Từ nhỏ đến lớn, Cố Phượng Ngọc và Mạnh Nịnh vẫn luôn là bạn thân nhất của nhau. Mạnh Nịnh và cô ta lớn lên cùng nhau, đi học, tan học cùng nhau, thậm chí bắt đầu từ nhà trẻ cho đến cao trung, hai người bọn họ vẫn luôn ngồi cùng bàn. Mạnh Nịnh rất xinh đẹp, lại nhanh nhẹn cởi mở, thành tích luôn đứng đầu, ai cũng thích cô. Giáo viên, phụ huynh, bạn học... Mọi người, bọn họ đều thích Mạnh Nịnh!
Ngay cả Hàn Ngộ Chi cũng Mạnh Nịnh!
Hàn Ngộ Chi là con của bạn ba Mạnh, lúc còn tấm bé, ba mẹ anh gặp tai nạn xe cộ mà bất hạnh bỏ mình, trong nhà chỉ còn lại một mình anh, lại chẳng có thân thích gì khác, cho nên ba Mạnh mang anh về nhà mình, nhưng vẫn giữ lại họ tên của anh. Hàn Ngộ Chi cũng giống Mạnh Nịnh, ngoại hình đẹp, thành tích học tập cũng tốt, từ nhỏ hai người đã theo ba Mạnh vào học viện âm nhạc học đàn piano. Đều là những đứa trẻ vô cùng thông minh, nhất là Mạnh Nịnh, đến năm thứ ba đã qua cấp mười, tất cả mọi người đều nói, nếu Mạnh Nịnh này chăm chỉ luyện tập, sau này chưa biết chừng có thể thành nghệ sĩ piano đấy!
Sao tất cả mọi người đều thích Mạnh Nịnh? Sao ngay cả Hàn Ngộ Chi cũng thích Mạnh Nịnh? Là bạn thân của Mạnh Nịnh, Cố Phượng Ngọc đã từng trăm phương ngàn kế muốn nói thêm vài câu với Hàn Ngộ Chi. Thật sự cô ta chưa từng thấy bạn nam nào như Hàn Ngộ Chi cả, những nam sinh khác trong lớp ích kỷ tự đại lại tự cho là đúng, chỉ có Hàn Ngộ Chi, anh ấy tựa như cây hoa lan trong bụi cỏ dại, thanh cao điềm đạm, lấy chuyện giúp người làm niềm vui, cầu được ước thấy.
Nhưng một nam sinh như vậy, vì sao cũng giống như những nam sinh bình thường khác, ánh mắt chỉ biết xoay quanh Mạnh Nịnh chứ?
Cố Phượng Ngọc không muốn ghen tỵ, cô ta việc gì phải ghen tỵ chứ? Cô ta có ba mẹ, ba mẹ cô ta rất thương yêu cô ta, dung mạo của cô ta cũng không tệ, gia thế càng tốt hơn Mạnh Nịnh gấp mấy lần, thành tích của cô ta cũng rất tốt, trình độ đàn violon của cô ta cũng đạt đến cấp bảy, ở trong trường học rất được bạn học hoan nghênh... Nhưng, Cố Phượng Ngọc không hiểu, sao một năm Mạnh Nịnh không mua được mấy bộ quần áo mới, mà vẫn có thể cười vui vẻ đến thế? Vì sao mỗi buổi trưa cô ta (MN) phải về nhà ăn, ngay cả đồ ăn vặt cũng không mua được, nhưng cô ta vẫn cười xán lạn? Nụ cười này... Như là có thể thắp sáng toàn thế giới, cũng làm cho lòng người sinh ghen ghét, muốn xé nát nụ cười đó hoàn toàn! Để xem một mình cô ta (MN) có thể cười thoải mái như thế nữa hay không!
Vì sao, bản thân mình xuất sắc như vậy, trong cuộc sống lại xuất hiện một Mạnh Nịnh còn xuất sắc hơn chứ?!
Rõ ràng là bạn thân với nhau, rõ ràng là bạn thân nhất của thân nhất, nhưng cuối cùng sao các cô lại biến thành như thế này chứ? Trong lòng Cố Phượng Ngọc thoáng qua chút tiếc nuối, nhưng chỉ là thoáng qua, bởi vì dù sao cũng đã qua rồi, từ lúc rất lâu trước đây, cô ta và Mạnh Nịnh đã không còn là bạn nữa rồi, chẳng qua Hàn Ngộ Chi cũng chỉ là bức tường giữa các cô mà thôi.
