Mạnh Nịnh lúng túng không biết nên làm thế nào mới tốt, cô nghĩ, cho dù qua bao lâu rồi, cô chẳng thể nào thích ứng với sự hạ lưu như vậy của Thi Vinh. Nhưng nếu không nói, không chừng Thi Vinh lại bày ra trò gì để giày vò cô đây. Mạnh Nịnh cảm thấy đau đầu, cuộc sống như thế của cô rốt cuộc còn kéo dài bao lâu nữa?
“Lộ Lộ?”
Giọng Thi Vinh có chút đè nén, Mạnh Nịnh hít một hơi thật sâu, dường như không quan tâm đến, nói: “Em còn nhớ, hôm đó em chọc anh nổi giận, không chịu cùng anh đi gặp bạn bè của anh, nhưng mà... Sau này em sẽ không như thế nữa, anh yên tâm đi.”
Câu trả lời này chính là tránh nặng tìm nhẹ, rõ ràng Thi Vinh không thực sự thoả mãn, nhưng có lẽ là dáng vẻ hơi run của Mạnh Nịnh làm anh thoáng mềm lòng, anh hoàn toàn không kiên trì nữa, mà ừ một tiếng, bỏ lại ánh mắt “Đừng tưởng như thế là xong rồi” cho Mạnh Nịnh. Mạnh Nịnh nghĩ thầm, anh muốn giày vò thế nào thì giày vò như thế đi, chỉ cần không ở bên ngoài là được, cánh tay nhỏ này của cô cũng chẳng đấu lại được với chân to của anh, còn không bằng khuất phục, ít nhất như thế sẽ bớt đau khổ hơn.
Lúc lái xe tay của Thi Vinh cũng không nghiêm chỉnh, cứ mò vào dưới váy cô mãi, Mạnh Nịnh cự tuyệt mấy lần không được, liền mặc kệ anh vuốt ve, thỉnh thoảng khẽ run một hai lần như vậy. Thi Vinh rất thích nhìn dáng vẻ cô run rẩy dưới thân anh, lúc đó làm cho anh có một loại cảm giác thành tựu cực kì mãnh liệt. Đại khái đối với Thi Vinh mà nói, Mạnh Nịnh chính là thứ anh khát khao nhất lại không cách nào có được, thân cô ở dưới thân anh, ở trong lòng anh, trái tim lại cách anh vạn dặm.
Ngay khi Mạnh Nịnh cho rằng Thi Vinh đã bỏ qua vấn đề lúc trước, anh lại bất chợt hỏi một câu: “Em sẽ không còn nghĩ tới người đàn ông khác chứ?”
Câu này anh hỏi rất nhẹ lại vô ý, nhưng Mạnh Nịnh nghe thấy trong đó đầy uy hiếp và tàn bạo. Nếu cô dám gật đầu nói “vâng”, hay là do dự một chút thôi, cô không nghi ngờ chút nào, Thi Vinh sẽ lập tức bóp chết cô ngay trong xe: “Không có!”
Trả lời quá nhanh, ngược lại làm cho Thi Vinh cảm thấy quá có lệ: “Thật vậy chăng?”
Mạnh Nịnh gật đầu, ánh mắt cầu xin: “Thật không có, em đã theo anh rồi, sao lại còn nghĩ tới người khác chứ?”
“Cậu bạn trai nhỏ trước đây của em, không phải là yêu đến chết đi sống lại sao?” Ánh mắt nhìn chăm chú cô của Thi Vinh giống như một con rắn độc theo dõi con mồi vậy: “Lúc đó vì cậu ta mà em tranh cãi với anh không ít lần, vừa nãy em gặp Đinh phu nhân, mà lại không nhớ nổi cậu ta sao?”
Mạnh Nịnh lắc đầu: “Thật không có, anh đừng nhắc đến anh ấy nữa có được không?”
Thi Vinh híp mắt: “Không cho phép anh nói, là sợ tình cũ không rủ cũng tới sao?”
