynh đau đầu mà lại ôm ngực?” Tôi hỏi.

“. . . . . . Thế à?”

“Tiêu Long Vũ, huynh là tên lừa đảo ngu ngốc!”

Người đàn ông trước mặt cười một tiếng, không hề tức giận, còn cười hì hì xoa mặt tôi mấy cái, cuối cùng thì hôn lên đầu tôi, nói: “Ta đói rồi.”

. . . . . . Tôi hận không thể lấy cục gạch đập chết anh ta.

————

Tuy Lục Ly từ bỏ tước vị trở thành người dạo chơi giang hồ, nhưng vẫn còn uy thế. Phủ Tử Thần hôm nào cũng chiêu đãi chúng tôi ăn ngon mặc đẹp. Tuy bên ngoài có vẻ thảnh thơi, nhưng thật ra hôm nào cũng khuyên tôi đưa Tử Thần về Phá Quân Tư. Nói là anh ta y thuật cao siêu, nếu có thể sử dụng, chắc chắn sẽ có ích cho việc dẹp yên biến động lần này.

Tôi khinh thường bĩu môi, làm sao anh ta có thể chịu chữa cho Tiêu Long Vũ? Nhìn dáng vẻ ngả ngớn của anh ta chắc chắn là bọn giang hồ bịp bợm.

“Tử Thần công tử tuy diện mạo xấu xí, háo sắc đê tiện, nhân phẩm thấp kém, không làm việc đàng hoàng, nhưng lại có danh xưng thần y. Lần này mời anh ta gia nhập vào quân chinh chiến, cũng là có lợi cho việc chữa thương cho Tiêu tướng quân. Tục ngữ nói, chỉ cần có cuốc, đâu sợ góc tường không đổ!” Đây là lần thứ 381 Lục Ly đầu độc tôi trong ba ngày qua.

“Muội không muốn!” Tôi lắc đầu, “Muội không thích anh ta.”

Lục Ly thấy tôi cứng đầu không thay đổi, cũng bực mình, phủi đất đứng lên: “Mong Lan Khanh lấy đại cục làm trọng, tiểu tướng công của muội không chạy được đâu!”

Tôi bị anh ta chọc đúng tâm sự, khuôn mặt già nua đỏ lên, lập tức cãi: “Dù sao muội cũng sẽ không đi cầu xin tên biến thái đó đâu!”

“Muội không đi ta đi.” Lục Ly thản nhiên nói, bước ra khỏi phòng.

“Lục Ly, không cho huynh đi!” Tôi giậm chân, hét lên, “Đóng cửa, thả thần thú!”

Ngay sau đó, Voldemort lâu rồi không xuất hiện liền phi tới, hùng hổ xông về phía Lục Ly.

Lục Ly và Mao Mâu lần này cũng đưa cả Voldemort đến. Con mèo này từ ngày vào Tử Thần liền trở về quãng thời gian làm mèo đại gia, ngày ngày sống phóng túng, béo đến mức không đi nổi, giống quả bóng lăn tới chỗ Lục Ly.

Lục Ly thở dài, túm cổ nó lên. Chỗ này lại là tử huyệt của nó. Quả nhiên, con mèo không chút chí khí kia liền bất động, co rúm hai lần rồi bắt đầu giả chết, mặc cho Lục Ly đùa giỡn thế nào cũng không mở mắt, thân thể mềm như bún cứ lắc trái lắc phải. Lục Ly chơi xong đặt nó lên bàn, nhưng nó vẫn bất động. . . . . . Thật đúng là một con mèo ngoan đến nơi đến chốn.

Cho đến khi Lục Ly rời đi, nó mới mở mắt ra nhìn tôi oán hận, vẻ mặt như viết “Ông đây chỉ là một thần thú vô tội, vì sao lại phải vứt mạng vì cô!” . . . . . .

Tôi nhìn nó không nói gì, lại nghĩ: Nếu con mèo ngu xuẩn vô đạo đức này có thể nói, thì có lẽ đối thoại hàng ngày giữa tôi và nó sẽ như sau:

Voldemort: “Loài người ngu ngốc, ông đây có thể bay đấy!”

