“Ê! Buông tay! Anh kéo tôi đi đâu chứ? Buông ra mau!” còn không nghe là ông đánh cho xem!
Nguyên Chiến Dã vừa tức vừa mù mờ không rõ Nhiếp Phong Vũ lôi mình đi đâu, cả hai đi sâu vào rừng, cách sân thể dục ngày càng xa, Chiến Dã không ngờ rừng sâu nhường này, Nhiếp Phong Vũ muốn mang anh đi đâu chứ? Chung quanh tối lửa tắt đèn bốn bề im ắng, vừa nãy còn thấy người chết, không lẽ- “tiền dâm hậu sát” bốn chữ đột nhiên lóe lên trong đầu anh, không phải chứ…
“Buông ra!” Rốt cục dùng sức giật tay ra, hay phải nói vốn là Nhiếp Phong Vũ thả lỏng tay.
Cả hai dừng lại, anh phát hiện phía trước là bức tường cao có rèm sắt vòng chung quanh, xem ra đây là “tường thành” của nhà tù. Không lẽ Nhiếp Phong Vũ muốn vượt ngục?
“Anh lôi tôi đến đây làm gì?” Nguyên Chiến Dã hất hàm, mặc dù không xác định trong bóng tối đối phương có thấy vẻ mặt của mình không.
Nhiếp Phong Vũ nhún vai, “Không đi chẳng lẽ đứng ở hiện trường chờ người đến bắt?”
“Người cũng có phải tôi giết, sợ cái gì?”
Cười lạnh một tiếng, Nhiếp Phong Vũ tiến gần anh, đến khi có thể nhìn rõ toàn mặt đối phương, “Cậu nói mình không giết người bọn họ tin sao? Ở đây vô duyên vô cớ có nhiều người chết, tìm chẳng ra hung thủ thì đương nhiên quơ đại một thế thân, cậu có tin không vụ này có thể cho cậu ngồi tù mọt gông?”
Ngữ khí nghiêm túc, Nguyên Chiến Dã chưa từng nhìn qua một Nhiếp Phong Vũ như thế này, bình thường luôn cười cợt còn bây giờ lại đáng sợ. Xã hội bây giờ đen tối ra sao anh biết chứ, nhưng với niềm tin của một cảnh sát anh cũng có hơi chấp nhất, vì thế mặc dù hiểu rõ ý của Nhiếp Phong Vũ anh cũng làm bộ ra vẻ xem thường.
“Xì! Không cho loại như ngươi ngồi tù mọt gông mới thật là pháp luật bất công!”
Anh vừa nói xong, Nhiếp Phong Vũ hơi sửng sốt, rồi cúi đầu cười cười: “Cũng phải! Nếu pháp luật có chứng cứ rõ ràng anh sẽ ngoan ngoãn ngồi tù thôi, đáng tiếc trên thế giới này chưa có pháp luật của nước nào xịn đến vậy.”
Nguyên Chiến Dã cắn răng! Tôi vào đây là để cho anh ngoan ngoãn ngồi tù nè!
Nhìn thấy anh nghiến răng nghiến lợi Nhiếp Phong Vũ thấy thật hứng thú, cái người này làm hắn tò mò bộ hắn có đắc tội gì anh sao. Dù có nghi vấn cũng không tiện hỏi, hắn nhìn Nguyên Chiến Dã hỏi: “Còn chưa trả lời tôi khi nãy cậu làm gì ở đó?”
“Tôi-“ Nguyên Chiến Dã vừa định nói, đột nhiên ý thức được mình đâu có nghĩa vụ cung khai với hắn chứ! Liền chuyển lời: “Mắc gì phải nói cho anh! Vậy chứ anh ở đó làm gì?”
Nhiếp Phong Vũ nhếch môi, “Anh trả lời thì sau đó em sẽ cho anh biết nha?”
“Còn tùy.”
“Tôi đang làm tình gần đó.” Nhiếp Phong Vũ mặt không đổi sắc tim không đập loạn trả lời.
Nguyên Chiến Dã ban đầu là mặt đen như gan heo, sau nhìn thấy biểu hiện của Nhiếp Phong Vũ lại chuyển thành màu xanh của thức ăn lên mốc.
Vậy mà cũng bị hắn xỏ! Quả nhiên là miệng thối tim gan cũng thối nốt!
