Chỉ Yêu Nương Tử Tuyệt Sắc

Chương 17

Chương Mỹ Ngọc sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt vô cùng cứng ngắc, âm thầm hướng Phương Thảo cùng Bích Liên nháy mắt.

Hai nha đầu nhất trí nhận tội vì tham tiền, bị ma quỷ ám ảnh đánh thuốc mê đại tiểu thư và tam tiểu thư. Cả hai đều liều mạng lắc đầu, nói không biết người chết kia từ đâu đến.

Hàn Tư Luật tiếc hận nói: "Vậy bản thế tử cũng không có biện pháp, đành phải giao việc này cho quan phủ, điều tra xem ai đã từng qua lại với người chết." Hắn và Hiên Viên Húc vừa hát vừa hò, phối hợp ăn ý.

Chương Mỹ Ngọc nghe nói như thế liền sợ đến hồn bay phách tán, nàng sai bà vú mua chuộc nam nhân này đến phá hư thân thể của Sính Đình, nếu giao cho quan phủ, cuối cùng cũng sẽ tra ra được nàng là người cầm đầu. Nàng thâm độc nhìn Phương Thảo, ngoài mạnh trong yếu nói: “Phương Thảo, ngươi luôn thích giao du với nam nhân bên ngoài. Lần này có phải là ngươi không?” Phương Thảo quả thật có vài lần vụng trộm với tình lang ở bên ngoài phủ, nhược điểm này đã rơi vào trong tay nàng.

Phương Thảo liên tục lắc đầu, thiếu chút nữa ngất đi, chuyện giết người này đánh chết nàng cũng không thừa nhận! Chương Mỹ Ngọc lúc này cũng không giả bộ mềm mại dịu dàng nữa, lạnh lùng nói: “Ngươi còn không thừa nhận? Tiện tì này! Dám làm không dám chịu. Ta hiện tại liền đánh chết ngươi!” Nói xong tiến lên đạp vào ngực Phương Thảo một cước.

Phương Thảo đau đớn nước mắt tuôn rơi, không nhịn được khóc lớn: “Không phải là nô tì! Là đại tiểu thư….Là bà vú của đại tiểu thư tìm nam nhân này đến phá hư danh tiết của tam tiểu thư.” Nàng ôm một tia hy vọng, không trực tiếp chỉ ra và xác nhận là đại tiểu thư chỉ điểm, nghĩ đến đại tiểu thư còn có ông ngoại làm Thượng Thư, nếu như cuối cùng không có chuyện gì, sau đó nhất định sẽ tìm nàng tính sổ.

Đôi mắt đẹp của Sính Đình mở thật to, ngực như bị tảng đá chặn lại không thở nổi, cái gì nha đầu, cái gì bà vú, tất cả đều là cái cớ của Chương Mỹ Ngọc! Nói như thế nào các nàng cũng là một phụ thân sinh ra, tỷ muội có máu mủ thân tình, cư nhiên dùng thủ đoạn hèn hạ vô sỉ như vậy để đối đãi với nàng, thật sự là khinh người quá đáng. “Bốp” một bạt tai tán trên mặt Chương Mỹ Ngọc, chỉ vào mũi nàng hỏi: “Ngươi vì sao muốn chà đạp ta như vậy? Ngươi còn có phải là người hay không?” Sau khi bất tỉnh nàng cũng không rõ kế tiếp phát sinh chuyện gì, lúc này nghe được mới biết Chương Mỹ Ngọc ác độc như thế, nàng hận không thể lấy tay tán chết nàng ta. Nàng cũng biết nữ nhân này không có lòng tốt, chỉ tiếc lại không biết đề phòng như thế nào.

Chương Mỹ Ngọc ôm mặt bị tát, dưới ánh mắt lạnh lùng của Sính Đình, nàng giống như bị lột trần mặt nạ, cảm giác không có chỗ nào ẩn trốn. Nhìn mọi người xung quanh bằng ánh mắt hèn mọn, liên tục lắc đầu cãi chày cãi cối: “Ta không có hại tam muội, là bà vú tự chủ trương. Phương Thảo ngươi nói mau! Bích Liên ngươi cũng biết như vậy mà đúng không?”

Chương Mỹ Ngọc lại xông lên đánh Phương Thảo liên tục vài cái bạt tai, giống như điên cuồng lắc lắc nàng: “Ngươi là con tiện tì hồ ngôn loạn ngữ! Tiện nhân như ngươi sẽ chết không được tử tế! Ngươi mau nói với thế tử và muội muội, là bà vú tự chủ trương tất cả!” Phương Thảo ngồi xổm xuống ôm mặt khóc thất thanh.

