"Bốp" một tiếng giòn vang, ngay lập tức trên khuôn mặt tuấn tú trắng nõn như ngọc của hắn hiện ra một bàn tay màu đỏ. Khuôn mặt tuyệt mỹ của Sính Đình tràn đầy choáng váng, cố nén nước mắt, đôi môi hơi rung rung. Nàng luôn luôn cẩn trọng lễ giáo, nhưng nam nhân này nhiều lần trêu chọc nàng, nàng tức giận vùng ra khỏi ngực hắn, đưa bàn tay mềm chỉ về hướng ngoài phòng: "Ngài đi, ta vĩnh viễn không muốn nhìn thấy ngài!" Lúc này nàng cũng không muốn đánh thức hai nha đầu, để cho người đàn ông này rời khỏi đây nhanh một chút.
Hiên Viên Húc không mảy may chú ý đến chưởng ấn trên mặt, tà mị nhìn khuôn mặt cho dù tức giận cũng xinh đẹp động lòng người của nàng, vươn đầu lưỡi liếm liếm môi. Đôi môi mỏng trơn bóng lóe sáng, hiện ra tươi đẹp lạ thường. Âm thanh hắn trầm khàn nói: “Đây là lợi tức của ta vì nàng nhiều lần không cho ta gặp mặt, ta còn chưa lấy hết!” Lời còn chưa dứt, hắn đã nhanh chóng bổ nhào về phía Sính Đình, một tay bắt lấy hai cái tay mềm mại của nàng kéo về phía sau lưng nàng. Tay kia thì nắm lấy cằm nhọn của nàng, buộc nàng phải ngửa đầu, thật sâu hôn xuống. Lúc này Sính Đình muốn cắn cũng không cắn được, lực đạo trên cằm không mạnh, nhưng cũng làm cho nàng không thể nhúc nhích.
Tư thế này khiến cho đường cong thân thể của nàng càng thêm nhô về phía trước, đụng chạm càng làm cho hắn cảm thấy thân thể rã rời như tê dại. “Ừm…” Hắn kích động hừ một tiếng, nặng nề thở gấp. Mùi hương trên người Sính Đình truyền đến từng trận từng trận mê người, không ngừng kích thích lực khống chế yếu ớt của hắn.
Hắn kiên quyết buông cằm của nàng ra, bàn tay to thăm dò vào sau đầu, cố định cái ót của nàng, làm cho Sính Đình không thể động đậy. Đầu lưỡi của hắn cuốn lấy cái lưỡi của nàng cùng nhau nhảy múa, thỉnh thoảng có âm thanh nước bọt vang lên, ánh mắt hắn càng thêm u ám, chỗ đó đã nhô lên thật cao như một túp lều, phân thân sưng tấy đau đớn. Hắn không cách nào nhịn được sáp lên phía trước, giữ chặt nàng, chà xát lung tung trên thắt lưng mềm mại của nàng. Bàn tay nắm hai tay Sính Đình cũng buông ra, vòng qua phía trước một phen kéo vạt áo của nàng, lại đụng đến cái yếm vướng bận. Sính Đình sau khi lấy lại được tự do, kinh hô giơ tay lên muốn kéo lại vạt áo, nhưng hắn vẫn là mau lẹ bắt được tay của nàng.
Hắn thở hổn hển dừng lại một chút, cúi đầu nhìn nàng, đem hai cái tay vướng bận của nàng rút đến sau lưng, bàn tay sau ót nàng cũng trượt xuống, ôm eo nhỏ của nàng, cố định lại hai cái tay nhỏ bé không ngừng giãy giụa, tay kia thì giật nút buộc yếm ra. Lần trước sau khi ở tửu lâu trở về, hắn cần phải tìm mấy quyển Chí Tôn Bảo Điểm để học hỏi nhiều hơn, một phen hiểu rõ thế nào là cấp tốc cởi quần áo nữ tử.(haha, edit tới khúc này ta không nhịn được, Húc ca ca dễ thương quá, còn một cách nữa nhanh hơn là xé cái rẹt đó anh)
Trong phút chốc, cái yếm vô lực trượt xuống, hai luồng bạch ngọc đẩy đà xinh đẹp bắn ra ngoài, phía trên còn có hai quả mâm xôi đáng yêu hơi run rẩy. Hiên Viên Húc chỉ cảm thấy trong đầu oanh một tiếng, bắp thịt liền căng thẳng lên. Toàn thân hắn kích động run rẩy, ánh mắt như một con sói hung tợn nhìn chằm chằm hai luồng thịt non, bản năng đàn ông thúc đẩy hắn nhào tới cắn một cái, đối khát ngậm mút, bàn tay to thon dài cũng đồng thời bắt được một cái mềm mại khác, tận tình vuốt ve nhào nặn chơi đùa dựng đứng lên, trong miệng phát ra tiếng thở dài thỏa mãn, âm thanh mơ hồ thán phục đứt quãng từ trong ngực nàng truyền ra: “A ~ thật không thể tưởng tượng nổi! Thế nào lại mịn như vậy? Lại non mềm như vậy…Còn đàn hồi như vậy…!”