Tôi: “. . . . . . Vậy mày bay một thử cho tao xem đi.”

Voldemort: “Viu viu viu!”

Tôi: “. . . . . . . . . . . .”

Nghĩ mà thấy rùng mình, tôi lau mồ hôi trên trán, xoay người định đến phòng bếp tìm đồ ăn. Lục Ly thích tìm Tử Thần thì cứ tìm đi, dù sao mất mặt cũng không phải là tôi, cùng lắm sau này trở về Phá Quân Tư ngày nào cũng sai Tử Thần đi dọn nhà vệ sinh!

Phòng bếp trong phủ Tử Thần rất lớn, đúng lúc vào thời gian chuẩn bị cơm trưa, tôi giả vờ giả vịt đi vào đi bộ một vòng, trộm một cái đùi gà rồi quang minh chính đại đi ra.

Đi chưa được bao lâu, thì nhìn thấy Tử Thần công tử đang đứng buồn bã trong tiểu viện xuân buồn thu đau, từ xa nhìn giống. . . . . . Như một quả cà tím lớn.

Lục Ly đứng bên cạnh anh ta, đang nói gì đó. Tôi đến gần, vừa khéo nghe thấy anh ta lạnh nhạt nói: “. . . . . . Nếu được Tử Thần công tử giúp đỡ, phần thắng sẽ tăng lên.” Nói xong nhìn thấy tôi, giơ ngón tay lên chỉ, “Đúng lúc Ngân Sa cũng ở đây. . . . . .”

Tử Thần nghe vậy nhìn theo ngón tay Lục Ly đang chỉ tôi. Này, nhìn thì cứ nhìn đi, dù sao tôi trông cũng xinh xắn. Nhưng thằng nhóc này nhìn xong lại khinh thường hừ một tiếng: “Hừ, huynh nói con bé mập đấy sao? Cô ta mà có thể giết người á? Đã lùn, lại còn ăn lắm.”

. . . . . . Ăn lắm? ! Bản cô nương suýt nữa thì bị mấy tên gia nhân nhà anh bắn thành con nhím, hai ngày nay ăn chút đồ ăn của anh thì sao? ! Thì sao hả? !

Lục Ly bật cười, lại thấy tôi ở đây, không dám cười to, nhịn cười khá vất vả.

Tôi ôm chặt nửa cái đùi gà trong lòng, tiến lên một bước âm trầm nói: “Huynh nói ai là béo? Có bản lĩnh thì lặp lại lần nữa xem nào.”

Tử Thần liếc mắt nhìn tôi: “Nói cô đấy. Thế nào, có ý kiến gì?”

. . . . . . CMN! Tưởng cô nương ta đây dễ bắt nạt à? !

Tôi ăn sạch cái đùi gà, ném xương đi, bước đến trước mặt Tử Thần ợ một cái: “Cười cái gì mà cười! Ợ. . . . . . Huynh là cây cà tím mà còn tưởng mình xinh xắn lắm chắc? ! Tôi nói cho huynh biết, xấu đến mức không thể nào xấu hơn được nữa rồi!”

Mặt Tử Thần bỗng tím lại: “Cô chê ta xấu mà còn ở nhà ta? Sĩ diện của cô còn không to bằng cái nhà vệ sinh!”

Tôi lại ợ tiếp: “Ợ. . . . . . Cái đó thì liên quan gì đến việc huynh xấu hay không xấu?”

“Cô! !”

Lục Ly thấy Tử Thần mất hết bình tĩnh, hung dữ muốn xông lên túm lấy tôi, vội vàng giữ chặt anh ta từ phía sau, để tránh anh ta bị tôi đánh thành tàn phế. Tôi hừ một tiếng, trợn mắt với anh ta, chắp tay sau lưng bỏ đi. Sau lưng vang lên tiếng hét của anh ta:

“Tức chết bản công tử rồi! Tề Hoài vương! Huynh tìm đâu ra con gấu này thế hả! ! Huynh. . . . . . Huynh với mỹ nhân đều chiều cô ta! !”

