Mạnh Nịnh suy nghĩ một chút, đột nhiên liền nở nụ cười. Cô đã như vậy rồi, còn nói gì đến ước mơ nữa... Đúng là người si nói mộng. Lúc này là lúc nào rồi, cô vẫn còn có ý nghĩ như vậy, nếu như bị Thi Vinh biết được, thể nào cũng bị anh dạy dỗ cho một trận.
Giây phút cô gặp phải Thi Vinh kia, cũng đã chôn cất bản thân hoàn toàn rồi.
Buổi tối Thi Vinh cũng không tới đón cô, tài xế cùng cô đi đón Quả Quả, hai mẹ con về đến nhà, phát hiện có khách tới.
Là bạn thân từ nhỏ lớn lên cũng Thi Vinh, từ nhỏ đã biết dùng khuôn mặt dễ nhìn đi lừa dối thế nhân, sau khi lớn lên khoác áo blouse trắng, làm bác sĩ đạo mạo nghiêm trang. Trông ngọc thụ lâm D#D#L#Q#Dphong vô cùng đứng đắn, kỳ thực chơi bời hơn bất kỳ ai, nếu như nói Thi Vinh như sói ác, thì Trương Hoàng lại là một con rắn độc. Hắn đeo kính gọng bạc luôn khiến người ta có cảm giác ý vị thâm trường, lại có đôi mắt hồ ly hẹp dài trời sinh, khiến người ta trong lúc vô tình liền bước vào cạm bẫy của hắn. Chuyện Mạnh Nịnh và Thi Vinh năm kia, Trương Hoàng cũng dính líu không ít, nếu không phải là do hắn, Thi Vinh cũng chẳng coi trọng Mạnh Nịnh.
Trước đây chính là hắn chỉ vào Mạnh Nịnh nói một câu: Vinh Tử, cô nàng này không tệ nha.
Thi Vinh liếc mắt nhìn sang, liền híp mắt lại.
Mạnh Nịnh vẫn không có ấn tượng tốt với Trương Hoàng, người đàn ông này còn không bằng Thi Vinh, ít nhất là Thi Vinh còn không lêu lổng ở bên ngoài, cũng không hướng tới hai cô gái cùng lúc, Trương Hoàng thì lại không như thế, hắn là khốn kiếp đa tình đáng chết nhất trên đời này! Mạnh Nịnh tận mắt nhìn cảnh tượng Trương Hoàng cùng vài cô y tá, lúc đó cô đưa Quả Quả đi tiêm phòng, không ngờ lại thấy chuyện ghê tởm như thế. Trương Hoàng cũng là tên không biết xấu hổ, chẳng những không cảm thấy xấu hổ, còn vẫy gọi cô nữa.
Những người này trên cơ bản đều là giống nhau, bề ngoài gọn gàng sáng sủa, kỳ thực trong xương sớm đã thối rữa rồi.
Thấy mẹ con Mạnh Nịnh trở về, Trương Hoàng trước tiên lên tiếng chào Mạnh Nịnh, sau đó bế Quả Quả lên thật cao, cậu nhóc rất thích trò chơi như vậy, vừa hú vừa cười, trông rất vui vẻ. Mạnh Nịnh đứng ở một bên mà xem, không nói gì. Vừa lúc đó Thi Vinh đi ra từ thư phòng, vẫy tay với Trương Hoàng: "Cậu qua đây."
Trương Hoàng buông Quả Quả ra, đi tới, Mạnh Nịnh liền đưa Quả Quả về phòng của cậu, tắm rửa thay quần áo ở nhà xong, sau đó vào phòng bếp nấu cơm tối. Nhớ tới trước đây, mười ngón tay cô không phải dính chút nước nào, không phân biệt rõ hành và tỏi, bây giờ gả cho Thi Vinh, một ngày ba bữa đều do bản thân nấu, cũng rèn được tài nấu nướng tốt. Có thể thấy được con người sẽ thay đổi, có người trở nên tốt hơn, có người lại trở nên kém đi.
