Nguyên Chiến Dã là một trẻ mồ côi. Ba mẹ anh ly hôn khi anh bảy tuổi, anh theo ba từ đó và không còn gặp lại mẹ nữa. Mẹ, từ này đối với anh thậm chí còn có phần xa lạ.
Ba là một công nhân sửa ô-tô bình thường, một mình nuôi Chiến Dã sáu năm, cuộc sống tuyệt đối không hề tốt. Đến một ngày ông bệnh nằm liệt giường, và cứ thế từ bỏ nhân gian, Chiến Dã trở thành trẻ mồ côi. Ngày hỏa táng, tại linh đường có không ít thân nhân gần xa đến viếng, họ cũng chỉ an ủi bằng những câu sáo rỗng, chẳng ai thật sự quan tâm, mà anh cũng chẳng màng đến. Trước giờ anh không hề quan tâm đến.
Ngày đó mẹ anh không đến, chỉ phái một luật sư mang đến một phong thư, gã luật sư cao không tới thước bảy điều đầu tiên làm khi gặp anh là cúi người một góc chín mươi độ, sau đó hai tay dâng phog thư giao cho anh, mở ra liền thấy một xấp chi phiếu cùng dòng chữ “Mẹ xin lỗi”. Không gặp người đàn bà đó thật ra anh lại thấy nhẹ nhõm, sau đó anh được biết bà ta sang Nhật lấy một nông gia ở Hokkaido chuyên trồng cà chua Nhật.
Nguyên Chiến Dã không quan tâm tập chi phiếu bao nhiêu, anh cứ nhìn chằm chằm vào tờ giấy với ba chữ cứ như nhìn mãi nó sẽ biến thành vật khác. Hồi lâu, anh hé môi cười,
Cũng tốt, không phải của mày… thì mãi mãi vẫn không thuộc về mày.
Gã luật sư cạnh bên cứ nhìn anh bằng loại ánh mắt bố thí, hỏi anh có cần giúp gì không cứ nói, có chỗ nào không rõ cứ việc hỏi.
Nguyên Chiến Dã nhìn gã luật sư “tận tâm” hồi lâu, hỏi: “Chi phiếu này là nhân dân tệ hay đồng yên?”
Ngày tốt nghiệp tiểu học, Nguyên Chiến Dã thành cô nhi.
Mười mấy năm sau, có ngừoi bảo có ba tìm mình, thử hỏi sao mà không kích động cho được.
Ba à, tháng bảy năm nọ con chờ ba cả đêm ba có về đâu, mười mấy năm sau mới về có phải chậm trễ quá rồi không? Nhưng rõ ràng hôm nay có phải là…
(*) tháng bảy cô hồn, gọi hồn ma về ấy.“Vào đi! Có lời gì thì từ từ mà nói, đừng chọc ba già mình bực tức.” Cảnh ngục mở còng trên tay Chiến Dã và dặn dò.
Nguyên Chiến Dã vờ cười cười gật đầu, đứng ở cửa đợi cảnh ngục mở ra, anh bước vào…
“Thằng bất hiếu~ tao đánh chết mày!”
Oa! Ám khí! Mới bước vào anh còn chưa kịp nhìn rõ dung mạo ba mình ra sao đã bị thứ gì đen đen tập kích. May mắn anh có luyện tập, vội vàng lách người qua né, ôm ghế phòng thủ.
“Thằng hư hỏng mày làm mất mặt tổ tông quá thể mà!!!” Lại là một hồi than khóc, gào khàn cả giọng, Nguyên Chiến Dã nhận ra mình có quen giọng nói này.
“Ông à bình tĩnh chút đi, con nó có hư hỏng cũng là ông sinh ra mà, tuổi trẻ không hiểu chuyện vào đây được giáo dục mai sau ra ngoài lại thành người!”
Ngẩng đầu trông thấy một cảnh ngục đang an ủi ông. Ông mặc áo sơ mi hoa, đúng chất áo hoa Hawaii phong tình, trên cổ lủng lẳng sợi dây chuyền vàng óng (cũng có thể bằng đồng xi mạ…), quần lửng xanh biếc để lộ hay cẳng chân que củi. Chiến Dã mắt trợn trắng thầm nghĩ, lão này mà ba anh gì chứ, rõ ràng là lão bán kem mà.
