Chi Nhất Vô Nhị

Chương 2

Ta luôn biết bản thân là người như thế nào, thế nên không để ý việc người khác hay tự thân dùng mấy lời độc ác để miêu tả con người mình. Ít nhất ta đã quen với chuyện này, có điều đây là lần đầu tiên ta gặp phải tình huống như vậy.

Ngày hôm qua, sau khi dẫn tên ảnh vệ kia về đến viện, ta lập tức ném hắn ở ngoài sân, không nói một lời đã bắt hắn quỳ ở đó một đêm. Đúng vậy, ta đã nói từ trước. Ta không phải là một chủ tử tốt, ta rất cay nghiệt, tính tình cổ quái, ta hiểu bản thân mình và cũng không có lời nào để bào chữa. Chỉ là tình huống hiện tại khiến ta trở tay không kịp.

Tiết xuân khá lạnh, sáng sớm ta thức dậy, được thị nữ hầu hạ bữa sáng xong mới ra khỏi phòng. Ta đứng từ xa nhìn ảnh vệ vẫn đang quỳ thẳng người ở chỗ cũ, sắc mặt hắn trắng bệch. Ta nén cười, chậm rãi đi về phía hắn, trong lòng suy tính đủ loại phương thức ép hắn nói ra lý do vì sao lại chọn ta. Kết quả ta vừa đến trước mặt hắn, còn chưa đứng vững đã bị người đang quỳ đột ngột ôm lấy, bị dọa đến mức đứng yên tại chỗ.

Hắn ôm đùi ta, gương mặt nhẹ nhàng cọ vào người ta, miệng liên tục lặp đi lặp lại mấy từ chủ tử, chủ tử, chủ tử, sau đó còn khẽ cười thành tiếng. Ta mở to mắt nhìn chằm chằm người đang quỳ dưới chân, nhất thời nghẹn họng. Đợi đến lúc ta lấy lại tinh thần thì thấy hắn đang vừa quỳ vừa vuốt phẳng góc áo của ta. Ta theo bản năng hất tay hắn, hai tay đập vào nhau vang lên một tiếng khiến ta tỉnh lại, lập tức lùi về phía sau hai bước. Ta thấy kẻ trước mặt ngây người sau đó nhanh chóng ngẩng đầu, tiếp tục dùng cặp mắt lấp lánh nhìn ta, lết từng bước đến trước mặt ta, miệng gọi: "Chủ tử."

Ta không phải kẻ ngốc, thậm chí người ngoài còn cho rằng ta khá xảo trá. Ta nhìn ra sự khác thường, cũng nhìn ra được thứ tình cảm muôn hình muôn vẻ từ người này. Ta híp mắt, cẩn thận nghĩ xem mình đã từng giúp ai bao giờ chưa.

Có điều ta lập tức từ bỏ. Một kẻ máu lạnh từ trong ra ngoài như ta sao có thể từng cứu giúp ai? Vậy chuyện này là sao? Ta hít nhẹ một hơi, khom lưng về phía hắn, ép giọng hỏi hắn: "Nói cho ta biết, ngươi là ai?"

Hắn dường như vừa vui mừng vừa hoảng sợ, theo bản năng nắm chặt vạt áo của ta như ngày hôm qua, sau đó hai mắt đột nhiên ửng đỏ. Ta nuốt nước miếng, thật sự không biết xử lý tình huống trước mắt như thế nào. Từ khi ta đến Mạch Thượng Các chỉ học được cách phản kích tự vệ, chỉ quen nhận được coi thường với giễu cợt, dáng vẻ của người trước mặt quả thật khiến ta không kịp phản ứng.

Ta nhắm mắt bình tĩnh lại, đang định bảo hắn đứng lên thì nghe thấy giọng nói khàn khàn của hắn: "Người còn nhớ lúc năm tuổi không?"

Ta híp mắt, trong chớp mắt tâm tư xáo động. Ta như cười, hỏi hắn: "Ngươi quen biết ta?"

