Chỉ Nam Phản Công Của Nam Phụ Phản Diện

Chương 58

Trong mơ màng, tôi cảm thấy có người hôn tôi. Đôi môi ấm áp đặt lên môi tôi, đầu lưỡi tách hàm răng ra, chậm rãi cọ sát. Anh cứ hôn triền miên như vậy, khoảng cách quá gần, tôi lại không thấy rõ mặt anh, chỉ cảm thấy từng giọt nước mắt lăn vào miệng tôi, khiến miệng tôi chua sót.

Tim anh đập rất mạnh, như trống đánh vào lòng tôi. Tôi vì đau đớn mà khao khát nụ hôn của anh, anh cứ không ngừng hôn tôi, thở dốc, tỳ lên trán tôi thề: “Dương Quách, kiếp sau, kiếp sau nữa, ta cũng sẽ gặp nàng. Không được gả cho người khác!”

Tôi hé miệng, lại không nói được tiếng nào, chỉ cảm thấy trong lòng đau đớn. Nước mắt theo gò má chậm rãi chảy xuống, đầu tiên là nóng bỏng, rồi sau đó lại trở nên lạnh lẽo. Tôi bỗng giật mình tỉnh lại, mở mắt ra giơ tay lên, mới phát hiện ra đó là mồ hôi.

Mọi thứ xảy ra không phải là mơ.

Trước mắt tối như mực. Không biết từ khi nào màn đã khép lại, ánh trăng trên trời soi sáng bóng cây đung đưa theo gió. Tôi chỉ cảm thấy trong phòng rất nóng, nóng đến mức tôi không thở nổi.

Giơ tay sờ sang bên cạnh, Tiêu Long Vũ đã đi rồi. Tôi sửng sốt, không nói nổi cảm giác trong lòng mình là gì, chỉ có thể mờ mịt nhìn đỉnh màn, bỗng có cảm giác rất mất mát, hốc mắt chát chát.

Tôi bỗng ngồi dậy vạch màn ra, gió đêm thổi vào, dịu dàng vuốt khẽ người tôi.

Tôi vẫn ở trong phòng Tiêu Long Vũ. Áo khoác của anh vẫn vắt trên giá gỗ đầu giường, màu đỏ rực rỡ, phong lưu diễm lệ. Nhưng anh đâu rồi? Đi đâu rồi?

Tôi bắt đầu tìm quần áo của mình, nhưng tìm khắp nơi vẫn không thấy. Thật vất vả mới tìm được mấy tấm vải ở cuối giường, lúc này mới nhớ ra cái váy đã bị anh xé hỏng rồi.

Tôi cảm thấy mặt mình nóng rực. Do dự rất lâu mới xuống giường lấy áo khoác của anh ta quấn quanh người. Quần áo quá to, rộng thùng thình, tay áo phải xắn nhiều lần mới lộ tay ra.

Tôi ngơ ngác ngồi trên giường rất lâu. Trời dần sáng, người kia cuối cùng vẫn không trở về.

————

Tiêu Long Vũ mất tích rồi.

Vừa rạng sáng ngày thứ hai tôi liền lao ra ngoài bắt người, thủ vệ phủ Tử Thần cũng nói không nhìn thấy Tiêu tướng quân đi ra. Tôi gần như lật tung cả phủ, đi lục soát khắp thôn trấn, nhưng vẫn không tìm thấy một sợi tóc của Tiêu Long Vũ.

Thật không dám tin tên đàn ông đó cũng biết xấu hổ. Có phải tỉnh dậy không biết đối mặt thế nào, nên trốn tôi không dám gặp hay không? Đúng là đồ vô dụng, rõ ràng chỉ có con gái mới làm mấy chuyện như thế.