(*) Cứ tưởng tượng mấy ông bán kem mặc quần short đi vậy, mình cũng ko rõ chỗ này =.=Mà cái lão bán kem này lại là… thầy giáo của anh!
“Ông–” Nguyên Chiến Dã vừa mở miệng.
“Thằng con trời đánh này! Nhà tao tạo nghiệt gì lại sinh ra cái thứ như mày hả!?”
“Con–”
“Mẹ mày từ xưa đã ráng giáo dục mày, mày lại bác bỏ! Để rồi vào ngục như này nè! Sớm biết có ngày này lúc trước sinh mày ra rồi đem ra cống nhận chìm luôn cho rồi!”
“Ông à ngồi xuống từ từ mà nói! 9527! Còn đứng đực ra đó làm gi? Không mau qua đây xin lỗi!”
Thôi đi! Sao không hỏi ai hại anh vô “ngồi tù” chứ! Chiến Dã tức muốn nổ mắt.
“Ba” ngồi xuống vừa khóc vừa vỗ ngực thùm thụp, đau khổ nói: “Là lỗi của tôi! Lỗi của tôi màaa aaa~! Tôi biết thằng con mình học hành chả ra gì nhưng có giúp gì được đâu! Để rồi nó ăn chơi sa đọa là lỗi của tôi! Tôi sao lại có thể… có thể làm thất vọng liệt tổ liệt tông aaaa~” Lúc nói còn không quên nháy nháy mắt với Chiến Dã ra ám hiệu.
Chiến Dã đi đến trước mặt ông hít một hơi sâu, cổ họng cứng như bị đổ xi măng, mãi mới gặng ra được một chữ “Ba–” cứng như đá.
“Ba, đừng bực nữa mà… là…. là con không tốt!”
“Thằng mất dạy mày, sớm muộn gì cũng bị mày làm tức chết! Gia môn bất hạnh à!” Lại thêm một hồi “khóc than đau khổ” cộng thêm dùng sức gõ mạnh đầu Nguyên Chiến Dã.
“Được rồi được rồi, ông lão đừng buồn nữa, khó khăn lắm mới gặp mặt nhau được thì từ từ mà trò chuyện đi.” Cảnh ngục vỗ vỗ vai “ba” mỉm cười nói: “Hai người tận dụng thời gian mà nói chuyện nhiều chút hen!” Nói xong đi ra cửa đứng.
Nguyên Chiến Dã ngồi xuống ghế đối diện “ba mình”, mắt to trừng mắt nhỏ một hồi.
“Thế nào? Diễn xuất của thầy không tồi chứ?” Hiệu trưởng giảo hoạt cười.
Ờ! Nguyên Chiến Dã gật đầu, đích xác, nụ cười vừa nãy so với phạm nhân còn gian hơn nhiều.
“Nhóc con, có ngoan ngoãn ở trong này cải tạo lao động không đó?” Hiệu trưởng lớn giọng rống lên một tiếng, cảnh ngục phía cửa quay đầu sang cười cười, ông thấp giọng hỏi: “Thế nào? Đã quen chưa?”
Nguyên Chiến Dã nhắm mắt, có ai mà ngồi tù riết quen luôn không?
“Con có ngoan ngoãn cải tạo, tranh thủ sớm ngày được ra hiếu kính với ba mà!” Nguyên Chiến Dã cũng vờ trả lời lớn tiếng, sau đó thì thầm, “Dần cũng quen thôi. Mà thật ra thầy có chuyện gì không?”
Hiệu trưởng cười hắc hắc, “Lâu rồi không gặp cậu, tôi nhớ! Tới thăm hỏi xem tình hình thế nào rồi.”
Ha? “Cảm ơn đã quan tâm, ba à!” Hai chữ cuối bị anh nghiến răng mà phát ra.
“Ha ha!” cười thành tiếng, hiệu trưởng không đùa nữa, trộm nhìn ra phía cửa, nhỏ giọng khôi phục lại bộ dáng bình thường, hỏi: “Gặp hắn chưa?”
Nguyên Chiến Dã gật đầu: “Rồi.”
“Nói chuyện nhiều không?”
“Có nói.”
“Nói gì?”
“Tôi chửi hắn thằng khốn nạn.”
“Hả?” Hiệu trưởng mở to hai mắt, “Cảnh sát mười người thì hết chín mắng hắn khốn nạn rồi, nhưng ở trước mặt hắn mà mắng thì cậu là người đầu tiên đó!”