Nói cho cùng, cho tới bây giờ cô ta không còn ảo tưởng về Hàn Ngộ Chi nữa, rõ ràng cô ta và anh cũng có thể coi là thanh mai trúc mã, có thể Hàn Ngộ Chi mãi mãi đối với cô như những người khác. Anh đối với người thường ra sao, thì đối với cô ta như thế. Ngoại trừ Mạnh Nịnh, anh chỉ đối với Mạnh Nịnh khác biệt!
Đó là một loại khác biệt làm người ta làm oán hận đến nhường nào!
Cho nên, khi Thi Vinh xuất hiện ở trước mặt Cố Phượng Ngọc, cô ta không do dự chút nào mà đáp ứng. Đồng thời, cô ta không muốn để cho Mạnh Nịnh và Hàn Ngộ Chi cùng một chỗ, về phương diện khác, cho dù cuối cùng cô ta không chiếm được Hàn Ngộ Chi, cũng có thể thấy được dáng vẻ thất hồn lạc phách của Mạnh Nịnh.
Thế là đủ rồi.
Cô ta cũng chẳng muốn Mạnh Nịnh được sống tốt. Ngày nào Mạnh Nịnh còn xuất sắc hơn cô ta, cô ta cũng không thể thật lòng coi Mạnh Nịnh là bạn bè. Nhưng Cố Phượng Ngọc không rõ, người đàn ông tên Thi Vinh kia, không phải chỉ muốn chơi đùa Mạnh Nịnh một lúc thôi sao? Sao cuối cùng anh ta lại lấy Mạnh Nịnh làm vợ chứ? Mạnh Nịnh xuất thân bình thường, đâu thể xứng đôi với anh ta?
Loại cảm giác này rất khó chịu, cô ta hao tốn tâm tư muốn huỷ diệt bạn của cô ta, nhưng cô ấy lại trong hoạ được phúc, gặp hoàn cảnh tốt hơn, mà chính cô ta, lại mang đá lên chân của mình, không chỉ được như nguyện, thậm chí là tiền mất tật mang.
Tuy nói là Cố Phượng Ngọc giúp Thi Vinh, nhưng đối với Thi Vinh mà nói, đồng thời cô ta cũng là người phản bội Mạnh Nịnh, người phụ nữ nguy hiểm như vậy làm sao có thể ở bên cạnh Mạnh Nịnh được? Cho nên, sau khi có được Mạnh Nịnh rồi, Thi Vinh không nghĩ ngợi gì mà ra tay với Cố gia. Gia cảnh Cố Phượng Ngọc tuy là giàu có, chẳng qua cũng chỉ là nhà bình thường, nếu Thi Vinh muốn phá đổ bọn họ, chỉ là chuyện một cú điện thoại thôi. Vì vậy, sau đó Cố Phượng Ngọc bị đả kích rất lớn, thi vào đại học thất bại, ngay cả trường top 3 cũng không vào được. Vậy mà Mạnh Nịnh không dự thi đại học lại có thể vào thẳng trường đại học công lập tốt nhất. Điều này sao có thể không khiến cho người ta hận đến nghiến răng được chứ?!
Sau khi tốt nghiệp đại học, không có công việc phù hợp, Cố Phượng Ngọc lại là một người kiêu ngạo, ngại tiền lương không cao cái này, ngại xa nhà cái kia, nếu không nữa thì chính là ngại nói ra mất thể diện... Cứ thế mà chọn đi chọn lại nhiều năm liền, công việc vẫn chưa ổn định. Qua mấy năm nữa, Cố Phượng Ngọc được họ hàng mai mối rồi kết hôn với một người đàn ông mở công ty thương mại.
Người đàn ông rất nhiều tiền, từ đầu đối xử với cô ta cũng không tệ, nhưng anh ta càng có tiền thì Cố Phượng Ngọc càng không thể thoả mãn khát vọng với phụ nữ của anh ta, vì thế đương nhiên chuyện của anh ta cũng bị lộ ra ngoài, Cố Phượng Ngọc ầm ĩ cũng đã ầm ĩ rồi, náo loạn cũng đã náo loạn rồi, người đàn ông kia lại mang theo một cô gái trẻ tuổi chừng hai mươi về, ly hôn với cô ta (CPN), đứa con do cô ta nuôi - vì người đàn ông nói rằng anh ta sẽ có đứa con khác thôi.