Một ngày một đêm trôi qua, tôi tìm đến mệt nhoài, ngồi trên nóc nhà nhìn mặt trời mọc phía xa xa. Rất nhiều năm trước, có người cũng ngồi trên nóc nhà thổi sáo. Thiếu niên xõa tóc ngồi trên mái ngói, phía chân trời có đám mây lững lờ trôi, ánh sáng mờ lộng lẫy, lại không sánh nổi với mái tóc đen như lụa của anh.

Gió sớm chợt nổi lên, mái tóc dài lướt qua hai gò má, che mặt tôi, che đi hàng lông mi ướt át của tôi.

Tiêu Long Vũ, huynh đừng sợ, muội sẽ chịu trách nhiệm với huynh. Huynh đừng đùa, đừng bỏ đi được không? Nếu không muội sẽ giận đấy.

Lục Ly đứng trong sân ngẩng đầu nhìn tôi. Tôi biết anh ta muốn nói gì với tôi. Có một số thứ tôi biết nhưng không dám tin, thời gian dần trôi qua, chầm chậm ăn mòn suy nghĩ. Anh ta nhìn tôi co người ôm đầu gối như một con thú nhỏ bị thương, nhảy lên nóc nhà, ôm tôi xuống.

Tôi không ngừng nhắc đi nhắc lại mới anh ta: “Huynh ấy sẽ không chết. Huynh ấy đồng ý với muội rồi, sẽ không chết.”

Nếu anh chết rồi, thì câu nói tình cảm cuối cùng mà tôi nói với anh khi còn sống, chính là “Huynh nuôi nổi muội không?”

Muội cũng yêu huynh, chúng ta không bao giờ chia lìa nữa. Những lời này tôi vẫn chưa nói với anh, sao anh đã đi rồi?

Lục Ly giơ tay đặt lên vai tôi, cúi xuống nhìn vào mắt tôi: “Cậu ấy đi rồi. Đoàn tụ với người nhà của cậu ấy, sẽ không bao giờ trở lại nữa.”

Tôi ngơ ngác nhìn anh ta. Nước mắt kìm nén bao lâu lập tức rơi như mưa.

————

Nhưng bây giờ không phải là lúc khóc. Có rất nhiều chuyện phải đối mặt, có rất nhiều chân tướng phải biết rõ. Tôi tuyệt đối không cho phép người của tôi lại trốn tôi, một mình chạy đến nơi khác chờ chết.

Cho dù anh có thành quỷ cũng phải bắt anh về.

Tôi với Lục Ly, Mao Mâu, Tiểu Bạch Mao sửa sang lại hành trang, vứt Tử Thần đang gào khóc lên ngựa, vung roi đuổi tới Giang Nam. Nói cho cùng, thì tôi vẫn phải tập trung với đại quân trước đã. Tôi biết cho dù lẫn vào nhiều người, mấy tên áo đen mai phục đánh lén kia vẫn sẽ không ngừng tới làm phiền tôi, nhưng chết với nhiều người lại khiến tôi an tâm hơn đôi chút. . . . . .

Không ngờ đại quân được Lâm Thiên Nam dẫn dắt đi rất nhanh, khi chúng tôi đuổi kịp họ thì đã ở Tô Châu rồi. Lúc đi vào nhà trọ tôi quên che mặt, tất cả mọi người đều nhìn thấy khuôn mặt tôi, tiếng hít sâu trong đại sảnh còn khiến tôi cho rằng thời đại này đã tiến hóa ra được mấy chục cái máy hút bụi.

Chuyện tốt duy nhất ông hoàng đế già chưa bao giờ gặp kia làm chính là không bãi chức quan của tôi sau khi tôi “chết”. Ánh sáng lấp lánh của chức Tể tướng vẫn lơ lửng trên kia, làm một đống người mơ mộng tranh giành cấu xé nhau, đầu rơi máu chảy. Giờ tôi phục quan nguyên chức, không biết đã làm tan vỡ trái tim của bao nhiêu đại thúc nữa.