Chiến Dã liếc xéo ông.
“Thứ kia… vẫn chưa có tin tức.” Anh đắn đo nói.
Hiệu trưởng gật gật đầu, “Tôi hiểu, mới vài ngày thôi mà. Không cần phải gấp gáp, an toàn là trên hết, không cần hành động thiếu suy nghĩ, hắn không dễ đối phó đâu, đừng nhìn hắn bình thường ôn hòa cừoi cừoi là thế, những ai từng tiếp xúc đều biết hắn rất độc! Cậu phải cẩn thận! Nếu không nắm chắc trăm phần trăm thì không nên ra tay. Bằng không nếu để hắn nhìn ra dù có ra ngoài rồi cậu cũng không sống yên đâu, nhất định phải cẩn thận!
Nguyên Chiến Dã vẫn nhắm mắt hỏi, “Cấp trên bảo sao?”
“Về phía cấp trên tôi sẽ nghĩ biện pháp, cậu không cần quan tâm.” Hiệu trường kéo kéo áo sơ mi, “Một lũ chỉ biết ngồi há miệng chờ sung, chỉ cần không phải mình liều mạng thì mặc kệ ai chết hay sống!”
Chiến Dã bật cười, phải lắm! Không phải vẫn còn một người quan tâm tôi sống hay chết sao–
“Không nhất thiết cậu phải tận tay cầm được thứ đó, có thể giả vờ hỏi thăm tin tức, hoặc thám thính vị trí, đến lúc đó chúng tôi sẽ đi tìm, như vậy sẽ là an toàn nhất cho cậu.”
“Thứ đó không phải trên người hắn sao?” Nguyên Chiến Dã vẫn cứ nghĩ chắc chắn Nhiếp Phong Vũ phải luôn mang bên mình.
Hiệu trưởng lắc đầu, “Không thể khẳng định. Hắn thông minh như vậy sao lại mang vật quan trọng bên người, huống chi đây là ngục giam. Có lẽ hắn thật sự mang bên người, cũng có thể giấu ở đâu đó, hoặc giao cho người hắn tín nhiệm nhất, cũng có lẽ…” Hiệu trưởng vuốt cằm nghiêm trang nói:”Nói không chừng hắn giấu vào trong cơ thể mình rồi, gần đây bên hải quan có quơ được một tên chuyển ma túy bằng cách nhét trong người…”
“Được rồi được rồi! Ông đừng nói nữa! Hắn sẽ không tới mức đó đâu!” Nguyên Chiến Dã rùng mình cắt lời hiệu trưởng, anh không nghĩ đến cảnh Nhiếp Phong Vũ thật sự làm như vậy. Nếu là thật, chẳng lẽ muốn anh tận tay “phẫu thuật” hắn sao chứ!
“Tôi cũng chỉ đưa ra giả thiết thôi.” Hiệu trưởng giải thích, “Cho cậu tham khảo một chút.”
Ông đang làm nhiễu loạn suy nghĩ của tôi thì có. Chiến Dã bó tay.
“Này thằng mất dạy, ở trong này nhớ nghe lời mấy chú cảnh quan nghe không? Không được gây gổ đánh nhau nữa!” hiệu trưởng đột nhiên tăng âm vực, anh thoáng sửng sốt rồi liền phản ứng nhanh chóng.
“Biết rồi! Con sẽ ngoan ngoãn nghe lời mà, con…”
“Thật là “Cha hiền con ngoan” à nha!” Thanh âm từ cửa vào, Chiến Dã nghe thấy thế hơi sửng sốt, hai người cùng quay đầu nhìn, một chàng cao to đẹp trai trong bộ cảnh phục đi đến, còn thuận tay đóng cửa lại, phòng thăm hỏi giờ chỉ còn lại ba người họ.
“Củ khoai tây?!” Gọi theo bản năng, Chiến Dã cảm thấy thói quen thật là một thứ đáng sợ mà.
Củ khoai tây, hay cũng là Tô Hòa, nhíu nhíu mày nhìn Chiến Dã bằng ánh mắt phức tạp, khiến anh bối rối không yên. Tô Hòa lại chuyển tầm mắt sang hiệu trưởng, lễ phép gật đầu chào: “Chào thầy.”
