Vân Trinh và Cơ Hoài Tố sóng vai đi vào Lỗ Quốc Công phủ, binh sĩ đứng trang nghiêm hai bên đường, bọn họ đi giữa vào chính đường của Lỗ Quốc Công phủ.
Cơ Hoài Tố thấp giọng cười nói với Vân Trinh: "Ngươi mặc Đại Lý Tự quan phục rất đẹp, sao tr3
cổ tay lại đeo Phật châu thế kia? Ta nhớ lúc trước ngươi không niệm Phật, ở chỗ ta còn có một chuỗi Phật châu thất bảo, vẫn còn dùng được, ta cho người đưa đến cho ngươi được không?"
Vân Trinh mặt không biểu cảm, hoàn toàn không để ý tới gã.
Cơ Hoài Tố lại vẫn mỉm cười khẽ nói với hắn: "Vân Giang Ninh đã rời Long Tương Doanh, có vẻ thống lĩnh Cao Tín không báo cho Binh bộ, đương nhiên, Binh bộ cũng không dám quản thị vệ trong cung, thế mà ngươi lại thả hổ về rừng thật ư?"
Vân Trinh trầm mặt nói: "Không có hắn ta thì cũng sẽ có người khác. Bắc Tiết có một ấu chủ một Thái hậu, một Nhiếp Chính Vương, lại thần phục triều ta nhiều năm, sao phải nghĩ đến việc xâm phạm Đại Ung quy mô lớn chứ?"
Cơ Hoài Tố nói: "Ta biết, ngươi cầu ta, ta sẽ nói cho ngươi biết."
Vân Trinh thản nhiên nói: "Giang Ninh sẽ thay ta tìm ra đáp án."
Cơ Hoài Tố nói: "Ngươi tin tưởng hắn ta như thế sao? Không phải tộc ta trong lòng ắt suy nghĩ khác."
Vân Trinh nói: "Cũng không thể nào có chuyện ai cũng đều giống như ngươi, hám lợi đen lòng chứ?"
Cơ Hoài Tố mỉm cười liếc hắn một cái: "Đúng thật, không thể không thừa nhận đời này ngươi còn đáng yêu hơn trước. Chắc hẳn bây giờ hắn ta cũng thật sự trung thành với ngươi. Nhưng ngươi cho đối phương được cái gì chứ? Có hơn được quyền thế vô thượng của cha ruột hắn ta, quốc gia của hắn ta, tộc nhân của hắn ta không? Thời gian sẽ thay đổi tất cả, quyền lực sẽ thôi hóa quá trình này."
Vân Trinh nói: "Có phải ngươi vĩnh viễn đều phải xác nhận đối phương có thể báo đáp đầy đủ cho ngươi, mới có thể nỗ lực hay không?"
Cơ Hoài Tố thản nhiên thừa nhận: "Phải, chỉ là ngươi đã cho ta vật trân quý nhất, ta lại không biết quý trọng."
Vân Trinh cười lạnh một tiếng.
Cơ Hoài Tố nói: "Ngươi đã nghĩ kỹ phải giải thích với Hoàng Thượng thế nào chưa? Cao Tín giấu giếm, chắc chắn là bởi vì muốn bẩm báo với Hoàng Thượng, xem ý của Hoàng Thượng trước. Nếu không cẩn thận việc này còn bị định tội thông đồng với địch b4n nước, ngươi cần phải cẩn thận."
Vân Trinh lạnh lùng nói: "Ngươi muốn đi vạch trần tố cáo ta sao?"
Cơ Hoài Tố cười khổ: "Tuyệt đối không, ta chỉ quan tâm ngươi thôi. Hoàng Thượng thánh minh, ngươi đừng lừa gạt y, biến khéo thành vụng, đến lúc đó mất thiện cảm trước mặt quân thượng cũng không phải chuyện tốt với ngươi."
Vân Trinh xoay mặt bước nhanh hơn, căn bản không để ý tới gã.