Lời còn chưa nói hết, mắt hắn đã lại lóe ra tia sáng, lập tức dùng đầu gối tiến về phía ta hai bước. Ta nhất thời không để ý, theo phản xạ lùi về phía sau, kết quả là giẫm phải hòn đá nên trượt ngã, còn chưa kịp phản ứng đã nghe thấy một tiếng kêu nặng nề. Hắn bị ta đè trên mặt đất, tay ôm ta thật chặt bảo vệ trong ngực, sắc mặt tái nhợt, hoảng loạn hỏi ta có sao không. Ta nhìn hắn chằm chằm không trả lời, hắn như bị dọa sợ, lấy tay sờ thử từng khớp xương của ta, hai mắt lại ửng đỏ.

Ta nhớ ra rồi, ta biết hắn là ai.

Khi đó ta còn nhỏ, chưa biết thế gian hiểm ác, lòng người ấm lạnh, mẫu thân chưa qua đời, vẫn là một kẻ thiện lương đần độn.

Có một ngày ta trốn ra khỏi nhà chơi, đi qua hẻm nhỏ quen thuộc thì thấy có kẻ bị một đám người khi dễ. Lúc đó chắc là xem thoại bản quá nhiều, ôm mộng làm anh hùng cứu thế trừ gian diệt ác, ta không chút do dự đứng lại, vừa hô dừng tay vừa ném đá về phía những người đó. Đúng lúc ném trúng đầu hai tên, ta nhìn họ hùng hùng hổ hổ chạy về phía mình, sợ đến mức lập tức quay đầu bỏ chạy. Ta ỷ vào việc quen thuộc đường xá, hình thể lại nhỏ nhắn, rẽ trái rẽ phải một lúc là khiến bọn họ mất dấu.

Nếu chỉ có vậy thì chẳng có gì, có điều sau khi cắt đuôi đám người, ta quay lại hẻm nhỏ lúc trước. Kẻ bị đánh vẫn còn đang co ro trên mặt đất, trông nhỏ xíu, có khi còn chẳng lớn bằng thằng nhóc mới năm tuổi là ta. Ta chọc chọc người hắn, nở nụ cười không tim không phổi với hắn, còn lấy viên kẹo trong ngực nhét vào miệng hắn.

Ta thấy hắn nhỏ thó thì cho rằng hắn ít tuổi hơn mình, liền nhỏ nhẹ nói với kẻ còn đang nằm trên mặt đất: Này, ta cứu ngươi, ngươi phải biết ơn báo đáp đấy. Sau này ta chính là chủ nhân của ngươi, ngươi phải nghe lời. Ta sẽ bảo vệ ngươi, không để người khác bắt nạt ngươi, còn sẽ cho ngươi ăn kẹo. Đúng rồi, mẫu thân ta làm kẹo ăn ngon lắm.

Còn chưa kịp nói hết, lần đầu tiên trong cuộc đời ta thấy một người đột nhiên đỏ hồng hai mắt sau đó trở nên cuồng loạn. Thằng nhóc là ta hết sức bất an, nghĩ là mình đã làm sai điều gì nên tay chân luống cuống, chỉ có thể học cách an ủi của mẫu thân, vỗ hắn nhè nhẹ, còn lặp đi lặp lại: Ngươi đừng khóc, ngươi bị đau à, ta không làm chủ nhân của ngươi nữa, ngươi đừng khóc. Sau đó, ta nhìn người đang cuộn tròn trên mặt đất níu chặt lấy vạt áo của mình.

Một tên oắt con không biết trời cao đất dày như ta, chỉ biết đêm lạnh ngày ấm người sẽ chết, cứ như vậy nhận được một lễ vật vừa dày vừa nặng.

* Không biết trời cao đất dày, chỉ biết đêm lạnh ngày ấm người sẽ chết (不知天高地厚, 月寒日暖煎人寿): ý tứ trích từ bài thơ Khổ Trú Đoản (苦昼短) của Lý Hạ, chỉ sự thay đổi của thời gian hay những quy luật tất yếu của cuộc sống.

Sau đó hắn thường xuyên tìm ta chơi. Ta làm đại anh hùng thì hắn sắm vai phản diện bị anh hùng đánh bại, ta làm đại tướng quân thì hắn làm binh lính anh dũng theo tướng quân xông pha. Lúc nào hắn cũng thích nhìn ta không chớp mắt, luôn miệng nói: Chủ tử, chủ tử, chủ tử của tôi, sau đó cười như một kẻ ngu.