Miệng tên Tử Thần kia rất đê tiện, từ đó về sau, mỗi lần vừa thấy tôi đều gọi tôi là con bé mập.

Tôi cũng không thèm ngẩng đầu lên đáp lại: cà tím, huynh có biết huynh thật sự rất xấu không, ài, sao có người xấu đến vậy.

Vì thế sắc mặt của anh ta cũng biến thành quả cà tím, lại càng xấu hơn.

Nhưng tôi còn phải nhờ anh ta chữa bệnh cho Tiêu Long Vũ, không thể hoàn toàn đắc tội với anh ta được. Vừa hay có Lục Ly và Bạch Mao ở giữa can ngăn, hai chúng tôi mới không đánh nhau.

Hôm đó tôi và Tiêu Long Vũ chấm dứt cuộc cãi nhau hàng ngày, đi ra khỏi trong phòng anh ta, lập tức đi tìm Tử Thần. Hai hôm nay tình hình của Tiêu Long Vũ không tốt lắm, rất thích ngủ, uể oải, mệt mỏi. Tôi không muốn làm quả phụ, vì thế rất sầu lo.

Vì thế tôi chặn Tử Thần trên hành lang.

“Cà tím, huynh nói thật với tôi đi, độc trên người Tiêu Long Vũ có thể giải được không?

Tử Thần cứng lại, hiếm khi trốn tránh ánh mắt tôi. “Có thể giải thì có thể giải, không thể giải thì không thể giải, thế thôi.”

“Huynh là đồ mù chữ sao? !” Tôi không kiên nhẫn tóm lấy cổ áo anh ta, “Tôi nói cho huynh biết, nếu huynh không chữa khỏi cho huynh ấy để tôi thành quả phụ. . . . . . Huynh có tâm nguyện gì chưa làm xong, còn cả mật mã chi phiếu thì cứ nói với tôi.”

Mặt Tử Thần tím lại, sững sờ không nói được gì.

Tôi gắt gỏng vẩy tay, mặc anh ta ngã phịch xuống đất. Sau khi bình tĩnh lại, tôi đi tới vỗ vai anh ta, quyết định áp dung chính sách mềm mỏng: “Được rồi được rồi, nếu huynh nói thật với tôi, hôm nào đó tôi sẽ thêu hoa cho huynh. Thêu quả cà to trên áo, đảm bảo vô cùng uy phong.”

Tử Thần nhắm mắt lại: “. . . . . . Ta tạo nghiệp chướng mới cần cô thêu hoa cho.”

Tôi nhướng mày, vừa định nắm tay, đã thấy anh ta nhắm mắt niệm kinh Phật.

“Cà tím, huynh thật sự muốn xuất gia sao? !”

Tay anh ta run run, trợn mắt nhìn tôi: “Ai nói đọc kinh Phật thì sẽ xuất gia hả? Bản công tử tu sinh dưỡng tính không được sao?”

“Tính huynh như vậy rồi thì còn dưỡng gì nữa?”

“. . . . . . Cô. . . . . . Cô là đồ ngu xuẩn nam chẳng ra nam nữ chẳng ra nữ! !” Anh ta thẹn quá hóa giận nhảy dựng lên, chỉ vào mũi tôi mắng to, “Bản công tử xem kinh Phật là để thi pháp diệt cô! Đừng tưởng rằng mỹ nhân thích cô thì ta không dám động vào cô! Vẩy nước muối chết cô!” Nói xong liền giương nanh múa vuốt xông tới.

Tôi thở dài một tiếng, giơ tay búng gáy anh ta.

Vì thế Tử Thần rú lên, hóa thành một ngôi sao trên trời.

Thật sự là đáng đánh đòn!

———— tôi là đường phân cách Dương Quách đại nhân thiên thu muôn đời thống nhất giang hồ ————

Tôi u buồn như du hồn loanh quanh ngoài phòng Tiêu Long Vũ.