Hai người đảo mắt đã đi tới chính đường của Lỗ Quốc Công phủ, Lỗ Quốc Công cùng với ba đứa con trai đều đã quỳ bò ở đó, bốn phía là quan sai và cấm quân.
Cơ Hoài Tố tiến lên, lấy thánh chỉ ra tuyên đọc: "Lỗ Quốc Công Lý Khắc Nạp giao tiếp với ngoại quan, thông đồng với nước ngoài, lấy mạnh hiếp yếu, mưu đoạt dân sinh, đúc tiền riêng, có mưu đồ làm loạn, cô phụ thánh ân. Giáng chứ, tịch thu tài sản, áp giải Lý Khắc Nạp cùng với ba người con trai về Đại Lý Tự nghiêm thẩm, khâm thử."
Lỗ Quốc Công mặt như màu đất, xụi lơ dập đầu tiếp chỉ tạ ơn. Vân Trinh liền ra lệnh cho nha dịch Đại Lý Tự tiến lên bắt trói bốn người, trực tiếp áp giải đến Đại Lý Tự.
Cơ Hoài Tố quay đầu cười nói với hắn: "Tiếp theo chính là xét nhà, đặc biệt là phải kiểm kê tài sản trong thư phòng nhà kho, nhìn xem có thể tra ra thư tín, sổ sách gì đó không."
Vân Trinh thản nhiên nói: "Ta biết rồi, không cần Quận vương vất vả dạy bảo."
Cơ Hoài Tố lại thấp giọng nói với hắn: "Lẽ ra Hoàng Thượng đã biết chuyện này từ rất lâu rồi, đã sớm có Ngự Sử đưa mật tín vạch tội ông ta, chứng cứ vô cùng xác thực."
Mặc dù Vân Trinh muốn nhấc chân rời đi, nhưng một là còn phải ở lại tọa trấn nhìn tình huống kê biên tài sản, hai là Cơ Hoài Tố tham dự triều chính nhiều hơn mình, lời của gã đã bắt lấy tin tức mà hắn muốn biết nhất. Hắn đến Đại Lý Tự chưa được bao lâu, lúc trước cũng chỉ mới làm mỗi chuyện thọ lễ của Thừa Ân Bá phủ, việc thứ hai chính là kê biên tài sản Lỗ Quốc Công phủ.
Không thể không nói, học thức của Cơ Hoài Tố về việc triều chính hơn xa mình, nhưng nếu gã chơi trò gì mập mờ, hắn tuyệt đối sẽ không nhẫn nhịn.
Chắc Cơ Hoài Tố cũng biết ranh giới cuối cùng của hắn, không tiếp tục thừa nước đục thả câu nữa, mà nói: "Tháng trước tr3
biển diệt một nhóm giặc Oa, nghe nói đã tìm ra thư từ của Lỗ Quốc Công và bọn họ ở tr3
tàu."
"Bọn họ cấu kết với người Oa vận chuyển một số lượng lớn tiền đồng nước ta ra ngoài, thậm chí còn thu rất nhiều tượng Phật nung ra thành chì, sau đó đưa vào thị trường, đổi lấy đồng tiền quan chế rồi lại bán cho người Oa để đổi thành bạc trắng kiếm lời riêng, dẫn đến tr3
thị trường cực kỳ thiếu đồng. Gia sản của bọn họ càng ngày càng phong phú, lại chỉ nói với bên ngoài là làm buôn bán thuyền biển."
"Hoàng Thượng rất giận dữ, nhưng vẫn luôn không tỏ thái độ, đời trước... là làm sau thánh thọ, chắc là muốn chờ đến tiết Vạn Thọ. Lần này ta cũng rất bất ngờ, cho nên ngươi có biết vì sao Hoàng Thượng bỗng nhiên giải quyết trước tiết Vạn Thọ không?"