“Sao vậy? Không trả lời tôi? Chẳng lẽ…” Nhiếp Phong Vũ lại nhích một chút, dù chỉ là một chút nhưng khoảng cách hiện tại của hắn và anh đã là kỉ lục! Hắn nâng cằm anh lên.
“Cưng đi tìm anh à?” Hơi nóng phả vào mặt Nguyên Chiến Dã, ngưa ngứa.
Nguyên Chiến Dã mím chặt môi, hai tay nắm chặt thành quyền. Nhẫn nào! Nhất định phải nhẫn! Việc nhỏ không thành sẽ loạn việc lớn, một kẻ có tư cách cảnh sát là đối mặt tình huống nào cũng bình tĩnh được!
“Có ai từng nói anh mắc bệnh tự yêu bản thân chưa?” Anh châm chọc, hơi nhấc cằm lên nhưng vẫn không thoát được.
“Anh nói sai hả? Lần đó cưng nhìn lén anh nửa ngày anh nghĩ cưng hẳn là có hứng thú với anh chứ.”
Nguyên Chiến Dã biết hắn nhắc lại lần anh thấy gian tình của hắn cùng Trần Tích sau bụi cỏ, chẳng qua “gian phu” nay đã thành “chính phu”.
“Tôi chẳng qua giữa trời quang lại gặp phải chuyện đó, nhất thời có hơi kinh ngạc không được sao?”
“A~” Nhiếp Phong Vũ khẩy khẩy chiếc cằm trơn nhẵn của anh, động tác dâm loạn như thế mà qua tay hắn lại hết sức gợi cảm. Nguyên Chiến Dã thầm nuốt một ngụm nước miếng.
“Anh nghĩ cưng thấy anh dũng mãnh như thế phải hưng phấn chứ nhỉ?
Nguyên Chiến Dã xem thường: “Tôi còn chưa tới mức khát tình như thế, nam diễn viên AV so với anh còn dũng mãnh hơn tôi còn chưa hưng phấn đó!” nhưng thật ra nữ diễn viên AV làm anh rất rất hưng phấn nha.
“Mấy gã đó là uống thuốc mới mạnh được thế, còn anh-“
“Khoan khoan!” Nguyên Chiến Dã đột nhiên la lên, dí ngón trỏ lên đỉnh mũi Nhiếp Phong Vũ hỏi: “Sao anh biết bọn họ uống thuốc? Là anh thấy hay…” hay anh đi đóng vai chính luôn?
Không nghĩ tới nỗi đau xưa lại bị người chọc ngoáy, Nhiếp Phong Vũ thoáng ngượng ngùng. Nguyên Chiến Dã “phụt~” cười ra.
“haha~ haha haha! Oa hahahahahaha~” Cười chết mất! Thì ra chơi xỏ ngừoi khác lại vui như vậy! Không! Phải nói là sốc Nhiếp Phong Vũ thiệt đã như vậy! Ở trường đâm thọc lũ học trò còn không thú vị bằng!
Nhiếp Phong Vũ chẳng biết khi nào đã buông cằm Nguyên Chiến Dã, đối phương đang gập người cười nắc nẻ. Đến khi xác định anh đã cười đủ, Nhiếp Phong Vũ đầy ý tứ mà phán: “Cưng thật thú vị-“
Nguyên Chiến Dã cừoi đủ, đứng thẳng người đưa tay xoa xoa khóe mắt, điều chỉnh hô hấp, vỗ vỗ vai Nhiếp Phong Vũ nói: “Được rồi! Đùa chút cho vui thôi, nhìn mặt anh nhăn nhúm như bị bón ấy, không có việc gì tôi đi trước! Anh cũng nên đi đi!”
“Có muốn làm người của tôi không?”
“Hả?” Nguyên Chiến Dã chân vừa cất bước liền khựng lại.
Nhiếp Phong Vũ bắt lấy cánh tay anh kéo sang đối diện mình, lặp lại: “Có muốn làm người của tôi không?”
“Người của anh- là sao?” Nguyên Chiến Dã nghĩ đến Trần Tích, lại nghĩ đến cảnh cậu cũng Nhiếp Phong Vũ nơi bụi cỏ…
Nhiếp Phong Vũ mỉm cười gật gật đầu, “Là cậu nghĩ sao thì vậy đó.”
