Chỉ Trách Lúc Trước Mắt Bị Mù

Chương 47

Sau khi nghi thức mở máy kết thúc, một giây tổ kịch cũng không dừng bắt đầu quay phim. Bởi vì trong phim có cảnh Ngô Dạng Từ sau khi nghĩ việc ở đội thì mở một tiệm internet, nên tổ kịch thường xuyên dựng cảnh ở quán internet.

Bùi Anh đặc biệt sùng bái một điều trong tiểu thuyết danh tiếng lẫy lừng “Quán internet An Nhiên”, quán internet này được làm cực kì tỉ mỉ, gần như giống hệt miêu tả trong sách, Bùi Anh nhịn không được chụp ảnh đăng lên weibo.

Bùi Anh V: Quán internet An Nhiên [ tàn khốc ][ hình ảnh ]

Người hâm mộ khi nhìn thấy, ào ào lưu lại dấu chân của mình trên weibo.

“Bùi Bùi, chụp quán internet làm gì, chụp Mạc Thiên Vương a!”

“Bùi Bùi, chụp tiện internet làm gì! Chụp Mạc Thiên Vương đi!”

“A a a sào huyệt của Ngô Dạng! Bùi Bùi đã tìm ra chúng!”

“Tất cả không đăng lên weibo đều là giở thủ đoạn [ tạm biệt ] “

“Bùi Bùi cô nhìn thấy Mạc Thiên Vương sao! Có phải còn đẹp trai hơn trên ti vi đúng không!”

Bùi Anh còn không kịp lật hết một trang bình luận, phó đạo diễn bên cạnh đã gọi: “Bùi Anh, đi!”

“A, Được!” Bùi Anh vội vàng cất điện thoại di động, lên xe trợ lý rời đi.

Bởi vì đoạn đầu phim có một phần nam nữ chính không cùng xuất hiện, nên đạo diễn chia tổ kịch thành hai bộ phận, tách ra quay, để nâng cao hiệu suất.

Phần trước mấy ngày này đều quay rất thuận lợi, mặc dù thời gian quay phim mỗi ngày đều rất dài, nhưng Bùi Anh làm việc rất chất lượng. Nhưng một phần nhỏ này quay xong, sau khi bàn bạc với đạo diễn Triệu, vấn đề cũng bắt đầu dần dần xuất hiện.

Lúc trước Bùi Anh diễn phim truyền hình cơ bản đều là vai phụ và diễn viên quần chúng, qua lại với nam nữ chính cũng tương đối ít, càng không hợp tác lớn với họ. Lần này hợp tác với Mạc Trăn, cô cũng chuẩn bị nhiều thứ từ rất sớm, nhưng sau khi thật sự bắt đầu quay phim, khí thế mạnh mẽ của Mạc Trăn vẫn dễ dàng nghiền ép cô.

“Cắt!” Đạo diễn lại một lần nữa kêu ngừng, nhíu mày nhìn về phía Bùi Anh. “Bùi Anh, cô sao vậy? Khí thế lúc thử vai đâu? Sao trước mặt Mạc Trăn lại giống con chim cút vậy!”

“...” Bùi Anh mím môi, tiếp tục nghe đạo diễn mắng.

“Triệu Việt là người rất cường thế, cũng hết sức thông minh, cô và Ngô Dạng đứng chung một chỗ, hẳn là cân sức ngang tài, như cô như bây giờ, anh ta có thể trực tiếp đưa cô vào nhà tù, phần sau còn diễn cái gì? Chúng ta trực tiếp đóng máy cho khỏe!”

Đạo diễn Triệu mắng một hơi thật dài, cầm bình nước khoáng bên cạnh uống một ngụm: “Nghỉ ngơi mười phút, cô tự điều chỉnh trạng thái của mình đi!”

Bùi Anh ỉu xìu trở về chỗ nghỉ ngơi ngồi xuống, trợ lý đưa nước cho cô.

“Cảm ơn.” Cô nhận nước uống một ngụm, bắt đầu nghĩ lại lúc quay phim vừa rồi.