Vân Trinh không biết, mà có biết cũng không có ý định nói cho gã. Hôm nay hắn vội vàng ở tr3
xe nhìn hồ sơ, cũng cực kỳ khiếp sợ oán giận.
Đương nhiên Cơ Hoài Tố cũng không trông cậy vào việc có thể nghe được cái gì từ trong miệng hắn, lại thấy bên cạnh có đường quan đi lên bẩm: "Bởi vì hôm nay Lỗ Quốc Công phủ mở tiệc chúc thọ sáu mươi cho Quốc Công phu nhân, nên vừa rồi sau khi cấm quân đến bao vây, có không ít khách khứa đến dự tiệc vẫn đang bị nhốt trong khách sảnh. Không biết Vương gia, Hầu gia định xử lý như thế nào."
Cơ Hoài Tố đứng lên cười nói: "Đứng ở cửa ra vào ghi danh thân phận, lấy dấu tay là có thể rời đi, nhưng chúng ta vẫn phải đi nói xin lỗi, Hầu gia đi cùng ta nhé?"
Vân Trinh hừ lạnh một tiếng: "Ngươi tự đi làm đi, ta không đi."
Cơ Hoài Tố lại nắm lấy cánh tay hắn, nói: "Cứ nghe lời ta, mọi chuyện để ta nói cho, ngươi đi theo bên cạnh là được rồi, đừng gây thù địch khắp nơi." Giống như rất nhiều lần lúc trước, Cơ Hoài Tố là người khiêm tốn, thanh lãnh lại hiểu lòng người, luôn luôn có thể lấy phong thái hoàn mỹ nhất để giao tiếp với người ta. Nhưng Vân Trinh vẫn mãi là Chiêu Tín Hầu lười biếng ghi thù.
Một đám quan lại phía dưới nhìn bọn họ, Vân Trinh không tiện vung tay ra, đành phải đứng lên theo gã, rồi mới chậm rãi thu tay về, vừa đi ra ngoài vừa giọng nói: "Ngươi bớt làm ra vẻ dối trá này được không? Đúng là buồn nôn."
Cơ Hoài Tố lại cười nói: "Lúc trước đúng là có ngụy trang, bây giờ thì thật sự là chân thành, đều suy nghĩ vì quân cả."
Vân Trinh cười ha hả, vừa đến phòng khách và hoa viên, quả nhiên đã thấy khách khứa đang xì xào bàn tán ngồi kín cả sảnh đường. Nhìn thấy Cơ Hoài Tố đến, có vài người nhận ra gã liền tiến lên bái kiến: "Hạ quan bái kiến Vương gia." Đa số mọi người đều không nhận ra Vân Trinh, chỉ nhìn quan nhân tuấn tú mặc quan phục Thiếu khanh tam phẩm của Đại Lý Tự, đeo kiếm bên hông để suy đoán thân phận.
Cơ Hoài Tố nở nụ cười chân thành, nho nhã lễ độ thở dài: "Hôm nay tiểu vương phụng chỉ làm kê biên tài sản Lỗ Quốc Công phủ việc cùng Đại Lý Tự thiếu khanh, Chiêu Tín Hầu - Vân hầu gia. Bởi vì chuyện này rất quan trọng, lại chưa chứng thẩm tra đối chiếu, nên mới làm phiền các vị đại nhân. Bây giờ tội nhân đã bị giam giữ, cũng đang trong quá trình kê biên tài sản gia sản, mời các vị đại nhân xác minh thân phận của mình, ấn dấu tay là có thể ra về."
Đám người thấy Cơ Hoài Tố khiêm tốn thân thiện như thế, vốn dĩ phụng chỉ làm việc thì không cần phải tạ lỗi, ngược lại bọn họ đều cực kỳ sợ hãi vì không biết Lỗ Quốc Công kia lại phạm phải chuyện như thế! Chỉ hận không thể tránh né thật nhanh để tránh bị liên luỵ, bị cho là đồng đảng với Lỗ Quốc Công. Ai nấy đều vội vàng cười đáp lễ nói: "Vương gia làm việc, chúng ta nên né tránh, làm phiền Vương gia."
