Cũng trong lúc đó, tại Vạn Sơn Cốc.
-Trong triều đình có gian tế, kết hoạch tác chiến chúng ta dùng truyền tin linh thạch gửi về đế đô. Không thể có sai xót gì được.
Nhìn xung quanh nằm la liệt binh sĩ, Lâm Thiên Hào tức giận nói. Hai vị phó tướng bên cạnh nhìn hắn trầm mặc. Bỗng một người mở miệng:
-Nguyên soái, kẻ này trong triều chắc chắn nắm quyền to. Hơn nữa, khi chúng ta giao chiến với Hỏa quốc, Thanh Thạch quốc bỗng nhiên lao ra chặn đường lui của chúng ta. Khi quân ta bị diệt, Thanh Thạch quốc cũng lao vào giao chiến. Điều đấy chứng tỏ là Hỏa Quốc với Thanh Thạch quốc không có kết minh. Mà chịu trách nhiệm phòng thủ Thanh Thạch quốc là Sát Lang quân của Thiên Lang nguyên soái.
Dừng một chút hắn nhìn vào vẻ mặt tức giận đỏ bừng của Lâm Thiên Hào rồi e dè nói:
-Kết luận là chúng ta đang nằm trong một âm mưu to lớn, mà mục đích nhằm vào là Phi Hổ quân đoàn, hay đúng hơn là có kẻ muốn mượn Thanh Thạch đế quốc diệt đi Ngài. Phi Hổ Nguyên Soái.
Cả một quân đoàn hơn 30vạn bị diệt chỉ trong 2 canh giờ, nằm đây thoi thóp không đến 1 vạn người Lâm Thiên Hào lòng đau như cắt, huyết lệ chảy dài, đây đều là chiến hữu vào sinh ra tử với Lâm Thiên Hào hắn a. Kẻ nào mà ác độc như thế. Muốn diệt hắn còn đưa tiễn thêm cả một quân đoàn mấy chục vạn người.
Lâm Thiên Hào đứng dậy hét to:
-A..a...a ta Lâm Thiên Hào, lấy linh hồn mà thề, nếu không diệt kẻ chủ mưu cả nhà, huyết tế vạn vạn huynh đệ dưới suối vàng, ta Lâm Thiên Hào vĩnh viễn không được siêu sinh.
Quân lính xung quanh nhìn Lâm Thiên Hào như cuồng ma hét to, từng người từng người bật khóc lên. Nam nhi đổ huyết không đổ lệ, vậy mà giờ đây hơn một vạn chiến sĩ anh dũng, dù đổ máu nơi xa trường cũng không oán thán một câu, thế mà huyết lệ lăn dài, đủ thấy họ tổn thương, họ uất ức cỡ nào. Vậy ai là người đã gây lên việc này, chôn vùi bao nhiêu chiến sĩ, phá vỡ biết bao con tim nhiệt huyết.
Trong hoàng cung, Hạo Nguyệt Thanh Tiêu bỗng nhiên rùng mình.
-Thiếu gia, Phu nhân cho gọi.
Vừa về đến cửa đã có hộ vệ báo cho Lâm Thiên Vũ là mẹ hắn có việc tìm hắn. Lâm Thiên Vũ liền bảo Fiora với tiểu nhu về tiểu viện trước, còn hắn hướng về nơi ở của mẹ hắn bước đi.
-Thanh Thanh đừng lo lắng, Thiên Hào nó cát nhân thiên tướng, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.
Lâm Thiên Vũ đến cửa liền nghe thấy tiếng của bà nội hắn, không biết sao hắn lại thấy bất an liền đẩy cửa đi vào.
-Mẹ, bà nội, mọi người khỏe.
Vừa kịp nói một câu bỗng Lâm Thiên Vũ mới chú ý đến hoàn cảnh, mẹ hắn Hạo Nguyệt Thanh Thanh vành mắt đỏ hoe, còn bà nội hắn đang ngồi bên cạnh nắm tay an ủi nàng, thấy không đúng Lâm Thiên Vũ liền hỏi:
-Mẹ, có chuyện gì xảy ra sao.