Về sau mẫu thân qua đời, trên đường ta bị mang về Mạch Thượng Các, hắn lảo đảo đuổi theo, gần như điên cuồng gọi tên ta. Ta tựa người vào cửa xe, nhìn hắn liên tục té ngã trên mặt đất rồi lại ngồi dậy, khuỷu tay với đầu gối đều rướm máu, sau đó nhìn hắn cách ta ngày càng xa. Đó cũng là lần cuối cùng ta nhìn thấy hắn.

Ta đứng dậy, vẻ mặt phức tạp nhìn người vẫn đang nằm trên mặt đất, phất tay ý bảo ta không sao, sau đó để hắn đứng dậy theo ta vào phòng. Hắn có vẻ vẫn lo sợ, luôn miệng hỏi ta có đúng là thật sự không sao không. Lòng ta rối một nùi, thiếu kiên nhẫn trầm giọng nói: "Câm miệng."

Hắn quả thật không nói gì nữa. Ta đứng im lặng giữa phòng, quay đầu quan sát người này. Thời gian như nước chảy, trông hắn đã hoàn toàn khác với trước kia, đến mức ta không thể nhận ra. Ta mím môi hỏi: "Vì sao ngươi lại đến đây?"

Hắn có vẻ hơi do dự, tựa như nhất thời không biết nên nói như thế nào. Mà ta bỗng nhiên thấy bực bội, lửa giận trong lòng bùng lên. Ta không thích, cực kỳ không thích chuyện vượt khỏi tầm kiểm soát của mình. Ta cần bình tĩnh lại, cần một câu giải thích, nếu không ta không biết mình sẽ làm ra loại chuyện gì. Có thể sẽ kéo hắn ra ngoài đánh một trận, có thể là bắt hắn trở về Ám Ảnh Tông hoặc là trực tiếp đuổi hắn ra khỏi Mạch Thượng Các. Ta nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, cố gắng để bản thân tỉnh táo lại. Hắn dường như biết ta đang tức giận, theo bản năng muốn tiến về phía trước chạm vào ta. Ta liếc mắt nhìn hắn. Hắn buông tay, nhẹ nhàng nói: "Ngày người đến đây, tôi cũng đến."

"Ngươi nói cái gì?" Ta kinh ngạc mở to mắt.

Hắn nhìn ta rồi tiếp tục: "Tôi đuổi theo xe hồi lâu mà vẫn không thể đuổi kịp. Sau đó tôi nói với từng người trong số họ, người là chủ tử của tôi, tôi phải ở bên cạnh người. Bọn họ đem tôi về Ám Ảnh Tông, nói tôi quá yếu, không xứng ở bên cạnh người, bảo tôi chỉ cần sống đến lúc Đại thiếu gia tròn mười sáu tuổi chọn ảnh vệ thì có thể gặp được người. Mấy năm nay mỗi lần tôi nhận nhiệm vụ, huấn luyện, hoặc cận kề cái chết đều nói với bản thân, chỉ cần kiên trì thì có thể nhìn thấy người. Người xem, cuối cùng tôi cũng gặp được người."

Lúc nói những lời này, gương mặt hắn sáng lên, giống như đợi ta khen hắn.

Ám Ảnh Tông là nơi như thế nào, ta không hiểu hết nhưng cũng biết một phần. Ta biết hàng năm có bao nhiêu người bước vào đó, cũng biết ít nhất mười chuyện đáng sợ trong đó. Vậy mà hiện tại, hắn vẫn nhìn ta với dáng vẻ như vậy, tựa như chưa từng trải qua những năm tháng kia.

Trong lòng ta giống như bị nghẹn, không thể mở miệng, nhất thời trải qua bao nhiêu cảm xúc, ngũ vị tạp trần. Ta ghê tởm tâm tư của hắn khi gia nhập Ám Ảnh Tông, lại không thể phản ứng với câu biểu lộ tình cảm của hắn. Thậm chí ta còn muốn lập tức ném tấm chân tình này đi. Thứ này thuộc về bản thân ta lúc năm tuổi, đó mới là kẻ hắn giao cả tâm tình, không phải ta của hiện tại, không phải Văn Chi Nhất dơ bẩn, ích kỷ, lạnh nhạt của giờ phút này.

Hết chương 2.

Lời tác giả: Tiểu công ích kỷ là sự thật.
Bình Luận (0)
Comment