Mọi người vội vã đứng lên, chờ Cơ Hoài Tố đi rồi thì lập tức tuôn về phía cổng, từng người đăng ký ấn dấu tay rời đi.
Lại có hai vị công tử trẻ tuổi tiến tới chắp tay hành lễ với bọ họ. Một người dẫn đầu có tướng mạo nhã nhặn cười nói: "Hầu gia, học sinh là Đàm Văn Úy, lần trước được Hầu gia đưa tiễn một đường, sau khi đến kinh lại chưa thể cảm tạ, thực sự là hổ thẹn."
Vân Trinh nhìn thấy là hai huynh đệ Đàm Văn Úy và Đàm Văn Bảo, tr3
mặt vẫn lạnh lùng như băng, cũng không trả lời. Cơ Hoài Tố ở bên cạnh lại cười nói: "Họ Đàm, là hai vị công tử Thừa Ân Bá phủ mới vào kinh sao?"
Hai huynh đệ Đàm thị vội vàng cười nói: "Đúng vậy, các học sinh bái kiến Vương gia."
Cơ Hoài Tố cười nói: "Thì ra là thế, là tiểu vương quản lý không nghiêm, để hôm nay công tử bị sợ hãi."
Đàm Văn Bảo nhìn gã thân thiện như vậy thì có ấn tượng rất tốt, vội vàng nói: "Vương gia làm việc thì phải như thế, chúng tiểu nhân cũng không sao, ngược lại là xá muội ở nội viện cùng các nữ quyến, chỉ sợ nàng bị sợ hãi thôi."
Cơ Hoài Tố cười nói: "Vậy sao, tiểu vương sẽ lập tức phái người đi hộ tống lệnh muội tới, hai vị công tử chờ một lát."
Phòng trong nữ khách và nữ quyến cũng đều bị canh giữ trông coi. Chỉ thấy có người cầm danh sách đến, xua đuổi hạ nhân nha hoàn vào biệt viện điểm danh từng người, thu hồi toàn bộ về bán lại.
Đám nữ khách còn chưa tỉnh hồn, cũng không để ý đến việc tạm biệt Quốc Công phu nhân vừa mới tỉnh lại, vẫn luôn rơi lệ kia. Ai nấy đều vội vàng đi qua báo thân phận, ấn dấu tay rồi rời đi theo phụ huynh phủ mình.
Chợt thấy một đồng tử tuấn tú để tóc trái đào mặc đồ lụa tới hỏi: "Vị nào là thiên kim Thừa Ân Bá phủ?"
Đám người đều quay sang nhìn Đàm Trăn. Trong lòng Đàm Trăn nhảy thót lên một cái, vội lấy lại bình tĩnh, dẫn theo hai nha hoàn đi ra, đồng tử kia cúi người cười nói: "Quấy rầy tiểu thư, hôm nay Quận vương nhà ta tới truyền chỉ, lệnh huynh sợ ngài sợ hãi nên nhờ Quận vương của chúng ta đến hộ tống ngài. Lệnh huynh đã chờ ở phía trước rồi."
Lúc này Đàm Trăn mới yên lòng lại, các nữ khách khác bên cạnh thở dài một hơi, tất cả đều cười nói: "Quả nhiên hai vị huynh đệ của Đàm tiểu thư có tình cảm như tay chân, không biết hôm nay là vị Quận vương nào đến tuyên chỉ?"
Đồng tử kia thở dài: "Quận vương nhà ta được phong hào Hà Gian, hôm nay làm việc bởi vì phụng hoàng mệnh, chỉ có thể làm theo quy củ, đã quấy rầy các vị khách quý rồi. Ngài ấy đã lệnh cho các vị tướng quân lập tức để chư vị phu nhân, tiểu thư rời đi, mong các quý khách rộng lòng tha thứ."