Bích Liên nhìn thấy ánh mắt nham hiểm của đại tiểu thư chuyển về phía mình, nhớ tới muội muội vẫn đang theo hầu nhị tiểu thư, không khỏi cúi đầu khóc nức nở: “Đại tiểu thư không có liên quan, là…bà vú cố ý hại tam tiểu thư.” Vừa nói xong Bích Liên cao giọng khóc lớn lên.

Chương Mỹ Ngọc lảo đảo muốn ngã, vẻ mặt đau thương nói với Sính Đình: “Muội muội tin đi, tỷ tỷ tuyệt đối không có hại muội muội. Trở về ta liền tra khảo bà vú về chuyện này.” Trong lòng thầm nghĩ, trở về nàng liền bức bà vú nhận hết tất cả, danh tiếng Chương đại tiểu thư của nàng tuyệt đối không thể bị liên lụy, còn phải ém miệng Phương Thảo cùng Bích Liên. Vốn tưởng rằng chuyện không có sơ hở, không ngờ tới Sình Đình lại may mắn gặp phải hai vị thế tử.

Hàn Tư Luật hoài nghi nói: “Đại tiểu thư, bà vú của ngươi vì sao muốn hại tam tiểu thư? Lý do gì? Vả lại người này rốt cuộc là do ai giết?”

Gương mặt u ám của Chương Mỹ Ngọc chợt lóe lên, không chút để ý nói: “Người đàn ông này là bà vú kêu đến, nhất định là do bà vú phái người giết! Ta sẽ đem bà vú giao cho thế tử. Đến lúc đó thế tử hỏi sẽ biết.”

Hàn Tư Luật hướng về phía Hiên Viên Húc cười cười, nữ nhân này thật là…

Chương Mỹ Ngọc dè dặt kéo tay Sính Đình: “"Là tỷ tỷ hại muội muội cũng bị ủy khuất theo, muội muội đánh ta là phải." Nàng vừa nói vừa lấy khăn tay lau nước mắt trên mặt, dư quang khóe mắt len lén nhìn Sính Đình, thấy trên mặt nàng một chút phản ứng cũng không có, lại bi thương khóc thút thít nói: “Nếu trong lòng muội muội còn khó chịu, cứ đánh ta mắng ta cũng được, chỉ cầu muội muội nghĩ đến phụ thân đã mất, đại nhân đại lượng, đừng vì việc này mà cùng tỷ tỷ nảy sinh hiềm khích.” Nàng nói chuyện bộc lộ chân tình, không ngừng khóc nức nở.

Sính Đình nhìn vẻ mặt khổ sở của nàng, khóc khí thế nghẹn ngào, trong lòng chỉ cảm thấy luống cuống, nữ nhân này chính là một mỹ nữ xà không hơn không kém. Nàng muốn rút tay ra ngoài, nhưng Chương Mỹ Ngọc gắt gao nắm không buông.

Hiên Viên Húc mặt trầm như nước, đứng khoanh tay, dáng người cao ngất, tư thế đứng ở bên cạnh để bảo vệ Sính Đình. "Chương đại tiểu thư, đừng nói bản thế tử không cảnh cáo ngươi, sau này nếu chuyện như vậy lại phát sinh, ngươi đừng mơ tưởng dễ dàng thoát thân như hôm nay!" Vốn muốn cho Chương Mỹ Ngọc nhận tội hại Sính Đình, xé ra gương mặt đại tiểu thư giả nhân giả nghĩa. Nhưng cô gái này tinh thông biện luận, gian trá xảo quyệt. Nếu như là ngày trước hắn không nói hai lời sẽ đưa nàng lên quan lập tức, nhưng như vậy sẽ liên lụy đến khuê danh của Sính Đình, đây là chuyện hắn không muốn vô cùng.

Nhìn Hiên Viên Húc như một thiên thần đứng ở sau lưng Sính Đình, mọi lời nói đều là bảo vệ nàng. Chương Mỹ Ngọc một bộ dáng hối hận đến cực điểm xin lỗi Sính Đình, sụt sùi khóc. Đố kỵ trong lòng như dây mây điên cuồng sinh trưởng, đối với Sính Đinh càng hận thấu xương.

