Chiến Lợi Phẩm Của Đế Vương

Chương 90

Lỗ Quốc Công phủ thực sự quá lớn, chỉ là kê biên tài sản thôi mà cũng mất tận ba ngày. Trong lúc đó còn phải phái bốn năm người vào trong thư phòng chỉnh lý phân loại thư tín, lại mời rất nhiều người tinh thông tính sổ đến xử lý sổ sách.

Mỗi ngày Cơ Hoài Tố và Vân Trinh đều ở đó tọa trấn kê biên tài sản, ngày ngày nhìn tiến độ được báo lại cũng đều phải nghẹn họng trân trối.

Vô số tài vật đồ trang sức trân quý da lông dược liệu, đồ vật đồ cổ các loại không cần phải nói, chỉ bàn đến ở trong hầm ngầm của Lỗ Quốc Công phủ thôi mà đã phát hiện ra một hầm bạc trắng rồi.

Cơ Hoài Tố cũng không thể không thán phục: "Ở kiếp trước Hoàng Thượng dựa vào cái này để giải quyết quốc khố, mặc dù lặp lại một lần nữa, ta vẫn cảm thấy rung động."

Vân Trinh suy nghĩ một chút rồi nói: "Ở kiếp trước cũng là ngươi phụ trách kê biên tài sản?"

Cơ Hoài Tố nhìn hắn một cái: "Ta và Cao Tín, lúc trước ngươi... không quá để ý đến những chuyện này. Về sau chuyện của Lỗ Quốc Công liên luỵ ra rất rộng, có người muốn đến tìm ngươi, lại bị ta ngăn cản."

Vân Trinh nghĩ lại đúng là không có ấn tượng gì, liền hỏi gã: "Lúc đó ngươi không cắt xén một chút gì sao?"

Cơ Hoài Tố bật cười: "Một hào cũng không lấy."

Vân Trinh không để ý tới gã, đưa tay nhặt một viên bích tỉ cực lớn giữa những cái khay lên soi dưới ánh sáng nhìn.

Cơ Hoài Tố lập tức từ bỏ sự liêm khiết tự hạn chế mà mình vẫn lấy làm kiêu ngạo: "Thích không? Thích thì giữ lại đi."

Vân Trinh ném trở về, nhìn gã một cái, nghĩ thầm đến khi xung vào quốc khố, Hoàng Thượng muốn bao nhiêu sẽ cho bấy nhiêu, ai thèm cái này của ngươi - Cũng không biết bây giờ Hoàng Thượng thế nào, vài ngày không gặp y rồi. Mỗi ngày ngoại trừ xem bọn họ kê biên tài sản thì chính là phải căn cứ vào chứng cứ được kê biên ra để đi thẩm vấn Lỗ Quốc Công và mấy tên con trai của ông ta.

Phải tìm thời gian tiến cung mới được. Còn có lời Cơ Hoài Tố nói, về chuyện của Giang Ninh, cũng phải tìm cơ hội thẳng thắn với Hoàng Thượng.

Nhưng đêm nay còn phải thẩm vấn, vừa nghĩ tới dáng vẻ né tránh của Lỗ Quốc Công cáo già, trong lòng hắn liền nổi giận. Lại quay sang nhìn Cơ Hoài Tố, cảm thấy vẫn nên giao chuyện như vậy cho Cơ Hoài Tố là thích hợp nhất. Kiếp trước Cơ Hoài Tố cũng được đến Đại Lý Tự, một đời này lại bị điều đến Tứ Di Quán. Nghĩ đến đây, hắn mới cảm thấy mừng thầm trong lòng.

Nghĩ đến Cơ Băng Nguyên, trong lòng Vân Trinh liền có một loại vui vẻ bí ẩn. Lần này cho dù như thế nào đều không thể chịu đựng mấy chuyện thẩm tra xử lí vụn vặt này nữa. Đêm nay cứ vào cung đã rồi tính sau. Thế là hắn quăng tờ đơn xét nhà trong tay lên bàn, nói: "Buồn bực ghê, ta ra ngoài giải sầu thư giãn gân cốt một chút, nơi này giao cho Quận vương."