Theo lý thuyết, người lão luyện như Mạc Trăn rất dễ dàng giúp người cùng diễn nhập vai nhân vật, nhưng kinh nghiệm của Bùi Anh hiển nhiên còn chưa đủ, gặp được diễn viên có khí thế mạnh mẽ như Mạc Trăn dẽ dàng bị chèn ép, bó tay bó chân không diễn được.

“Đạo diễn Triệu luôn mắng chửi người như vậy, không có tài nghệ gì, toàn dựa vào lớn tiếng. Cô đã chịu qua lễ rửa tội của Kiều Dĩ Thần, chắc chắn sẽ không để loại người thế này vào mắt nhỉ.” Mạc Trăn không biết khi nào thì đến trước mặt Bùi Anh, không nóng không lạnh nói lời này.

Bùi Anh hơi sững sờ, vội vàng từ trên ghế đứng lên: “Cái này cũng không thể trách đạo diễn, là do tôi không làm tốt.” Cô nói rồi như nhớ ra cái gì đó, phụt cười một tiếng, nhìn về phía Mạc Trăn. “Nhưng Kiều Đại Nhân mắng chửi người đúng là độc hơn đạo diễn Triệu nhiều.”

Mạc Trăn tràn đầy đồng cảm gật gật đầu: “Người có thể sống sót từ phòng thu âm của anh ta đi ra đều là dũng sĩ.”

Bùi Anh nghe anh nói như thế, có vài phần tò mò: “Không phải anh ta cũng mắng anh rồi chứ?”

“Đương nhiên, hoàn toàn không nể mặt tôi, nhưng về sau nghe nói ngay cả vợ mình anh ta còn mắng, tâm trạng tôi khá hơn nhiều.”

Bùi Anh lại khẽ nở nụ cười, Mạc Trăn nhìn cô, nói: “Bây giờ cô nói chuyện với tôi không phải đã tự nhiên hơn rồi sao.”

“Ách...” Thật ra cô vẫn còn có chút căng thẳng, nếu không cô sẽ không đứng thẳng tắp như vậy.

“Khí chất diễn viên là tích lũy lâu dài mới có, kinh nghiệm của cô còn quá ít, khó tránh khỏi bị tôi ảnh hưởng, những lúc như thế cô chỉ có thể tự mình điều chỉnh.”

“Tôi hiểu rồi.”

“Thật ra cô cũng có khí chất của mình, nhưng bây giờ cô còn chưa đủ tự tin, vì thế nhìn thấy tôi mới sinh ra áp lực.”

“Ừm... Tôi sẽ cố gắng điều chỉnh.”

Mạc Trăn nói không sai, cô còn chưa đủ tự tin. Mặc dù cô được đạo diễn và thầy Hạnh Tâm công nhận mới giữ được nhân vật này, nhưng lúc đối diện với Mạc Trăn, cô còn rất kém cỏi. Một diễn viên tự tin, có lẽ là do người xem và các giải thưởng tạo thành, nhưng lý lịch của cô rất mờ nhạt, đừng nói chưa từng đoạt giải thưởng gì, ngay cả nhân vật người xem biết rõ cũng chỉ có cái...

Nghĩ như vậy hình như lại càng không tự tin...

“Trên tâm lí học nói ám thị* trong lòng có thể sinh ra tác dụng tích cực đối với con người, nếu không cô thử lẩm nhẩm, ta là tuyệt nhất, ta là tốt nhất.”

(*một loại ảnh hưởng tâm lí, hướng khiển người khác hành động, suy nghĩ theo ý mình bằng các thuật tâm lý)

“... Được, tôi thử xem.” Mạc Thiên Vương nói phương pháp, dù không đáng tin cậy cô cũng muốn thử một chút, chính là mù quáng như vậy.

“Tốt lắm, tiếp tục tiếp tục!” Đạo diễn thét to mấy tiếng, mọi người lại di chuyển. Lần này Bùi Anh phát huy tốt hơn trước một chút, nhưng đạo diễn vẫn không hài lòng: “Xem ra nói chuyện với Thiên Vương có chút tác dụng, nhưng vẫn chưa được.”

Bùi Anh: “...”