Ngày hôm sau khi tôi ôm Voldemort xuống lầu ăn sáng, nghe thấy mấy cô gái trong Liên Giáo thấy sắc quên nghĩa kia cứ lén lút cạnh tôi. Vểnh tai lên nghe, hóa ra các cô ấy đang bàn tán về làn da của tôi.

“Lan Khanh đại nhân. . . . . .” Cuối cùng cũng có một người hi sinh xán lại, “Xin hỏi ngài dùng kem dưỡng da nào vậy? Sao có thể. . . . . . Ừm . . . . Trừ sẹo hay vậy?”

Ngẫm lại cũng rất bình thường, năm đó bị bắn thành con nhím, giờ trên đầu hay tay chân lại không có lấy một vết sẹo, không phải thần tiên thì chính là chuyện lạ rồi.

Tôi không ngẩng lên, thốt ra: “Dematix.”

“. . . . . . Hả?”

“Chừng nào cô cũng bị người ta bắn 12 tên thì quay lại hỏi tôi.”

Cô ta run bắn lên, lập cập đi về. Tôi cười nhạo một tiếng, tiếp tục cắn chân gà của tôi.

Ăn xong bữa sáng tôi đi bộ một vòng khắp nhà trọ, phát hiện tình hình khá giống trước đây. Tôi ôm thần thú đi đến đâu, trong vòng đường kính ba mét sẽ thành một khu chân không, không ai dám đến gần tôi. Vi phạm luật này chỉ có hai loại người, một loại là đã khắc xong bia mộ, một loại khác chính là những cao tăng đắc đạo lúc nào cũng nở nụ cười hiền lành, ví dụ như Lâm Thiên Nam và người chơi mạt chược với ông ấy Triệu Nguyệt.

Câu đầu tiên Triệu Nguyệt nói với tôi chính là: “Dương cô nương, nhật ký huấn luyện viết đến đâu rồi?”

Cánh tay tôi run lên, ném thẳng Voldemort xuống đất. Voldemort kêu rên một tiếng, khóc lóc chạy đi.

. . . . . . Ông ta không nói thì tôi cũng quên béng mất quyển sổ đó. Đó là thứ một năm trước ông ta đã đưa cho tôi (còn với tôi mà nói đã là hơn tám năm, lâu đến mức sắp hóa đá rồi), đến giờ ông ta vẫn nhớ mãi không quên chuyện này, hơn nữa còn vừa gặp đã đào cái hố lịch sử này lên, đây cũng là một loại (bệnh) tinh thần.

Tôi hít một hơi thật sâu, nghiêm túc nói: “Rất tốt.”

Ông chú trông rất vui. Đến cả Lâm sư phụ cũng dùng ánh mắt tán dương sự nhanh trí và khoan dung của tôi.

Sư phụ, giờ con mới biết người có bạn mạt chược thế này cũng chẳng dễ sống. Đại Bạch Mao cũng có thể xem như độc đáo hơn người, nhưng đứng trước mặt Triệu Nguyệt đây cũng chẳng khác nào một ngọn cỏ nhỏ vô danh. Hơn nữa quan hệ của hai người này còn là bố vợ – con rể, có thể nói ‘không phải người một nhà không vào cùng một cửa’. . . . . .

Tôi cáo từ với họ, vừa đi vừa nghĩ linh tinh, thế là ở góc rẽ suýt nữa đụng phải người khác. Mấy sát thủ thiếu niên ở Phá Quân Tư vừa thấy là tôi, mặt lập tức tái mét, làm rơi mấy con gà lô hoa trong tay. Mấy con gà kêu quác quác, đập đập cánh, bóng dáng mạnh mẽ đã nhảy qua hàng rào nhanh như chớp, biến mất ở phương xa.

Lâm Thiên Nam dặn bọn họ bữa trưa phải có canh gà hầm cách thủy.

Đám thiếu niên nhìn nhau, khóc không ra nước mắt nhìn tôi, cũng không dám nói gì.