Phi! Hắn làm sao biết mình đang nghĩ cái gì!? Nhưng câu hỏi này chỉ là phụ, cái chính là- nếu anh làm người của Nhiếp Phong Vũ, vậy chẳng phải trời phú cho cơ hội tốt tiếp cận hắn sao? Phải nắm bắt thời cơ thật tốt!
“Vì sao muốn tôi- oa~” lời còn chưa dứt Nguyên Chiến Dã đã bị Nhiếp Phong Vũ đùng một cái dùng sức kéo, cả hai người nằm xuống bụi cỏ gần đó, Nhiếp Phong Vũ nằm đè lên áp Chiến Dã cứng ngắt.
Khốn kiếp! Làm gì gấp dữ vậy! Anh còn chưa đồng ý nha! Muốn “ỷ mạnh hiếp yếu” (*) hả?
(*) Bá vương ngạnh thượng cung“Anh làm gì- ưm ưm!” câu nói bị nuốt trở về. Nhìn thấy cái mặt Nhiếp Phong Vũ siêu phóng đại trước mắt, kèm theo trên miệng có cái gì đó âm ấm cùng hơi thở có mùi thuốc lá, Nguyên Chiến Dã biết mình bị hôn!
Bị hôn! Nụ hôn thứ tám của một cậu trai thuần khiết đã ra đi như thế! Ba giây mặc niệm bắt đầu.
“Buông ra! Ưm! Buông- ưm a!”
Cầm thú! Thú tính đại phát! Mẹ nó! Chưa có ai dám dùng vũ lực trước mặt anh! Vừa định nhấc chân lên tặng cho “chỗ hiểm” của hắn một cú, Nhiếp Phong Vũ đã nhanh hơn một bước lấy chân chặn lại, thấp giọng thì thầm vào tai anh: “Đừng lộn xộn, có người đến đây.”
Nguyên Chiến Dã nhướng mày, im lặng lắng nghe, quả nhiên có nhiều tiếng bước chân đang hướng lại đây, ngay sau đó là một hồi còi chói tai, xem ra thi thể đã bị phát hiện.
“Ai đang ở đây? Không được nhúc nhích!” Ánh đèn chói chang ngày càng tiến gần cả hai.
Không được nhúc nhích! Câu nói quen thuộc của cảnh sát đối với tội phạm, không nghĩ có ngày mình cũng bị cảnh sát uy hiếp, Nguyên Chiến Dã nhìn nhìn Nhiếp Phong Vũ, không biết có nên lên tiếng không.
“Các người ở đây làm gì?” Một đám người nhìn Nhiếp Phong Vũ và Nguyên Chiến Dã, vì bị chói ánh đèn nên Chiến Dã theo bản năng giơ tay lên che một chút.
“Làm gì các người nhìn không hiểu sao?” Nhiếp Phong Vũ ngông nghênh ngẩng đầu lên, tuy miệng nhếch cười nhưng ánh mắt cùng ngữ điệu lại không vui khi bị quấy rầy.
Người hỏi vừa nhìn thấy hắn, vẻ hung ác liền giảm đi không ít, bô lô ba la nói gì đó với người phía sau, sau đó mấy gã phía trước tản ra, chừa chỗ cho người phía sau tiến lên. Nguyên Chiến Dã vốn muốn đá Nhiếp Phong Vũ một cước, nhưng vừa nhìn thấy người kia tiến lên, sắc mặt liền chỉ trong một giây biến đủ bảy sắc cầu vồng, thật hận không thể “nhập làm một thể” với Nhiếp Phong Vũ. Đừng hiểu lầm, ý ở đây là anh thật hận không thể biến mất thôi.
Củ khoai tây! Cũng chính là trưởng ngục giam Tô Hòa, hai tay chắp sau lưng lững thững đi đến, lạnh lùng nhìn Nhiếp Phong Vũ, rồi tầm mắt nhìn đến Nguyên Chiến Dã đang bị đè phía dưới.