Mạnh Nịnh há miệng, ngược lại cô không thể phản biện lại anh được, anh nói cái gì thì chính là cái đó thôi, cô thì có thể làm được gì. Nhưng cô biết mình không thể không giải thích, nếu như không giải thích, trong lòng Thi Vinh sẽ gán cô với tội danh này, không nói đến thật hay giả, chỉ nói nếu là Thi Vinh không tin, cuộc sống của cô sẽ chật vật. Có đôi khi Mạnh Nịnh còn thật hy vọng Thi Vinh có thể động tay chân với cô, đánh cô một trận tàn nhẫn, còn hơn là buộc cô nói những lời hạ lưu trái lương tâm: “Từ lâu đã không biết anh ấy đi chỗ nào rồi, làm sao em còn nhớ anh ấy được? Em là vợ của anh, có người đàn ông nào lại để vợ mình nghĩ đến người đàn ông khác chứ?”
Nghe cô phủ nhận như đinh đóng cột, Thi Vinh mới coi như hài lòng. Năm đó anh cảm thấy hai người này không thể có kết quả gì, nói là thanh mai trúc mã, không phải trên đời này bao nhiêu thanh mai cuối cùng đều trở thành La Phu* của người khác sao? Nhưng tên tiểu tử nghèo kia còn rất khí phách, anh ra giá cao như thế cũng không chịu buông tha Mạnh Nịnh, bây giờ cũng không biết đang ở nơi nào, không chừng đã chết ở nơi xó xỉnh nào đó rồi.
*La Phu: Một cô gái nhà nông họ Tần, sống khoảng cuối thời nhà Hán cho tới thời kỳ Tam quốc, là mỹ nữ đại diện cho Hàm Đan thời xưa. Lúc 10 tuổi, vì quê hương gặp lũ lụt, cả nhà dọn đi, sau được một ni cô trong núi thu làm đồ đệ, lấy tên “La Phu“. Trưởng thành cô và một người hàng xóm yêu nhau, rồi một lần bị Triệu vương nhìn trúng đoạt vào trong cung, chồng ở ngoài biết chuyện thì tự sát, La Phu trong cung đau buồn liền lao vào long đàm tự vẫn.
Nếu như không chết, nếu như còn dám xuất hiện trước mặt anh và Mạnh Nịnh, Thi Vinh không ngại làm cho anh ta phải chết.
Mạnh Nịnh vẫn duy trì vẻ mặt bình thường và ánh mắt trấn tĩnh, rất sợ Thi Vinh cảm thấy mình có chỗ nào không bình thường, do đó mà gây khó dễ cho cô. Cũng may sau đó Thi Vinh chuyên tâm lái xe, chỉ là lúc lái xe hình như vẫn suy nghĩ điều gì đó. Mạnh Nịnh nhìn mà không hiểu tâm tình của anh, chỉ biết là lúc này bản thân tốt nhất không nên chọc giận anh, đỡ phải tự rước lấy họa, gây hoạ cho chính mình.
Còn nếu Thi Vinh muốn đi gieo hoạ cho người khác... Mạnh Nịnh nghĩ, thôi đi thôi đi, cứ gieo hoạ cho người ta, không phải gieo hoạ cho cô còn chưa đủ sao?
Buổi trưa Quả Quả không trở về nhà, hôm nay Mạnh Nịnh lại không định nấu cơm, cho nên Thi Vinh đưa cô ra ngoài đi ăn. Hai người đều thích cơm Tây, vì thế chọn một quán cơm kiểu Hồ Nam lân cận. Thi Vinh đương nhiên muốn ngồi phòng VIP, Mạnh Nịnh lại không thích, Thi Vinh cũng từng không ít lần ở những nơi như thế này làm cô. Phòng thay đồ, toilet, phòng để đồ... Thú tính của anh luôn luôn rất cao, trên căn bản là muốn tới thì tới, đến giờ cũng không cho phép Mạnh Nịnh cự tuyệt. Đại khái trong xương tuỷ người đàn ông đều có thật nhiều ý nghĩ điên cuồng, chẳng qua Thi Vinh áp dụng chúng vào thực tiễn hết rồi.
Đồ ăn mới vừa được bày lên bàn, điện thoại di động của Thi Vinh liền vang lên, anh cau mày nghe tiếng nói chuyện đầu bên kia, toàn thân bao phủ một một tầng áp suất thấp. Mạnh Nịnh bình tĩnh uống một hớp nước, tự ăn trước, không quan tâm Thi Vinh muốn làm cái gì, đối với cô mà nói, chuyện quan trọng nhất trước mắt là lấp đầy bụng đã. Nếu buổi chiều đôi mẹ con kia còn tới dây dưa với cô, cô sẽ còn rất nhiều chuyện phải làm.