Sính Đình xấu hổ đến cả mặt đỏ bừng, nước mắt chảy xuống. Một là vì xấu hổ và giận dữ muốn chết, hai là hiện tại nàng chưa đầy mười bốn tuổi, mật đào vẫn chưa có hoàn toàn thành thục. Sao chịu đựng nổi hắn không phân biệt được nặng nhẹ chà xát giày vò. Không nhịn được kinh sợ kêu một tiếng khe khẽ: “Đau! Ta đau!”
Hiên Viên Húc không để ý tới đem nàng dính sát vào người hắn, toàn thân nhiệt tình như lửa, giống như muốn nổ tung. Bên tai nghe được âm thanh nũng nịu nói đau của nàng. Ánh mắt say đắm dục vọng thoáng thanh tỉnh một chút, giật mình, vội vàng nới hai tay ra, khẩn tương hỏi: “Ngoan ngoãn! Đau chỗ nào?”
Sính Đình một phen kéo chăn tới, đắp trên người mình, hướng trong chăn chui vào, nào dám ra đây gặp hắn, người này chính là một kẻ điên không hơn không kém!
Giờ phút này Hiên Viên Húc vừa đem mỹ vị ăn vào miệng, há lại để cho nàng thoát đi như thế. Hắn nhẹ nhàng kéo chăn, lại không thể kéo ra. Trong miệng nhẹ giọng dụ dỗ: “Ta nhìn một chút là đau ở chỗ nào? Ngoan! Mau ra đây! Ta nhìn một chút, hửm?” Âm thanh trầm thấp, ám ách mà hấp dẫn. Lực đạo trong tay lại âm thầm tăng thêm, một phen xốc chăn lên.
Sính Đình thẹn thùng một tay giữ chặt vạt áo bị mở ra, một tay bụm mặt sợ sệt, miệng kêu loạn xạ: “Ngài đừng như vậy! Ngài tên bại hoại này! Ngài đi nhanh đi! Nếu không ta sẽ kêu người.” Coi như là nàng sợ hắn có được hay không, bộ dáng mới vừa rồi của hắn giống như là dã thú muốn ăn thịt người, hơi thở hổn hển, khí lực cường đại làm cho người ta sợ hãi, dường như cái gì cũng không thế ngăn cản hắn. Làm cho Sính Đình có cảm giác nàng ở trước mặt hắn có bao nhiêu yếu ớt và bé bỏng không chịu được một kích.
“Nàng kêu a! Kêu lớn lên!” Hiên Viên Húc khích lệ nàng. Hai nha đầu đã bị Tiểu Bắc điểm huyệt ngủ, ma ma bên ngoài đã sớm giao cho Tiểu Nam, để xem nàng có thể kêu ai tới?
Hiên Viên Húc cưỡng ép ôm lấy nàng, hất cái tay đang bụm mặt nàng ra. Chỉ thấy mái tóc dài đen bóng của nàng quanh co khúc khủy rơi tan tác xuống dưới, hai mắt rưng rưng, trên mặt mang theo vài phần sợ hãi và e lệ, môi mềm sưng đỏ không chịu nổi, mặt mày quyến rũ kiều diễm. Một cái tay gắt gao nắm vạt áo, không có chút xíu tác dụng nào, vẫn lộ ra hai gò nổi trơn mềm trắng như tuyết, ngược lại vẫn xinh đẹp lẳng lơ như muốn nghênh đón khát khao của hắn. Trong lòng hắn tỏa ra lửa đốt, bất động thanh sắc cúi đầu hỏi nàng: “Ngoan, nói cho ta biết đau ở chỗ nào? Hửm!” Tay lại kiên định hướng tới thân thể của nàng sờ soạng.