Cơ Hoài Tố nhìn hắn đứng dậy quấn Phật châu lên cánh tay thì hỏi: "Đi đâu vậy? Đừng đến chùa Đại Từ Bi, bên kia có mấy thôn mắc bệnh thủy đậu. Ngay cả hòa thượng chùa Đại Từ Bi cũng bị bệnh, khắp nơi đều đang cúng bái đậu thần nương nương kia. Ta nhớ hình như ngươi bị rồi nhỉ? Nhưng vẫn không sạch sẽ, nên cẩn thận thì hơn."

Vân Trinh thuận miệng nói: "Có bệnh thuỷ đậu ư..." Hắn bỗng nhiên khẽ giật mình, có thứ gì đó xẹt qua ở trong đầu, liền hỏi Cơ Hoài Tố: "Hòa thượng chùa Từ Bi cũng bị sao?"

Cơ Hoài Tố nói: "Nghe người ta nói thế, nói là mấy ngày này đừng cho gia quyến đến đó dâng hương."

Vân Trinh cầm lấy áo choàng nhanh chóng đi ra ngoài, Cơ Hoài Tố hơi kinh ngạc, lại lắc đầu bật cười. Hắn vẫn như vậy, vừa nghĩ đi là đi, tràn đầy sức sống như hoa nở. Ai ở cùng với hắn đều có thể cảm giác được một sự vui vẻ lâng lâng.

Vân Trinh bước nhanh đi ra khỏi Lỗ Quốc Công phủ, trở mình lên ngựa, phi như bay về hướng hoàng cung.

Rõ ràng buổi sáng Hoàng Thượng còn đầy mong đợi hỏi mình buổi tối có muốn vào cung với y hay không. Đến đêm mình tiến cung lại bị Đinh Đại ngăn cản về phủ, còn có tr3

đường... gặp phải Mặc Cúc, cũng không phải là mùng một mười lăm, tại sao lại phải khám mạch bình an? Tr3

lưng Mặc Cúc ướt đẫm mồ hôi... còn có việc xét nhà sớm bất thình lình.

Tất cả đều được nối liền rõ ràng.

Việc xét nhà và thẩm tra xử lí vụn vặt phức tạp cũng chỉ vì để ngăn cản mình, để mình không có thời gian tiến cung.

Nếu mình thật sự tiến cung thì cũng sẽ bịa lý do gì đó để đuổi mình đi, một khi mình bận rộn, cũng quên luôn việc tra hỏi.

Trong tay hắn có cung bài tiến cung, bình thường cơ bản đều được thông suốt. Lần này lại bị chặn ở cổng Thể Nhân Cung, rất nhanh Cao Tín đã đi đến cười nói: "Hôm nay Hoàng Thượng có việc nghị sự với các đại nhân Quân Cơ Xử, sao Hầu gia lại đột nhiên tới? Đến rất đúng lúc, ta đang muốn hỏi Hầu gia đây. Tại sao sau khi Vân Giang Ninh kia được Hầu gia dẫn đi lại không về nữa?"

Vân Trinh căn bản không để ý tới hắn ta, mà trầm mặt trực tiếp đi lên phía trước. Cao Tín nhìn sắc mặt hắn không tốt, rốt cuộc cũng không dám cản, chỉ phất phất tay ra hiệu đám thị vệ Long Tương Doanh muốn lên lên ngăn cản, mình thì vừa đi vừa nói với hắn: "Hoàng Thượng thật sự đang bàn chuyện, ngươi ngồi trong phòng chờ một chút, ta sẽ bảo Đinh Đại đi thông báo cho ngươi."

Vân Trinh xoay mặt nhìn một vòng, lạnh lùng nói: "Hôm nay phòng vệ gấp ba ngày thường, Cao đại ca nói cho ta nghe một chút đi, Quân Cơ Xử đang bàn chuyện gì mà lớn vậy?"

Cao Tín thầm cảm thấy không tốt, người này từ nhỏ đã ra vào cung, thật sự là quá quen thuộc rồi, không thể ngăn nổi hắn. Chỉ có thể cười làm lành nói: "Chuyện lớn quân cơ, tiểu nhân nào dám hỏi. Hầu gia, Hầu gia, ngươi cũng biết quy củ, vẫn nên chờ chút đã, chờ lão Đinh ra thông báo cho ngươi. Đừng để lát nữa Hoàng Thượng tức giận."