Ông trời a! Càng lúc càng quá rồi đó! Hôm nay mới vừa bị một cú thật mất mặt xong, bây giờ lại còn bị củ khoai tây “bắt tại trận”, trời a con có tội tình gì chứ?? Không muốn bị nhìn, Nguyên Chiến Dã theo bản năng rút vào ngực Nhiếp Phong Vũ, hy vọng hắn che được mình, Nhiếp Phong Vũ không rõ vì sao anh đột nhiên chủ động như vậy, chả ngại ngần gì ôm chặt cứng anh, đặt đầu anh lên vai, thân dưới dán chặt vào nhau.
Tô Hòa dò xét một hồi, cười! Cúi cúi đầu vẻ như phải sang nơi khác tuần tra, để lại ba người cảnh sát.
“Người của anh thật nhiệt tình nha!” giọng nói đầy vẻ chế nhạo.
“Lúc cậu ấy nhiệt tình nhất anh bạn còn chưa nhìn thấy đâu!” Nhiếp Phong Vũ nói xong nhân cơ hội hôn lên gáy anh một cái, khiến anh nổi da gà.
Tên khốn kiếp! Dám lợi dụng anh! Ta cắn chết ngươi!
“Này! Tên nằm dưới kia, tên gì số mấy thuộc phòng nào đó?” Tô Hòa hỏi một tràng dài.
Nguyên Chiến Dã hơi nghiến răng, hoài nghi Tô Hòa sớm nhìn ra anh nên cố ý làm xấu mặt anh. ĐM nhà ngươi củ khoai tây!
“Tôi- a~~!” bị nhéo! Nơi kia… của anh, bị Nhiếp Phong Vũ nhéo mạnh một cái, đau đến kêu thất thanh lên.
“Ngoan! Chốc nữa anh sẽ thỏa mãn cưng mà!” Nhiếp Phong Vũ mặt tỉnh lặng lẽ rút tay về, ghé vào tai anh nói lớn, đoạn ngẩng lên nhìn một đám mặt mày xanh mét mà hỏi: “Sao thế? Tô cảnh quan muốn thẩm vấn ngay tại đây à?”
Tô Hòa hít mạnh một hơi, “Anh-“
“Cầm đèn pin dời chỗ khác dùm, bé cưng của tôi không thích ánh sáng quá chói.” Nhiếp Phong Vũ yêu cầu.
Nguyên Chiến Dã thật cảm kích hắn, anh đúng là rất không thích đèn quá sáng, anh hận hiện tại không phải đen thùi một mảng.
Tô Hòa cầm lấy đèn pin của người đứng cạnh giảm độ sáng xuống một chút, lại hỏi tiếp: “Bộ không nghe được cảnh báo sao?”
“Có nghe. Xảy ra chuyện gì?” Nhiếp Phong Vũ bang quơ hỏi.
“Có người bị giết.”
“À~”
“Gần ngay đây thôi, hai người ở đây lâu chưa?”
“Cũng lâu. Thì sao? Tô cảnh quan không lẽ hoài nghi tôi?” Nhiếp Phong Vũ cười hỏi: “Anh ắt phải biết tôi luôn ghét máu me!”
Nguyên Chiến Dã nhíu mày, Nhiếp Phong Vũ có quen củ khoai tây?
“A ha!” Tô Hòa cười cười, “Cũng đúng! Tôi còn biết anh mười lăm hàng tháng đều ăn chay.”
“Chẳng những ăn chay, còn cấm dục.”
Nguyên Chiến Dã phải công nhận Nhiếp Phong Vũ thật miệng lưỡi lươn lẹo, chẳng phải lươn lẹo bình thường đâu!
“Anh nên cấm dục cả đời cơ.” Tô Hòa nhàn nhạt nói, nhưng Nguyên Chiến Dã biết bên trong hàm chứa bao nhiêu oán hận. Xem ra Nhiếp Phong Vũ nhất định “ăn hiếp” Tô Hòa không ít.
“Nếu anh có biện pháp tôi sẽ cả đời yên phận ở đây, nhưng đáng tiếc, tôi có thể tự mình đi vào thì cũng có cách đi ra. Tô cảnh quan, anh còn non lắm!”
Hửm? Nguyên Chiến Dã sửng sốt, tự hỏi mấy lời này là ý gì-
Tô Hòa trong mắt tràn ngập hận ý, đó là loại ánh mắt của cảnh sát vì chính nghĩa nhìn thấy tội phạm, đáng tiếc Nguyên Chiến Dã không thấy được, nếu không anh sẽ kính nể Tô Hòa.
