Chiến Lật Chi Hoa

Chương 7

Đêm tối, cứ chạy, chạy, chỉ biết chạy mải miết! Tiếng thở dốc ngày càng nặng nề, tim đập ngày càng nhanh hơn, thậm chí có khi nó sẽ dừng đập bất cứ lúc nào. Các mạch máu toàn thân đều run rẩy, sợ hãi bóng đêm sẽ nuốt chửng mình, không gian vô tận, tìm mãi cũng không có lối ra, thật muốn hét to lên nhưng sao cổ họng như bị đè nghẹn, chỉ có thể bất lực không làm gì được!

Ai? Rốt cục là ai?

Trả lời ta! Từ bây giờ ngươi chính là người của ta, là một món đồ chơi mới chỉ thuộc về ta—

Ai đang ở đâu đó? Nói gì cơ? Đồ chơi gì chứ? Nói ai?

Đang dáo dác nhìn quanh trong bóng tối nhằm xác định phương hướng âm thanh phát ra, bổng nhiên từ đâu một bàn tay bám chặt vai anh, chưa kịp quay đầu cả người đã muốn đổ nhào.

“Ngươi là ai? Muốn gì chứ?”

Cuối cùng của có thể nói được rồi, nhưng không có dư thời gian mà cảm thán. Anh bị đè phía dưới, luồng hơi thở nồng vị nam tính tràn ngập quanh mũi, khiến anh bất giác đỏ mặt!

Giọng nói trầm thấp khêu gợi kèm theo ý cười lóe trên môi, khiến tim anh đập dồn dập.

“Ngươi là của ta, bây giờ ta muốn dạy dỗ ngươi thế nào để trờ thành món đồ chơi của ta-”

“Thối tha! Ngươi là ai? Mắc giống gì ta lại làm đồ chơi của ngươi? Buông ra!”

“Đồ chơi không nghe lời… hẳn là muốn bị phạt rồi!” Âm giọng dày đặc phảng phất sự giận dữ.

“Ngươi… a~”

Soạt~ tiếng vải vóc bị xé tan làm đầu anh nhức nhối! Quần áo bị xé rồi! Một loáng thôi là xé toàn bộ! Trong chớp mắt đã trần truồng trong không khí khiến anh nổi da gà dựng tóc gáy. Mặc dù không thấy rõ mặt kẻ phía trên, nhưng vẫn có thể cảm nhận được đường nhìn cháy bỏng đốt nóng người anh, đậm sắc tình.

“Buông tay! Ai cho ngươi xé!”

Cố níu giữ mớ vải rách.

“Cút ngay! A~”

Quần cũng bị lột luôn!

“Thằng khốn! Buông tay! Dừng lại!”

Quần lót cũng đã “rơi vào tay giặc”. Hai chân bị tách ra, thấy cảnh sắp sửa bị “ăn sạch”, anh cuối cùng cũng hỏi câu khiến anh trăn trở nãy giờ.

“Ngươi rốt cục là ai~~~!?”

Kẻ đặt anh trên giường hơi nhếch khóe miệng cười đểu, “Đúng vậy! Chính là ta!”

“Ngươi sao lại ở đây?” Hỏi xong lại thấy không đúng, bây giờ quan trọng không phải cái này, “Mau thả ta ra!”

“Haha! Ta đã nói bây giờ ta đang dạy ngươi cách trở thành món đồ chơi của ta, chỉ cần ngươi ngoan mở chân ra phối hợp là được hà~”

“Ta không cần! Ngươi cút mau! A~~~”

Và trận “dạy dỗ” đã diễn ra nóng bỏng như vậy đó—

Rùng mình, Nguyên Chiến Dã mở bửng mắt, một phút sau mới hoàn toàn thanh tỉnh. Sờ sờ tấm chăn trên người và đệm nằm, rốt cục cũng có thể thả lỏng toàn thân.

Mơ, là mơ thôi!

Nhắm mắt lại hít sâu một hơi cho bình tĩnh, đột nhiên cảm thấy có gì không bình thường, anh ngồi dậy nhẹ nhàng xốc chăn lên, sửng sốt! Vốn nghĩ thân là đàn ông đàn anh thế này cũng bình thường, nhưng Chiến Dã chậm rãi hồi tưởng giấc mộng kia, chất lỏng trên quần nay đã hóa thành thứ “vô sỉ”!