Hạo Nguyệt Thanh Thanh không nói gì chỉ đáp lại bằng những tiếng “hức...hức” ai oán. Lâm Thiên Vũ không còn cách nào khác đành phải đưa ánh mắt cầu cứu sang bà nội hắn. Trong lòng càng thêm bất an.
-Biên cương thất thủ, cha con sống chết chưa rõ.
Chỉ hai câu nói nhưng cũng đủ để giải đáp nỗi bất an trong lòng Lâm Thiên Vũ, nhìn mẹ hắn khóc tức tưởi, bà nội hắn gương mặt phúc hậu giờ phủ kín u sầu, Lâm Thiên Vũ trong lòng đâm nhói.
[ Đinh, nhiệm vụ ẩn tàng phát động, cứu trở lại Lâm Thiên Hào, khen thưởng: triệu hoán x 1, 2000 bạc]
Âm thanh hệ thống vang lên, Lâm Thiên Vũ thở phào, trong nhiệm vụ có nhắc đến cứu trở lại , Lâm Thiên Vũ biết, đây là biến tướng của việc Lâm Thiên Hào còn sống, chỉ là bị kẹt ở đâu đó chưa về được thôi. Còn nếu đã chết, hệ thống sẽ không tuyên bố nhiệm vụ như vậy.
Biết thế, Lâm Thiên Vũ nói:
-Mẹ, bà, con có cảm giác cha còn sống, mai con sẽ xuất phát đi tìm đưa cha con về.
Lâm Thiên Vũ dù lo lắng nhưng cũng không vội xuất phát ngay, tối nay hắn còn cần chuẩn bị để kịp ứng phó trong mọi tình huống.
-Không được, quá nguy hiểm.
Nghe thấy Lâm Thiên Vũ nói, bà nội với mẹ hắn vội la lên, đầy kiên quyết nhìn hắn.
Thấy vậy, Lâm Thiên Vũ trong lòng ấm áp, nhưng vì Lâm Thiên Hào, còn có nhiệm vụ, hắn chắc chắn muốn đi, bèn phát ra khí tức võ giả nhất giai của mình an ủi hai người:
-Không sao, con giờ đã có thể tu luyện rồi, coi như đi ra ngoài lịch luyện đi.
-Không được, tu vi con quá yếu.
Hạo nguyệt thanh thanh với lão thái thái thấy hắn thả ra khí tức đều sửng sốt, vui mừng vì Lâm Thiên Vũ đã có thể tu luyện, còn đạt đến nhất tinh Đấu Giả, nhưng hai người cũng kiên quyết không buông.
Nói đùa, với cái tu vi mèo cào của Lâm Thiên Vũ mà đi thì sợ chưa đến Vạn Sơn cốc đã làm mồi cho dã thú rồi.
Lâm Thiên Vũ cũng biết nếu không chứng tỏ thêm sức mạnh của hắn thì đừng mong bước ra ngoài bèn lấy Ngạo Thiên Kiếm cầm trên tay phải còn tay trái thì bốc cháy Cốt Linh Lãnh Hỏa nói:
-Thêm chúng nó thì sao?
Cốt Linh Lãnh Hỏa vừa xuất ra, một cái nháy mắt , căn phòng như đóng băng, Hạo Nguyệt Thanh Thanh với Lão thái thái hai cặp mắt co vào. Nhìn ngọn lửa mang khí tức hủy diệt, dù là Hạo Nguyệt Thanh Thanh tu vi đạt tới Võ Vương nhị tinh cũng cảm thấy nguy hiểm chứ đừng nói lão thái thái tu vi mới đạt Đại Võ Sư 9 tinh. Đến đây hai người mới an tâm hơn chút.