Hiệu trưởng cười tủm tỉm đứng lên vỗ vỗ vai hắn: “Đã lâu không gặp, cậu càng lớn càng lanh lẹ nha!”
“Vẫn không giành thời gian ghé thăm thầy được thật có lỗi, lại còn phiền thầy đích thân đến đây, học trò rất không phải.”
Sến quá! Nguyên Chiến Dã xém chút ói hết cả răng, hai thầy trò này diễn tuồng gì thế? Còn củ khoai tây ngươi bày đặt lỗi phải gì, hiệu trưởng tới thăm ta cơ mà!
“Không sao! Thầy ghé qua cũng là thăm cậu, sẵn tiện thăm nó luôn! Ai bảo cậu là học sinh ưu tú nhất của thầy chứ! Ha ha ha!” Hiệu trưởng cười khoái chí.
Tô Hòa cũng cười theo, còn khiêu khích liếc Chiến Dã một cái.
Gì chứ! Cái gì là sẵn tiện ghé thăm tôi? Lão già không phải ông tới thăm tôi sao? Lại còn cái gì mà học sinh ưu tú nhất? Vậy tôi thì sao? Trước kia nếu không phải ông nhất quyết giữ tôi lại trường thì giờ bảo đảm tôi còn có triển vọng hơn hắn nhiều! Mà nói chứ hắn có quái gì triển vọng? Không phải chỉ là một ngục giam trưởng thôi sao? Nói trắng ra là làm trùm của một bang tội phạm ngồi tù thôi.
“A! Phải rồi, hai cậu đã gặp nhau chưa?” Hiệu trưởng cuối cùng cũng nhớ ra Nguyên Chiến Dã đang bị cho ra rìa, quay đầu sang hỏi cậu: “Thế nào? Lâu rồi mới được gặp lại Tiểu Tô, hoài niệm ha!”
Nguyên Chiến Dã gật nhẹ đầu, “Uhm, phải! Hoài niệm lắm— cậu ta nằm tầng trên chung giường với tôi mà.”
Tô Hòa mày nhăn lại thành chữ xuyên ( 川 ), Chiến Dã khoái chí nhìn.
“Hôm trước đã gặp rồi,” Tô Hòa từ tốn nói, “Khi thầy bảo em cậu ấy sẽ nẳm vùng em có chút giật mình, vì nghĩ cậu ấy làm thầy giáo bao năm nay chắc suốt ngày chỉ biết chơi với cục phấn.”
Khoai tây thúi này!
“Ha ha ha! Hai người các cậu đúng là chẳng thay đổi gì cả, gặp nhau liền đấu võ mồm.”
“Đã lâu không gặp.” Nguyên Chiến Dã cười âm trầm.
“Đúng là đã lâu không gặp rồi.” Tô Hòa đứng thẳng người uy nghiêm trong bộ cảnh phục, thực khiến mắt ai đó muốn nổ đom đóm, “Cậu vẫn như xưa.” Nói xong nhìn nhìn Chiến Dã trong bộ áo tù, ánh mắt đầy trào phúng.
“Còn cậu thì lại thay đổi nhiều đó, đi Hàn Quốc phẫu thuật chỉnh dung nhan hả? Hút mỡ có đau không?”
“Cậu!”
“Được rồi được rồi, đều là bạn học cũ của nhau, khó khăn lắm mới được gặp lại, đừng mãi sống mái với nhau nữa!” Hiệu trưởng vỗ vỗ đầu cả hai, ngăn cản một trận “ác chiến” sắp diễn ra.
Nhìn cả hai, hiệu trưởng nói: “Thời gian không còn sớm, tôi phải đi rồi. Tiểu tô, chuyện còn lại cậu cùng A Chiến thương lượng chút đi. A Chiến, ở đây chỉ có mỗi Tiểu Tô là biết thân phận cậu, nếu xảy ra chuyện gì nhất định phải tìm nó, nó sẽ giúp cậu!”
Nguyên Chiến Dã liếc nhìn Tô Hòa mặt đang tỉnh bơ bơ, nghĩ thầm, hắn thật sự sẽ giúp mình chứ hay sẽ tìm người đối phó mình luôn?
“Nhớ kỹ chưa?”
“Nhớ kỹ!”
