Chỉ Trách Lúc Trước Mắt Bị Mù

Chương 48

Ngày hôm sau khi trời còn chưa sáng, Bùi Anh bị đồng hồ báo thức làm cho tỉnh, dậy thật nhanh rửa mặt. Tống Nam Xuyên nhíu mày nhìn cô bận bịu, nghĩ thầm nên trách cứ tổ kịch bọn họ một chút.

Bùi Anh bữa sáng cũng không kịp ăn, cầm một cái bánh mì lên xe trợ lý. Ở trên xe lại ngủ một lát, Bùi Anh trang điểm cho mình đơn giản, xe cũng đúng lúc lái đến phim trường.

Mặc dù trời mới tờ mờ sáng, nhưng đã có nhân viên làm việc đang bận bịu, sau khi Bùi Anh hóa trang xong, lấy kịch bản của mình ra xem lại. Hôm nay có nhiều cảnh diễn của cô và đối thủ Mạc Trăn, cô cũng không muốn giống hôm qua bị đạo diễn mắng chửi xối xả.

Những lời thoại này cô đã thuộc từ lâu, chỉ là sợ sau khi đối diện với Mạc Trăn, khí thế yếu đi. Sau khi Mạc Trăn đến, cô mặt dày chủ động đến chỗ anh đối diễn, Mạc Trăn không có việc gì đáp ứng.

Đối diễn coi như suông sẻ, Mạc Trăn còn hướng dẫn cô một chút, cô ngay lúc Mạc Trăn nói xong, lấy sổ ghi chép vẫn thường mang theo bên người ghi lại tất cả ý kiến của anh.

Mạc Trăn chăm chú nhìn quyển sổ của cô:“Cô còn có cái này?”

“Đúng vậy.” Bùi Anh xấu hổ cười, “Ghi lại lúc nào cũng có thể xem, tổng hợp nhiều, tục ngữ nói người nào dù có trí nhớ tốt cũng không bằng dùng bút ghi lại mà.”

Mạc Trăn không thể phủ nhận gật gật đầu. Hai người lại làm một lần, đạo diễn liền kêu bắt đầu quay.

Màn này diễn cảnh trong phòng, địa điểm là ở công ty quản lý của Triệu Việt. Bắt đầu nảy sinh hứng thú với Triệu Việt hoặc nói nghi ngờ Ngô Dạng, mang theo hậu bối của mình đến tìm Triệu Việt.

Trong phòng nghỉ, Triệu Việt mặc một chiếc váy dài ngồi trên sô pha, Ngô Dạng và Cố Tư Bác ngồi đối diện cô - - Cố Tư Bác là vai diễn hậu bối trong đội cảnh sát do Du Khải Trạch đảm nhận.

Cho dù vào công ty cao cấp này, Ngô Dạng vẫn đi đôi dép xỏ ngón của anh, một đầu tóc đen rối tung như vừa ngủ dậy.

Nhưng mà ánh mắt anh lại làm cho Triệu Việt không cách nào lơi lỏng cảnh giác.

Không nghĩ đến sẽ có một ngày tôi được gặp một đại minh tinh như thế này.” Ngô Dạng khẽ nhếch đôi môi mỏng quyến rũ làm cho Triệu Việt nhớ tới một con mèo già lười biếng ở dưới tầng. Anh hơi đến gần cô, mái tóc đen vì đã lâu không cắt, trực tiếp từ trên lông mi quét qua: “Triệu tiểu thư người thật so với trên ti vi nhìn còn đẹp hơn.”

Khóe miệng Triệu Việt khẽ nhúc nhích, giống như mới cười: “Cảnh sát Cố tìm tôi có chuyện gì?”

Cô nói lời này là hỏi Cố Tư Bác, nhưng Ngô Dạng không đợi anh trả lời, lại tự mình nói: “Từ lâu đã nghe nói Triệu tiểu thư rất chuyên nghiệp, lần trước vì diễn một vai nữ công nhân nhà máy, mà đi nhà máy làm việc nửa tháng.” Anh ta nói đến đây, nhẹ vẫy tóc trên trán, ánh mắt không chút trở ngại rơi trên người Triệu Việt, “Vậy lần này trong <<Trục phong>> đóng vai sát nhân, có thể hay không đi giết người thật vậy?”

Mắt Triệu Việt khẽ rũ xuống, giống như cảm thấy vấn đề anh ta đưa ra hết sức buồn cười: “Anh cho rằng có khả năng sao?”

