Chiến Lược Sinh Tồn Hậu Tận Thế Của Nhân Ngư

Chương 161

Ngoại truyện – Ý thức cạnh tranh 1

◎”Thứ hai, anh không phải chú! Gọi anh là anh!”◎

Nữ Oa: [Mặt trời chiếu vào mông rồi kìa!]

Tinh Vệ: [Hạ Vũ, có người tìm cậu kìa.]

Căn phòng ngủ vốn tối tăm bỗng sáng bừng lên với ánh đèn ấm áp, từ từ đánh thức người đang ngủ. Người tỉnh dậy đầu tiên là Mặc An. Hắn đưa tay dụi mắt, rồi gạt mái tóc dài che mặt sang một bên. Chiếc giường mới thay của hắn đủ lớn để ba người trưởng thành nằm thoải mái, nhưng hắn chỉ chiếm một góc bên mép giường, đôi chân dài và rắn chắc cong lên như đuôi cá.

Bởi vì trước ngực hắn còn có một người khác.

Cơ thể nhỏ bé của Hạ Vũ cuộn tròn lại, hai nắm tay siết chặt đặt trước ngực, miệng hé mở hít thở không khí trong lành. Hai tháng đã trôi qua, nhưng khuôn mặt mũm mĩm của cậu vẫn không giảm đi bao nhiêu. Mái tóc ngắn cắt gọn càng làm khuôn mặt cậu thêm phần ngoan ngoãn và bầu bĩnh..

Trong giấc mơ, cậu đạp chân vài cái, bàn chân nhỏ trực tiếp giẫm lên cơ bụng của Mặc An.

Nữ Oa: [Dậy thôi!]

“… Ừm, tôi biết rồi.” Mặc An vẫn muốn ngủ thêm một lát, hắn đưa tay ném gối về phía camera.

Nữ Oa: [Cậu phản rồi hả, dám lấy gối ném tôi à?]

“Vì tôi chưa ngủ đủ. Tôi vẫn đang mơ mà… Hôm nay tôi cũng không đi làm, cho chúng tôi ngủ thêm hai tiếng nữa được không?” Mặc An lẩm bẩm trong khi nhắm mắt. Khi hắn đến gần Hạ Vũ, chóp lông mi dài của hắn thậm chí còn quét qua làn da của Hạ Vũ.

Nữ Oa: [Tất nhiên là không được, vì hôm nay Hạ Vũ có hẹn với người khác. Cậu đừng quên chuyện này. Với lại, nhớ đưa Hạ Vũ đi tái khám trước, giáo sư Vương Cầm nhờ tôi nhắc nhở hai người.]

Tinh Vệ: [Haizz, tôi đã bảo đừng để Mặc An trông Hạ Vũ mà. Cái đầu cá của Mặc An chẳng nhớ được gì, hôm qua Hiểu Hiểu đã đi khám rồi. Nhìn xem, đúng là Yên Hạ có khác, sự chủ động thật đáng nể.]

“Tôi biết rồi, trễ một ngày cũng không sao đâu.” Mặc An dưới sự thúc giục đó miễn cưỡng ngồi dậy, duỗi người một cách thoải mái. Có lẽ động tác hơi lớn một chút, hắn vừa dậy đã làm Hạ Vũ tỉnh giấc.

Tuy nhiên, Hạ Vũ chỉ lật người, tiếp tục nằm úp mặt trên gối ngủ thiếp đi, như thể lời nhắc nhở của trí tuệ nhân tạo không liên quan gì đến cậu, thế giới vạn vật không còn tiếng động nào có thể lọt vào tai cậu.

Mặc An đã quen với tất cả những điều này, bởi vì hắn biết cơ thể Hạ Vũ bây giờ chỉ là một đứa trẻ, có một khoảng cách trời vực so với người trưởng thành. Một đứa trẻ năm sáu tuổi trông như thế nào thì cậu trông như thế đó, điều này không chỉ thể hiện ở chiều cao và cân nặng, mà còn ở năng lượng và chất lượng giấc ngủ.

Mặc An chưa từng nuôi con nhỏ bây giờ mới thấy mình hồi nhỏ khó nuôi đến mức nào… Trừ khi long trời lở đất, nếu không Hạ Vũ chỉ tỉnh dậy tự nhiên sau khi ngủ đủ giấc.

Nữ Oa: [Nhanh lên đi, tôi sẽ sắp xếp lịch trình giúp các cậu.]