Tôi không kiên nhẫn xua tay: “Được rồi, tôi giúp các ngươi bắt về là được chứ gì!” Không phải tôi nói quá, công phu tay không bắt gà rừng của Dương Quách tôi là số một đấy. Muốn biết thêm chi tiết vui lòng đọc lại đoạn bắt gà trong núi Thanh Trừng chương 12.

Nghe tôi nói vậy, mấy thiếu niên đau khổ càng khóc to hơn: “Bà cô ơi, năm đó ngài nói giúp thằng nhóc Lưu Sa bắt cá, kết quả lại để thằng nhóc đó bị cá bắt đi, nửa ngày chúng ta mới cứu lên được, xin ngài hôm nay đừng ra tay, chúng ta đi mua con khác cho Lâm chưởng môn. . . . .”

Tôi xị mặt, mũi hừ hừ mấy tiếng, quay lưng bỏ đi.

Ghét bỏ tôi, hừ, bà cô đây còn khinh thường bắt gà hộ các người! Năm đó con gà kia vừa béo vừa thơm, tuy rằng cuối cùng đều vào bụng Mao Mâu và Tiêu Long Vũ. . . . . .

Tiêu Long Vũ. . . . . .

Nghĩ đến đây tôi lại hậm hực.

Ăn cơm trưa xong, đang lúc tôi nhàm chán ngồi trên lan can tầng hai của nhà trọ nhìn trời, bỗng nghe thấy một tiếng hét khiếp đảm. Quay đầu lại thì nhìn thấy một đệ tử Thiểu Dương rụt rè, nói là Lâm Thiên Nam bảo tôi đến đại sảnh.

Tôi vừa xuống tầng liền nhìn thấy không khí đại hội đại biểu nhân dân trong đại sảnh. Người không liên quan đều đi ra ngoài, ở đây toàn là tầng cao và tinh anh của các môn phái. Cẩn thận nhìn, Phá Quân tư có Tư Đồ Lượng và Bạch Mao, Kế Môn là Lâm Thiên Nam và Tra Chí Cực, Thiểu Dương có Triệu Nguyệt và Mao Mâu, Tú Hoa có chưởng môn giống Hulk và Phiên Phiên, về phần Liên Giáo. . . . . . Dương Dương Dương không ở đây, tới đây là hai người tôi không biết.

Tôi đi đến ngồi cạnh Lâm Thiên Nam. Bên kia Tra Chí Cực chẳng nhìn tôi chút nào, tôi hơi xấu hổ và chột dạ, anh ta chắc vẫn giận tôi.

Thấy mọi người đều đến đông đủ, Lâm Thiên Nam ho mấy tiếng, đứng dậy nói: “Hôm nay mời chư vị đến đây, thứ nhất là muốn bàn bạc chuyện bắt phạm nhân trốn ngục, hai là. . . . . .” Ông lấy một tờ giấy viết thư màu đỏ từ tay áo ra, có chút khó khăn nói, “Mới vừa rồi nhận được một phong thư, chính là thiệp mời đại hôn của cung chủ Cúc Trạch Cung Đỗ Phương. Anh ta lúc trước. . . . . . Là chạy về Tây Lương xử lý hôn sự. . . . . . Một tháng sau thành thân. . . . . .”

Mấy câu đó của Lâm Thiên Nam như pháo hoa nổ làm đầu tôi trống rỗng trong nháy mắt.

Đỗ Phương và Dương Phượng, cuối cùng cũng thành hôn rồi.

Dương Phượng này, tôi là chị còn chưa kết hôn, thế mà cô ta đã dám lập gia đình rồi.

Tổ chức tiệc ba ngày, không chỉ được ăn uống miễn phí, còn được chi trả lộ phí. Lòng tôi ngứa ngáy, rụt rè gì đấy lập tức bị ném hết lên chín tầng mây. Chưa nghe nói sao, có lợi tội gì không chiếm! Là đồ đệ (cũ), bản cô nương bị anh ta vứt bỏ một lần, bây giờ đi không mang quà, ăn không uống không kèm du lịch một lần cũng đáng.

