Editor: Lãng Nhược Y
Số tinh thạch thượng phẩm này và ngân phiếu vừa mới dùng đều là ban thưởng và lễ vật bọn họ nhận được khi vào hoàng cung Phượng Lam, nếu không trên người các nàng cũng không có nhiều tiền như vậy. Tuy cả hai đều là đệ tử của điện chủ Thiên Sơn Điện, nhưng cũng không có nhiều tài lực.
Hiện giờ lại trơ mắt nhìn tất cả rơi vào tay người khác, lòng Tiểu Khả như muốn rỉ máu, đó đều là tinh thạch thượng phẩm hiếm thấy, đây cũng là lần đầu tiên trong túi nàng có thứ quý giá như thế.
Nhưng chỉ cần có thể nhìn thấy Cố Thiển Ly thoát y bò khắp kinh thành, tất cả đều đáng giá.
“Mười khối tinh thạch thượng phẩm đáng giá ba trăm bảy mươi vạn lượng hoàng kim.” Chưởng quầy biết giá cả, lập tức nói ra giá trị của mấy tinh thạch thượng phẩm này.
Sắc mặt Thiển Ly không hề thay đổi, trực tiếp búng tay một cái.
Một núi vàng còn to hơn ngọn núi vừa rồi lập tức xuất hiện bên trong hiệu thuốc, đại sảnh của Dược Vương Trai vô cùng lớn, nhưng lúc này lại bị núi vàng lấp đầy, những người xem náo nhiệt đều phải nép người vào trong góc.
“Bốn lần.” Thiển Ly lười biếng dựa lưng vào ghế.
“Ôi, Sáu…… Sáu trăm tám mươi…… Tám mươi vạn lượng.” Chuyên tính toán và phân biệt đồ vật thật giả, chưởng quầy nhìn nhìn, giọng nói cũng run lên.
Một khoảng lặng ngắt như tờ.
Mọi người lúc này đã kích động đến mức mặt đỏ tai hồng, chỉ có sắc mặt Tiểu Khả và Lưu Vân là càng ngày càng trắng.
Tiểu Khả không dám tin trừng mắt nhìn Thiển Ly, sao nàng ta lại có thể có nhiều tiền như vậy? Sao có thể giàu có như vậy? Không phải nàng ta không có tiền sao?
Nàng ta……
Nàng ta lừa nàng, lừa nàng.
Đôi mắt Tiểu Khả bỗng nhiên đỏ như muốn nhỏ máu, biểu cảm kia như thể hận không thể ăn sống Thiển Ly vậy.
Thiển Ly thấy vậy, chậm chạp thu lại vẻ lười nhát của mình, sắc mặt lạnh lùng tàn khốc, nhìn Tiểu Khả nói từng câu từng chữ: “Thế nào, không có tiền? Không có tiền thì làm đi, lên thành lâu, đi cho ta, cởi.”
Một chữ cuối cùng, như một tiếng sấm, nổ vang trong tai mỗi người tại đây. Trong nháy mắt, mọi tầm mắt đều nhất loạt tập trung lên người Tiểu Khả. Những ánh mắt đủ loại hàm ý kia, quả thực làm Tiểu Khả chỉ hận không thể tìm ra một cái động trên mặt đất để lập tức chui vào.
“Ngươi…… Ngươi lại dám……”
“Ta thế nào, đã đánh cuộc thì phải chịu thua, không có bản lĩnh cắn người thì đừng học làm ch*, ch* cũng ngại mất mặt.” Muốn đấu với nàng, cũng không nhìn xem bản thân có bao nhiêu phân lượng.
“Cố Thiển Ly, ngươi đừng khinh người quá đáng.” Lưu Vân bỗng nhiên đứng lên, vẻ mặt ôn nhu cũng không duy trì được nữa.
Thiển Ly ngẩng đầu cười to một tiếng: “Ta khinh người quá đáng, không sai, ta khinh người quá đáng đấy, ngươi có thể thế nào?”
Lại dám đảo lộn trắng đen nói nàng khinh người quá đáng, nàng liền kinh người hơn đấy, bọn họ có thể thế nào.
Lưu Vân và Tiểu Khả bị chọc tức sắc mặt lúc xanh lúc trắng, ống tay áo song song bay lên, thẹn quá thành giận muốn động thủ.
Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng hỗn loạn, một tiếng quát bay qua đỉnh đầu những người xem náo nhiệt: “Cố Thiển Ly, ngươi dám ức hiếp sư muội ta.” Người kia đúng là Võ Mục Thiên.
Vừa thấy Võ Mục Thiên tới, Tiểu Khả và Lưu Vân lập tức chạy tới, Tiểu Khả tỏ vẻ muốn khóc nhưng lại không thể khóc ôm chặt cánh tay Võ Mục Thiên: “Võ sư huynh, huynh phải làm chủ cho bọn muội, Cố Thiển Ly lập kế hại bọn muội, tâm địa ác độc muốn khinh.....nhục muội, Võ sư huynh, nếu hôm nay chịu sự vũ...nhục này, sau này bọn muội phải sống thế nào đây, còn mặt mũi nào để trở về Thiên Sơn, hu hu.”
Kẻ xấu tranh* cáo trạng, chẳng qua chỉ có như vậy.
*tranh trong tranh giành
Thiển Ly cười lạnh một tiếng.
Võ Mục Thiên nghe vậy lạnh lùng liếc nhìn Thiển Ly một cái, sau đó trầm giọng nói: “Cố Thiển Ly, ngươi nên chú ý chừng mực, đừng ép ta động thủ.”