Mình lại đi mơ thấy ở dưởi thân đàn ông… mặt đỏ như gấc, Chiến Dã thầm thề nhất quyết phải rời khỏi nơi quỷ quái này thật nhanh! Ở chung với biến thái riết mình cũng biến thái nốt!

—-

“Ê! Này, A Chiến~ A Chiến?? Nguyên Chiến Dã!!”

Nguyên Chiến Dã chớp mắt, phát hiện trên miệng vẫn còn miếng dưa nhai dở, chẳng lẽ anh quên nuốt nó ư?

“Anh gọi tôi?” Anh quay đầu nhìn người bên cạnh.

Chu Chính bất đắc dĩ mà cào cào tóc, vốn tóc chẳng được mượt rồi hắn càng vò thành tổ quạ.

“Cậu làm gì thế? Từ lúc ngủ dậy đến giờ cứ thả hồn đâu đâu, tôi gọi cậu cũng nhiều lần rồi mà có phản ứng đâu. Ngậm miếng dưa cũng chẳng buồn nuốt, nếu tôi không rõ mình đang ở ngục giam thì nhìn cậu thế này chẳng khác nào trong viện tâm thần!”

Nguyên Chiến Dã liếc xéo hắn, “Nhìn tôi làm anh liên tưởng bệnh viện tâm thần, thế nhìn gái có nghĩ mình đang vô nhà chứa không?”

“He he he!” Chu Chính cười dâm đãng, ngồi sát vào Chiến Dã thủ thỉ vào tai anh: “Nói đến nhà chứa… sáng nay cậu thế nào?” Giọng nói vô vàn đáng khinh.

Đang húp cháo Nguyên Chiến Dã bị kinh ngạc đến nhai phải môi đau rớt nước mắt, nhưng mặt lại vờ tỉnh bơ: “Ai cơ?” Nhóc thối này chẳng lẽ lúc nào cũng âm thầm giám thị anh? Đáng giận!

“Đừng giả vờ nữa! Tôi hiểu mà, đàn ông cả thôi! Bình thường mà! Ở đây cũng chả có ngừoi đặng phát tiết, a! Trừ phi… nhưng mà không lẽ cậu đi tìm thật? Mặc dù cậu đúng là…”

“Tôi làm sao? Muốn gây sự hả?” Nguyên Chiến Dã dùng khóe mắt nhìn hắn.

Chu Chính nhanh chân ngồi xịt ra giơ tay đầu hàng, “Không có không có! Tôi nào dám có ý gì! Tôi là nói như cậu vầy tùy tiện vẫy tay một cái là cả đám nguyện theo phục vụ liền.”

“Anh nói thế tôi càng chẳng thể nào mừng nổi.” Nguyên Chiến Dã lại tiếp tục tập trung chuyên môn với thức ăn.

Chu Chính đổ đĩa dưa vào bát cháo rồi dùng đũa khuấy, vốn dĩ chén cháo trắng mượt mà nay thành mớ hỗn lộn nửa hồng nửa cam màu dưa muối. Trước đây có đánh chết hắn cũng không ăn kiểu vậy, nhưng từ lần trước Chiến Dã đổ toàn bộ phần dưa vào bát cho hắn, hắn phát hiện thế gian lại có “mỹ vị” thế sao! Trong cái rủi có cái may.

Có lẽ vậy…

“Nè! Cậu và Trần Tích rốt cục làm sao vậy?”

Nguyên Chiến Dã chớp mắt một cái, lại tiếp tục ăn.

“Không có gì mới là lạ!”

“Tôi dù IQ chẳng bằng ai nhưng cũng không đến nổi dưới mức trung bình.” Sụuupppp~! Chu Chính vừa nói vừa húp một mồm cháo to.

Nguyên Chiến Dã tự thấy IQ của hắn còn hơn cả xuất sắc! Tinh còn hơn con tinh tinh!