“Ừm ừm ừm, lập tức, lập tức.” Mặc An nhắm mắt lại thư giãn thêm nửa phút, rồi mới thu màng lệ trong mắt lại. Hắn thử chạm vào bắp chân nhỏ bé của Hạ Vũ: “Hạ Vũ, dậy đi.”

Hạ Vũ hoàn toàn không nghe thấy, vẫn đang mơ thấy mình và Hiểu Hiểu bơi lội dưới biển sâu, đột nhiên cảm thấy có người kéo mình, lúc đó mới lầm bầm nói: “Tôi muốn ngủ.”

“Cái gì?” Mặc An lại gần nghe, không kìm được lại xoa xoa cái bụng nhỏ của anh trai.

“Ani!” Hạ Vũ dùng bàn tay nhỏ bé vỗ vào bàn tay lớn của hắn, “Anh muốn ngủ.”

“Được rồi được rồi, anh ngủ đi, ai bảo anh là anh của em chứ, em không dám chọc giận anh đâu.” Mặc An sợ thực sự làm phiền người ta, lật người xuống giường, đi vào phòng vệ sinh chỉnh trang lại bản thân. Trước đây luôn bận rộn đối phó với thế giới, tâm trí Mặc An chưa bao giờ đặt vào những chi tiết nhỏ nhặt, ví dụ như hắn chưa bao giờ biết cách chỉnh sửa hình ảnh cá nhân.

Điểm này khiến Mạnh Thanh Thanh và Hy Ban thực sự bất lực, nếu cá đực trong mùa sinh sản mà không chỉnh trang lại bản thân thì khác gì rong biển dưới biển? Đáng đời không có bạn đời.

Nhưng lúc đó tình hình nguy cấp mà, thế giới sắp sụp đổ rồi, ai có tâm trí mà làm đẹp chứ? Không chỉ bản thân không làm đẹp, Mặc An cũng hiếm khi thấy người khác làm đẹp, mọi người đều sống trong lo sợ dưới sự giám sát của người máy, mặc những bộ đồ lao động có kiểu dáng tương tự, đi lại vội vã, thần sắc mơ hồ.

Làm đẹp, chưa bao giờ là nhu yếu phẩm trong cuộc sống của họ.

Nhưng bây giờ thì khác rồi, mỗi người đều chỉnh trang bản thân sạch sẽ gọn gàng, tuy không thể gọi là đẹp lộng lẫy, nhưng xu hướng cuộc sống chung đang đi lên. Điều này đã gióng lên hồi chuông cảnh báo cho Mặc An, ý thức cạnh tranh sôi nổi trong dòng máu nhân ngư đã được kích hoạt hoàn toàn, bắt đầu đề phòng xem xung quanh liệu có xuất hiện “tình địch” hay không.

Nửa giờ sau, Mặc An với mái tóc buộc đuôi ngựa cao rời khỏi phòng vệ sinh, mái tóc đuôi ngựa vẫn là kiểu ba sợi, vừa mới tìm thấy cách tết từ kho thông tin hôm qua.

Tinh Vệ: [Trời đất ơi… mắt tôi…]

Nữ Oa: [Chịu đựng một chút đi, Mặc An lớn rồi mà.]

Mặc An thì phớt lờ những lời nhận xét của họ, cá đực không chỉ phải làm đẹp, mà còn phải thể hiện khả năng sinh tồn mạnh mẽ và sức mạnh sinh sản của mình với bạn đời mình yêu thích. Hạ Vũ đã không muốn dậy, vậy hắn phải thể hiện khả năng làm việc nhà của mình, vì vậy Mặc An trước hết dọn dẹp sơ qua phòng ngủ, rồi lấy ra một bộ đồ trẻ em màu sáng từ tủ.

Trước đây ai lại thích mặc màu sáng, mọi người đều càng kín đáo càng tốt, hận không thể không bị chú ý.

Đợi đến khi quần áo được máy ủi điện là xong, Mặc An nhẹ nhàng mặc cho Hạ Vũ, trong suốt quá trình đó Hạ Vũ vẫn không tỉnh.

“Duỗi chân ra, em mang vớ cho anh.” Mặc An thành thạo mang vớ cho Hạ Vũ, như ôm một con búp bê Tây xinh đẹp bế Hạ Vũ đi rửa mặt. Cũng đến lúc này Hạ Vũ mới tỉnh nửa vời, nhìn mình trong gương đang đứng trên ghế lau mặt mà dở khóc dở cười.

“Sao anh không cao lên chút nào vậy? Có phải anh ăn không đủ không?” Cậu hỏi.