Nhưng trong lòng sóng to gió lớn, nhìn Lâm Thiên Vũ ánh mắt khác lạ, từ lúc nào mà đứa con, đứa cháu của hai người nhiều đồ li kỳ cổ quái như vậy, rồi cũng không hỏi nhiều, ai cũng có bí mật của riêng mình, Lâm Thiên Vũ cũng vậy.
Nhìn Lâm Thiên Vũ, vẫn là Hạo Nguyệt Thanh Thanh mở miệng nói chuyện:
-Phải chú ý an toàn, không được cố quá, nếu đó là số mệnh của cha con thì ...... Ta không thể mất thêm con được.
Thấy hai người lo lắng, Lâm Thiên Vũ muốn để cho hai người triệt để yên lòng bèn nói
-Mẹ, bà nội, đừng lo lắng, chắc hai người cũng đã biết đêm qua có một cô gái xuất hiện ở tiểu viện của con chứ.
-Ừm, ta cũng định nhắc nhở con biết kiềm chế.
Hai người gật gật đầu, Lão Thái Thái còn quăng một câu đầy thâm ý.
Nghe lão thái thái nói, Lâm Thiên Vũ, muốn khóc không được muốn cười không xong, biết hai người hiểu lầm, liền giải thích:
-Nàng là Fiora, Võ Hoàng đỉnh phong, nhưng chắc giao chiến với Võ Tông nhất tinh cũng không thành vấn đề. Con xin phép về phòng.
Tránh hai người hỏi nhiều về lai lịch của Fiora, Lâm Thiên Vũ mặc kệ hai người ngây như phỗng, chạy vội về phòng.
Nhìn bóng lưng Lâm Thiên Vũ, hai người quay mặt nhìn nhau, trong con mắt tràn đầy khiếp sợ.
Lão thái thái mở miệng:
-Thiên Vũ lớn rồi, càng ngày càng nhìn không thấu, không biết là phúc hay họa.
Hạo Nguyệt Thanh Thanh không nói gì, chỉ nhìn về hướng hoàng cung thở dài, nhớ lại trước đây không lâu, câu nói của Lâm Thiên Vũ, Hạo Nguyệt Thanh Thanh biết, nếu Lâm Thiên Vũ nói là sự thật, thì Hạo Nguyệt gia mà làm tức giận hắn thì cách diệt tộc, mất nước không xa.
Một vị Võ Hoàng , Hạo Nguyệt quốc đã không chọc nổi, Chứ đừng nói đến Võ Hoàng đỉnh phong sức chiến đấu có thể địch lại võ tông....
Sáng sớm hôm sau, ngồi trên lưng ngựa, Lâm Thiên Vũ quay đầu nhìn lại đại môn Lâm Gia, vẫy tay chào từ biệt với ba người phụ nữ vành mắt hoen đỏ.
Vì lo lắng cho an nguy của mọi người trong Lâm phủ, buổi tối hắn đã sang gặp Hạo Nguyệt Thanh Thanh, và đưa nàng 3 viên Vương Linh Đan hắn đổi của hệ thống.
Cũng bảo Fiora hộ pháp cho nàng luyện hóa, với tu vi Võ Vương ngũ tinh sau khi luyện hóa của nàng cũng bớt đi phần nào lo lắng của Lâm Thiên Vũ.
Tiểu Nhu hai mắt đỏ hoe, đêm qua lúc nàng biết tin Lâm Thiên Vũ muốn đi biên cương, liền vội chạy sang phòng Lâm Thiên Vũ đòi hiến thân, suýt nữa làm Hắn không nhịn được ăn nàng.
May thay đạo đức trong Lâm Thiên Vũ chỗi dậy, cố đè nén tà hỏa , hống mãi nàng mới về phòng. ( Tác: muốn lại còn sĩ, 14 tuổi chén được rồi, Thiên Vũ: Đồ loli khống)
Vừa bước ra cửa thành, Lâm Thiên Vũ đã đưa mắt nhìn vào đôi tay. Nghĩ lại đêm qua nó hoạt động quá sức mà tội nghiệp.