Từ hôm bắt gặp anh và Nhiếp Phong Vũ bên nhau, Trần Tích chẳng còn tìm anh nói chuyện nhiều nữa, thậm chí còn không thèm liếc anh một cái. Hai người dù ở chung phòng nhưng chẳng khác gì kẻ xa lạ, Trần Tích xem anh như vô hình nhìn chẳng thấy. Xưa thì luôn miệng “A Chiến A Chiến”, bây giờ thế này ai nhìn mà chẳng thấy lạ lùng. Nguyên Chiến Dã chưa từng giải thích với ai cả, ngay cả Trần Tích. Cậu nhỏ cũng chưa từng tới tìm anh gặng hỏi cho ra lẽ, điều này khiến anh thấy nhẹ nhõm, có cảm giác thật may mắn.

Áy náy, có lẽ có. Nhưng Nguyên Chiến Dã cũng cảm thấy người như Trần Tích không thích hợp với Nhiếp Phong Vũ. Nói cách khác Nhiếp Phong Vũ vĩnh viễn chẳng bao giờ xem trọng cậu. Món đồ chơi, không sai! Chỉ là một món đồ chơi, một món đồ chơi mới làm giảm đi cảm giác nhàm chán! Bị vứt bỏ là chuyện sớm muộn, dù hắn chẳng biểu hiện ra, nhưng ngày đó cũng sẽ tới thôi. Nguyên Chiến Dã không biết có nên xin lỗi cậu không, nhưng xin lỗi cũng ích gì đây, ngày nào đó anh ra khỏi nơi này, tất cả đều hóa về không.

Đồ chơi ư…? Nguyên Chiến Dã nhíu mày.

Chu Chính nhìn Nguyên Chiến Dã tay đang lơ lửng giữa không trung với mẩu bánh mì, lắc lắc đầu.

Lại xuất thần, chắc có ngày thăng tiên luôn! Rốt cục là nghĩ ngợi gì vậy chứ?

Cả hai đang ăn, bỗng đám người ngồi chung quanh lật đật bỏ đi, thoáng chốc trong phạm vi năm thước không một bóng người. Nguyên Chiến Dã ngẩng đầu nhìn nhìn, Chu Chính mặc dù vẫn cắm cúi ăn nhưng mắt vẫn láo liên nhìn chung quanh. Cảnh này, có xem phim ắt hiểu: nhân vật chính đang ngồi ăn quán lề đường, chung quanh bốn phía một bóng người cũng không thấy, thậm chí cả chủ quán, rồi từ đâu xuất hiện một đám người cầm súng Tây đao Tàu, và rồi chém giết lung tung!

Xem ra hôm nay mình cũng thành diễn viên rồi nha! Không biết là đối chọi ai đây.

Nguyên Chiến Dã đưa bánh mì vào miệng tinh tế nhai nuốt, ngay cả cảnh ngục phụ trách cũng không thấy, xem ra là có chuẩn bị sẵn rồi!

Không lâu sau, trên đỉnh đầu bóng đen bao phủ.

Nguyên Chiến Dã và Chu Chính cùng ngẩng đầu, trước mắt bày tám thằng đứng thẳng, một thằng bụng bự như hoài thai ba tháng bộ dạng hung hăng nhìn chằm chằm hai người họ, rõ ràng là muốn “dạy dỗ” đây mà. Ở đây không cho hút thuốc, nếu không trên miệng gã nên có thêm cây xì gà to. Nguyên Chiến Dã quay đầu, Chu Chính cũng đồng thời nhin anh…

Đắm đuối nhìn nhau, vài giây sau cùng la lên: “Kiếm anh/cậu kìa.”

“Ừ! Kiếm cậu đó!” Chu Chính nhanh lẹ quay quay như cái trống bỏi, ôm bát cơm vọt lẹ.

“Sao lại như vậy?” Nguyên Chiến Dã cắn răng, cùng lúc giơ chân hung hăng đạp Chu Chính một phát, đối phương hít hà một hơi.

“Rõ ràng là tìm cậu mà, vị đại ca này cứ nhìn cậu chằm chằm cơ, không một cái chớp mắt luôn.”

Chu Chính dẩu dẩu môi trở về chỗ ngồi. Nguyên Chiến Dã cười lạnh, nhanh nhảu gớm! Muốn chạy? Còn cửa nào mở đâu chứ! Có chết cùng chết! Anh sớm biết đám này là tới tìm mình, nhưng kiếm người đệm lưng cũng tốt hơn.