Cố Phượng Ngọc không có cách nào ở lại quê, đành mang con trai tới thủ đô, cô ta cũng chưa từng ngờ tới lại gặp Mạnh Nịnh ở chỗ này, vốn dĩ cô ta cho rằng trên đời này hai người sẽ chẳng bao giờ gặp lại nhau nữa.
Mạnh Nịnh thay đổi rất nhiều, đến mức Cố Phượng Ngọc thiếu chút nữa không nhận ra. Nhìn Mạnh Nịnh bây giờ một thân trang phục hàng hiệu, đồ trang sức tuỳ tiện trên người cũng có giá trị không nhỏ, trong trắng lộ hồng, kiều mỵ như hoa, rồi lại nhìn mình bụi bặm đầy người, mỗi ngày đều phải cực nhọc đi làm chỉ vì kiếm một chút tiền... Cố Phượng Ngọc bất giác đố kị. Cùng là phụ nữ, hồi nhỏ, rõ ràng là điều kiện của cô ta còn tốt hơn Mạnh Nịnh nhiều! Cho tới nay Cố Phượng Ngọc còn nhớ rõ, thời điểm máy MP3 còn thịnh hành ở trường, ba liền mua cho cô ta một chiếc, sau khi cô ta mang tới trường, có thể nói là được danh tiếng lớn, cô ta liền cố ý lắc lắc máy MP3 trước mặt Mạnh Nịnh, dùng thứ này để thỏa mãn lòng hư vinh đáng thương của mình.
Mà bây giờ cô ta và Mạnh Nịnh chêch lệch tới cỡ nào, đâu chỉ là chân trời góc biển? Mạnh Nịnh chuyện gì cũng không phải làm đã có ông xã anh tuấn thâm tình, mà cô ta đi sớm về tối liều sống liều chết, mỗi tháng cũng chỉ kiếm vài ngàn đồng như thế, đã trừ hao đi ăn, mặc, ở, đi lại, đến cả tiền mua cho mình bộ quần áo mới cô ta cũng chẳng có!
Vì vậy, một chút áy náy nho nhỏ, ở nơi tràn ngập đố kị, từ từ bị chìm xuống. Thậm chí Cố Phượng Ngọc cảm thấy được, Mạnh Nịnh hẳn là cảm tạ cô ta, nếu không cô (MN) đâu có được cuộc sống dễ chịu như hôm nay chứ?
Cô ta cắn răng, mạnh miệng nói: “Hàn Ngộ Chi không rõ tung tích, cô dựa vào đâu mà nói tôi hại chết anh ấy? Nếu trước đây hai người các cô không yêu sớm, tôi có thể lật tẩy chuyện này ra được sao? Là bản thân cô không nghiêm chỉnh, còn muốn đổ hết tội lên đầu tôi sao? Bây giờ cô được sống cuộc sống sung sướng, lại không biết rằng tôi và Hàn Ngộ Chi chịu khổ!” Ngược lại cô ta đặt mình vào vị trí của người bị hại.
Mạnh Nịnh xem thế là đủ rồi mà nghe Cố Phượng Ngọc nói, ngạc nhiên: “Trái lại thật ra tôi nên cám ơn cô? Dù sao nếu không phải do cô, tôi đã không ở trên giường Thi Vinh rồi.”
Cố Phượng Ngọc nói: “Cô hẳn là nên cảm tạ tôi mới phải!” Nếu như sớm biết cuối cùng Thi Vinh lại thích Mạnh Nịnh như thế, thậm chí còn cưới cô ta (MN) làm vợ, thì có đánh chết Cố Phượng Ngọc, cô ta (CPN) cũng sẽ không hỗ trợ.
Mạnh Nịnh không nói mà chỉ nhìn cô ta, đột nhiên nở nụ cười: “Thái độ cô nói chuyện với tôi cũng không được tốt nhỉ?”
