Editor: Lãng Nhược Y
Sau khi nói ra câu uy hiếp này, Võ Mục Thiên quay đầu nhìn chưởng quầy: “Việc hôm nay ai thắng ai thua?”
Thắng thua đã quá rõ ràng, còn cần phải hỏi sao?
Không ngờ chưởng quầy Dược Vương Trai kia lại cung kính nhìn Võ Mục Thiên đáp: “Không có ai thắng cũng không có ai thua, là hai vị tiên tử thấy cô nương này không có tiền, nên đã nhường một bước, tiểu nhân xem như không có thắng bại.”
Ha hả, mẹ nó gặp quỷ mà! Đúng là mở to mắt nói dối, lại có thể nói thành Tiểu Khả và Lưu Vân thấy nàng không có tiền, nên mới nhường cho nàng, ha ha ha, từng nghe nói người kinh đô mặt dày vô sỉ, xem như hôm nay nàng đã gặp được cực phẩm, Thiển Ly ngửa đầu lên cười ha ha.
Võ Mục Thiên nhíu mày nhìn Thiển Ly mở to mắt cười to, sau đó lớn tiếng quát lạnh: “Nếu đã như vậy, việc này xem như chấm dứt tại đây, nếu hai vị sư muội của ta đã nhường dược liệu cho nàng, vậy nàng cứ lấy với giá gốc đi.” Dứt lời, trừng mắt nhìn Thiển Ly cảnh cáo: “Nên thức thời.” Sau đó định dẫn Tiểu Khả và Lưu Vân xoay người rời đi.
Trên mặt Tiểu Khả lúc này đều là ý cười, kiêu căng đắc ý liếc nhìn Thiển Ly một cái, trong ánh mắt đều là thị uy.
Ngươi có tiền thì thế nào, kết quả cuối cùng vẫn phải ngoan ngoãn cúi đầu, ha ha, rác rưởi chính là rác rưởi, vĩnh viễn cũng không thể xếp cùng một cấp bậc với bọn họ.
Ba người một trước hai sau đi ra cửa.
“Đứng lại.” Thiển Ly đột nhiên ngừng cười: “Võ Mục Thiên, ai cho ngươi đến trước mặt ta đổi trắng thay đen? Ai cho ngươi tư cách xen vào chuyện của ta? Thức thời? Cái gì gọi là thức thời? Ta dựa vào, ta nói cho ngươi biết, người khác sợ ngươi nhưng ta không sợ, việc hôm nay ta quyết định truy cứu đến cùng, thua chính là thua, thắng chính là thắng, hôm nay hai sư muội này của ngươi muốn cởi cũng phải cởi, không muốn cởi cũng phải cởi.”
Lời nói châm chọc, một bước cũng không nhường.
Chưa từng có người nào dám nói như thế trước mặt Võ Mục Thiên, Thiển Ly vừa nói xong, không chỉ có đám người Tiểu Khả sửng sốt, mà toàn bộ người xung quanh cũng trợn mắt há hốc mồm.
Nữ nhân này……
Thật ngông cuồng.
Nhưng mà, mẹ nó ngông cuồng cực kỳ cá tính, Võ Vương phủ ngang ngược ở kinh đô nhiều năm như vậy, cuối cùng hôm nay cũng có người dám theo đuổi công lý, hay, thật hay.
“Đúng vậy, cởi.” Một giọng nói non nớt đột nhiên vang lên từ trong đám người: “Cần phải cởi, thua thì phải nhận, mau cởi đi.”
Thiển Ly ngẩng đầu nhìn theo hướng phát ra âm thanh, vừa liếc mắt thì đã thấy một đứa bé khoảng bảy tám tuổi, gương mặt tinh xảo như một tiểu tiên đồng, lúc này đang ngồi trên vai một nam tử to khỏe, chính nghĩa lẫm liệt khua nắm tay nhỏ trên không trung.
Tiểu Khả hồi phục tinh thần lập tức giận dữ, lật tay một vung một chưởng về phía phát ra âm thanh, đồng thời phẫn nộ quát: “Kẻ nào muốn chết……”
“Im miệng.” Sắc mặt Võ Mục Thiên lại đột nhiên thay đổi, nâng tay thu lại linh lực vừa đánh ra của Tiểu Khả, trầm giọng quát lớn.
“Võ sư huynh?” Tiểu Khả không khỏi sửng sốt, không phải chỉ là một đứa bé hay sao, nàng giáo muốn huấn một chút, sao Võ sư huynh lại ngăn cản chứ.
“Cởi, mau cởi, điều cơ bản nhất khi làm người là dám làm dám chịu cũng không thực hiện được, vậy mà các ngươi lại còn mặt mũi diễu võ dương oai ở kinh đô. Cởi ra, cởi ra cho ta.” Đứa bé thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ cực kỳ hưng phấn, hướng về phía Tiểu Khả kêu to.
“Ha hả, ngay cả một đứa bé cũng không thể chấp nhận được, vậy mà các ngươi lại còn mặt mũi đứng bất động, thế nào, muốn ta cởi giúp ngươi sao?” Thiển Ly như hổ rình mồi nhìn Tiểu Khả.
Sắc mặt Võ Mục Thiên cực kỳ khó coi: “Ngươi thật sự muốn đối đầu với ta sao?” Âm thanh lạnh lẽo, mặc dù không có gió nhưng y phục vẫn bay bay, tựa như chỉ cần Thiển Ly nói một lời không hợp thì sẽ lập tức động thủ.
Thiển Ly thấy vậy, khẽ cong khóe mắt: “Vậy ngươi nhất định phải nhúng tay sao?”