Hơn nữa, có lẽ có thể thám thính được chút tin tức của Tiêu Long Vũ.

Cho dù tỉ lệ rất nhỏ, tôi cũng phải thử một lần. Tôi đã không còn gì để mất nữa rồi.

Nghĩ đến đây, tôi đứng phắt dậy: “Sư phụ, con đi.” Tôi nhìn xung quanh một vòng, chân thành nói, “Tôi có thể đi ăn thay mọi người, cam đoan trong vòng 3 ngày, ăn hết phần mọi người. Mọi người yên tâm chọn tôi đi, tuyệt đối sẽ ăn không biết mệt.”

Hình như tôi nhìn thấy khóe mắt Lâm Thiên Nam giật giật. Chẳng qua cho dù ông ấy có giật thật, tôi cũng sẽ coi như không thấy.

Cuối cùng thống nhất kết quả là, phái tôi và Lục Ly thay mặt tứ đại môn phái đến chúc mừng cung chủ Đỗ Phương lâm trận bỏ chạy tân hôn vui vẻ.

Là đệ tử trước đây của Đỗ Phương, thân phận của hai chúng tôi vô cùng ‘kỳ diệu’, trên đường đi chúng tôi đều có chút xấu hổ, yên lặng không nói gì cưỡi ngựa đi. Tuy năm đó vì Liên Giáo Lục Ly chủ động từ bỏ tước vị, làm người giang hồ, nhưng biệt thự dễ đổi bản tính khó dời. Đi Tây Lương đường sá xa xôi, theo tính tình vương gia của anh ta thì có chết cũng không chịu làm gì, ăn ngủ bên ngoài đều dựa hết vào tôi. Anh ta lại còn độc mồm, trêu tức tôi không ít lần.

Ngày đó, lần đầu tiên tại dã ngoại qua đêm, tôi lấy thảm trong hành lý ra, định bảo anh ta đi nhặt cành cây nhóm lửa. Lại thấy người đàn ông kia nhíu mày, kéo ngọc bội bên hông xuống quăng lên trời. Ngọc bội vỡ rơi xuống đất, vỡ thành ba mảnh.

Anh ta trầm ngâm một lúc lâu, gật đầu nói: “Tốt lắm, không có gió.”

Tôi trợn mắt há hốc mồm nhìn anh ta.

“Tiểu Quách, mau nhóm lửa đi, ta đói!”

. . . . . . Tên phá của này! Đây là ngọc bội! Ngọc bội! Anh nghĩ nó là cỏ đuôi chó sao? ! Bão đến mới khiến nó bay được!

Tôi nhìn miếng ngọc vỡ trên đất, vẻ mặt đau lòng, túm lấy tay áo anh ta bắt đầu tức giận mắng anh ta không biết tiết kiệm.

Lục Ly không hiểu: “Tiết kiệm? Đó là cái gì vậy?”

Một ngụm máu trào lên cổ họng tôi.

Anh ta thấy thế đắc ý gật đầu, nhìn tôi bằng ánh mắt “Gia chính là thừa tiền đấy ~ Trong nhà gia ngay cả lá cây cũng là dùng lá vàng cắm vào ~ Có giỏi thì cắn ta đi.”

Tôi hận nghiến răng nghiến lợi. Quả nhiên, mười kẻ quý tộc thì chín kẻ cặn bã, còn một tên thì đi báo thù!

Cứ nghiến răng nghiến lợi như thế gần một tháng, cuối cùng cũng đến Tây Lương.

Cúc Trạch Cung được trang trí thành động cưới, nơi nơi đều là những hòn đỏ. Nói cũng lạ, Tiêu Long Vũ mặc mấy bộ đồ rực rỡ trông rất đẹp, nhưng nhìn những nơi khác thì lại thấy tục tĩu. Tôi bĩu môi, tỏ vẻ đau buồn với khiếu thẩm mỹ xuống mồ của Đỗ Cung chủ.