Hai ngày này tôi dùng mọi cách, nhưng cũng không thể moi ra được chút tin tức nào liên quan đến bệnh tình của Tiêu Long Vũ. Gào khóc thắt cổ khóc lóc om sòm uy hiếp “Tôi báo cảnh sát” với đám Bạch Mao Lục Ly Mao Mâu vẫn không có kết quả. Tử Thần thì như bị câm rồi, tôi sắp đánh anh ta thành quả cà tím, mà anh ta vẫn cắn răng không nói. Dù đánh, đập, đá thế nào, anh ta vẫn không chịu mở miệng.

Nghĩ đến đây tôi càng nôn nóng hơn, đá một phát vào cửa rồi đi vào.

Tiêu Long Vũ tỉnh, mắt mơ màng chống đầu giường. Mới vài ngày, anh ta dường như đã gầy đi rất nhiều, sắc mặt trắng hơn như trong suốt. Tôi đứng ở đầu giường anh ta, run giọng nói: “Tiêu Long Vũ, huynh chỉ còn mấy ngày nữa thôi, mau viết di thư đi, bây giờ chúng ta sẽ phân chia tài sản của huynh!”

Đầu anh ta trượt khỏi tay, đập vào đầu giường, bộp một tiếng rất to.

Tôi không cười.

“Dương Quách, nếu thật sự có ngày ta chết. . . . . .” Tiêu Long Vũ giương mắt nhìn về phương xa, “Thì nàng tái giá với người khác đi.”

Tôi sững sờ, chỉ cảm thấy hai mắt ươn ướt, hé miệng lại không nói nên lời. Nhưng ngay sau đó Tiêu Long Vũ lập tức gào lên….

“… Ác nữ, nàng tưởng rằng ta sẽ nói thế sao? ! Đừng có mà mơ! Ta chết nàng cũng không được phép đi tìm Đỗ Phương và Tra Chí Cực! Có nghe không! !”

Tôi cúi đầu vò vạt áo, mười ngón xoắn lại trắng bệch, khẽ nói: “Được.”

Tay người dối diện đang chỉ vào tôi dừng lại giữa không trung, rất lâu sau vẫn không động đậy.

Tôi nhìn vạt áo trong tay, một lúc lâu sau mới nói: “Tiêu Long Vũ, trước đây muội nghĩ mình rất tiêu sái, vô tâm, không để ý đến gì cả. Giờ nhìn lại, ta vẫn mặt dày suy nghĩ đến tương lai.”

“. . . . . . Huynh biết không, từ nhỏ muội đã thích mơ mộng đến rất nhiều chuyện, khi nào thì thành thân, sinh mấy đứa con, có xinh không, tên là gì. . . . . . Nếu sinh con gái thì sẽ đặt là ‘Hảo Mỹ’(Đẹp quá), người khác gặp sẽ gọi muội là ‘Mẹ Đẹp Quá’. . . . . .”

Bầu không khí lặng ngắt, không có ai cười.

“. . . . . . Trước đây muội tưởng tượng đối tượng là Tiểu Cường lớp bên cạnh, hoặc là một người không tồn tại, sau này biến thành Đỗ Phương, cũng không biết khi nào thì. . . . . . Đã thành huynh rồi.”

Vừa dứt lời, cái tay cứng đờ kia bỗng động đậy, kéo tôi vào lòng ôm thật chặt. Anh ta vẫn chẳng nói gì.

Tôi chớp mắt, chỉ cảm cảnh tượng trước mắt dần dần trở nên mơ hồ, trong mắt dường như có nước mắt chảy ra, khẽ nói: “Tiêu Long Vũ, sau này chúng ta đừng ai nói đến cái chết nữa. Muội không chịu nổi. Chúng ta còn rất nhiều rất nhiều thời gian, cả đời này đều phải ở bên nhau.”

“Được, ta không chết.” Lông mi của anh ta lướt trên cổ tôi, vừa ẩm lại vừa ngứa, “Ta không nỡ. . . . . . Làm sao nỡ.”

Mặt anh ta vùi vào tóc tôi thật sâu. Trong nháy mắt, nước mắt nóng rực liền làm ướt cổ, theo sợi tóc trượt xuống vạt áo của tôi.

“Dương Quách. . . . . . Nàng phải sống, phải sống thật tốt.”

