Thật lòng mà nói, ta không biết mình giận cái gì, nhưng ta đúng là không muốn nhìn thấy hắn. Kể từ khi đặt chân vào Mạch Thượng Các ta cực kỳ ác cảm việc người khác nhắc đến cuộc sống trước kia. Ta muốn quên nó đi.
Ta không cần người khác thấy ta đáng thương, cũng không cần lòng thương của họ. Ta lặp đi lặp lại với bản thân, hãy quên quá khứ đi, cũng tự trấn an, cuộc sống hiện tại không có gì là không thể vượt qua hết.
Mấy năm nay ta cho rằng hắn đang sống tốt ở một nơi nào đó, ta thậm chí còn quên mất sự tồn tại của hắn. Ta liều mạng nói với bản thân rằng chỉ một mình mình cũng có thể tồn tại trên cõi đời này. Hắn đột nhiên xuất hiện, nói ta là mục tiêu, là động lực của hắn, điều này khiến ta cảm thấy bản thân trước kia giống như một trò cười.
Khoảnh khắc đó, tất cả sức lực ta dùng để chống đỡ bấy lâu như hoàn toàn sụp đổ. Ta bỗng nhớ tới khoảng thời gian chật vật nhất, giống như trải nghiệm lại cảm giác ngã từ trên mây xuống dưới đất, cực kỳ đau đớn. Ta cứ nhìn hắn là lại nhớ đến nỗi căm hận trước kia, hận thân phận thứ tử của bản thân, hận mẫu thân qua đời quá sớm, hận phụ thân bỏ rơi ta, hận tổ phụ tổ mẫu coi thường ta. Những suy nghĩ tăm tối bén rễ nảy mầm trong lòng ta, dần trở thành một cây đại thụ che kín bầu trời. Ta không khống chế được bọn chúng, bọn chúng ngang nhiên bành trướng khiến ta không thể làm gì được.
Ta thậm chí còn định vứt bỏ hoàn toàn tu dưỡng của bản thân, lột bỏ lớp ngụy trang bên ngoài, chất vấn hắn, hỏi hắn nhìn xem ta còn là người trong trí nhớ của hắn không? Biết rồi hắn có thấy hối hận không? Ta thậm chí còn muốn đích thân bóp chết những ảo tưởng mong đợi của hắn, để hắn trắng mắt nhìn rõ, người trước mặt hắn không phải thằng nhóc năm tuổi ngây thơ ngu đần muốn làm đại anh hùng, người trước mắt hắn bây giờ là một nam nhân chất chứa đầy sự không cam lòng, oán hận và khó hiểu.
Ta yên lặng nằm trên giường không nhúc nhích, giả như đang ngủ, trong lòng lại cuồn cuộn muôn vàn ý nghĩ. Ta biết hắn đang nhìn ta từ góc tối nào đó. Hắn trước giờ vẫn luôn như vậy, thuận theo ý ta, nuông chiều ta, sợ ta tức giận, sợ ta không để ý đến hắn. Hắn thật lòng đối đãi ta, dù xa cách mười năm nhưng chỉ liếc mắt một cái ta cũng có thể nhìn thấu hắn. Nhưng ta không dám tiếp nhận phần chân tình này. Ta rất sợ, ta sợ mất đi một lần nữa, sợ mất đi rồi sẽ chẳng còn chút phong thái, tu dưỡng nào, thế nên ngay từ khi bắt đầu ta đã không cần. Ngươi đi đi, ta không cần, một mình ta cũng có thể sống tốt.
Ánh mặt trời hiện ra, bất giác trời đã sáng. Ta mở mắt, để thị nữ hầu hạ đỡ dậy. Trừ tiếng động do ta phát ra, trong phòng yên tĩnh đến độ nghe được cả tiếng kim rơi. Ta biết hắn nhất định đang sợ hãi không biết phải làm gì. Ta cũng không muốn nhiều lời, vốn đã định khiến hắn rời đi.
Ta gọi hắn đến cùng ta dùng bữa sáng. Có lẽ là sợ ta lại tức giận, hắn không từ chối, cũng không dám cách ta quá gần, đang bước về phía bàn thì bỗng loạng choạng. Ta không đưa mắt nhìn, chỉ im lặng khuấy bát cháo.
Hắn cực kỳ sợ ta nổi giận, lập tức chỉnh trang lại, quỳ xuống thỉnh tội. Ta không nói gì, cũng không bảo hắn đứng dậy, im lặng uống cháo, buông thìa rồi mới đưa mắt nhìn hắn. Ta khẽ nói một câu: "Thật vô dụng."
Lần này hắn không rên một tiếng nào, cũng không ngẩng đầu nhìn ta, dường như không có phản ứng gì ngoài việc cả người hơi run rẩy. Ta nghĩ hắn nhất định đang rất khổ sở. Nhiều năm như vậy chỉ muốn nhìn thấy một người, gặp được rồi, trong lòng đang tràn đầy vui mừng lại bị đối xử như vậy. Hắn nhất định cũng rất hối hận, biết vậy đã chẳng làm. Tốt lắm, nhanh chóng nhìn rõ hiện thực đi. Mau biến đi, tránh kết cục cô đơn, tránh làm người khó chịu.