So với lúc Tiêu Long Vũ vừa bỏ đi, tôi cảm thấy cảm xúc của tôi đã ổn định hơn nhiều. Bây giờ cứ nửa canh giờ tôi mới nhớ tới anh một lần.

Chúng tôi đi đến cửa động, nhìn nhân vật chính của ngày hôm nay đang đứng trước cửa lớn nghênh đón khách khứa tứ phương. Đỗ Phương mặc hỉ phục màu đỏ chót, giống hệt người hát hí khúc, đang hàn huyên với khách quý. Anh ta liếc thấy chúng tôi, mắt chợt sáng lên, nhưng ngay lập tức lại khôi phục vẻ lãnh đạm xa lạ. Dương Phượng đứng cạnh anh ta, hai người đứng cạnh nhau như một đôi kim đồng ngọc nữ. . . . . . À nhầm, cẩu nam cẩu nữ.

Tim đã lạnh thì cũng chỉ thế mà thôi. Đối với anh ta, tôi là kiếm, là công cụ, nhưng không phải là người yêu của anh ta. Chẳng qua tôi đã không còn khó chịu nữa, tình yêu còn chưa thành hình của tôi với anh ta đã chết khi anh ta giết tôi, hạ độc Tiêu Long Vũ rồi.

Hiện giờ, đối mặt tình cảnh này, tôi chỉ thở dài: Không biết chồng gặp vợ trước hôn lễ là điềm xấu sao? Tân nương tử lại còn xuất hiện ở cửa nữa chứ. . . . . .

Không có văn hóa, thật đáng sợ.

Chuyện đáng sợ chẳng bao lâu sau đã xảy ra.

Qua nửa thời gian tiệc cưới, tôi chạy ra ngoài động hít thở không khí. Khi nhìn thấy lưỡi dao phản quang cùng đôi mắt lóe sáng trong bóng tối, tôi mỉm cười thở dài một tiếng.

Này, các người giết tôi siêng năng thật đấy, tháng trước một lần, tháng trước nữa một lần, tháng trước nữa nữa hình như cũng có một lần. . . . . . Quả thật còn chuẩn hơn kinh nguyệt.

Tôi rút một thanh kiếm tốt mới tìm người rèn sẵn ở phủ Tử Thần, định kiểm tra kết quả cố gắng rèn luyện thân thể một tháng qua.

Tôi múa kiếm, rút kiếm chém về phía hắn ta. Bốn phía vang lên tiếng đao kiếm, lưỡi kiếm sắc lạnh lướt qua chân tôi, tôi càng hưng phấn hơn. Cảm xúc chém giết đã lâu này như mở một cái chốt trong người tôi, khiến máu nóng trong tôi sôi trào.

Bắt lấy chỗ sơ hở trong phòng thủ, vận nội lực, đâm một kiếm vào ngực trái của hắn ta.

Người nọ sững sờ, thân thể lập tức cứng ngắc. Tôi rút mạnh kiếm, máu tươi bắn tung tóe. Gương mặt sát thủ dữ tợn, người đầm đìa máu tươi, trông còn đáng sợ hơn cả ma quỷ, mà càng đáng sợ hơn là. . . . Hắn ta không chết.

Chẳng lẽ. . . . . . Trái tim hắn ta nằm ở bên phải? !

Tôi không còn cảm giác gì ở chân nữa, đã bị hắn ta nâng lên, ném thẳng ra ngoài. Lưng bị đập vào vách đá, đau đến mức trước mắt toàn là màu đen.

Người đó nở nụ cười kỳ quái, ấp úng nói: “Ngươi không giết nổi ta đâu.”

Tôi không trả lời, cắn chặt môi đến chảy máu, ép mình cố gắng vung kiếm lần nữa. Kiếm quyết ngưng tụ bắn ra nhanh như rồng bay, sắp đâm vào ngực phải của hắn ta. Bỗng dưng một sát thủ từ đâu nhảy tới rút một thanh đoản đao ra, đâm mạnh về phía cổ tay tôi, trong chớp mắt kiếm rơi khỏi tay.