Trong lòng Sính Đình vừa lo lắng vừa sợ hãi, thấy hắn nhất định không thuận theo, một bộ dáng không đạt được mục đích thề không bỏ qua, cái khó ló cái khôn, giống như ăn vạ nói: “Ta phát bệnh cảm lạnh, nhức đầu!”
Tay Hiên Viên Húc hơi ngừng lại, chuyển phương hướng, sờ cái trán của nàng, sau đó đem đôi môi dán lên cái trán của nàng, hoàn hảo! Cái trán không nóng. Đánh lạc hướng như vậy, vẫn làm cho hắn không tập trung tinh lực. Tuy là trăm lần không cam tâm vì vậy mà bỏ qua cho nàng, nhưng cũng sợ tổn thương nàng. Nghĩ đến cái loại ngọt ngào hành hạ hắn muốn nổi điên, sắc mặt không khỏi âm thầm đỏ lên.
Hắn dùng chăn cuốn lấy Sính Đình, lười biếng ngồi ở trên giường, để cho nàng hơi tựa vào trong ngực mình. Sính Đình không khỏi âm thầm thở dài nhẹ nhõm, không dám tùy tiện lộn xộn.
Hiên Viên Húc thấy nàng ngoan ngoãn như vậy, trong lòng vừa thương tiếc vừa đắc ý. Hắn từ từ cúi đầu đem cái trán của nàng cọ sát vào má, cùng nghe được hơi thở của hai người, dịu dàng nhẹ giọng hỏi nàng: “Thế nào không cẩn thận như vậy? Lại cảm lạnh rồi! Có phải hay không phòng này quá lạnh! Hay là bọn họ dám cắt xén đồ dùng của nàng?” Trong câu cuối cùng, tất cả âm thanh đều là không vui. Lần trước ở tửu lâu giáo huấn như vậy không đủ để mẹ con Triệu thị thông minh hơn sao? Hắn thấy không cải thiện được chút nào!
Sính Đình không dám lắc đầu, sợ một động tác không đúng, chọc phải lửa giận của ông lớn. Vừa rồi nàng thật sự sợ hãi! Liền nhỏ giọng lên tiếng: “Không có cắt xén gì cả.” Thời gian trước Triệu thị tốt bụng nói trời lạnh, các nàng đến nhà bếp bưng cơm quá xa, trở về canh nóng đều thành canh lạnh, nói là Thái Vi viên vốn có một nhà bếp nhỏ, để cho các nàng tự mình nấu nướng.
“Khác biệt cái gì? Ta sai người lặng lẽ đem đồ tới cho nàng, bảo đảm thần không biết quỷ không hay!” Hắn vừa nói xong bàn tay bỏ vào trong ngực, rút ra một xấp ngân phiếu, đặt vào cái gối bên cạnh Sính Đình, thận trọng nói: “Những thứ này cho nàng, không đủ ta sai người đưa thêm cho nàng, nàng muốn cái gì cứ sai người đi ra ngoài mua. Ta cái gì không nhiều chứ tiền bạc thì nhiều lắm!”
"Không cần, không cần!" Sính Đình muốn đem tay từ trong chăn rút ra, nhưng vừa nghĩ tới lúc này bản thân quần áo xốc xếch, không dám nhúc nhích. Chỉ gấp gáp nói: “Ta chẳng thiếu gì cả, ta không cần bạc của ngài.”
Lời nói này của Sính Đình làm cho khuôn mặt tuấn tú đang mỉm cười của Hiên Viên Húc trầm xuống, cái gì gọi là không cần của bạc hắn? Bạc của hắn như thế nào? Đều là hắn tự mình liều mạng kiếm về.
Hai mắt hắn híp lại, không vui trừng mắt nhìn nàng một cái: "Vậy nàng muốn bạc của ai? Bạc này đều do gia tự mình kiếm, sạch sẽ!”
Nàng không phải là học trò, ngược lại hắn là tên lính, tượng đất cũng có ba phần hỏa khí đấy! Sính Đình cũng trợn mắt nhìn hắn một cái, giọng nói lạnh nhạt mà xa cách: “Ý tốt của thế tử gia ta nhận không nổi.”