Không ai nói nữa. Qua nhiều năm luyện võ, đánh nhau, cãi nhau, chúng tôi đã nói rất nhiều chuyện cả nên lẫn không nên nói. Đối với Dương Quách và Tiêu Long Vũ, chúng tôi không cần những lời thề non hẹn biển dài dòng êm tai, hai đôi môi quấn quýt dây dưa có thể thể hiện tình cảm chôn giấu nhiều năm rõ hơn những câu lời thề thốt kia nhiều.

Tôi bỗng cảm thấy sức lực bị rút sạch, không khống chế được cơ thể nữa, hơi thở dường như cũng thấm vào tiếng rên rỉ ngọt ngào. Ngực như có ngọn lửa bùng cháy, cháy vào tận xương tủy, lan ra khắp tay chân. Tôi không thể tin được, bản thân mình lại yêu anh đến vậy.

Bắt đầu từ khi nào? Rốt cuộc là bắt đầu từ khi nào?

Là khi anh nói thích tôi? Hay là khi anh nói vĩnh viễn sẽ không buông tay tôi?

Trước kia tôi cảm thấy mình yêu Đỗ Phương, cho rằng đó là tình yêu thật sự, nhưng sau khi bị đâm bị thương liền kiên quyết quay đầu không bao giờ muốn nhìn thấy anh ta nữa. Người trước mắt vẫn đứng sau lưng chờ tôi, nhiều năm như vậy vẫn chưa bao giờ từ bỏ, nhưng tôi vẫn giả vờ như không biết.

Sẽ không bao giờ nữa, tôi cũng không tìm được lý do gì để trốn tránh nữa. Chỉ cần chúng tôi ở bên nhau, mọi sợ hãi đều sẽ biến mất, tất cả tình yêu đều sẽ trở về.

Tiêu Long Vũ run rẩy. Anh ôm chặt tôi, thở hổn hển vùi mặt vào cổ tôi. Tôi cảm nhận được chỗ nguy hiểm nào đấy trên người anh đang thay đổi, cảm thấy kinh hãi, theo bản năng muốn tránh ra. Nhưng tay anh bỗng siết chặt, nhẹ nhàng cắn một miếng lên xương quai xanh của tôi: “Dương Quách, không còn thời gian nữa rồi. . . . . . Đừng trách ta.”

Tôi bỗng thấy đất trời quay cuồng, bị anh bế lên, ngay sau đó liền chìm vào giường đệm êm ái.

Tôi bỗng nhận ra chuyện sắp xảy ra, muốn giãy dụa, nhưng anh lại cúi người đè lên người tôi. Ngón tay anh run run, toàn bộ sự ung dung và trêu đùa trong đêm ở Phá Quân Tư đề biến mất, thậm chí ngay cả vạt áo của tôi cũng không kéo nổi. Cuối cùng cái váy bị anh xé nát, ném vào trong góc. Ngay sau đó, một đôi tay nóng bỏng đặt lên người tôi.

Tôi kêu lên sợ hãi, tay chân luống cuống bắt lấy tay anh đang sờ người tôi: “Đợi đã. . . . . .”

“Đừng nói không đồng muốn. . . . . . Đừng nói. . . . . .” Giọng anh khàn khàn mang theo đau khổ.

Tôi nhắm mắt lại, giơ tay lên khỏi đống chăn đệm mất trật tự luồn vào mái tóc dài mát lạnh của anh, vòng qua cổ, kéo anh về phía mình.

Tiêu Long Vũ run lên, như điên cuồng không kìm nén được, cúi đầu tìm môi tôi, bắt đầu hôn tôi như muốn nuốt tôi vào.

Không phải tôi điên thì chính là anh điên, hoặc là. . . . . . Cả hai chúng tôi đều đã sớm điên rồi.

Cơ thể rắn chắc của Tiêu Long Vũ ướt đẫm mồ hôi, bộ đồ ngủ màu trắng trở nên trong suốt, dán lên đường cong cơ bắp. Anh bỗng nâng người lên, xé nát quần áo trên người ném xuống giường.