“A! Mạnh Nịnh, cô cho rằng cô là ai chứ, tôi còn phải cung kính với cô sao?” Cố Phượng Ngọc hừ lạnh một tiếng, không khách khí chút nào mà nói: “Tôi nói thật cho cô hay, tôi chẳng nợ cô cái gì cả!”
Nếu như không phải quen thuộc người phụ nữ trước mặt, Mạnh Nịnh còn cho là cô ta bị thứ gì dơ bẩn ám, nhắc tới cũng kỳ quái, lần đầu tiên lúc gặp mặt ở cửa siêu thị, Cố Phượng Ngọc còn có chút áy náy và bất an, nhưng bây giờ cô ta đã hoàn toàn từ bỏ loại ý nghĩ này, tự tẩy não cô ta thành công, bởi vì nàng căn bản cũng không nợ gì Mạnh Nịnh.
“Cho tôi nhắc cô một câu, cô hạ thuốc vào trong rượu của tôi, để Thi Vinh cưỡng gian tôi trong lúc mê, điều này có thể tính là chuyện phạm pháp rồi đấy.” Đối với cô phượng ngọc, Mạnh Nịnh không phải là không hận thấu xương, nếu như nói nửa đoạn sau cuộc sống bi kịch của cô là do Đinh phu nhân tạo thành, như vậy, chiếm phần lớn trong đó và đem đến tác dụng lửa cháy thêm dầu, không phải Cố Phượng Ngọc thì còn là ai? “Cô cho là tôi vẫn còn là Mạnh Nịnh ngày trước đối tốt với cô hay sao? Cố Phượng Ngọc, cô không khỏi đánh giá quá cao địa vị của cô trong lòng tôi rồi.”
Nói xong, Mạnh Nịnh cầm túi xách lên, đẩy Cố Phượng Ngọc đang chặn trước mặt ra, mở cửa phòng đi ra ngoài, sau đó yêu cầu quản lí đuổi cô ta. Quản lí là một người tinh anh, tất nhiên biết nên theo người nào, vì thế không nói hai lời liền đuổi việc Cố Phượng Ngọc.
Cố Phượng Ngọc trợn tròn mắt, cô ta vất vả tìm được công việc nhẹ nhàng lại gần nhà, ở đây một tháng có thể kiếm chừng năm ngàn tệ, còn không tính tiền hoa hồng thường ngày, một công việc tốt như thế, nếu mà mất rồi thì cô ta lại phải đi chỗ nào tìm đây!
Hai tay Mạnh Nịnh khoanh trước ngực, nhìn gương mặt mất mát, không thể tin nổi của Cố Phượng Ngọc, hơi nhếch miệng, nói: “Cô nói đúng một chút rồi đó, nếu như không gả vào Thi gia, chắc chắn tôi không có bản lĩnh khiến cô chẳng sống nổi ở thủ đô này. Cô lớn lên ở thành phố Dung, lại là từ thành phố Dung mà tới đây. Như vậy, không bằng cô về đi!” Dứt lời, cô liền xoay người, không quay đầu lại nữa. Cố Phượng Ngọc bị lời của cô kích thích, không nhịn được nhào tới muốn đánh nhau với cô, Mạnh Nịnh bình tĩnh đứng tại chỗ, nhìn hai gã bảo an lực lưỡng mang Cố Phượng Ngọc không được đấm đá chửi bới đi.
Người như Cố Phượng Ngọc sao mà hiểu được? Cho dù rất có tiền, cô cũng chẳng sống sung sướng gì. Mỗi một phút mỗi một giây ở cùng với Thi Vinh, đối với Mạnh Nịnh mà nói chính là một loại giày vò. Thi Vinh vinh bá đạo, ích kỷ, lãnh khốc... Loại nào cũng khiến Mạnh Nịnh sợ hãi, nhưng mà cô lại không thể rời khỏi anh, phải ngoan ngoãn ở bên cạnh anh. Cũng không phải chưa từng nghĩ tới chuyện đấu tranh, chỉ là mỗi lần đấu tranh kết quả đều là khiến cô chịu nhiều đau khổ hơn, chẳng bằng bình tĩnh đón nhận, không quên hy vọng, từ đầu tới cuối duy trì hy vọng.
Chẳng qua... Mạnh Nịnh nhìn hai tay thon dài trắng như tuyết của mình một chút, giấc mộng của cô sớm đã vỡ tan tành.