Ngô Dạng cười nói: “Ý nghĩ này quả thật rất điên cuồng.”

Quản lý của Triệu Việt ở bên ngoài gõ cửa, Triệu Việt nhìn thoáng qua cửa, đứng dậy cáo từ: “Xin lỗi, tiếp theo tôi vẫn còn công việc.”

Triệu Việt đi giày cao gót đi ra ngoài, đạo diễn ở bên ngoài hô một tiếng: “Hôm nay Bùi Anh thể hiện so với hôm qua tốt hơn nhiều, đối mắt với thiên vương cũng không luống cuống, nhưng mà Du Khải Trạch giống như một cái đầu gỗ ngồi bên trong, cậu cho cậu là vật cát tường sao?”

Du Khải Trạch: “...”

“Đoạn này tôi không có lời thoại.” Anh giải thích cho bản thân một câu. Đạo diễn giễu cợt nói: “Không có lời thoại cậu không biết dùng nét mặt nói chuyện sao? Cái này còn cần tôi chỉ bảo cậu? Bây giờ cậu ngồi giữa hai người bọn họ giống như hai con thiên nga bỗng nhiên ngồi cùng một con vịt xấu xí!”

Du Khải Trạch: “...”

Đạo diễn Triệu có phải hay không học lớp bổ túc mắng chửi người của Kiều Dĩ Thần? Trình độ mắng người ngày càng cao.

“Làm lại!”

“Bùi Anh: “...”

Cô tưởng rằng chỉ cần bản thân diễn tốt thì có thể thuận lợi quay phim, đúng là quá ngây thơ rồi.

Trước mắt vẫn còn phải quay phim đến đêm khuya, Du Khải Trạch nghe thấy đạo diễn hô, ngồi tê liệt trên ghế của mình: “May mà ngày kia được nghỉ, đạo diễn Triệu thật là biết làm khổ.”

Đạo diễn Triệu đang thu dọn đạo cụ nghe được lời của anh ta, nhìn anh cười: “Tôi sao có thể dày vò hơn so với cậu. Thời gian nghỉ ngày kia hủy.”

Lời này của ông vừa nói ra, toàn bộ đoàn phim đang hoạt động đều dừng lại một chút. Đạo diễn Triệu ho khan hai tiếng, nhân lúc này thông báo: “Ngày kia phải đi quay phim ở nơi khác, sân bãi vừa đúng xếp hàng đến, lúc này không thể nghỉ được, mọi người kiên trì một chút nữa ha ha.”

“Nửa tháng qua chúng ta đã liên tục quay phim, còn để cho chúng ta sống nữa hay không!”

Đạo diễn Triệu nhìn Du Khải Trạch đang hăng say phàn nàn: “Nếu như cậu diễn tốt một chút, có lẽ chúng ta đã sớm nghỉ.”

Du Khải Trạch: “...”

Bùi Anh biết chuyện kỳ nghỉ bị hủy, cũng hơi sửng sốt, cô và Tống Nam Xuyên hẹn nhau đi thành phố C.

“Toi đi trước, mọi người vất vả rồi.” Mạc Trăn đeo kính râm, đi thẳng về phía chiếc Bentley của mình. Lúc đi qua chỗ đạo diễn, đạo diễn niềm nở hỏi một câu: “Mạc thiên vương không có vấn đề gì chứ?”

“Tôi không có vấn đề gì.” Mạc Trăn nói xong cũng không quay đầu lại, mở của lên xe.

Đạo diễn nhìn về phía mọi người trong đoàn phim hô: “Mọi người nhìn thấy không, nhìn Mạc thiên vương học tập một chút đi, xem người ta chuyên nghiệp bao nhiêu!”

Mọi người giận mà không dám nói gì, im lặng làm chuyện của mình. Du Khải Trạch lại oán giận vài câu, mới ra khỏi phim trường, Bùi Anh cũng đi cùng trợ lý, lên xe bảo mẫu.

Trên đường về cô ngủ một chút, vẫn là trợ lý đánh thức: “Bùi tiểu thư, đã đến nơi rồi.”

Bùi Anh mở mắt, gật đầu nói: “A, tốt.”

Lúc cô vào nhà, quả nhiên Tống Nam Xuyên chưa ngủ, anh mặc đồ ngủ dựa vào đầu giường, nhìn cô đi vào: “Hôm nay còn so với hôm qua muộn hơn nửa tiếng, đoàn phim bọn em, xảy ra chuyện gì?”

“Hở... Quay phim không suông sẻ nên kéo dài khá lâu.”