“Hai thằng bây, thằng nào là Nguyên Chiến Dã?” Gã bụng mang dạ chữa hỏi, ánh mắt cứ lờn vờn trên mặt cả hai.

Chu Chính ngẩng đầu nhìn trời, Nguyên Chiến Dã buông đũa trong tay, “Là tôi.”

“Mày?” Gã nhướn mày, đưa mắt lướt qua Nguyên Chiến Dã, sau đó đầy thô bỉ cười cười, “Bộ dáng không tồi, khuôn mặt này mà bầm dập cũng tiếc thật đó, lát nữa xuống tay nhẹ chút nghe chưa!”

Thanh âm không lớn nhưng bốn phía vẫn có người nghe thấy, và dĩ nhiên có Nguyên Chiến Dã. Một đám nhiều chuyện tuy không muốn dính vào nhưng cũng khoái hóng hớt ráng vươn dài cổ mà ngó qua.

“Tìm tôi có gì không?” Nguyên Chiến Dã nghiêm mặt hỏi, anh ghét nhất bị nhìn bằng loại ánh mắt này.

“Có chuyện gì mày ắt phải tự biết nhỉ? Cần tao nói nữa sao?” Gã có bầu nói, đồng thời ánh mắt không ngừng láo liên đánh giá anh.

Chiến Dã hơi nhíu mày. Nếu có thể anh thật muốn một đấm rụng hết răng gã ta. Nhưng đáng tiếc, không được.

“Xin lỗi cho, tôi không rõ lắm, có thể nói một chút xem sao?” Chính anh cũng rất muốn biết rốt cục là ai muốn kiếm chuyện với anh.

Gã ta toét miệng cười: “Muốn biết thì theo bọn tao ra ngoài, bảo đảm mày sẽ biết từ a đến z!”

Phát tởm! Chiến Dã chưa kịp chửi ra thành lời, Chu Chính bên cạnh đã đặt mạnh bát xuống bàn, hay phải nói là quăng lên bàn. Một tiếng vang thật lớn, cháo trong bát bị đổ ra ngoài hơn phân nửa, số cháo đó giờ đã nằm gon trên người gã mang bầu.

“Fuck! Nhóc con mày muốn chết hả?” Gã ta vừa lau quần áo vừa chửi.

“Ngại quá!” Chu Chính mỉm cười, “Cháo hôm nay có mùi gì lạ quá, vốn dĩ ăn không nổi, rồi lại đâu ra một bầy nhìn còn ngán hơn bát cháo, không thể khống chế cảm xúc đuơc nữa, mong bỏ qua cho nha!”

Nguyên Chiến Dã bị mấy lời hay ho của hắn chọc cười, mặc dù bây giờ không phải là lúc để cười.

“Nhóc thối mày dám chửi xéo tao! Ông mày đánh cho má mày nhìn không ra! Tao a~~!” Gã vừa nói vừa giơ nắm đấm lên hướng mặt Chu Chính bổ tới, nhưng nửa đường thì bị giữ lại. Cơn đau nơi cổ tay truyền đến cánh tay, đau đến hắn há lệch cả miệng.

“Ai~~ đau quá đau~~ buông tay! Đứt đứt bây giờ! A~”

Xung quanh một trận xôn xao.

Nguyên Chiến Dã nheo mắt nhìn gã, nắm chặt tay đối phương đến trắng xanh, lâu lâu lại thêm chút lực khiến gã đau đớn kêu thét không ngừng.

Rốt cục anh cũng chịu buông ra, gã ta vội vàng ôm cổ tay hằn rõ năm dấu đỏ ửng mà xoa xoa.

“Chu choa! Nè! Ra tay hơi nặng á nha!” Chu Chính lắc đầu nói, khóe miệng cũng thản nhiên mỉm cười.

“Thật ngại quá, xen vào việc người khác. Đáng ra nên để nắm đấm của gã rơi lên mặt anh mới đúng.” Nguyên Chiến Dã liếc xéo hắn, quay đầu hỏi bọn kia: “Còn muốn tao theo bọn mày ra ngoài không?”

Cả đám lập tức giải tán, ngay cả bọn khoái hóng hớt cũng tản đi gần hết.