Sau khi cúp điện thoại, Thi Vinh cầm áo khoác tây trang trên ghế dựa lên, lại gần hung hăng hôn Mạnh Nịnh một lúc, hôn mãi đến khi cánh môi của cô sưng lên, chỉ nói mình có việc phải về công ty một chuyến, bảo cô ngoan ngoãn ăn, rồi sẽ có tài xế tới đón cô về trường. Mạnh Nịnh lắc đầu nói tự đón xe cũng được, Thi Vinh lại lo lắng, anh hậm hực nhìn Mạnh Nịnh chằm chằm, trong lòng chứa nhiều suy nghĩ cuối cùng cũng không có cơ hội dùng đến, sau khi trở lại công ty liền cứ thế mà nổi trận lôi đình.
Thi Vinh vừa đi, toàn thân Mạnh Nịnh liền thả lỏng. Cô vẫn khá hưởng thụ thời gian được ở một mình, Thi Vinh đi lính ba năm, một mình cô sống hạnh phúc đến nhường nào, nếu như cuối cùng anh đừng trở lại, cô càng vui mừng hơn.
Chỉ là càng ăn, trong lòng càng ngày càng trống rỗng. Mạnh Nịnh chưa từng nghĩ có một ngày kia mình sẽ nói như thế, bạn trai cũ của cô không rõ sống chết hay tung tích gì, cô cũng không dám đi tìm, cũng không dám đi hỏi, chỉ hy vọng Thi Vinh có thể vì thấy cô biết điều nghe lời mà hạ thủ lưu tình với Hàn Ngộ Chi.
Đột nhiên Mạnh Nịnh chẳng có khẩu vị gì. Cô ngồi ở chỗ một lúc lâu, ép bản thân ăn một chút, trong phòng VIP yên tĩnh không có bất kỳ tiếng động nào, hiệu quả cách âm cũng rất tốt, Mạnh Nịnh đẩy bát đũa trước mặt mình ra, gục xuống bàn, len lén rơi nước mắt, đến khi cô ngẩng đầu lên, trên mặt lại là vẻ thanh nhã điềm tĩnh. Cô không quen trang điểm, bởi nếu như khóc quá rõ ràng thì rất dễ bị Thi Vinh nhìn ra. Người đàn ông kia rất tinh mắt, cô phải như giẫm trên băng mỏng mới có thể không chọc anh nổi giận.
Soi vào cái gương trong toilet, Mạnh Nịnh vẫn là quyết định dùng đá lạnh thoa một lúc, đỡ phải bị nhìn ra manh mối gì. Nhưng điều khiến cô dù sao cùng không ngờ tới chính là, nhân viên phục vụ đem đá lạnh tới lại quen thuộc như thế!
Cố Phượng Ngọc cũng không nghĩ tới lại gặp phải Mạnh Nịnh ở chỗ này. Lúc trước ở bãi đỗ xe siêu thị cô ta chưa kịp nói mấy câu thì thấy Thi Vinh xuất hiện nên hốt hoảng mà chạy, vốn cô ta còn muốn đi tìm Mạnh Nịnh, đáng tiếc không biết Mạnh Nịnh ở chỗ nào, hai là cô ta cũng rất sợ gặp lại người đàn ông đáng sợ kia, cho nên vẫn gác lại chuyện này, bây giờ lại gặp ở quán cơm kiểu Hồ Nam, Cố Phượng Ngọc mừng rỡ, sau khi cô ta đặt đá lạnh lên bàn, vừa có chút chờ mong lại có chút khiếp đảm nhìn Mạnh Nịnh một lúc. hỏi một câu: “Bạn, bạn có khoẻ không?”
Là người quen, Mạnh Nịnh thấy may mắn vì mới vừa rồi cô vẫn bình tĩnh khống chế tâm tình được: “Có liên quan tới cô sao?”
“Mạnh Nịnh, bạn không nên nói như thế, chúng mình là bạn thân nhất mà...” Cố Phượng Ngọc lúng ta lúng túng nói.
Nghe xong lời này, Mạnh Nịnh bật cười: “Cô còn nhớ rõ chúng ta là bạn thân nhất hả? Vậy cũng thật không sai.” Đúng vậy, bạn chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, ai mà biết bạn lại hết lần này đến lần khác đẩy cô tới vực sâu chứ?