Một ngày quay phim khó khăn tiến hành, Bùi Anh giữa tìm tòi và chửi mắng, cuối cùng dần dần tốt hơn, chậm rãi tìm được tiết tấu của mình.

Quay phim đến đêm khuya, công việc mới kết thúc, đạo diễn một bên thu dọn đồ đạc, vừa nói với Bùi Anh: “Hôm nay tiến bộ rất nhiều, hy vọng ngày mai cô có thể biểu hiện tốt hơn.”

“Tôi sẽ cố gắng.”

“Lúc Mạc Trăn mới bắt đầu diễn kịch cũng bị truyền thông nói thành bình hoa, cô không cần coi anh ta như thần linh, thả lỏng tư tưởng dĩ nhiên sẽ tốt hơn nhiều. Bộ phim này tên là “Diễn Viên”, chính là chỉ Triệu Việt, cô mới thực sự là nhân vật chính, đây là sân nhà cô.”

“Tôi biết rồi.” Bùi Anh yên lặng ở trong lòng nói, tôi là tuyệt nhất, tôi là tốt nhất, sân nhà của tôi do tôi làm chủ.

Khi về đến nhà thì trời vừa rạng sáng, Bùi Anh cố gắng rón rén lên lầu, sợ đánh thức Tống Nam Xuyên, không nghĩ tới mở cửa phòng ngủ mới phát hiện, anh hoàn toàn không ngủ.

“... Sao anh còn chưa ngủ?”

Tống Nam Xuyên liếc cô một cái, nói: “Em chưa về sao anh ngủ được, thật sự em còn bận rộn hơn tổng giám đốc như anh.”

Dạo này Bùi Anh càng ngày càng về muộn, một mình anh phòng không gối chiếc, đột nhiên cũng có chút hối hận cô nhận vai Triệu Việt này. Nhìn ra anh mất hứng, Bùi Anh đi lên ôm eo anh dụ dỗ: “Xuyên Xuyên, anh cũng biết Hoàn Vũ rất coi trọng bộ phim này, tất cả mọi người đều liều mạng nha. Phim chiếu lại cũng không quay lâu, hai ba tháng là có thể đóng máy.”

Tống Nam Xuyên bị cô mềm mại lung lay hai cái, cũng giận không nổi, anh nhìn cô một lúc, khẽ nhăn đầu lông mày: “Em sao vậy, có tâm sự phải không?”

Rõ ràng là mình anh lẻ loi, sao cô còn rầu rĩ không vui?

Bùi Anh thở dài nói: “Hôm nay bắt đầu còn có Mạc Thiên Vương cùng diễn, phát huy không được tốt, bị đạo diễn mắng một ngày.”

Tống Nam Xuyên a một tiếng: “Đạo diễn Triệu vẫn còn nóng nảy.”

“Điều này cũng không thể trách ông ấy, dù sao cũng tại em làm chậm tốc độ của tổ kịch.”

Tống Nam Xuyên ôm cô lên chân mình, hỏi cô: “Lúc trước không phải diễn rất tốt sao?”

“Ừh, nhưng diễn với Mạc Trăn áp lực hơi lớn.”

Tống Nam Xuyên suy nghĩ một chút: “Nếu không chúng ta đổi lại nam chính.”

Bùi Anh bỗng dưng mở to hai mắt: “Đổi ai?”

Tống Nam Xuyên nháy mắt nhìn cô: “Em cảm thấy anh thế nào? Diễn với anh khẳng định em không có áp lực.”

Bùi Anh nhìn anh một lúc, bật cười ra tiếng: “Vậy đạo diễn bị áp lực lớn rồi.”

Tống Nam Xuyên thấy cô cười, cuối cùng thoáng yên tâm: “Mạc Trăn cũng chỉ là một người bình thường, đừng để hào quang của anh ta hù dọa, trong mắt anh em có thể làm tốt hơn anh ta nhiều.”

“Ừ.” Bùi Anh cười thuận theo.

Tống Nam Xuyên kéo cô đứng lên, đẩy cô vào phòng tắm: “Vậy em tắm rửa trước, ngủ sớm một chút.”