“Xì!” Nguyên Chiến Dã ngồi về chỗ cũ nhưng đã chẳng còn hứng ăn.

“Sao cậu không hỏi bọn chúng xem ai phái tới?” Chu Chính hỏi.

“Sao anh biết có người chủ mưu?”

“Thằng bụng bự kia nhìn ngu như heo, mắc mớ gì chủ động tìm cậu gây phiền toái? Mà cậu và hắn lại không thù!”

“Sao anh biết tôi và gã không thù?”

“Thằng đó ngay cả Nguyên Chiến Dã là ai cũng không biết thì sao kết thù oán được?”

“Sao anh biết…”

“Được rồi! Cậu đừng quan tâm làm sao tôi biết, bây giờ tôi đang hỏi cậu mà!” Thiệt là nhịn không được, rõ ràng là hắn đang chất vấn Nguyên Chiến Dã sao lại thành Nguyên Chiến Dã hỏi hắn?

Chiến Dã cười khẽ một tiếng, nói, “Không quan trọng thì hỏi làm gì.”

Chu Chính nheo mắt, “Vậy cậu biết ai?”

Nhún nhún vai, Nguyên Chiến Dã không trả lời. Hy vọng, không phải như anh nghĩ, bằng không anh càng không cảm thấy áy náy gì nữa.

“Ăn xong chưa? Xong rồi thì đi! Sẹo bảo lát nữa cùng họ chơi bóng rổ.” Nguyên Chiến Dã ôm bát chuân bị đứng dậy.

“Ừm…” Chu Chính ra chiều muốn nói lại thôi, Chiến Dã nhướn mày nhìn hắn.

“Sao vậy?”

“Có một chuyện không biết nên nói cho cậu không…”

W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

Mẹ nó! “Có chuyện thì nói có bom thì thải!”

Chu Chính hẩy hẩy cằm sang một hướng, “Nhiếp Phong Vũ ngồi góc kia nhìn cậu cả nửa ngày rồi, ánh mắt của hắn thật quá sức nhiệt tình ngay cả tôi cũng không đỡ được. Cậu yên tâm! Lần này không tranh giành với cậu đâu! Bảo đảm là nhìn cậu rồi!”

Chiến Dã sửng sốt một chút, theo bản năng nhìn về phía đó, quả nhiên! Nhiếp Phong Vũ ngồi cách họ hơn mười thước, đôi mắt không chớp chính hiệu “ta có hứng thú” mà nhìn anh, bên cạnh là hai gã “vệ sĩ”.

Nếu là bình thường anh dễ dàng mặt tỉnh mà quay đầu ngó lơ Nhiếp Phong Vũ, thậm chí còn tặng mí cái cười mỉa nữa. Nhưng hôm nay thì khác, nguyên nhân là cái giấc mộng đêm qua.

Giấc mộng nóng bỏng từ 18+ ban đầu thăng cấp lên 25+ luôn! Mọi lần nằm mơ cũng chẳng nhớ rõ đã mơ thấy gì, riêng lần này lại rõ mồn một chi tiết, Nguyên Chiến Dã hoài nghi chẳng lẽ anh thật đang muốn “Tìm người giải quyết”?

“Hắn nhìn bao lâu rồi?” Mặt chuyển xanh dời tầm mắt nhìn Chu Chính hỏi.

Chu Chính sờ sờ đầu, “Ừm thì… ngay từ lúc chúng ta bắt đầu ăn ấy.” Ít ra thì lúc hắn nhận ra Nhiếp Phong Vũ cũng đã nhìn được một hồi rồi.

Nguyên Chiến Dã thật muốn chết quách cho xong, bộ dáng “ngu ngơ” của anh đều bị nhìn thấy hết rồi! Sao lại chọn chỗ ngồi cho hắn dễ nhìn đến vậy hả!? Không nói nữa! Chạy mau!

“Đi mau!” Không nói hai lời bèn kéo Chu Chính đi thẳng.

“Úi! Sao vậy? Chạy gì chứ?” Có đụng chạm gì hắn đâu mà!

“Ai chạy? Ăn xong rồi thì đi hay muốn qua kia ăn thêm lần nữa với hắn?” Nguyên Chiến Dã nắm cổ áo Chu Chính mà tha ra cửa.