“Nàng không nhận nổi vậy ai nhận nổi? Nàng là người gia thích, dùng bạc của gia là thiên kinh địa nghĩa!” Hiên Viên Húc cũng tức giận. Hắn cực kỳ không thích Sính Đình đối với hắn xa lạ lễ phép, đem hắn gạt bỏ ra ngoài thế giới của nàng, như vậy sẽ làm hắn có cảm giác khoảng cách giữa bọn họ giống như khoảng cách giữa núi với biển.
Đây là lần đầu tiên hắn nói với Sính Đình những lời như thế, nàng lập tức ngẩn người, mà hắn không thở gấp, mặt không đỏ, ánh mắt sáng quắc yên lặng nhìn nàng.
Ánh mắt Sính Đình dần dần ảm đạm lại, khóe miệng bật ra một nụ cười khổ sở, quay mặt đi chỗ khác trầm mặc một hồi mới thấp giọng nói: “Thế tử gia chớ có nói đùa!” Nàng có tài đức gì để cho hắn thích, hắn thích nàng chỉ sợ là nàng cũng không đảm đương nổi.
Hiên Viên Húc bất mãn nhìn nàng chằm chằm còn muốn nói điều gì, Sính Đình lại cực nhanh nói: “Ta lấy ngân phiếu của ngài, nếu như bị phát hiện ta có miệng cũng không nói rõ được.” Thật sự bị Triệu thị phát hiện, còn không biết sẽ thêu dệt cái tội danh gì cho nàng đây? Nhiều một chuyện chi bằng bớt một chuyện.
Hiên Viên Húc rũ mắt im lặng nhìn nàng, qua hồi lâu mới chậm rãi lên tiếng: “Là ta suy tính không chu đáo, ngày mai ta lấy bạc lẻ đưa cho nàng.” Hắn là thiên kiêu chi tử, phụ từ mẫu ái, sư phụ như cha, mọi người xung quanh yêu thương hắn tựa như báu vật, khi hắn muốn nâng niu cô gái yêu mến ở trong lòng bàn tay, cuộc sống lại khó khăn như vậy, cẩn thận từng chút như vậy.
Trên mặt thiếu nữ xinh đẹp động lòng người không vui không buồn, tròng mắt trong suốt một mảnh mờ mịt, không muốn nhiều lời. Nàng yên lặng lắc đầu, trán từ từ cúi xuống, lộ ra một đoạn cổ trắng hơn tuyết mảnh hơn sương. Kim tôn ngọc thạch xa hoa làm sao hắn có thể hiểu được cuộc sống cùng tâm tình của nàng đây, Triệu thị đối với nàng không tốt như thế nào, nhưng Chương phủ dù sao cũng là nhà của nàng, là nơi nàng sinh ra và lớn lên.
Hiên Viên Húc cố gắng kìm chế lại ý muốn xoa nhẹ chiếc cổ ngọc ngà kia, nghiêng đầu hít sâu một hơi, đè xuống trái tim nóng bỏng. Ngươi lại muốn cầm thú rồi hả? Bình thường có nhiều mỹ nữ ngã vào lòng, lại chỉ cảm thấy chán ghét cùng phiền não, vừa chạm đến nàng thì hoàn toàn không thể bình tĩnh được, chỉ muốn động tay động chân với nàng, cái này là tật xấu gì đây?
“Nàng đừng suy nghĩ nhiều, hãy nghỉ ngơi thật tốt!” Hiên Viên Húc nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve ngọn tóc của nàng, yêu thương nhìn nàng. Hắn mỉm cười, chân thành chín chắn nói: “Những thứ đó ta đều không quan tâm, ta cũng không phải chỉ có chút danh tiếng.” Còn nhớ hắn tuổi trẻ đã thành danh, trong khoảng thời gian đó cũng trải qua không ít cực khổ mới có được thành tựu như bây giờ.
Sính Đình thấy hắn lúc này rất bình thường, không nhịn được liền thúc giục: “Ngài đi nhanh đi, cũng trễ rồi.”
Hiên Viên Húc mặt không chút thay đổi liếc nàng một cái, nàng luôn làm hắn mất hứng. Vẻ mặt đầy không vui đem nàng đặt ở trên giường, đứng dậy xuống giường.