Hắn ta lại chém đoản đao về phía tôi một lần nữa.

Bỗng một âm thanh nhỏ vang lên, trước mắt bỗng tuôn ra một đám sương mù. Trong làn sương trắng mờ ảo, tôi nhìn thấy tên sát thủ đó ngã gục xuống đất, hôn mê bất tỉnh. Tôi vô tình hít phải mấy hơi, trong nháy mắt đầu óc trở nên nặng nề, ngực khó chịu, thân thể cũng không chịu khống chế lảo đảo.

Một đôi tay đỡ lấy tôi. Trong lúc lịm đi, tôi chỉ thấy màu áo đỏ của người kia, tim chợt nhói một cái.

Tôi tự nhủ, ôm tôi không phải là Đỗ Phương, là một đôi móng heo, đúng, là móng heo.

————

Khi tỉnh lại, tôi thấy mình đang nằm trên giường, trước mặt có bóng người loáng thoáng, che mất ánh sáng. Trong lòng tôi kinh hãi, nhanh chóng đứng dậy, đã thấy Đỗ Phương mặc áo trắng đứng trước cửa sổ, đang rót trà. Bởi vì tôi bỗng đứng dậy, anh ta giật mình hắt nửa ấm trà ra bàn.

Đỗ Phương im lặng rất lâu, cuối cùng đành đưa nửa chén nước cho tôi: “Uống nước đi.”

Tôi không nói gì, thản nhiên nhận lấy cái chén, uống ừng ực.

Tôi chưa từng nghĩ Đỗ Phương sẽ cứu tôi. Tôi cảm thấy mình đã nói rất rõ rồi, tình cảm của tôi và anh ta đã chấm dứt. Giương mắt nhìn xung quanh, phát hiện đây là một căn phòng nhỏ ở biệt viện, trong phòng chỉ có hai chúng tôi. Tối hôm qua là ngày đại hôn của anh ta, cứu tôi thì thôi, sao hôm nay còn có cả thời gian đến thăm tôi vậy? Dương Phượng đâu?

Đỗ Phương hình như không biết nói gì, đương nhiên tôi cũng không muốn nói, trong phòng bỗng chìm vào sự im lặng quái dị. Cuối cùng là anh ta đánh vỡ không khí căng thẳng: “Cởi quần áo ra.”

Tôi nhìn anh ta như nhìn một tên thần kinh.

Anh ta quay mặt đi nói: “. . . . . . Ta chỉ muốn xem vết thương của nàng.”

Tôi giật giật khóe miệng, nuốt xuống mùi máu tươi không ngừng dâng lên trong miệng: “Không cần, vết thương nhỏ không chết được.” Lập tức quay đầu đi, không muốn nhìn thấy khuôn mặt đó.

Giọng nói của anh ta càng bất đắc dĩ: “A Tâm. . . . . .”

“Đỗ cung chủ đừng gọi lung tung.” Tôi lạnh lùng ngắt lời anh ta, “Tôi nói rồi, Lan Tâm đã chết từ bảy năm trước. Bị Đỗ cung chủ bắn 12 tên ở núi Thanh Trừng. Cung chủ không nhớ sao?”

Tay Đỗ Phương run lên, ánh mắt bỗng trở nên bi thương, sau đấy đột nhiên xoay người đối diện với tôi, cúi đầu nói: “Ta. . . . . . Ta không ngờ lần này nàng sẽ đến.”

Kỹ thuật chuyển hướng đề tài của anh ta vẫn kém như vậy.

Tôi nhìn anh ta cười: “Đại hôn của cung chủ Cúc Trạch Cung, sao Dương Quách lại không đến được.”

“Nàng. . . . . . Thay đổi rồi.”