Tôi vừa nóng vừa chóng mặt, cảm thấy mình biến thành một con cá, sắp chết đuối trong vòng tay của anh. Tôi chưa bao giờ thấy anh như vậy, nụ hôn từ môi trượt đến viền tai. Anh giống như loại thuốc độc chết người thơm ngát, mang theo sự ngọt ngào chết chóc, làm tôi không nỡ từ chối.

Anh ôm chặt tôi, dán môi thở dốc: “Sẽ đau, cố chịu một chút.”

Ngay sau đó, không khí dường như chấn động. Tôi cứng người, hơi thở nặng nề của hai người bỗng dừng lại, chỉ còn tiếng rên nhỏ phát ra từ mũi. Tôi đau đến mức không thở nổi, móng tay bấm thật sâu vào làn da bóng loáng rắn chắc của anh. Môi anh bên tai tôi, vang lên tiếng thở quyến rũ, giọng trầm thấp như một giấc mộng mê ly.

Anh nhẫn nại dẫn tôi vào một xa thế giới xa lạ, nâng mặt tôi lên, hôn thật sâu. Môi lại chạm vào nhau, điên cuồng xâm nhập, không thể khống chế. Chúng tôi gần sát như thế, đến cả mạch đập mạnh mẽ sâu trong thân thể cũng rất phù hợp.

Tôi chưa bao giờ có cảm giác sâu sắc như lúc này, trên thế gian này, tôi không cô độc một mình. Người yêu tôi ở đây, người tôi yêu cũng ở đây. Từ bây giờ chúng tôi sẽ không bao rời xa nhau nữa, không bao giờ có thể bị chia lìa nữa.

Mồ hôi nóng bỏng rơi xuống ngực tôi như mưa, một tiếng rên rỉ nghẹn ngào không kiềm chế được bật khỏi môi tôi. Loại triền miên như mưa rền gió dữ thế này dường như kéo dài đằng đẵng, tôi ôm chặt lấy anh, đến khi gần như sắp anh vò nát vào trong thân thể mình, không ngừng gọi tên anh. Trong lúc mơ màng, tôi cảm thấy anh đang chăm chú nhìn tôi, tôi thậm chí còn không tìm được từ nào để hình dung ánh mắt ấy.

“Ta yêu nàng, Dương Quách.” Anh nói, “Ta yêu nàng. . . . . .”

Bên ngoài chẳng biết đã bắt đầu mưa từ lúc nào. Từng giọt mưa tí tách rơi trên cửa sổ, tiếng mưa rơi giống như câu nói thủ thỉ không rõ của anh, văng vẳng bên tai tôi. Nhưng tôi lại không nghe thấy gì, chỉ cảm thấy mệt mỏi thiếp đi, rơi vào bóng tối vô tận.

Tôi nằm mơ thấy lần đầu tiên gặp nhau ở nhà thủy tạ của Tiêu phủ mùa hè năm đó. Anh ta mặc chính phục, sốt ruột nhìn về phía tôi, lòng tràn đầy nỗi nhớ chỉ có mình tôi. Anh ta hôn trộm tôi, thổi sáo cho tôi nghe, cùng tôi nằm trên nóc nhà ngắm nhìn bầu trời đêm đầy sao mênh mông. . . . . . Sau này, cậu bé kia lớn lên, trở thành một thiếu niên hào hoa phong nhã, trong đình viện ở Kế Môn ôm chặt lấy tôi, cả đời cũng không buông tay, cho đến khi cái chết chia lìa chúng tôi.

Rất nhiều rất nhiều ký ức đồng thời ập tới.

Trong giấc mơ, anh luôn chờ đợi, chờ một người không biết bao giờ mới trở về, bảy năm rồi lại bảy năm. Anh ta mặc mặc bộ quần áo trong ký ức của tôi, quãng thời gian dài dằng dặc hóa thành nỗi tương tư triền miên.

Anh ta nói, Dương Quách, nàng phải yêu ta, chỉ yêu một mình ta.

***

p.s: Lăn giường đột ngột quá. Trẫm chưa chuẩn bị tinh thần OAO

Bình Luận (0)
Comment