Bên kia Trương Hoàng vào thư phòng rồi, khoanh tay với Thi Vinh: ""Mạnh Nịnh vẫn không ưa tớ à."
Thi Vinh nhìn hắn một cái: "Cậu bớt lắc lư trước mặt cô ấy đi."
"Thật là tuyệt tình." Trương Hoàng lộ ra ánh mắt tủi thân. "Nếu không phải là nhờ tớ, ngày hôm nay cậu lấy đâu ra bà xã mà ôm chứ?"
"Bớt nói nhảm đi, chuyện bảo cậu điều tra có bỏ sót gì không đấy?"
Trong nháy mắt Trương Hoàng thu lại vẻ ngả ngớn: "Tớ nói này, Vinh Tử, có phải cậu quá nhạy cảm hay không? Tớ sai người điều tra rất lâu, căn bản cũng không có tin tức gì của Hàn Ngộ Chi, sao hắn có thể xuất hiện ở thủ độ được? Cậu cũng suy nghĩ một chút đi, trước đây hắn là như thế nào, một người hai bàn tay trắng, chỉ cần nhìn một ngày hắn cũng Mạnh Nịnh thôi, hắn cũng sẽ không xuất hiện trước mặt cậu đâu."
Thi Vinh nheo mắt lại: "Không đủ, tớ muốn hắn hoàn toàn biến mất trên thế gian này."
"Cậu không sợ Mạnh Nịnh biết à?"
"Tớ dám làm thì không sợ cô ấy biết." Thi Vinh cười lạnh một tiếng. "Không phải cô ấy nói bản thân không còn chút quan hệ nào với Hàn Ngộ Chi rồi sao? Trái lại tớ thật muốn nhìn xem, muốn khi Hàn Ngộ Chi chết thật rồi, cô ấy còn có thể nói như thế hay không."
Anh không thể chịu đựng được trừ mình ra còn kẻ nào khác chiếm cứ trong lòng Mạnh Nịnh. Mạnh Nịnh có thể không yêu anh, nhưng cùng lúc cô cũng không thể thích bất kì ai khác.
"Độcd.d.l.q.d ác thật!" Trương Hoàng chẳng có thành ý gì mà cảm khái một câu. "Dù sao cậu cũng làm đến cùng, nếu như không chiếm được lòng của cô ấy, thì phải nhốt cô ấy lại. Tớ cũng chẳng kiên nhẫn như cậu được, giữ một người phụ nữ mười năm liền, đổi lại là tớ, đã sớm bẻ gãy chân cô ấy nhốt phòng ngầm dưới đất rồi, khi nào cô ấy nghe lời, thì lúc ấy mới thả ra."
Thi Vinh nói: "Đừng để tớ nghe thấy cậu cũng nói chuyện như thế trước mặt cô ấy."
"Đó là đương nhiên, trước mặt cô ấy tớ lại trong tư thế buông thả nha, chẳng qua cô ấy không thèm gặp tớ, tớ cũng chẳng có cách nào." Trương Hoàng nhún vai, nỗi lo này của Vinh Tử là không cần thiết, Mạnh Nịnh người ta căn bản cũng không để ý đến hắn có được không? Coi như hắn ngoan cố chen đến trước mặt Mạnh Nịnh, Mạnh Nịnh cũng không liếc hắn thêm một cái mà mời hắn đi ngay. "Nhưng nói thật này, Vinh Tử, tớ lại thật không nghĩ tới cậu có thể kiên trì lâu như vậy, đây chính là hơn mười năm, cô ấy cứ đối với cậu như vậy, cậu còn nhịn được à?"
"Không liên quan đến cậu." Thi Vinh không khách khí chút nào nói. "Tớ nói trước, nếu như cậu tìm được Hàn Ngộ Chi, nhớ kỹ trước hết phải cho tớ biết, tiểu tử này phải do tớ tự giết chết, cậu đừng nhúng tay. Mặt khác, cũng đừng hành động không đứng đắn, tên tiểu tử nghèo kia cũng coi như có khí phách, cậu hãy tôn trọng một chút đi."