Nụ cười trên khóe miệng tôi càng sâu hơn: “Tôi đã từng thật lòng với anh. Nhưng anh không cần. Đỗ Phương cho tới bây giờ cũng vẫn không cần.”

Dường như cơ thể anh ta loạng choạng. Sau một lúc, giọng nói của anh ta vang lên: “Là ta phụ nàng.”

Tôi gật đầu: “Là anh phụ tôi. Anh và Dương Phượng, các người đều phụ tôi.”

Cơn gió ngày hè thổi qua bóng cây xào xạc ngoài cửa sổ, tiếng ve kêu râm ran đứt quãng.

Đã muộn rồi, tất cả đã quá muộn rồi. Cũng đã qua rồi. Sự tỉnh ngộ muộn màng của anh ta bị tôi ném tan không chút do dự. Có thể bình tĩnh nhớ lại, thản nhiên đối diện như vậy, cuối cùng tôi cũng được giải thoát.

“Anh không nên cứu tôi. Ân oán giữa chúng ta coi như xóa bỏ, cả hai không nợ gì nhau nữa.” Tôi đứng lên, lạnh nhạt nói, “Cứ như vậy đi, chúng ta đừng gặp nhau nữa. Câu năm đó anh nói với Tiêu Long Vũ. . . . . . Đúng, ân đoạn nghĩa tuyệt, vĩnh viễn không gặp lại. Cáo từ.”

Dứt lời, tôi đi thẳng ra cửa, mở cửa ra không chút lưu luyến.

Bỗng eo bị siết chặt, bị người phía sau ôm lấy. Hai cánh tay ôm chặt, gần như làm tôi không thở nổi. Tôi cố gắng giãy mấy cái, giọng khàn khàn: “Đỗ Phương, đừng như vậy, tôi trên có già, dưới có trẻ. . . . . .”

Anh ta làm như không nghe thấy.

Tôi bỗng cảm thấy mệt mỏi, mệt đến mức chẳng muốn động đậy nữa. Liên tục gặp chuyện, Tiêu Long Vũ mất tích, tim tôi đã chết lặng không chịu nổi gánh nặng nào nữa. Nếu tất cả đều có thể trở về, tôi cũng hi vọng có thể làm một bé gái cuộn mình trong lòng anh ta, có anh ta che mưa chăn gió, tôi có thể yên tâm làm bảo vật của anh ta cả đời.

Nhưng thời gian vĩnh viễn không thể chảy ngược. Anh ta đã không còn là Đỗ Phương dịu dàng bên hồ Liên Giáo năm đó, tôi cũng không còn là đứa bé trai tùy tiện gào thét “Tên khốn kiếp này muốn đùa chết tôi đúng không! Không bằng để tôi chết đuối luôn cho rồi!”. Anh ta đã thành thân, tôi cũng đã là người phụ nữ của Tiêu Long Vũ.

Chúng tôi đã cách xa nhau ngàn vạn dặm, bởi vì thế sự xoay vần mà hoàn toàn thay đổi. Cho tới giờ, cho dù anh ta ôm tôi chặt đến thế nào đi nữa thì trái tim chúng tôi cũng không còn gần nhau nữa rồi. Ban đầu anh ta tốt với tôi như vậy, dịu dàng như vậy cũng chỉ vì cơ thể này. Nhưng hôm nay, anh ta lại dùng dáng vẻ bi thương như vậy để giữ lại một người đã từng là A Tâm, cho dù biết rõ không thể giữ được.

Tôi quay đầu, yên lặng nhìn vào mắt anh ta. “Được rồi, anh đưa thuốc giải của Ly Công Tán cho tôi.”

Ánh mắt Đỗ Phương hơi tránh, rồi sau đó rũ mi mắt xuống, khẽ nói:

“Ly Công Tán. . . . . . Không có thuốc giải.”

***

p.s: Cái tên chương… Ai chơi game plants VS zombies sẽ hiểu =)))))))))))

Bình Luận (0)
Comment