Hiệu trưởng gật gật đầu, quay sang nói với Tô Hòa: “Kinh nghiệm của cậu phong phú hơn nó, nhớ giúp đỡ nó nhiều chút.”
Tô Hòa gật đầu, “Nhiếp Phong Vũ có hơi khó đối phó, em sẽ cố hết sức.”
Nguyên Chiến Dã có lỗi giác, Tô Hòa giống đi nằm vùng hơn anh.
Hiệu trưởng đi rồi, phòng thăm hỏi còn lại hai người họ, chẳng ai nói với ai lời nào. Không khí trở nên tẻ nhạt, không ai biết đối phương đang suy nghĩ gì, Nguyên Chiến Dã thật tình không muốn phiền phức với Tô Hoài, chuyện năm đó cũng chỉ là ngoải ý muốn, anh vẫn còn rất áy náy, nhưng ai bảo sau đó Tô Hòa cứ nhắm vào anh mọi lúc mọi nơi làm anh không ít lần thua thiệt, vốn dĩ có chút áy náy rồi cũng bị thời gian mài mòn hết, giờ chỉ còn cái cùi thù hận!
Ai cũng không muốn cúi đầu trước đối phương, chuyện đã nhiều năm qua rồi, càng lớn càng khó cúi đầu.
“Quần áo này rất hợp với cậu.” Rốt cục, Tô Hòa mở miệng trước.
Nếu bình thường anh sẽ máy móc nói “Cậu cũng vậy”, nhưng nhìn lại quần áo hắn đang mặc anh liền nuốt ngược câu kia vào bụng.
Nhạo báng mà! Nhạo báng trắng trợn luôn!
Tô Hòa cười cười, “Đừng trừng mắt nhìn nữa! Đùa chút thôi mà.”
Nguyên Chiến Dã hừ một tiếng, sau đó lại thở dài: “Không nghĩ tới sẽ gặp lại cậu như thế này.”
“Tôi cũng thế.” Dừng một chút, “Không nghĩ tới cậu lại đến nằm vùng.”
“Cả tôi cũng có nghĩ tới đâu.” Chiến Dã nhún nhún vai.
Hai người lại im lặng, giống như bị bầu không khí trùng phùng nuốt chửng, nhưng ít ra không khí cũng khá hơn một chút.
“Cậu và Nhiếp Phong Vũ quan hệ tốt nhỉ!” một câu của Tô Hòa, đã làm bầu không khí trở về như cũ.
Chiến Dã thật muốn phun một ngụm vào mặt hắn và thét lên con mắt nào của ngưoi thấy ta và hắn quan hệ tốt? Nhưng đột nhiên nhớ lại cái lần bị hắn chiếu đèn pin rõ mồn một, anh không dám phun nữa.
Nhếch miệng cười cười: “Sao thế? Cậu ghen à?”
Vốn dĩ muốn khiêu khích Tô hòa một phen, ai ngờ đối phương lại giữ nguyên vẻ nghiêm túc khiến anh ngạc nhiên.
Không lẽ hắn ghen thật?
“Cậu không phải là đối thủ của hắn, sớm buông tay đi! Cậu còn non lắm!”
Chiến Dã nhăn mày: “Cậu nói gì?”
“Mau mau báo với cấp trên cậu không làm được, rồi rời khỏi đây đi! Cậu căn bản không thuộc về chốn này, ở lâu cũng chỉ lãng phí thời gian thôi, càng lâu càng nguy hiểm-”
Nguyên Chiến Dã biết hắn đang ám chỉ chuyện có người chết trong ngục giam, dù vẫn chưa rõ hung thủ là ai, nhưng có người chết trong tù chắc chắn không thể giỡn chơi. Nhưng mà, chuyện đó liên can gì đến anh!
“Lâu không gặp tôi không muốn đánh cậu!” Chiến Dã lạnh lùng nói: “Trước kia ở trường cậu chưa từng đánh thắng tôi, bây giờ cũng thế thôi.”
Tô Hòa im lặng, cúi đầu thở dài thườn thượt, nói tiếp: “Có thể tôi nói hơi quá, nhưng đều là sự thật-”
“Tôi có thể cho cậu nhìn thấy sự thật. Cậu giúp được tôi thì giúp, không thì biến sang chỗ khác đi, tôi bây giờ đang ở đây với cậu mới là phí thời gian!” Nhỏ giọng chửi thề một câu, Nguyên Chiến Dã đứng dậy chuẩn bị rời đi.