Cố Phượng Ngọc bị Mạnh Nịnh mỉa mai đến ngượng đỏ cả mặt, nhưng cô ta rất nhanh lại nói hùng hồn: “Nếu như không phải nhờ tôi, bây giờ bạn có thể gả may như thế, làm được quý phu nhân sao? Bạn nhìn bạn đi, đồ mặt trên người bạn, chẳng phải thứ nào cũng tính bằng nửa lương cả năm của tôi sao? Nếu nói đúng ra, tôi coi như bà mối cho bạn và chồng bạn đấy!”
Mạnh Nịnh quả thực muốn ngửa mặt lên trời cười to, ai cho Cố Phượng Ngọc lòng tự tin thế? “Ngược lại tôi đây nên cám ơn bà mai như cô rồi?”
Lúc này Cố Phượng Ngọc mới ý thức được mình nói cái gì, cô ta xấu hổ, định lui về sau một bước, nhưng không cảm thấy mình có lỗi gì: “Chẳng lẽ không đúng sao? Tôi thấy Thi tiên sinh đối tốt với bạn, hai người các bạn thoáng nhìn cũng rất hạnh phúc, nếu không có sự trọ giúp của tôi, sao bạn có thể có được người chồng tốt như thế chứ?”
Người chồng tốt như thế? Mạnh Nịnh nở nụ cười, trái lại cô thật cảm tạ Cố Phượng Ngọc tìm được cho cô người chồng tốt như thế. “Vậy cô nói xem, tôi nên cám ơn cô vì cái gì đây? Là cám ơn cô giúp anh ta bỏ thuốc tôi, hay là cám ơn cô mật báo cho anh ta? Hay là, cám ơn cô báo tung tích của Hàn Ngộ Chi cho Thi Vinh, làm hại anh ấy tới giờ vẫn không rõ tung tích hả?!” Câu cuối cùng, giọng Mạnh Nịnh lạnh lẽo đến cực điểm, nếu không phải trong phòng VIP có camera, thì cô quả thực muốn bóp cổ Cố Phượng Ngọc rồi!
Nhớ tới Hàn Ngộ Chi đẹp trai dịu dàng lại dễ bắt chuyện kia, mặt của Cố Phượng Ngọc liền trắng bệch.
“Hẳn là cô cũng chẳng nghĩ tới đâu nhỉ?” Mạnh Nịnh cười khẽ, nói ác ý: “Vốn tưởng rằng trợ giúp Thi Vinh có được tôi, thì cô có thể cùng một chỗ với Hàn Ngộ Chi, đâu ngờ tới được cuối cùng lại hại anh ấy như thế đâu? Cố Phượng Ngọc, buổi tối lúc ngủ, cô có mơ thấy Hàn Ngộ Chi tới tìm cô lấy mạng hay không?”
Cố Phượng Ngọc kêu "a" một tiếng, toàn thân lui về phía sau mấy bước, nặng nề chống đỡ trên cửa, hoảng sợ nhìn Mạnh Nịnh. Lời Mạnh Nịnh nói chính là điều cô ta sợ hãi những năm gần đây, từ nhỏ cô ta đã thích Hàn Ngộ Chi, hết lần này tới lần khác Hàn Ngộ Chi lại chỉ thích Mạnh Nịnh, anh ấy được ba Mạnh nuôi dưỡng, từ nhỏ đã như hình với bóng với Mạnh Nịnh, cho dù mình là bạn thân của Mạnh Nịnh, cũng không chen vào nổi giữa hai người kia. Lúc đầu Cố Phượng Ngọc không muốn như vậy, nhưng Thi Vinh lại là ma quỷ, anh có thể dễ dàng mê hoặc lòng người. Anh nhìn thấu tâm tư của cô ta với Hàn Ngộ Chi, vì thế... Cho tới nay Cố Phượng Ngọc đều cho là mình bị ép, nếu không sao cô ta lại phản bội bạn thân của mình chứ?
Nhưng cùng lúc cô ta lại cảm thấy đố kị. Dựa vào cái gì Hàn Ngộ Chi là của Mạnh Nịnh, Thi Vinh cũng là của Mạnh Nịnh chứ? Người đàn ông đáng sợ như vậy, sao ở trước mặt Mạnh Nịnh lại như một người khác?
Kỳ thực, năm đó ngoại trừ muốn giành được Hàn Ngộ Chi từ bạn thân nhất ra, Cố Phượng Ngọc sở dĩ bị Thi Vinh mê hoặc, nguyên nhân lớn hơn là cô ta muốn xem bộ dạng Mạnh Nịnh từ đám mây ngã xuống.