Nữ khách đến hôm nay đều là phu nhân vọng tộc, danh môn khuê tú, đương nhiên đều ngầm hiểu. Lại nhìn vị đồng tử này môi hồng răng trắng, tuy còn nhỏ tuổi nhưng lại ăn nói lanh lợi, có thể thấy được chủ nhân là người khiêm tốn cỡ nào. Đương nhiên ai nấy đều cười đáp ứng, vội vàng rời đi.
Khuôn mặt Đàm Trăn tỏa sáng, dẫn theo nha hoàn thiếp thân đi về phía trước dưới sự dẫn đường của đồng tử kia.
Quả nhiên xuyên qua hành lang liền đến trước phòng, Đàm Văn Úy và Đàm Văn Bảo thấy được nàng ta liền vội vàng ra đón: "Muội muội có bị sợ hãi không?"
Đàm Trăn buồn bã nói: "Thật sự là nhìn thấy ông ta nhà cao cửa rộng, khách khứa tấp nập, lại nhìn thấy nhà sập... Vừa rồi còn ca múa vang trời, phú quý phong lưu, trong nháy mắt đã đều thành tù nhân."
Đàm Văn Úy vẫn còn sợ hãi nói: "Đúng vậy, cấm quân vừa đến, không hỏi câu nào đã xua đuổi mọi người vào phủ. May mà về sau Hà Gian quận vương rất hiền hòa, còn tới tạ lỗi với khách khứa bị hoảng sợ. Chúng ta nhìn thấy Chiêu Tín Hầu liền vội vàng tiến lên chào hỏi, Hà Gian quận vương hỏi chúng ta có bị sợ hãi không, mới thuận thế đi đón ngươi về."
Đàm Văn Bảo nói: "Quận vương đối xử với mọi người thật sự rất khiêm tốn, phong thái cũng đỉnh cao."
Đàm Trăn nói: "Như vậy, Quận vương ở đâu? Không thể không cảm ơn rồi."
Đàm Văn Bảo chỉ ra dưới hiên phòng khách nói: "Vừa rồi lại là có người đến báo cáo tiến độ kê biên tài sản, đang ở bên kia nghe báo rồi."
Đàm Trăn nhìn sang, quả nhiên liền thấy Chiêu Tín Hầu đang xoay mặt nói gì đó với một vị thanh niên mặc vương phục, tr3
mặt còn có vẻ mỉa mai.
Thanh niên kia mặc vương phục rồng xanh đậm, tr3
đầu cài kim quan, không biết đang mỉm cười nói gì đó với Chiêu Tín Hầu. Chỉ thấy khóe miệng gã cong cong, ánh mắt tươi cười, giống như cực kỳ vui vẻ.
Hai người đứng dưới hiên đều có dung nhan tuấn tú, vóc người thon dài, giống như hai gốc ngọc thụ trong đình, đón gió mà đứng, thần thái tinh anh.
Quả nhiên... Đàm Trăn hơi rũ mắt, quả nhiên đó mới là phong thái của Hà Gian quận vương. Mặc dù tên lừa đảo kia rất tuấn mỹ, nhưng cho dù thế nào cũng không bắt chước được vẻ cao quý trời sinh của hoàng gia. So sánh như vậy, bỗng nhiên thấy bình thường giống như mắt cá gặp trân châu.
Nàng ta nói thật nhỏ: "Xem ra Chiêu Tín Hầu và Hà Gian quận vương không hề xung khắc như nước với lửa giống tr3
phố đồn đãi."
Đàm Văn Úy thở dài nói: "Hai bên đều là tôn thất, cũng nên có chút tình cảm mặt ngoài. Chiêu Tín Hầu đá Hà Gian quận vương bị thương, hạ nhân của Hà Gian quận vương xác nhận tại chỗ, Hà Gian quận vương tỉnh lại liền lập tức dâng tấu thừa nhận trách nhiệm, dốc hết sức chối tội thay Chiêu Tín Hầu, đây mới là phong độ hoàng thất."