Nước mưa đêm đông nhẹ nhàng gõ vào song cửa sổ, vang lên tiếng tí tách lạnh thấm vào trong xương. Hai ngày nay Sính Đình có chút cảm lạnh, nên để cho Thính Vũ cùng Tiểu Nhân ngủ ở phòng cách vách, ban ngày nàng ngủ nhiều, lúc này không ngủ được, dứt khoát cầm một quyển sách tựa vào đầu giường trầm tư.

Ngày đó sau khi Chương Mỹ Ngọc trở về, bà vú của nàng liền sợ tội tự sát. Chuyện này cứ như vậy không giải quyết được gì. Chương Mỹ Ngọc bị kinh sợ, bệnh nặng một trận, về sau hết bệnh cũng kỳ lạ, đóng cửa không ra ngoài. Hơn một tháng nay, mỗi ngày Sính Đính và Thính Vũ đều nơm nớp lo sợ, luôn luôn đề phòng mẹ con Triệu thị, chỉ sợ các nàng lại sơ suất. Nhưng kỳ quái là mẹ con ba người này đều đàng hoàng tử tế, ngay cả kẻ ngang ngược như Chương Minh Châu nhìn thấy nàng cũng biến sắc quay đầu bước đi.

"Đang nghĩ cái gì? Hử?" Song cửa sổ nhẹ nhàng bị đẩy ra, một đạo bóng đen nhanh chóng đi vào.

Sính Đình lắp bắp kinh hãi, nhìn Hiên Viên Húc một thân áo đen xuất hiện ở trong phòng, nàng vội vã từ trên giường bước xuống, không nhịn được nhẹ giọng oán trách: “Sao ngài lại tới đây?” Lọn tóc đen bóng của hắn có dính chút nước mưa, một đôi mắt đen lấp lánh rực rỡ dưới ánh đèn, y phục dạ hành màu đen làm cho hắn càng thêm mạnh mẽ kiên cường, giống như chi lan ngọc thụ đang đứng ở đó.

Gương mặt vui sướng của Hiên Viên Húc trầm xuống, yên lặng nhìn nàng, trong con ngươi dần dần ẩn chứa tức giận. Ngày đó hắn không yên lòng để nàng trở lại Chương phủ, muốn nàng và hắn cùng nhau trở về vương phủ, nhưng nàng hết lần này tới lần khác khăng khăng làm theo ý mình, không để ý hắn ở phía sau lo sợ, lạnh nhạt mà lại quật cường cùng Chương Mỹ Ngọc trở về. Cũng không cho hắn đưa nàng về Chương phủ, từ đó về sau nàng luôn luôn tránh mặt hắn.

Hàn Tư Luật nghĩ kế cho hắn, để cho tiểu thư các phủ gửi thiệp mời nàng ra ngoài du ngoạn, nàng lại cáo ốm không đi. Ban đêm, liền cho hai nha đầu ngủ bên người nàng. Ban ngày hắn không thấy nàng, buối tối đến đây cũng không dám vào nhà, tình trạng này làm cho hắn có cảm giác như sống một ngày bằng một năm, lòng nóng như lửa đốt. Hiện tại ngay cả bọn Tiểu Nam Tiểu Bắc cũng tự giác tránh xa hắn ra, không có việc gì tuyệt đối không xuất hiện trước mặt hắn.

Thấy nàng ăn mặc mỏng manh, hắn lo lắng đi kéo tay của nàng, Sính Đình lại nhanh chóng tránh ra, giống như tị xà hạt. Hiên Viên Húc xoay đầu, hai tay nắm chặt, chỉ sợ không kiềm chế được nổi nóng với nàng.

Hắn cố gắng vận lực nửa ngày trời, đè xuống lửa giận, làm như không có chuyện gì xảy ra quay đầu lại. Hơi mỉm cười nói: “Thế nào? Làm nàng sợ rồi hả?”

"Mới không có." Thiếu nữ nhẹ giọng trách móc, cái miệng đỏ hồng nhỏ nhắn cong lên. Thấy nàng chu môi đỏ mọng một bộ dáng tiểu nữ nhõng nhẽo, lửa giận muốn bóp chết nàng khi nãy của hắn trong nháy mắt đã bặt vô âm tín. Liền tiến lên một bước, cười tủm tỉm vén những lọn tóc rối bời ở hai bên tai nàng. Đối mặt với động tác thân mật bất thình lình của Hiên Viên Húc, Sính Đình chỉ cảm thấy cả người đều bốc cháy, nàng nhanh chóng đem tóc ở trong tay hắn kéo trở về, cắn môi không nói.