Chu Chính thở dài thườn thượt. “Cũng vì cậu đó, gặp người khác là tôi đã sớm cho một quyền rồi.”

“Phải phải! Tôi thực vinh hạnh được chưa?” Nguyên Chiến Dã ngoài mặt thì thế, trong lòng thầm nghĩ: cũng vì là anh, gặp kẻ khác tôi đã sớm một quyền dộng thẳng rồi!

Cả hai đi chưa được bao xa, trước mặt xuất hiện một người. Mái đầu vàng chóe khiến Chiến Dã chói cả mắt, là Saide! Lần phát hiện ra thi thể nọ kèm theo đoạn đối thoại rốt cục có phải là của Saide không? Vấn đề này luôn khiến anh băn khoăn, bây giờ rất muốn dụ Saide nói mấy câu nghe thử.

Mà cùng lúc đó Saide cũng phát hiện ra Nguyên Chiến Dã, liếc nhìn một cái, đoạn chuyển hướng đi về phía anh, biến hóa cực nhanh làm anh chưa kịp phản ứng, đối phương đã kè kè trước mặt nhe ra hàm răng sáng bóng cười toe toét,

“Íh da! Boy! Em đẹp quá nha!”

Cơ thể đậm chất Ý lại sử dụng thứ tiếng Trung tiêu chuẩn làm Chiến Dã không khỏi run rẩy. Nội tâm anh không ngừng kêu gào “sợ hãi”, cùng với cảm giác nơi đây không tiện ở lâu. Đồng thời anh cũng xác định được nghi vấn trong lòng mình bấy lâu-

Hành động của Saide không thể dùng chữ bình thường mà nói được, chỉ trong nháy mắt gã đã đứng tần ngần trước mắt Chiến Dã, hơn nữa còn ưu nhã cúi người nâng một tay anh lên, một tư thế hôn cực chuẩn.

“A~~~!” Chu Chính hai mày nhăn lại thành chữ bát, trợn mắt nhìn hóa đá Nguyên Chiến Dã đang sắp sửa dâng bàn tay cho giặc.

Ngay khi môi Saide chỉ còn cách một li với mu bàn tay Chiến Dã, một bàn tay khác so với gã còn nhanh hơn chớp nhoáng bưng tay Chiên Dã về tay mình. Chỉ chậm một chút thôi mà Saide phải tự hôn lên tay gã. Có phí của giời không chứ?

Chiến Dã lấy lại tinh thần, bàn tay nay đã nằm gọn trong lòng tay ấm áp của ai đó. Ngẩng đâu lền, Nhiếp Phong Vũ không biết đã sang đây lúc nào, tay của mình bị hắn nắm gọn ơ.

Nhiếp Phong Vũ lạnh lùng nhìn Saide, đối phương đứng thẳng dậy hất hất tóc.

“Tiếc thật!” Saide bất đắc dĩ nhún nhún vai.

“Ngươi muốn gì đây?” Nhiếp Phong Vũ chậm rãi hỏi.

Saide nhún vai cười cười: “Chỉ là biểu đạt tình hữu nghị chút thôi mà! Lần đầu anh gặp em cũng làm thế còn gì! Mặc dù bị em phủi cái một hà-”

“Ta không đánh gãy hết răng của ngươi vì nghĩ ngươi cũng được một bài học rồi chứ.”

“Honey em thật có tình! Chẳng lẽ nói…” Saide đột nhiên cười cực dâm đãng, “Em ghen hả? Yên tâm! Trong lòng anh chỉ có em…”

“Nếu còn muốn giữ răng thì khôn hồn ngậm mồm.” Nhiếp Phong Vũ cắt lời gã, kéo Nguyên Chiến Dã đi thẳng ra cửa.

“Anh làm gì?” Nguyên Chiến Dã muốn giãy dụa rút tay ra.

“Boy! Anh thích hương vị trên người em!” Phía sau vang lên thanh âm của Saide. Nguyên Chiến Dã hơi sửng sốt một chút, trực giác nói cho anh biết chuyện không đơn giản thế đâu. Bất quá không để anh tiếp tục suy nghĩ Nhiếp Phong Vũ đã lôi anh đi mất.