"Phải, cậu nói đều đúng, nghe lời cậu không được sao?" Trương Hoàng cúi đầu nhìn đồng hồ. "Tớ phải về đây."
"Không ở lại dùng cơm sao?"
"Không thể." Trương Hoàng mỉm cười đắc ý như hồ ly. "Tớ vừa có được một cô bé chơi rất vui, đang trói ở nhà, bây giờ tớ mà không quay về, cô ấy có thể rơi nước mắt đấy."
Thi Vinh cũng chẳng giữ lại nữa.
Đợi đến khi Mạnh Nịnh bưng cơm nước bày lên bàn, mới phát hiện Trương Hoàng đã về rồi, không còn người đáng ghét ở đây, tâm tình của cô cũng tốt hơn chút, liền gọi Quả Quả xuống dùng cơm. Bữa cơm gồm ba món mặn một món canh, cháo trắng nấu nhừ, bên trong còn bỏ thêm quế và táo đỏ, rất tốt cho dạ dày, những năm này phải làm việc nhà, Mạnh Nịnh cũng biết rất nhiều bí quyết nhỏ, đây là những điều mà khi mười bảy mười tám tuổi cô không sao nghĩ ra được.
Bát không cần cô rửa, Thi Vinh chưa bao giờ để cho cô làm bất kể việc gì ảnh hưởng đến làn da của cô, ví dụ như rửa bát. Ngoại trừ máy rửa bát ra, anh thường thuê một dì giúp việc, hằng ngày sau khi mọi người rời nhà thì đến đây rửa chén và quét tước, bọn họ bình thường chỉ cần chỉ cần ngăn nắp sạch sẽ chút là được rồi. Mạnh Nịnh không hiểu vì sao Thi Vinh lại cố chấp với chuyện cô nấu cơm như thế, cô cũng chưa từng hỏi đến.
Lúc ăn tối Thi Vinh thường uống chút rượu, anh là người đàn ông yêu rượu và xì gà, sau khi Mạnh Nịnh mang thai thì cai khá nhiều, từ đó đến giờ cũng chỉ thưởng thức đôi chút. Vậy mà hôm nay tâm tình của anh dường như rất tốt, cho nên uống nhiều hơn bình thường một chút, nói say thì không hẳn, nhưng có chút say là thật.
Nhất là, trong ánh đèn phòng tắm, hơi nước tràn ngập, Mạnh Nịnh búi tóc dài lên, bắt đầu chà lưng cho anh, thật là nhìn thế nào cũng thấy đẹp, dù là ở góc độ nào cũng đẹp đến rung động lòng người như vậy. (Nhã: Đẹp không góc chết là vầy)
Nếu người phụ nữ này không đẹp, làm sao anh có thể có được.
Những năm gần đây, Thi Vinh từng gặp không biết bao nhiêu mỹ nữ, nếu nói Mạnh Nịnh là người đẹp nhất thì có chút gượng ép, nhưng cô chính xác là người khiến anh có cảm giác nhất, có đôi khi ở công ty, anh chỉ nhớ tới cô thôi là liền cứng rắn, đừng nói là ở nhà mình, cô lại mặc ít như thế quỳ gối trước mặt mình.
Trong lúc bất chợt liền bị kích thích, d,d,l,q,dném bông tắm trong tay cô qua một bên, ấn đầu của cô xuống dưới, kình thiên trụ phía dưới nổi lên mặt nước, lộ ra đầu đỏ rực khí thế hung hăng. Mạnh Nịnh bị Thi Vinh hù dọa bất thình lình, bất giác muốn rời khỏi, nhưng sức lực Thi Vinh rất lớn, cuối cùng cô vẫn bị ép há miệng ra. (Nhã: Edit tới đoạn này mà muốn xịt máu mũi, còn "kình thiên trụ" là gì thì mọi người tự suy ra nhe ►_◄)
Chính là như vậy, kiểu không tôn trọng cô này, thái độ tuỳ tiện phát tiết trên người cô, mãi mãi Mạnh Nịnh cũng không thích ứng nổi, cho dù chuyện như vậy cô đã từng làm ngàn vạn lần rồi.