Hiên Viên Húc mỉm cười, ánh mắt sáng quắc nhìn nàng. Sính Đình chỉ cảm thấy cánh mắt cố chấp kia nóng rực, không dám nhìn thẳng, xoay người tránh né hắn cầm một chiếc khăn đưa tới, ý bảo hắn lau tóc.

“Không có sao! Ta có mang theo đồ che mưa. Tiểu Nam đang cầm ở bên ngoài.” Hiên Viên Húc thấy nàng quan tâm mình, trong lòng ấm áp, vô cùng khoan khoái, hắn nhận lấy chiếc khăn một phen kéo bàn tay nhỏ bé của nàng giữ chặt. Sính Đình cuống quít giãy giụa, Hiên Viên Húc cau mày cảnh cáo nàng: “Tay lạnh như thế, cũng không cầm cái lò sưởi tay, coi chừng cảm lạnh!” Vừa nói vừa lôi kéo nàng đến mép giường, vén chăn lên đẩy nàng ngồi xuống.

Sính Đình bị ép ngồi trên đầu giường, cổ tay hơi dùng sức, muốn rút tay nhỏ bé vẫn bị hắn nắm giữ. Hiên Viên Húc vừa áp chế cơn giận bây giờ lại bốc lên, hắn dứt khoát ngồi ở bên người nàng, hơi dùng sức một chút, thân mình Sính Đình nhất thời chênh vênh, đâm vào trong ngực của hắn, bị hắn ôm thật chặt.

“Ngài buông ta ra! Nam nữ thụ thụ bất thân.” Sính Đình bị hắn giam cầm ở trong ngực, cảm giác hai cánh tay ôm sau lưng nàng cứng như sắt, về điểm này dựa vào khí lực của bản thân căn bản là không thoát ra được, ngược lại mệt mỏi thở hồng hộc, sắc mặt ửng hồng. Nàng nào biết lần trước lúc hôn mê, đã bị người ta chiếm tiện nghi không ít.

Hiên Viên Húc mắt lạnh nhìn nàng giãy giụa hồi lâu, dường như mệt mỏi bất động, mới nhíu mày nói: “Nếu như nàng không ngoan, ta liền điểm huyệt nói của nàng. Ta chỉ hỏi nàng một chút, tại sao lại trốn tránh ta?”

"Ta nào có trốn tránh ngài?" Nàng thấp giọng phản bác hắn, lông mi thật dài không ngừng nhấp nháy run run.

"Không có sao? Vì sao mỗi buổi tối đều để cho hai nha đầu ngủ ở trên giường của nàng?" Hiên Viên Húc hỏi đúng lý hợp tình, Sính Đình nghe xong sắc mặt ửng hồng. Còn có cái gì mà người này không biết?

"Họ ngủ ở bên này hầu hạ ta tốt hơn." Nàng mạnh miệng nói.

Hiên Viên Húc cúi đầu bình tĩnh nhìn nàng, im lặng một lát mới nói: “Nói như vậy nàng không có trốn tránh ta, vậy ngày mai nàng tìm lý do xuất phủ, ta dẫn nàng đến một nơi rất đẹp.”

Sính Đình mặc kệ lời của hắn, quật cường nói: "Ngài như vậy ta phải trả lời thế nào? Ngài buông ta ra!”

Trả lời nàng chính là khuôn mặt tuấn tú của hắn cúi xuống, cái miệng nhỏ nhắn trong nháy mắt bị đôi môi nóng rực của hắn ngậm chặt. Sính Đình sợ hãi, ngơ ngác cũng quên mất phản kháng.

So với trộm hương lần trước, lần này hắn có kinh nghiệm hơn, dịu dàng hôn hai mảnh môi non nớt, trực tiếp cạy mở hàm răng của nàng, đầu lưỡi linh hoạt trượt vào, mãnh liệt mút lấy nước suối tươi ngọt bên trong, trêu chọc cái lưỡi non mềm của nàng. Tay hắn cũng vô thức mò tới trước ngực nàng, nhớ tới lần trước nhìn thấy nơi tốt đẹp kia của nàng có hai tiểu sừng vểnh cao lên, huyết dịch của hắn lại bắt đầu sôi trào. Cho đến khi đầu lưỡi truyền đến một trận đau đớn, hắn mới vô cùng không cam lòng từ trong say mê tỉnh lại.
Bình Luận (0)
Comment