“Anh kéo tôi đi đâu chứ?” Bị lôi đi được một phút rồi, Nguyên Chiến Dã nhịn không nổi nữa phải hỏi.

Nhiếp Phong Vũ quay lại nhìn anh cười. Oaaaa mẹ nó! So với mafia (Saide đó), này còn “chói lóa” hơn! Nguyên Chiến Dã phải ngó sang hướng khác.

“Đi đến nơi yên tĩnh.” Đây vốn là một câu rất bình thường, nhưng lại từ miệng Nhiếp Phong Vũ với ngữ điệu khiêu khích đầy sắc tình, hơn nữa còn có giấc mộng kia, Chiến Dã thầm nuốt nước miếng.

“Không cần, ở đây cũng yên lặng lắm, có chuyện gì thì nói đi!” Hai người đi đến sân cỏ khu thể dục.

Nhiếp Phong Vũ cười nhẹ, cũng không đi tiếp nữa. Lôi kéo Nguyên Chiến Dã bước lên cỏ, ngồi xuống rồi nhìn Chiến Dã nói: “Ngồi đi.”

Ngồi thì ngồi! Tỏ như ban ngày hắn dám giờ trò thì nhiều người có cơ hội chiêm ngưỡng cái kia của hắn luôn!

“Vừa rồi xảy ra chuyện gì?” Nhiếp Phong Vũ mở miệng trước.

Biết hắn đang hỏi chuyện thằng bụng bự có bầu, Chiến Dã bâng quơ nói, “Không có gì, mấy thằng nhảm xàm thôi.”

“Cậu chắc chứ?” Nhiếp Phong Vũ cười cười hỏi.

Nguyên Chiến Dã nhìn hắn một cái rồi quay đi, “Anh không tin lại còn hỏi làm gì?”

Đáp lại anh là một tràng cười khẽ. Nguyên Chiến Dã nhẹ thở ra ngẩng đầu nhìn không trung. Đột nhiên cảm thấy đùi nằng nặng, Nhiếp Phong Vũ gối đầu lên đùi anh, khiến anh hoảng sợ.

“Làm gì đó?”

“Nghỉ ngơi mà!” Nhiếp Phong Vũ nói chắc nịch, nhìn anh rồi di di chọt chọt đùi anh mà rằng, “Nằm đây có lẽ thoải mái hơn.”

Anh thì thoải mái còn tôi khó chịu! Nguyên Chiến Dã nhíu mày thành hai đường thẳng, cố gắng giữ bình tĩnh nói, “Anh muốn nằm thì về phòng mà nằm, ở đây nhiều người! Tôi còn mặt mũi nào nữa!” Bốn phía tụm năm tụm ba nhìn hai người họ, hiển nhiên cảm thấy hứng thứ với quan hệ của anh và Nhiếp Phong Vũ.

Hóa ra muốn nổi danh lại đơn giản như vậy, hèn gì mấy ngôi sao toàn quăng ra scandal!

“Sớm muộn cũng có ngày này, bây giờ cho cậu làm quen trước có gì không tốt?” Nhiếp Phong Vũ nhắm mắt.

Cái gì là sớm hay muộng cũng có ngày này chứ? “Anh nói vẻ như có lòng tin lắm ha?” Nguyên Chiến Dã cúi đầu nhìn kẻ đang nằm lên chân mình, nếu không kể đến nhân tố quan trọng, Nhiếp Phong Vũ thật anh tuấn đẹp trai. Dòng máu lai đã hình thành nên ngũ quan rõ ràng, tinh xảo như một kiệt tác nghệ thuật, trong lúc lơ đãng lại toát ra khí chất cao quý như nữ vương… Ơ? Sao lại là nữ vương mà không phải quốc vương? Nguyên Chiến Dã đang tự hỏi, làn môi mỏng gợi cảm của Nhiếp Phong Vũ khẽ mở.

“Là trực giác mà thôi.”

Nguyên Chiến Dã đột nhiên cảm thấy thanh âm này có thể thôi miên lắm. Không được! Thân là một cảnh sát vì chính nghĩa sao có thể để “địch nhân” mê hoặc chứ! Chớp mắt thật mạnh một cái, Nguyên Chiến Dã hừ nhẹ.

“Anh khẳng định tôi sẽ đáp ứng anh sao?”