“Biết rồi.” Bùi Anh tắm cực nhanh, liền nằm trên giường. Cô thực quá mệt mỏi, vừa đụng tới cái gối là có thể ngủ.

Nhưng Tống Nam Xuyên lại không như vậy, anh nằm lên hôn cô, tay cũng không an phận trượt vào cổ áo cô.

“Đừng...” Bùi Anh nhíu lại lông mày lầm bầm một tiếng, đè lại tay anh: “Đừng nghịch, em quay phim suốt một ngày mệt quá.”

Tống Nam Xuyên mặc dù không tình nguyện, vẫn thu tay mình về: “Mỗi ngày em đều nói như thế...”

Giọng anh như đứa nhỏ bị ủy khuất, Bùi Anh mở mắt ra nhìn nhìn anh, nói: “Hai ngày nữa tổ kịch nghỉ, đến lúc đó em có thể cùng anh.”

Tống Nam Xuyên ôm eo cô, hôn cô một cái: “Ở trên giường theo anh một ngày đi.”

Bùi Anh: “...”

Không muốn để ý anh.

Thấy cô lại nhắm mắt lại, Tống Nam Xuyên không cam lòng kêu một tiếng: “Bùi Tú Quyên.”

“... Tống Cẩu Đản sao anh lại phiền phức như thế!” Bùi Anh vụt mở mắt.

Tống Nam Xuyên hơi sững sờ, hỏi cô: “Tống Cẩu Đản là ai?”

“Đương nhiên là anh! Về sau anh lại gọi em là Bùi Tú Quyên, em gọi anh là Tống Cẩu Đản!”

Tống Nam Xuyên: “...”

Thật sự là trả thù kịch liệt a.

Anh cười dùng chóp mũi cọ xát chóp mũi cô, ôn nhu nói với cô: “Chờ tổ kịch nghỉ, em theo anh về thành phố C một chuyến.”

Bùi Anh ngẩn ngơ, có chút ít ngẩn ra hỏi anh: “Về thành phố C làm gì?”

“Gặp cha mẹ anh.” Tống Nam Xuyên nói, lại nhịn không được khẽ cắn chặt môi dưới của cô, tỉ mỉ nhấm nháp.

Bùi Anh một lúc lâu mới phục hồi tinh thần lại, còn khẩn trương hơn lúc diễn cùng Mạc Trăn: “Gặp cha mẹ anh?”

“Ừh, chẳng lẽ em định thế này với anh cả đời sao?” Khóe môi xinh đẹp của Tống Nam Xuyên nhẹ nhàng nhếch lên. “Gặp cha mẹ bàn việc cưới hỏi của chúng ta.”

Bùi Anh mím môi, mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn Tống Nam Xuyên nằm cạnh.

Tống Nam Xuyên thừa dịp cô ngẩn người, lại chiếm tiện nghi của cô một lúc, Bùi Anh cuối cùng bừng tỉnh: “A a a, anh đột nhiên nói thế, em một chút cũng chưa có chuẩn bị.”

Tống Nam Xuyên cười nói: “Yên tâm đi, nên chuẩn bị anh sẽ chuẩn bị tốt.”

“Nhưng em rất lo, cha mẹ anh thích những thứ gì? Hai người có thích em không?”

“Chân em dài như thế, bọn họ nhất định sẽ thích.”

Bùi Anh: “...”

Cho rằng cha mẹ anh cũng giống anh sao!

“Được rồi, chuyện này anh sẽ sắp xếp, hiện tại ngủ đi, ngày mai em còn phải dậy sớm đấy.”

“Được rồi...” Trái tim Bùi Anh vẫn đập bùm bùm, cô vốncho rằng xong đời, đêm nay mất ngủ, nhưng cô thực quá mệt mỏi, phấn khích không tới hai phút đã ngủ.

Tống Nam Xuyên nghe tiếng hít thở đều đều của cô, khẽ hôn một cái trên trán cô: “Ngủ ngon.”

Anh ôm cô vào lòng, rất nhanh cũng ngủ.
Bình Luận (0)
Comment