Đàm Văn Bảo cười lạnh một tiếng: "Dối trá, vừa rồi chúng ta đi lên chào hỏi, Chiêu Tín Hầu kia vẫn luôn tỏ ra lạnh lùng, giống như là người ta nợ nần gì hắn vậy. Bây giờ lại ở đó nói nói cười cười với Hà Gian quận vương, đúng là bợ đỡ kiêu ngạo."
Đàm Văn Úy vội vàng phất tay chặn hắn ta lại: "Bọn họ đang làm việc! Ngươi điên rồi ư? Ở chỗ này nói hươu nói vượn!"
Đàm Văn Bảo chỉ biết khoái nhất thời, nói xong cũng có chút hối hận, may mà xung quanh đều toàn là người vội vàng chạy tới chạy lui làm việc, không có ai chú ý tới bọn họ. Đàm Văn Úy không còn dám dẫn đệ muội ở lâu thêm, chỉ sợ bọn họ gây tai hoạ, liền vội vàng dẫn Đàm Trăn và Đàm Văn Bảo tiến lên muốn cảm tạ chào từ biệt.
Vân Trinh thấy huynh muội Đàm thị đi đến từ xa thì mỉm cười nói với Cơ Hoài Tố: "Vương phi của ngươi đến kìa, ngươi còn không tranh thủ ra nghênh đón, ở chỗ này làm cái gì?"
Cơ Hoài Tố nghiêm mặt nói: "Ta chỉ vì ngươi thôi, Đàm thị... mặc dù Hoàng Thượng không thân, nhưng vẫn rất che chở bọn họ. Rốt cuộc là mẫu tộc, không thể so với người bên ngoài được."
Vân Trinh cười ha ha một tiếng, lại thấy Đàm Văn Úy đi lên hành lễ: "Vương gia, Hầu gia, hôm nay đa tạ hai vị đã giải vây. Bây giờ huynh muội chúng ta sẽ trở về, không dám làm phiền công việc của hai vị quý nhân nữa. Hôm sau sẽ chuẩn bị tiệc, mong Vương gia, Hầu gia có thể nể mặt dự tiệc."
Cơ Hoài Tố cười nói: "Đàm công tử và tiểu thư khách khí rồi. Vốn dĩ là tiểu vương không quản lý tốt hạ nhân, mới để tiểu thư bị sợ hãi. Hãy nhanh chóng về đi, sắc trời cũng không còn sớm nữa."
Ba người hành lễ rời đi. Đàm Trăn nhìn Vân Trinh từ đầu đến cuối đều không nói một lời, sắc mặt lạnh lùng, cũng cảm thấy rất kinh ngạc. Người vô lễ như vậy mà cũng có thể được Hoàng Thượng yêu thương. Nàng ta càng thêm âm thầm bội phục Hà Gian quận vương rõ ràng trước đó bị hắn đá bị thương, lại vẫn có thể nói cười tự nhiên với hắn, đúng là được dạy dỗ thật tốt.
Hoàng hôn buông xuống, các sai dịch còn đang bận rộn khắp nơi, nội viện vẫn còn có tiếng khóc nức nở của phụ nhân. Chắc là Lý Phù Anh vừa rồi còn cùng mình giới thiệu hí kịch, nói cho mình bí mật khuê phòng. Giờ đây cửa nát nhà tan, nghĩ đến việc nàng bỏ đi danh hiệu tiểu thư Quốc Công phủ, cũng không biết tương lai sẽ sống như thế nào. Mà có lẽ cháu gái của Khuất thái phó đã cảm thấy gì đó nên mới không đến dự tiệc. Nàng ta bỗng sinh ra cảm giác môi hở răng lạnh, cũng không dám ở lại lâu, liền vội vàng rời khỏi Lỗ Quốc Công phủ.