“Đừng ở đây mãi, mau mau quay về phòng mình điểm danh đi! Khai báo toàn bộ những gì thấy được khi nãy!” Tô Hòa thể hiện khí thế của ngục giam trưởng.
“Bằng lòng hợp tác thôi, nhưng là cũng nên cho bọn tôi ở riêng nửa giờ, Tô cảnh quan cũng là đàn ông, chắc cũng hiểu gắng gượng có hại cho cơ thể nhỉ?” Nhiếp Hành Phong lại động một tay sờ mó trên dưới Nguyên Chiến Dã, cái loại sờ soạng dâm dục này làm anh cảm giác như bị rắn bò trên người, ghê tởm! Nguy hiểm, nhưng cũng kích thích!
Nhiệm vụ hoàn thành anh nhất định phải chặt “tay heo” (*) này!
—-
(*) “tay heo” hay “hàm trư thủ” 咸猪手 chỉ hành vi xâm phạm tình dục. Cụm từ này thường được dùng trong các trường hợp trên xe bus, xe điện ngầm, hay thầm chí đi bộ ngoài đường mà bị sờ mó.
—-
Tô Hòa hừ lạnh một tiếng, nhìn vào mớ tóc duy nhất Chiến Dã để lộ ra, “Tôi cũng biết miệt mài quá cũng không tốt, không biết tình nhân bé nhỏ của anh có thể thỏa mãn nhu cầu anh không! Mau trở về đi!”
Những lời này không rõ là mắng Chiến Dã hay Nhiếp Phong Vũ, nhưng so với trình độ hiểu biết của Chiến Dã về Tô Hòa, lời này nhằm ngay cả hai luôn! Không ngờ nhiều năm không gặp trình độ “độc mồm” có tiến bộ! Chẳng qua cũng chưa phải đối thủ của anh!
“Sao thế? Ngu luôn rồi?” Nhiếp Phong Vũ dí ngón trỏ chọt chọt mặt anh.
Nguyên Chiến Dã liền ngẩng đầu lộ ra vẻ mặt muốn ăn thịt người, “Đéo! Anh mới ngu! Mọi người đi hết rồi anh còn đè tôi chi nữa? Mau cút ra coi!” Vừa nói vừa giãy dụa khỏi người Nhiếp Phong Vũ.
“Này! Dù gì anh cũng vừa giúp cưng thoát khỏi hiềm nghi, cưng dám lấy oán trả ơn nha~!” Bất đắc dĩ Nhiếp Phong Vũ dễ dàng áp chế anh, tay trái nhấn xuống, kềm tay Nguyên Chiến Dã xuống đất, nửa người dưới kẹp lấy eo Nguyên Chiến Dã.
Ê ê! Thằng này có học qua lớp dạy khóa tay!
Thực tế mà nói, Nguyên Chiến Dã cũng không dốc toàn lực mà phản kháng. Lạt mềm buộc chặt, nhưng mềm quá- đứt luôn đó!
“Đừng nhúc nhích! Càng nhúc nhích anh càng hưng phấn, không chừng trong vòng nửa giờ cũng chưa giải quyết xong đâu.” Nhiếp Phong Vũ nhìn Nguyên Chiến Dã: “Suy nghĩ xong chưa?” không cần suy nghĩ!
“Làm người của anh nha.”
Liếm liếm môi, “Ưu đãi gì không?”
“A haha! Nhiều đó nha, làm đi sẽ biết.”
Dụ con nít sao? Nhưng anh cũng giả làm con nít sập bẫy. “Anh không phải… có người rồi?”
Nhiếp Phong Vũ hơi nhíu mi, nhưng rất nhanh liền hỏi: “Sao thế? Ghen hả?”
Quả nhiên là bệnh tự yêu bản thân! Cười lạnh một tiếng, “Tôi không muốn làm kẻ thứ ba!”
“Yên tâm! Trong từ điển của anh không có ba chữ “kẻ thứ ba” này.”
Phải! Từ điển của ngươi chỉ có hai chữ “tự luyến” (*) thôi.
—-
(*) tự luyến: tự yêu bản thân
—-
“Sao?” Vừa hỏi vừa đưa tay sờ soạng cổ Chiến Dã, nơi này không phải nơi nhạy cảm gì, nhưng xui sao lại là một trong những chỗ nhạy cảm của Chiến Dã.