“Cậu có thể bình tĩnh nghe tôi nói mấy câu được không?” Tô Hòa ngăn anh lại.
Nguyên Chiến Dã nhìn hắn một cái, “Tôi hiện tại rất bình tĩnh, nói nhẹ nhàng chứ không tức giận. Cậu có thể giúp tôi thì giúp, không cũng đừng ngáng đường tôi.”
“Tôi bây giờ đang giúp cậu…”
“Giúp con khỉ! Khoai tây cậu có tin tôi liền biến cậu thành củ khoai lần nữa không?”
“Cậu có tin tôi từng thề nếu nghe lại ba chữ này từ miệng cậu tôi sẽ đánh cậu không?”
“Đánh đi! Sợ cậu chắc! Có tin tôi tung tin ngục trưởng đánh phạm nhân không?”
Hai người này, mãi mãi chẳng ở chung hòa bình qua năm phút.
Trên đường về phòng anh vẫn không ngừng mắng củ khoai tây. Có gì hơn người đâu chứ, chẳng phải chỉ được bộ đồng phục với vài ngôi sao thôi sao? Oai phong khi mốc! Còn dám dạy dỗ anh, khinh thường anh? Anh không làm được chẳng lẽ Tô Hòa hắn làm được chắc? Rõ ràng bị Nhiếp Phong vũ dắt mũi còn làm cao, tâm lý không bình thường! Củ khoai thối! Có chết cũng chỉ là củ khoai! Mẹ nhà ngươi–
“Ây cha! Sao vậy nè? Sắc mặt không tốt!” Vừa vào phòng, Chu Chính cười hì hì ngồi trên giường nhìn anh. Sẹo và Trọc đang cùng Đầu Đá đánh bài, Khỉ Đột ngồi bên nhìn. Nguyên Chiến Dã nhận ra Chu Chính chưa từng nhập bọn với họ.
Mặc kệ hắn, Chiến Dã lập tức đi về giường, nhìn thấy Trần Tích đang nằm cuộn mình trong chăn chỉ lộ ra hai con mắt nhắm nghiền, mặt đỏ au, theo độ lên xuống của chăn có thể biết cậu đang thở dồn dập.
Chiến Dã đứng lặng nhìn cậu, lại ngoảnh đầu sang nhìn Chu Chính, hắn liền nhún nhún vai, anh nghĩ nghĩ một chốc, vẫn là im lặng nhảy lên giường, lắng nghe phía dưới Trần tích khẽ hừ một tiếng.
Nghe rất đau đớn.
Trong khoảnh khắc, anh đột nhiên cảm thấy anh là nguyên nhân của cơn đau đó.
Thật là khó hiểu. Quá sức khó hiểu!
Nửa đêm, Chiến Dã nằm trên giường không ngủ được, không phải anh không muốn ngủ, mà chỉ cần anh nhắm mắt lại, rất nhiều sự việc cứ như những thước phim chậm rãi tái hiện, có tốt có xấu. Trở mình một cái, nghĩ nhĩ, anh ló đầu nhìn xuống dưới.
Trong bóng đêm, Trần Tích vẫn duy trì tư thế cũ, hầu như không hề thay đổi. Nguyên Chiến Dã cẩn thận nghe ngóng, phát hiện hô hấp của cậu rất loạn, ắt là cậu không ngủ hoặc ngủ không yên, nhớ đến khi nãy mặt cậu đỏ ửng, chắc là bệnh rồi. Suy nghĩ vài giây, Chiến Dã mò mò dưới gối đầu mình một hồi, tìm ra được hai vỉ thuốc hạ sốt, không biết phải bị sốt không, nhưng có còn hơn không, tạm chấp nhận được.
Nhanh nhẹn xoay người xuống giường, nhét thuốc vào miệng cậu, mất nửa ngày mới làm cậu nuốt thuốc xuống, nước bị trào ra ướt hết cả gối, Chiến Dã với với, lấy gối của mình đặt dưới đầu Trần Tích.
Xong xuôi đâu vào đó,anh đứng lên bẻ bẻ cổ chuẩn bị đem cất cốc nước, vừa xoay người đã bị một đôi mắt sáng to làm giật cả mình.