“Vậy lí do vi sao không đồng ý?” Nhiếp Phong Vũ vẫn không mở mắt, như vậy lại làm anh thoải mái hơn không ít, nói dối sau lưng và nói dối trước mắt dầu gì cũng có khác biệt lớn.

“Tôi có lí do phải đồng ý sao?”

Nhiếp Phong Vũ cười cười, “Cậu thật đáng yêu.”

Những lời này làm anh thật “uất ức” mà. Trước đây toàn bị so sánh với “ma quỷ”, “diêm vương”, “quỷ dạ xoa”, “tu la”, “lão xử nam” …. ấy! cái cuối cùng không phải. Nhưng đây lại là lần đầu tiên có người khen anh “đáng yêu”. Cảm giác thật… nổi da gà da vịt.

“Tôi cũng không phải loại ngoan ngoãn nghe lời đâu.” Nguyên Chiến Dã chậm rãi vươn tay giữa không trung, nắm tay lại như đang nắm khuôn mặt Nhiếp Phong Vũ bên dưới.

“Tôi sẽ làm cậu ngoan ngoãn nghe lời thôi.” Nhiếp Phong Vũ nhếch khóe môi: “Chỉ nghe lời mỗi mình tôi.”

Nguyên Chiến Dã lại cho hắn hai cái “bạt tay”, ưm! Quá đã!

“Anh muốn giam cầm tôi lại sao?”

“Có thứ gì có thể giam cầm cậu được sao?”

“Ờ thì… tôi thực tế lắm, nếu anh có vàng bạc châu báu đồ cổ tiền mặt…. dày mỏng mềm cứng nói chung, tôi sẽ suy nghĩ lại.” Lại chọc mắt hắn nà!

Nhiếp Phong Vũ đột nhiên mở mắt ra, khiến hai ngón tay hình chữ V của anh chưa kịp thu hồi bị bắt tại trận, muốn rụt tay về cũng không được tiến tới cũng không xong.

Nhiếp Phong Vũ nhìn anh vẻ như đăm chiêu suy nghĩ, “Cậu…”

“9527!” Một tiếng quát to phá tan bầu không khí kì dị giữa hai người. Nguyên Chiến Dã ngẩng đầu trông thấy, một cảnh ngục đang nhìn bọn họ.

Mất mặt quá a! Càng làm anh chịu không nổi là ánh mắt của đối phương.

“Cảnh quan, chuyện gì?” Anh giật giật đầu gối ý bảo Nhiếp Phong Vũ đứng lên, nhưng hắn lại cứ lì ra không nhúc nhích, lại còn nhàn nhã thưởng thức vẻ mặt anh bây giờ.

Cảnh ngục nhìn Nguyên Chiến Dã rồi lại nhìn Nhiếp Phong Vũ, cuối cùng nói với anh: “Đi theo tôi, ba anh tới thăm.”

Hảaaa? Nguyên Chiến Dã há hốc muốn rụng cằm, hai con mắt muốn rớt ra ngoài.

Nhiếp Phong Vũ giờ mới chịu ngồi dậy, vuốt vuốt tóc hỏi: “Sao thế? Vui dữ vậy sao? Nhớ ba lắm rồi à?”

Nguyên Chiến Dã máy móc đứng lên, anh đúng là rất muốn gặp ba đó, và càng muốn nói tin tức anh bị “ngồi tù” cho ba trên thiên đường biết nữa.

Chuyện hậu trường—

Nguyên Chiến Dã bi Nhiếp Phong Vũ lôi đi, còn lại Chu Chính và Saide đứng tại chỗ. Hai người nhìn theo bóng dáng Chiến Dã và Phong Vũ xa dần, Saide chậm rãi quay đầu nhìn Chu Chính.

Chu Chính nhìn nụ cười “rực rỡ nắng xuân” của gã tóc vàng, mồ hôi lạnh ứa đầy lưng rồi dồn ra trước ngực (có thế sao?)

Nửa ngày, Saide bất thình lình phán: “Này! Hương vị trên người của em anh cũng thích~”

Chu Chính nhìn chung quanh tìm tìm kiếm kiếm.

Tác giả: Ê, tìm gì đó?

Chu Chính: “Dây thừng.”
Bình Luận (0)
Comment