Cả người anh phát run, cảm thấy không ổn rồi!
“Anh trước lui ra xa chút xíu!” Hy sinh là điều dĩ nhiên rồi, nhưng cũng phải xem hy sinh thế nào chứ.
“Cưng đang giở chiêu lạt mềm buộc chặt à?” Nhiếp Phong Vũ cúi xuống hôn lên mặt anh, đến cằm, miệng, đầu gối cũng nhanh nhảu mở rộng hai chân anh ra từng chút.
“Ưm! A-“ Chiêu này bị nhìn thấu rồi sao? “Không- tôi còn chưa đồng ý mà!” Thật vất vả mới tìm được cơ hội mở miệng anh liền thanh minh.
“Haha!” Nhiếp Phong Vũ cười cười bên tai anh, cắn cắn lên vành tai anh, vui vẻ khi thấy anh đỏ lựng lên.
“Thân thể của em thay em đồng ý rồi!”
“A?” Cái gì? Nguyên Chiến Dã hơi sửng sốt, rồi cả khuôn mặt bùm một cái đỏ lựng. Anh vậy mà… mà lại…
“Haha! Có gì mà phải thẹn, từ lúc vào đây em chắc chưa có làm nhỉ? Có phản ứng là đương nhiên thôi, thế nào? Không tự mình giải quyết sao?” Nhiếp Phong Vũ thả tay anh ra, hiện tại tay anh đang đặt lên vai hắn như muốn đẩy ra.
Giải quyết mẹ gì! Anh bây giờ chỉ muốn làm nhiệm vụ cho lẹ, lòng dạ nào tơ tưởng mấy chuyện đó!
“Tôi có giải quyết hay không liên quan gì anh? Bây giờ không rảnh chơi trò chơi tình dục với anh, mau đứng lên! Tôi phải đi về!” Nếu không phải sợ mình quá “thô bạo” Nhiếp Phong Vũ sẽ kính nhi viễn chi” (*) , anh đã chẳng phải nhẫn nhịn vất vả thế này. Giả làm cừu non đúng là không dễ a! “hàng long thập bát chưởng” nghẹn cứng trong lòng!
—-
(*) kính nhi viễn chi: Kính trọng nên không dám gần gũi quá, chỉ muốn kính ngưỡng từ xa.
—-
Trên đầu vang lên tiếng cười của Nhiếp Phong Vũ, mặt anh đang tựa vào ngực của hắn, cảm nhận cả thân người hắn run run, áo tù chất vải khá thô cứng, lại thoang thoảng mùi thuốc lá nhàn nhạt-
Trong một giây, anh bỗng có một cảm giác kỳ lạ.
“Cưng có biết phản ứng hiện giờ của mình chẳng khác nào học sinh trung học sợ về nhà trễ giờ quy định không?” Nhiếp Phong Vũ cúi đầu nhìn anh.
Nguyên Chiến Dã không rõ tâm trạng mình lúc này là gì, đầu không ngẩng lên, cứ nhìn chằm chằm vào bờ vai rộng của Nhiếp Phong Vũ.
“Tôi-“
“Hửm?” Nhiếp Phong Vũ nhướng mày.
Bỗng nhiên có tiếng bước chân đánh vỡ bầu không khí giữa cả hai, Nhiếp Phong Vũ và Nguyên Chiến Dã cùng quay đầu nhìn, anh cứ ngỡ là bọn Tô Hòa quay lại, nhưng bóng người từ đêm tối hiện ra khiến anh ngây dại ra.
Trần Tích! Nương theo ánh trăng nhàn nhạt Chiến Dã lập tức nhận ra người đến là ai.
Chiến Dã tức thì vùi đầu trốn vào lồng ngực Nhiếp Phong Vũ, thậm chí còn giữ chặt hông của hắn. Trước kia anh bảo Nhiếp Phong Vũ là “gian phu”, bây giờ thì đã rõ “gian phu” là cảm giác gì rồi!
Mà tại sao phải trốn? Trước khi đầu anh chợt ngộ ra thì cơ thể đã phản ứng theo bản năng rồi.
“Anh…” Trần Tích giật mình nhìn hai người trước mắt, Nhiếp Phong Vũ đang đè lên một gã đàn ông khác, còn thân mật ôm ấp nhau. Nhiếp Phong Vũ ôm lấy bờ vai người nọ, còn người nọ ôm chặt hông Nhiếp Phong Vũ.