Chu Chính nằm yên trên giường nhìn anh, giữa đêm tối thế này khiến anh liên tưởng cụm từ “chết không nhắm mắt”.
Gì đây?
Chiến Dã cắn răng thì thầm, muốn hù chết anh chắc? Nhìn bao lâu rồi?
Chu Chính nhếch miệng cười, quay đầu đi nhắm mắt lại.
Chiến Dã cũng trở về giường, nằm một hồi cũng buồn ngủ. Trước khi nhập mộng anh đột nhiên nghĩ vừa nãy có thật là thấy Chu Chính không? Sao cứ như vừa nằm mơ ấy?
Tà môn!
—
“9527, mang một thùng nước lại đây!”
“Rõ!” Chiến Dã cầm thùng đi hứng nước.
Hôm nay bọn họ phải trồng cây, nhằm tiến tới mục tiêu xanh hóa ngục giam. 419 không biết sao mà “hên” dữ, được phân cho phần đất dễ trồng cây nhất nhưng cũng cách xa nguồn nước nhất, lấy có thùng nước thôi mà đi về hết mười phút. Từng người thay phiên nhau đi hứng nước, cuối cùng cũng đến lượt anh.
Anh nghĩ không cần biết giống cây tốt xấu ra sao, chỉ cần trang bị máy tưới cây tự động bảo đảm cây sẽ cao như cỏ dại ngay.
Rửa mặt một hồi, Chiến Dã kéo vạt áo lên lau mặt, nhắc thùng nước quay về. Đi chưa được bao xa, nhìn thấy một đám người đang bu lại không biết làm gì, chung quanh cũng không có cảnh ngục, anh nhíu mày, dừng lại.
Cả đám đang bu quanh Trần Tích, trong đó có một tên đang nắm đầu cậu nhúng vào thùng nước. Trần Tích vùng vẫy hai tay, tiếng hét chói tai bị nước bao trùm, bốn phía tràn ngập tiếng cười. Quần áo cậu ướt đẫm, đường cong cơ thể như ẩn như hiện, vài tên nhịn không được luôn tay sờ nắn mông cậu.
“Thằng nhóc này thật mềm, hương vị nhất định không tồi! Cho các anh em vui vẻ với nó chút đi!” Một gã nhìn mông Trần Tích liếm môi đầy hạ lưu.
“Đừng! Đại ca phân phó dạy dỗ nó cho tốt, nhưng cũng không được giết chết!”
“Yên tâm! Thằng này bị thụt nhiều lần cũng không chết đâu, Đại ca muốn chúng ta dạy dỗ nó, bọn bây cứ tiếp tục đi, tao vào từ phía sau là được!” Nói xong đưa tay cởi quần.
“Ào~~” Một thùng nước lạnh bị đổ từ trên cao xuống làm cả đám bị ướt như chuột.
“Fuck! Ai? Ai con mẹ nó không muốn sống hả?” vài gã hét lên.
Chiến Dã cầm thùng nước phang mạnh vào mặt thằng muốn cường gian Trần Tích, đối phương đau kêu oai oái. Không quan tâm đám còn lại, anh bước nhanh đến kéo Trần Tích trồi lên mặt nước.
“Khụ khụ! Khụ~~” Sắc mặt cậu tái nhợt, mũi và miệng không ngừng sặc ra nước, ít ra vẫn còn tỉnh. Chiến Dã xác định cậu không chết thì kéo cậu dậy, vỗ vỗ lưng cậu, nước ngày càng bị phun ra nhiều.
Sắc mặt anh càng lúc càng khó coi.
“Mẹ nó mày là thằng nào? Dám cản trở việc của tao?” Gã bị đánh nghiến răng nghiến lợi nhìn anh chằm chằm, bọn chung quanh cũng lửa giận ngút trời rất muốn cho kẻ đâu ra chen vào này một trận.
“Thừa lúc tao còn chưa nổi điên bọn mày mau cút xéo đi!” Chẳng thèm ngẩng đầu, anh vẫn luôn nhìn Trần Tích dần bình tĩnh lại, môi run bần bật.
“Cái gì? Nhóc con mày đâu ra thế? Dám làm rách việc của tao! Có biết bọn tao là người của ai không? Thằng này chán sống rồi!”
Lạnh lùng nhìn lướt qua, anh hỏi: “Đại ca tụi mày là ai?”