“Hôm qua không đo chiều cao sao? Đã cao thêm hai centimet rồi. Hiểu Hiểu lớn nhanh hơn anh một chút, cao thêm ba centimet.” Mặc An giúp cậu lau mặt, đưa bàn chải điện cho cậu, “Giáo sư Vương nói dạo này quan sát răng anh, anh sắp đến tuổi thay răng rồi.”

“Em không muốn trải qua chuyện đó lần nữa.” Hạ Vũ nhắc đến chuyện cũ thì vô cùng khổ sở, vì khi thay răng cậu không bị đau nên thường chỉ phát hiện ra khi răng đã rụng. Có lần cậu lỡ nuốt mất một chiếc, sợ đến mức mấy ngày liền mất ngủ, cứ nghĩ mình sẽ chết. Đúng lúc này, có người gõ cửa. Hệ thống liên lạc hiển thị người bên ngoài là Hy Ban. Mặc An gật đầu với màn hình giám sát, cửa liền mở ra.

Vừa bước vào phòng, Hy Ban bị kiểu tóc của Mặc An làm cho choáng váng. “Cái này…”

“Sao?” Mặc An đắc ý nghiêng đầu, lông mày rậm nhướn cao.

Nữ Oa: [Hy Ban, nói thật đi, đừng khen vớ vẩn.]

Tinh Vệ: [Kiểu tóc này quá nổi bật, tôi dám cá là đi trên hành lang sẽ rất thu hút sự chú ý.]

“Cái… cái… cái này…” Hy Ban lùi lại hai bước, mắt dán chặt vào kiểu tóc của Mặc An. Một lúc sau, cậu ta mới mấp máy môi: “Rất… rất tốt!”

Nữ Oa: [Hết rồi, hết rồi, tôi biết ngay mà.]

Tinh Vệ: [Sơ suất rồi. Suýt quên mất cá đực càng khoa trương càng đẹp.]

“Phải không, tôi cũng thấy rất tốt.” Mặc An vô cùng hài lòng. “Chỉ là trên cạn tôi không tìm được đồ trang trí phù hợp. Ở dưới biển tôi còn có thể dùng pha lê trang trí. San hô cũng không tồi, tôi có thể tìm một ít san hô để trong phòng.”

“Từ từ thôi, làm tổ không phải chuyện một sớm một chiều.” Hy Ban vỗ va hắn, “Cuối cùng cậu cũng khôn ra rồi!”

Trước đây, cậu ta và Mạnh Thanh Thanh từng dạy Mặc An, nhưng lúc đó Mặc An còn quá nhỏ, trong đầu chỉ nghĩ đến việc Hạ Vũ chơi với mình. Thế giới của nhân ngư, hắn không biết gì cả. Giờ thì lớn rồi, hắn lại tự giác. Có vẻ không lâu nữa, phòng ngủ của họ sẽ được hắn trang trí thành một cái tổ thích hợp để đẻ trứng.

Chỉ là dù Hạ Vũ có trở lại bình thường cũng sẽ không đẻ trứng.

“Hạ Vũ, em chuẩn bị xong chưa? Chúng ta đi kiểm tra thôi.” Hy Ban có vẻ vội vàng.

Hạ Vũ đặt bàn chải đánh răng xuống, nhảy khỏi chiếc ghế đẩu nhỏ: “Đi thôi!”

Cùng với bước chân ra khỏi phòng ngủ, Hạ Vũ mới nhìn rõ kiểu tóc của Mặc An, rồi bật cười bất lực. Mặc An trước đây rất luộm thuộm, tóc chỉ buộc tạm bợ rồi đi. Giờ đây, hắn lại bắt đầu chải chuốt, chải chuốt xong thì chẳng khác nào một con cá công. Họ cùng đi trên hành lang, Hạ Vũ vẫn được bế trên cao. Bỗng nhiên, cậu tựa vào vai Mặc An ngửi một cái: “Thơm quá, chuyện gì vậy?”

“Hả? Anh không biết?” Mặc An vờ như không hiểu.

“Sao trên người em lại thơm thế?” Hạ Vũ nhún nhún cái mũi nhỏ, bàn tay nhỏ mũm mĩm nắm chặt áo của em trai, “Có phải em giấu anh chuyện gì không? Nói mau.”

Mặc An ho khan hai tiếng một cách không tự nhiên, rồi đột nhiên xì hơi như quả bóng xì hơi: “Là nước hoa.”

“Nước hoa? Dùng để làm gì?” Hạ Vũ chớp mắt hỏi.