Nhiếp Phong Vũ mặt tỉnh nhìn Trần Tích. “Có chuyện gì không?” giọng nói lạnh lùng khiên Trần Tích sợ xanh mặt.
“Em… em chờ mãi mà không thấy anh… liền… đi tìm…” cắn môi, từng lời đứt quãng tuôn trào.
Hóa ra Nhiếp Phong vũ không lừa anh! Quả nhiên hắn ở đây là đang… Nguyên Chiến Dã bỗng cảm thấy có lỗi với Trần Tích, mặc dù anh cũng chỉ đang làm nhiệm vụ, nhưng nghĩ lại đàn ông như Nhiếp Phong Vũ, dễ gì bị người khác khóa chân.
“Tôi đang bận, cậu về trước đi!” Nhiếp Phong Vũ không nhìn Trần Tích.
Trần Tích vẫn thừ người tại chỗ, mắt nhìn chằm chằm vào người đang nằm trong lòng Nhiếp Phong Vũ. Nguyên Chiến Dã cảm thấy ánh mắt đó như muốn đâm xuyên vào mình, cả người bất giác đổ mồ hôi, so với sự xuất hiện của Tô Hòa hiện giờ anh khẩn trương gấp bội.
“Bảo cậu ấy đi đi-“ anh dính cứng vào Nhiếp Phong Vũ thì thầm.
Nhiếp Phong Vũ nhìn anh, khóe miệng nhếch lên cười đểu, lập tức dùng sức ôm chặt Nguyên Chiến Dã, anh chưa kịp phản ứng đã hôn anh.
“ưm! Anh làm gì!” Nguyên Chiến Dã trừng mắt nhìn hắn, nhận ra sự tàn nhẫn ẩn ẩn trong đôi mắt ấy.
Cùng lúc đó, bên tai vang lên giọng nói run run…
“A Chiến!”
Nguyên Chiến Dã cứng cả người, Nhiếp Phong Vũ chậm rãi thả môi anh ra, anh liền quay đầu nhìn, đôi mắt Trần Tích long lanh ánh nước trong đêm, nhưng không thiếu hận ý ngập tràn!
“Đừng nhìn nữa, đi hết rồi.” Nhiếp Phong Vũ kéo đầu anh lại.
Hàng lông mày anh chau lại thành hình chữ xuyên, “Anh làm gì vậy chứ!”
“Cưng bảo anh đuổi nó đi, thì đi rồi đó!” Nói như đúng rồi!
“Tôi có bảo anh dùng loại phương pháp này sao!” Nguyên Chiến Dã cắn răng, hoàn toàn quên luôn mình vẫn đang ngồi trên đùi Nhiếp Phong Vũ.
Nhiếp Phong Vũ cười cười, “Bằng không còn có cách tốt hơn sao? Sao vậy? Thằng nhóc kia là bạn cùng phòng với cưng, sợ khi quay về không nhìn mặt nhau được sao?”
Anh lặng thinh. Nhiếp Phong Vũ nói không phải không có đạo lý.
Thấy anh im lặng, Nhiếp Phong Vũ cười cười vỗ vỗ đầu anh an ủi: “Đừng lo chi nhiều, anh sẽ bồi thường cho nó.”
“Đó là chuyện của anh liên quan gì tôi!” xem anh như “gian phu” mà! Nguyên Chiến Dã đẩy tay Nhiếp Phong Vũ ra khỏi người mình. Đang đứng dậy, chợt nhìn thấy thứ gì đó sáng lên trên cổ Nhiếp Phong Vũ, hình như là vòng cổ.
Gớm chưa! Đi tù còn đeo vòng cổ! Nguyên Chiến Dã ngoảnh mặt bước đi.
“Về làm mộng đẹp nhé!” phía sau vang lên tiếng của Nhiếp Phong Vũ, rồi lại một câu thì thầm nhẹ như gió thoảng bên tai “trong mộng có anh-“
Nguyên Chiến Dã rùng mình. Nếu nằm mơ còn gặp hắn, trăm phần trăm là ác mộng!
Kể từ bây giờ, ác mộng của anh vừa bắt đầu thôi-