Vân Trinh nói: "Ta không đi Quân Cơ Xử, ta đến tẩm cung chờ." Hắn nhanh chóng đi về phía tẩm điện, quả nhiên xung quanh tẩm điện cũng được đề phòng nghiêm ngặt, ba bước một tốp năm bước một hầu.

Cao Tín cười khổ trong lòng, biết chắc hẳn người này đã biết rồi, cản hay không cản đều là sai. Ngày đó sau khi lên núi thấy Hoàng Thượng ôm hắn, hắn ta hận không thể đâm mù hai mắt mình, quả nhiên là con chim ngốc mà! Khó trách lão Đinh lại chế giễu, đáng lắm!

Nhưng cũng không phải là hắn ta không ngăn được nha! Lúc Vân Trinh trực tiếp muốn đẩy cửa tẩm điện, lại thấy cửa tẩm điện được mở ra từ bên trong, Đinh Đại đi ra nhìn thấy Vân Trinh cũng khẽ giật mình, mỉm cười hành lễ nói: "Hầu gia? Sao hôm nay lại đột nhiên tiến cung vậy?"

Vân Trinh đẩy ông ta ra: "Đừng tốn sức lừa gạt ta nữa, ta đã từng bị rồi. Hoàng Thượng thế nào rồi?"

Đinh Đại trừng Cao Tín một chút, lại nhìn Vân Trinh đẩy cửa đi vào nội điện, liền vội vàng cẩn thận từng li từng tí đi theo phía sau: "Gia đừng lo lắng, đã hết sốt rồi, thủy đậu tr3

người cũng đã tiêu tan rất nhiều. Mỗi ngày đều có ngự y nhìn. Không nói cho ngài là vì Hoàng Thượng sợ ngài lo lắng, không phải đã tốt rồi sao."

Vân Trinh thả nhẹ bước chân tới gần bên giường, quả nhiên thấy Cơ Băng Nguyên nhắm mắt nằm bên trong ngủ yên. Sắc mặt y tái nhợt, đôi mắt hơi lõm, tr3

da mặt có mấy hạt mụn chưa tiêu, có vẻ tiều tụy rất nhiều.

Hắn ngồi xuống bên giường, đến bây giờ lo lắng một đường mới lắng xuống, chỉ biết ngồi ở chỗ đó rơi nước mắt.

Đinh Đại nhìn thấy thì thầm than, xong rồi, đây là quá đau lòng, chỉ có thể chờ đợi Hoàng Thượng tỉnh tự mình an ủi vị tiểu tổ tông này thôi.

Ông ta đành lặng lẽ sai người bưng nước lá ngải cứu đến cho Vân Trinh rửa tay rửa mặt, rồi để Vân Trinh lẳng lặng ngồi bên giường trông coi.

Cơ Băng Nguyên nặng nề tỉnh lại sau giấc ngủ, vừa liếc mắt liền nhìn thấy đôi mắt sưng như quả đào của Vân Trinh. Cơn đau đầu vốn dĩ đã tốt hơn nhiều lại như tái phát: "Cát Tường Nhi? Sao ngươi lại tới đây?"

Vân Trinh không nói một lời. Chỉ là vừa nghe y nói xong, nước mắt lại lăn xuống.

Cơ Băng Nguyên bó tay chống người lên, muốn ôm hắn nhưng lại ghét bỏ tr3

người mình có bệnh không sạch sẽ, đành phải dựa vào gối đầu thở dài: "Đừng khóc, trẫm đã khỏe rồi. Nhiều ngự y như vậy, ngươi sợ cái gì. Chỉ là mấy ngày trước bệnh đến quá nhanh, trẫm sợ mình xấu ngươi sẽ ghét bỏ trẫm, nên mới để bọn họ giấu giếm ngươi thôi."

Vân Trinh nhào vào trong ng.ực y, nước mắt tuôn rơi lã chã. Rất nhanh phần áo ở ng.ực Cơ Băng Nguyên đã ướt đẫm, trong lòng y cũng có chút cảm động, chắc chắn đứa nhỏ này có một tấm chân tình với ta. Y đành phải ôm hắn thấp giọng trấn an vài câu. Nhưng Vân Trinh lại chỉ cúi đầu không nói lời nào, Cơ Băng Nguyên cũng rất đau đầu, không biết nên dỗ từ đâu.