“Là Lão Quỷ mua giúp em, ông ấy nói thứ này rất thơm, xịt vào có thể tăng thêm sức hấp dẫn.” Mặc An nói tuột ra hết, “Anh đừng coi thường thứ này, Lão Quỷ nói không dễ mua đâu. Bây giờ mọi người đều bắt đầu theo đuổi cuộc sống vật chất ngoài việc sinh tồn, nên nó thường xuyên hết hàng.”

“Hả? Còn hết hàng nữa sao?” Hạ Vũ vò đầu bứt tai cũng không hiểu tại sao nước hoa lại có thể tăng thêm sức hấp dẫn, “Em cần nhiều sức hấp dẫn như vậy để làm gì?”

Mặc An hiển nhiên trả lời: “Em đang chuẩn bị làm tổ. Nếu chúng ta ở dưới biển, cuộc sống bây giờ hẳn là mỗi sáng anh sẽ thấy những viên pha lê được em chọn lọc cẩn thận, những loài cá dữ tợn mà em đã bắt được bằng sức mạnh, hoặc những con cá đuối và cá mặt trăng để cho anh giải trí. Trên người em sẽ đeo đầy những viên ngọc quý dưới biển, nhà của chúng ta sẽ có những rạn san hô sống tự nhiên để trang trí, nhìn ra xa…”

“Nhìn ra xa toàn là vỏ sò đẹp! Anh biết ngay mà.” Hạ Vũ gõ gõ đầu hắn, “Đừng nghĩ nhiều nữa.”

Hừ, sao tôi có thể không nghĩ nhiều được. Mặc An ngoài miệng im lặng, nhưng trong lòng tiếng phản kháng ngày càng mãnh liệt, Hy Ban thì che miệng cười trộm. Đợi Hạ Vũ theo giáo sư Vương Cầm vào phòng khám, cậu ta mới nói: “Cậu có hơi quá đáng không? Hạ Vũ bị cậu dọa sợ rồi đấy.”

“Không hề, tôi đây là chuẩn bị sớm.” Mặc An phản bác, “Hạ Vũ chỉ một năm nữa sẽ hồi phục. Nếu bây giờ tôi lười biếng, đến lúc đó tôi sẽ là một con cá đực trong thời kỳ sinh sản không đủ tiêu chuẩn.”

“Nhưng cậu cũng không cần phải xịt… nước hoa.” Hy Ban lại gần ngửi. “Dưới biển mọi người đều không xịt, trên người chỉ có mùi nước biển và gió biển. Tôi không nghĩ Hạ Vũ sẽ chê cậu không thơm đâu.”

“Tôi làm vậy để phòng ngừa tình địch.” Mặc An hạ giọng, cứ như thể tình hình nghiêm trọng lắm, “Hy Ban, anh có biết không, mấy ngày trước tôi mới biết một chuyện…”

“Chuyện gì?” Hy Ban tò mò hỏi.

Vừa dứt lời, một loạt tiếng bước chân lẹt quẹt lẹt quẹt tiến lại gần họ, như tiếng hàng chục chú vịt con chạy cùng lúc, xen lẫn tiếng nói cười vui vẻ. Hy Ban và Mặc An cùng lúc nhìn sang, ánh mắt tập trung. Họ thấy năm sáu cậu bé nhỏ nhắn với đôi chân ngắn chạy nhanh về phía này, trông tuổi không lớn lắm.

“Chú Mặc An! Chú Mặc An!” Một cậu bé chạy nhanh nhất, “Hôm nay chúng con hẹn Hạ Vũ cùng tham gia hoạt động, Hạ Vũ đến chưa ạ?”

“Thứ nhất, Hạ Vũ chưa chắc đã tham gia hoạt động với các em, anh ấy có việc của anh ấy.” Vẻ mặt Mặc An ngay lập tức trở nên nghiêm túc, nghiêm khắc đến mức lạnh lùng, “Thứ hai, anh không phải là chú! Gọi anh là anh!”

Ngồi bên cạnh hắn, Hy Ban dùng hai tay che mắt. Ôi trời, nếu Hải Tư Nhược La biết Mặc An lại đi cạnh tranh với một đám con nít, chắc chắn sẽ rất bất lực. Đây là nhân ngư mà toàn thể nhân ngư đều nghe theo sao?

[Lời tác giả]

Cá đuối cá mặt trăng: Đúng đúng đúng, chỉ có cậu là thương vợ.

Bình Luận (0)
Comment