“Đại ca chúng tao chính là Trương Gia Dương! Thế nào? Sợ chưa? Sợ thì mau cút– aaa~!” Gã chưa nói xong mũi đã bị dộng mạnh một cú, máu chảy xuống một đường rất nhanh nhiễm đỏ mặt đất.
Tất cả mọi người ngây dại.
“Ui! A~ ai ui~~” Đương sự đau đến nổi nói không xong.
Nguyên Chiến Dã bình thản rút tay về, bực tức tích tụ đã lâu rốt cục cũng được phát tiết.
“Trở về nói cho Trương Gia Dương, người là do Nguyên Chiến Dã đánh, có việc gì cứ tìm tao.”
“Nguyên Chiến Dã?” Trong đám có thằng nghe qua tên anh.
“Thằng đó chính là tân sủng của Nhiếp Phong Vũ!”
Tân sủng? Cái từ này làm hàng lông mày anh vừa giãn ra đã phải nhíu lại, còn chưa kịp thét lên “Đi mau” cả bọn đã chạy biến hết.
(*) Tân sủng: chắc không cần giải thích ha. Thật sự không thể nghĩ ra từ thuần Việt nào cho chữ này, mong được giúp đỡ ;__;Mẹ nó! Nguyên Chiến Dã buồn bực, chẳng lẽ bọn chúng không phải sợ bị anh đánh mà là bị ba chữ Nhiếp Phong Vũ dọa chạy mất?
“Khụ Khụ~!” Phia sau vang lên âm thanh.
Chiến Dã xoay người, có chút yên lòng hỏi: “Tỉnh rồi hả? Khỏe không?”
Cậu ngồi dưới đất che miệng ho khan vài tiếng, muốn đứng lên. Nguyên Chiến Dã đi qua vươn tay muốn đỡ, lại bị hẩy tay một phát vang lên tiếng “chát”, bỏng rát nơi mu bàn tay làm anh ngây ngẩn cả người.
Trần Tích ngẩng đầu, từ hàm răng nghiến chặt phun ra một câu: “Tránh xa tôi ra chút!” Hận ý trong mắt cứ như đang nhìn kẻ thù.
Kẻ thù–
“Cậu đi đâu? Đến bác sĩ xem thử đi–”
“Không cần mấy người giả từ bi!” Trần Tích hung hăng trừng anh một cái, xoay ngừoi bỏ đi.
Nguyên Chiến Dã đứng đực ra đó, nhìn bóng lưng gầy nhỏ dân biến mất, lòng có chút không vui.
Trở mặt thành thù, vì Nhiếp Phong Vũ sao?
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
——-
“Đại ca, anh nhất định phải dạy dỗ thằng nhóc đó! Vì các anh em ra mặt.”
Trong phòng giam, Trương GIa Dương đang ngồi trên ghế hút thuốc, lạnh lùng nhìn cái mũi bị đánh muốn méo sang một bên.
“Thằng nhóc đó rất không biết phép tắc gì cả! Chuyện của Đại ca cũng dám chỏ mũi vào, tưởng đi theo Nhiếp Phong Vũ là giỏi lắm sao! Hoàn toàn không xem anh ra gì!”
Trương Gia Dương bổng nhiên nheo mắt hỏi: “Mày nói nó là ngừoi của Nhiếp Phong Vũ?”
Nhìn thấy đại ca rốt cục cũng chịu chú tâm nhìn mình, gã ta lên tinh thần, gật đầu như gà mổ thóc.
“Dạ phải dạ phải! Chính là tân sủng của Nhiếp Phong Vũ, vì thằng đó mà Nhiếp Phong Vũ quẳng tiện nhân Trần Tích kia!”
Lấy xuống điếu thuốc trên miệng, Trương Gia Dương suy nghĩ một chốc, cuối cùng lạnh lùng cười.
“Tên là gì?”
“Hả?”
“Thằng kia tên gì?”
“À à! Gọi là– Nguyên Chiến Dã! Phải! Nó nói nó tên Nguyên Chiến Dã!”
Nguyên Chiến Dã? Được lắm, khóe môi nhếch một độ cung chuẩn, Trương Gia Dương ném điếu thuốc đi.
Nhiếp Phong Vũ, ngươi dám lấy người của ta ta sẽ thượng người của ngươi, cho ngươi nếm thử cảm giác bị cắm sừng!