Mãi đến khi Đinh Đại bưng thuốc đến, Vân Trinh mới ngồi dậy nhận lấy bát thuốc định tự mình đút. Nước mắt tr3

mặt còn chưa khô, đôi mắt lại sưng hơn mấy phần.

Cơ Băng Nguyên rất thương tiếc, nhưng thấy hắn vẫn luôn không nói lời nào, biết chắc hắn đang tức giận. Y cũng cảm thấy hơi chột dạ, đành phải ngoan ngoãn uống sạch bát thuốc đắng chát tê dại kia.

Chờ đến khi nội thị cung nhân đều lui xuống, Cơ Băng Nguyên nhìn trong phòng không có ai, chỉ còn lại mỗi Vân Trinh, nghĩ đến nghĩ đi mới kéo tay của hắn cười nói: "Đều là trẫm không phải, ngươi đừng tức giận, về sau trẫm có việc, tuyệt đối sẽ không giấu giếm ngươi."

Vừa thốt ra lời này, nước mắt của Vân Trinh lại lăn xuống. Cơ Băng Nguyên cảm thấy khó giải quyết, cầm khăn ra lau cho hắn: "Đừng khóc, đều do trẫm..."

Vân Trinh nức nở nói: "Không phải Hoàng Thượng sai, đều do Vân Trinh, Vân Trinh trời sinh chính là cái mệnh cô tinh, khắc cha khắc mẹ, không vợ không con, không có người thân thích. Hoàng Thượng bị ta khắc rồi."

Hắn càng khóc càng thương tâm. Lúc nãy ngồi trước long sàng hắn vẫn còn đang nghĩ, nếu Hoàng Thượng bị mình khắc xảy ra chuyện gì thì phải làm sao đây?

Nói không chừng đời nào Hoàng Thượng cũng đều trúng độc mất tích tr3

chiến trường, tất cả đều là do mình khắc y.

Cơ Băng Nguyên dở khóc dở cười: "Ngươi lại nghe mấy lời vớ vẩn từ đâu rồi cho là thật vậy? Trẫm là chân long thiên tử, tự có khí vận, ai có thể khắc được trẫm."

Vân Trinh thấp giọng nói: "Là thật đấy, số mạng này chính là trụ trì chùa Đại Từ Bi phê cho ta. Lúc ta vừa đầy tháng, mẫu thân đã ôm ta đi đoán mệnh. Cho nên phụ thân mới không thích ta, lúc nào mẫu thân cũng dẫn ta vào cung để Hoàng Thượng ôm, chính là muốn mượn khí vận của Hoàng Thượng để ép mệnh xấu này đấy."

Vân Trinh càng nghĩ càng chui rúc vào sừng trâu đến: "Lần này nếu không phải chính ta chạy tới chùa Đại Từ Bi, Hoàng Thượng yên lành ở trong cung, cũng sẽ không đi tìm ta, làm sao lại bị nhiễm được?"

Bệnh thủy đậu này, người càng lớn càng nguy hiểm. Nếu Hoàng Thượng có gì không may thì đó chính là mình khắc!

Nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, ai biết Hoàng Thượng còn có thể bị mình hại bao nhiêu lần!

Đây là lần đầu tiên Cơ Băng Nguyên nghe được chuyện đoán mệnh. Lại thấy hắn nhận định là thật, cảm thấy không thể để hắn càng lún sâu hơn. Cởi chuông phải do người buộc chuông, xem ra vẫn phải tìm cơ hội để Hoằng Hư đại sư tiến cung một lần.

Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng y vẫn ôm Vân Trinh, thấp giọng trấn an: "Trẫm mười dẫn binh từ năm mười bốn, lên tr3

chiến trường, vào trong quân doanh, đã từng đi qua vô số địa phương, gặp phải vô số nguy hiểm, cuối cùng đều có thể hóa nạn thành may. Nếu không cuối cùng cũng không tới phiên trẫm ngồi ngôi vua này, ngươi phải tin tưởng trẫm tự có khí vận trong người."
Bình Luận (0)
Comment