Thi Vinh được cô chiều ý, anh không nhịn được bắt đầu nghĩ đến hình ảnh lần thứ hai cô nằm dưới thân mình. Anh là người đàn ông rất ít thú tính với phụ nữ, lúc đầu chạm vào Mạnh Nịnh chẳng qua cũng chỉ muốn nếm thử một chút, ai biết cứ như vậy ma xui quỷ khiến mà hãm sâu, mười mấy năm trước Mạnh Nịnh ngây ngô lại u mê, bị anh cưỡng bức dụ dỗ nên không biết dùng miệng làm cho anh bao nhiêu lần, mỗi lần đều nước mắt lưng tròng tội nghiệp, bây giờ cô rất ít khóc, trong trí nhớ của Thi Vinh, có lẽ gần mười năm rồi anh chưa thấy Mạnh Nịnh rơi lệ.
Cô dần dần trở nên kiên cường, nhưng lực hấp dẫn đối với anh lại trước sau như một. Chỉ là Thi Vinh vẫn không ngừng nghĩ tới, năm đó Mạnh Nịnh ở dưới thân anh kêu khóc cầu xin, giãy dụa không dứt. Cô mềm mại lại mê người như vậy, giống như một quả mật đào bị lột vỏ, đối với anh có sức hấp dẫn trí mạng. Giống như là hai khối nam châm hút nhau, trừ cô ra, anh chẳng có hứng thú với bất kì phụ nữ nào. Có đôi khi Thi Vinh cũng thấy thật diệu kỳ, nếu như năm ấy anh không đi thành phố Dung với Trương Hoàng, nếu như đêm hôm đó anh không có ý nghĩ cùng Trương Hoàng đi Thiên Đài hút thuốc, nếu như hút thuốc xong anh không đi qua cửa, nếu như Trương Hoàng không thuận tay chỉ phía Mạnh Nịnh.... Nếu trong những chuyện này có một chuyện không xảy ra, anh cũng không thể quen biết với Mạnh Nịnh.
Cho nên, duyên phận thật sự là một thứ rất kỳ diệu đúng không?
"Lộ Lộ..." Anh khàn khàn kêu tên Mạnh Nịnh, ngón trỏ thon dài chậm rãi lau sạch chất lỏng màu trắng nơi khoé miệng cô, si mê nhìn cô. "Lộ Lộ..."
Loại ánh mắt cuồng nhiệt lại cố chấp này, Mạnh Nịnh nhìn trọn mười hai năm, lần nào ánh mắt này cũng làm cho cô sợ run rẩy. Sao lại lọt vào trong mắt Thi Vinh chứ? Đến cùng cô có gì tốt? Cô lúc mười bảy tuổi, căn bản cái gì cũng sai, sao có thể bị Thi Vinh coi trọng? Mạnh Nịnh chưa bao giờ cảm giác mình có chỗ nào tốt hơn người khác, nhưng Thi Vinh lại hết lần này tới lần khác thích cô, đây là chỗ cô không sao hiểu nổi. Dù cho Thi Vinh đối với cô chỉ là nhiệt tình ngắn ngủi, chơi đùa sau đó liền ném cô một bên, còn tốt hơn dây dưa vài chục năm như bây giờ nhiều.
Ngón tay của Thi Vinh khuấy động d/d/l/q/dtrong miệng cô, Mạnh Nịnh bất đắc dĩ há miệng, chịu đựng Thi Vinh đùa giỡn hạ lưu, trong chuyện như thế này, cô không thể theo ý chí của mình, hết thảy đều phải theo Thi Vinh, anh muốn như thế nào thì như thế đó, cô chỉ có thể lựa chọn ngoan ngoãn chịu đựng, hoặc là phản kháng rồi chịu đựng gấp bội.
Quyền lựa chọn cho tới bây giờ cũng không ở trong tay cô!
"Lộ Lộ, em biết lần đầu anh nhìn thấy em là khi nào không?"