Lông mày Tống Nam Xuyên khẽ động: “Thế nào, đạo diễn Triệu lại mắng em?”

“Không phải, hôm nay là Du Khải Trạch.”

Tống Nam Xuyên yên lặng một lát, chân thành nói: “Loại diễn viên làm liên lụy tiến độ của đoàn phim như thế này, thay luôn là được rồi.”

“... Em đi tắm trước.” Như mọi khi Bùi Anh tắm năm phút là xong, rồi ra nằm ngủ như chết.

Tống Nam Xuyên thấy bộ dạng này của cô, đã biết hôm nay đừng nghĩ làm chuyện kia. Bây giờ anh có hơi bận tâm, quay phim điện ảnh phải hai ba tháng, chẳng lẽ muốn anh hai ba tháng không chạm vào cô?

... Cái này quả thật không dám nghĩ đến.

Anh đang muốn cùng Bùi Anh thảo luận vấn đề này một chút, lại nghe thấy ở bên cạnh âm thanh mang chút buồn ngủ của cô: “Đúng rồi, đạo diễn nói kỳ nghỉ ngày kia hủy, chúng em phải đi nơi khác quay phim.”

Tống Nam Xuyên sững sờ một giây, mới nhíu mày nói: “Tại sao? Xin nghỉ không được sao?”

Bùi Anh ngước mắt nhìn anh nói: “Ưm, chỗ quay ngoại cảnh này rất khó, phải hẹn trước, vất vả lắm mới đến chúng em, không thể phí phạm một ngày để nghỉ ngơi.”

Tống Nam Xuyên vẫn còn nhíu mày: “Vậy lúc nào thì đi gặp cha mẹ anh?”

“Chỉ có thể chờ lần sau được nghỉ, thật xin lỗi, Xuyên Xuyên.” Bùi Anh đáng thương nói xin lỗi với anh, sau khi nói xong, lại hơi khẩn trương hỏi: “Anh nói cho cha mẹ anh biết ngày kia chúng ta đến chưa?”

“Còn chưa nói.”

“Vậy thì tốt rồi.”

“Tốt chỗ nào?” Tống Nam Xuyên rất không vui nói, “Không được nghỉ, còn phải đi nơi khác?” Nói như vậy ngay cả quyền lợi mỗi tối cùng cô ngủ một cách thuần khiết của anh cũng bị tước đoạt!

Bùi Anh ôm eo anh, dựa đầu vào gần: “Xuyên Xuyên anh đừng tức giận, em cũng muốn nghỉ, mọi người cũng muốn nghỉ, nhưng mà không còn cách nào. Quay phim nơi khác xong, nhất định sẽ được nghỉ.”

Mặc dù Tống Nam xuyên không vui mừng, nhưng cũng không có biện pháp gì, đành phải tự bản thân hờn dỗi: “Trước kia em quay phim rõ ràng không bận như thế.”

“Bộ phim này không giống, đạo diễn yêu cầu rất cao.”

Tống Nam Xuyên nhíu mày hỏi: “Muốn đi bao lâu?”

“Khoảng một tuần.”

“Lâu như vậy.”

“Không tính là lâu...” Bùi Anh vừa nói xong mấy chữ này, cảm thấy ánh mắt tống Nam Xuyên hơi nhìn cô, vội vàng đổi giọng, “Thuận lợi thì hai ba ngày là trở về!”

Tống Nam Xuyên mỉa mai hừ một tiếng: “Có Du Khải Trạch ở đấy làm sao có thể thuận lợi được chứ.”

Bùi Anh: “...”

Cô lại dỗ Tống Nam Xuyên một hồi, chưa dỗ được anh vui vẻ, ngược lại dỗ mình ngủ luôn. Tống Nam Xuyên thấy Bùi Anh vừa nói đã ngủ, đành thở dài một tiếng. Đỡ cô nằm xuống, giúp cô đắp kín chăn, Tống Nam Xuyên hôn một cái ở môi cô, mới nằm xuống bên cạnh cô.

Bây giờ mỗi ngày Bùi Anh đều đi sớm về trễ, nếu không phải buổi tối anh luôn chờ cô trở về mới ngủ, thì hai căn bản hai người đều không nhìn thấy mặt nhau.

... Tất cả đều do lỗi của đạo diễn Triệu! Đến cả anh là nhà tư bản cũng không bóc lột nhân viên như thế!

Về sau anh quyết định sẽ không đầu tư phim của đạo diễn Triệu nữa.