-Công tử, sao không để ta mang công tử phi hành.
Bỗng giọng nói ngọt ngào đầy nghi hoặc của Fiora vang lên, đánh gãy suy nghĩ đang tội nghiệp cho ngũ cô nương của Lâm Thiên Vũ. ( tác: ngũ cô nương, tự hiểu nhá =)) )
Lâm Thiên Vũ quay sang nhìn nàng, bắt gặp lúc Fiora đang nghiêng người qua nhìn hắn, thấy dõ khe rãnh nằm giữa hai quả núi đồ sộ. Lâm Thiên Vũ đầu choáng mắt hoa, máu mũi tuôn trào.
-Hí..... Phốc.... Ai ui.
Một tràng âm thanh vang lên, chỉ thấy Lâm Thiên Vũ đang bò lồm cồm dưới đất. Trên đầu đầy cắm đầy cỏ.
-Phốc...
Nhìn Lâm Thiên Vũ chật vật, Fiora bật cười. Nụ cười tỏa nắng như ánh mặt trời ấm áp, đôi môi đỏ mọng, nếu mà.......
Lắc lắc đầu bỏ những suy nghĩ dâm đãng trong đầu, lau vội máu mũi leo lên ngựa. Quay qua bảo nàng: -
-Đợi đi được vài dặm chúng ta phi hành.
Thúc ngựa chạy đi, Lâm Thiên Vũ thầm nhủ “ thật mất mặt” . Lâm Thiên Vũ hắn không muốn Fiora bại lộ.
Phi Hổ thành, mồ chôn xương thịt của không biết bao nhiêu chiến sĩ anh dũng.
Dù là mục đích gì, là địch hay ta, đã ra chiến trường thì đều là anh hùng.
-Công tử, đến nơi rồi.
Fiora mặt đỏ chót nhìn Lâm Thiên Vũ treo treo trên người nàng như con gấu túi, hai chân quấn chặt eo nàng, Mặt cơ hồ dí sát vào hai ngọn núi ngạo nhân của Fiora.
-Đến rồi à
Lâm Thiên Vũ đầy tiếc nuối đáp.
Nhìn Lâm Thiên Vũ giọng tiếc nuối, Fiora suýt nữa bật cười. Thầm mắng “ Sắc lang”
Khi đi đến bên ngoài cổng thành khoảng 10 dặm, Lâm Thiên Vũ hắn mới bảo Fiora nàng mang hắn phi hành.
Mặt dầy với cái lý do sợ độ cao ôm chặt lấy Fiora nàng không bỏ, từ đầu là ôm nghiêng, phi hành được một canh giờ sau liền thành gấu túi ôm trước người nàng rồi ngủ luôn, khi ngủ còn rớt cả nước dãi ra người nàng.
Nhìn một khoảng ướt trước ngực, Fiora đầy bất đắc dĩ hỏi:
-Công Tử, chúng ta vào thành luôn chứ?
-Ừm.
Lâm Thiên Vũ cũng chú ý đến trước ngực nàng, đầy ngại ngùng đáp.
-Người nào?
Lâm Thiên Vũ đi đến cửa thành 2 hàng binh lính trông coi cửa thành thấy có người muốn vào thành liền dồn dập lấy ra vũ khí hô to.
Thấy vậy, Lâm Thiên Vũ liền lấy ra một cái lệnh bài bằng vàng ròng, bên trên diêu khắc lấy hình một con hổ có cánh, bên dưới còn có chữ Lâm đầy khí phách.
Lệnh bài này là hôm qua mẹ hắn giao cho Lâm Thiên Vũ hắn.
Nhìn thấy lệnh bài, quân lính trông thành bỗng quỳ rợp xuống hô:
-Cung nghênh nguyên soái.
Tiếng hô đầy khí phách, hào hùng, vang vọng nơi cổng thành, người đi đường thấy vậy liền tấp nập quay lại nhìn.