Ta mặc kệ hắn vài hôm, không để ý đến cũng không cho hắn lại gần bảo vệ. Cứ thế tới tận ngày họp mặt gia tộc mỗi tháng. Ta thay quần áo rửa mặt từ sớm, nghĩ bụng hôm nay sẽ tỏ ra ngoan ngoãn một chút để xin phụ thân bắt hắn rời đi. Ta biết ta có thể, chỉ cần ta tỏ vẻ yếu đuối một chút, miệng ngọt một chút, bọn họ sẽ rất dễ nói chuyện. Nếu ta giả vờ để lộ chân tình, tỏ ra biết ơn hơn, bọn họ chắc chắn sẽ nảy sinh cảm giác nhà có trẻ trưởng thành, vui vẻ hòa nhã. Có điều ta không cần, dù sao thì cuộc sống tốt hơn không đồng nghĩa trong lòng cảm thấy dễ chịu hơn. Nhưng hôm nay ta cần phải làm như vậy, miễn là đạt được mục đích.
Vừa bước vào phòng, còn chưa ngẩng đầu lên đã nghe cô mẫu chế nhạo: "Chi Nhất à, khó khăn lắm mới thấy ngươi đến sớm vậy."
Ta đưa áo choàng cho hạ nhân treo lên, nhếch miệng cười nói: "Mấy lần trước đúng vào mùa đông khắc nghiệt, thân thể không được như ca ca tỷ tỷ, nhiễm phong hàn nhẹ, rất nhức đầu, nhưng nghĩ không phải chuyện gì lớn nên không nhắc đến. Nhưng đến muộn quả thật là lỗi của chất nhi, lần sau sẽ không như vậy."
Vừa dứt lời thì nàng ta đã đáp lại: "Một thân mềm yếu quý giá của ngươi phải chăm sóc tốt vào. Tuổi trẻ lại còn là người tập võ, quá yếu đuối."
Ta bỏ ngoài tai, ngồi xuống, bảo hạ nhân dâng trà cho nàng ta: "Cô cô nói đúng. Là Chi Nhất phúc mỏng, không thể so được với cô cô."
"Chưa cần so với ta, chỉ so với ca ca tỷ tỷ của ngươi là đã thấy kém xa." Nàng ta lại trả treo một câu, cũng giống như những người khác thiên vị huynh trưởng và trưởng tỷ, nhìn ta với ánh mắt coi thường.
Ta cười cười, lại đẩy chén trà về phía nàng ta: "Cô cô nói nhiều như vậy chắc cũng mệt rồi, mau uống chút nước, đừng để cô trượng đau lòng."
* cô trượng: chồng của cô mẫu.Nàng ta hơi biến sắc, trừng mắt nhìn ta một cái, muốn nói tiếp nhưng thấy nam nhân ngồi đối diện cau mày nên ngậm miệng lại.
Phu thê bọn họ bất hòa, nguyên nhân chủ yếu là vì cái miệng thích bắt bẻ của nàng ta. Nàng ta cũng biết điều này, có điều tính tình cố chấp đâu dễ sửa như vậy. Ta làm như không hiểu, nhận trà từ hạ nhân nhấp một ngụm cho nhuận giọng.
Không biết có phải do bệnh căn từ lúc mới đến Mạch Thượng Các chưa dứt hay không, ta cực kỳ sợ lạnh. Đã đầu xuân nhưng vẫn mặc nhiều như giữa trời đông giá rét. Câu nói người tập võ không sợ lạnh với ta cứ như một trò đùa. Ta thở dài, đang nghĩ xem lát nữa nên đề cập riêng với phụ thân như thế nào để tên ảnh vệ rời đi, lại phát hiện trên đùi bỗng nhiên có thêm một tấm chăn mỏng. Chẳng cần liếc mắt cũng biết là ai làm, đám nô tài hầu hạ ta nào có được một phần chu đáo như hắn. Ta thở dài, như cả giận nói: "Nhiều chuyện, lui xuống." Hắn lặng lẽ rời đi.
Qua nửa buổi, chuyện nên nói cũng đã nói xong, chỉ còn lại mấy việc vụn vặt. Bình thường vào lúc này ta đã rời đi nhưng hôm nay thì không. Vì ta rất phối hợp nên bầu không khí không tệ, dù sao thì bình thường ta vốn cay nghiệt lạnh nhạt, bỗng nhiên được ta khen một, hai câu, cảm giác không dễ dàng có được.
"Nhị đệ đã đặt tên cho ảnh vệ chưa?" Văn Thanh Y hỏi Văn Dĩ An.
"Cũng tính đặt, nhưng hỏi Ảnh Nhị, hắn nói vẫn nhớ tên cũ nên để hắn dùng." Văn Dĩ An cười đáp lại.
"Sao đệ lại dung túng thuộc hạ như vậy, ảnh vệ bên người trước giờ đều là chủ tử ban tên. Nhị đệ đừng quá dễ tính." An Thanh Y cau mày giáo huấn.
Văn Dĩ An còn chưa trả lời, phụ thân ta đã cười nói: "Trong ba người con thì tính tình Thanh Y giống ta nhất. Đáng tiếc lại là nữ nhân, nếu là nam tử hẳn cũng có thể làm chuyện lớn. Đáng tiếc."
"Huynh trưởng, nào có gì đáng tiếc. Thanh Y của chúng ta một tấc cũng không thua đấng mày râu, lại nói nữ nhi đâu cần ai cũng như ai, Dĩ An ôn hòa cũng không sao. Sau này Mạch Thượng Các giao cho hắn, để Thanh Y giúp đỡ là trọn vẹn đôi đường."
Cô mẫu của ta chưa để phụ thân nói xong đã thay huynh trưởng, tỷ tỷ kết thúc chủ đề này. Xem đi, nàng ta yêu thương bọn họ biết bao. Phụ thân cụp mắt cười cười, quay đầu hỏi ta: "Chi Nhất thì sao? Đã đặt tên cho ảnh vệ chưa?"
Hết chương 3.