Ngày hôm sau Bùi Anh vẫn đến phim trường sớm, đạo diễn Triệu suy nghĩ ngày mai phải đi nơi khác, hôm nay đặc biệt kết thúc kết thúc công việc sớm, để cho mọi người về nhà chuẩn bị ngày mai lên đường.

Bùi Anh gọi cho Tống Nam Xuyên, hai người ăn tối ở ngoài. Sau khi về nhà Bùi Anh bắt đầu chuẩn bị hành lý, đứng một bên Tống Nam Xuyên im lặng nhìn cô không lên tiếng.

“Ừ, mặt nạ cũng phải mang theo.” Bùi Anh cầm mặt nạ bỏ vào hành lý, quay đầu lại bị vẻ mặt u ám của Tống Nam Xuyên dọa sợ, “Xuyên Xuyên, anh làm sao thế?”

“Anh không vui, em không nhìn ra sao?”

Bùi Anh để đồ trong tay xuống, đi qua vòng tay lên cổ anh, kiễng chân đặt một nụ hôn lên môi anh: “Bây giờ có vui hơn không?”

Lông mày Tống Nam Xuyên khẽ nhếch: “Thế này là mong anh vui vẻ? Ít nhất phải như này...” Một tay anh không khách khí mò vào váy Bùi Anh, cúi đầu gặm cắn xương quai xanh cô.

Bùi Anh ngẩng đầu than nhẹ vài tiếng, dần dần có chút đứng không vững: “Xuyên Xuyên...”

Cô cầu cứu giống như vô thức gọi tên Tống Nam Xuyên, Tống Nam Xuyên ôm cô lên giường, đè trên người cô: “Bảo bối, gọi một tiếng ông xã đi.”

“Ưm...” Bùi Anh hơi xấu hổ không dám nói ra, tay Tống Nam Xuyên ở trên người cô hành động hơi dùng chút lực, Bùi Anh liền la to cầu xin tha thứ: “Ông xã, nhẹ một chút...”

Tiếng ông xã này làm cho cả thể xác lẫn tinh thần Tống Nam Xuyên đều sảng khoái, anh cúi xuống. Thân, ánh mắt nóng bỏng nhìn cô: “Gọi thật dễ nghe, gọi thêm vài tiếng đi.”

“Ông xã...”

Ánh mắt Tống Nam Xuyên trầm xuống, hung hăng hôn lên môi cô, chặn lại tất cả tiếng rên rỉ.

Vì khoảng thời gian này Bùi Anh quá mệt mỏi, chỉ một lần đã chìm vào mê man, lúc cô đang nửa mê nửa tỉnh Tống Nam Xuyên lại muốn cô một lần nữa, mới bế cô vào phòng tắm tắm uyên ương.

Lúc đi ra Bùi Anh vẫn không tỉnh, nghĩ đến khoảng thời gian này hầu như mỗi ngày cô chỉ được ngủ bốn tiếng, anh cũng không nỡ lòng làm ồn đến cô, ôm cô cùng nhau ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Bùi Anh bị đồng hồ báo thức làm cho tỉnh. Tống Nam Xuyên vẫn ôm cô trong lòng, cô lại tránh không được.

“Xuyên Xuyên...”

Cô cúi đầu gọi anh một tiếng, Tống Nam Xuyên không mở mắt ra, nhưng trầm giọng nói: “Tối qua còn luôn miệng gọi ông xã, bây giờ em được hầu hạ thoải mái rồi, lại trở mặt không nhận người.”

Bùi Anh: “...”

Được tiện nghi còn khoe mẽ.

Ngại khoảng thời gian này cô luôn bận bịu, quả thật không biết bồi thường anh như thế nào, biết bản thân đuối lý Bùi Anh buộc phải thuận theo anh: “Ông xã, em phải đi đến phim trường.”

Tống Nam Xuyên đến gần chuẩn xác hôn lên môi cô một hồi, cuối cùng mới nhân từ buông cô ra.

Lấy được tự do Bùi Anh hít thở sâu trước, sau đó bò dậy rửa mặt. Tối hôm qua đã chuẩn bị đồ xong, Bùi Anh cầm hành lý của mình, đứng ở của nhìn Tống Nam Xuyên nói: “Vậy em đi đây?”

“Ừ.” Tống Nam Xuyên phụng phịu đáp.

Bùi Anh trừng mắt nhìn, đến gần hôn lên mặt anh một cái: “Tạm biệt ông xã, em sẽ rất nhanh trở lại.”
Bình Luận (0)
Comment