Chiến Lược Sinh Tồn Hậu Tận Thế Của Nhân Ngư

Chương 162

Ngoại truyện – Ý thức cạnh tranh (2)

◎ Dù sao thì mình cũng có một nhân ngư có thể phát điên bất cứ lúc nào. Các người xong rồi. ◎

Cậu bé dẫn đầu nhóm quen biết Hy Ban, là còn trai của một nữ kỹ sư, “Chào em, Tiểu ốc vít, mẹ em đâu rồi?”

Cậu bé được gọi là Tiểu ốc vít tự hào trả lời: “Hôm nay mẹ em đi ra biển rồi, mẹ nói muốn thiết kế một tòa cầu lớn.”

“Không phải là một tòa cầu lớn, mà là một cây cầu lớn.” Mặc An tìm được một điểm sơ hở và bắt đầu công kích, “Em vẫn chưa học được cách nói chuyện cho đúng à, sao cứ chạy lung tung trong phòng thí nghiệm thế? Chỗ này rất nguy hiểm, không phải nơi mà trẻ con như các em nên đến.”

Hy Ban cảm thấy mềm lòng, là nhân ngư Song Vĩ, bẩm sinh họ đã thích chăm sóc trẻ con: “Không sao đâu, anh sẽ trông chừng bọn chúng không chạy lung tung. Trẻ con khó tránh khỏi tò mò về công việc của người lớn, hồi nhỏ em cũng thế mà.”

“Hồi nhỏ em… khả năng ăn nói là hạng nhất, chưa bao giờ dùng sai từ.” Mặc An không kìm được mà nói.

“Đúng đúng, vì tài năng ngôn ngữ của nhân ngư, nếu em nói sai thì anh phải kiểm tra lại chỉ số IQ của em rồi, Mạnh Thanh Thanh sẽ cười em là con cá ngốc nhất.” Hy Ban bế Tiểu ốc vít lên, “Em đừng nản lòng, trước đây anh trai Mặc An của em cũng nói chưa tốt đâu, sau này lớn lên em sẽ nói tốt thôi.”

Tiểu ốc vít có chút buồn bã: “Nhưng mà chú Mặc An…”

“Anh trai.” Mặc An tiếp tục sửa lại, “Anh không hơn em bao nhiêu tuổi. Anh rất trẻ, là một nhân ngư đang ở độ tuổi tráng niên.”

Tiểu ốc vít bĩu môi, rón rén ghé vào tai Hy Ban hỏi: “Sao chú Mặc An dữ thế?”

Hy Ban dở khóc dở cười: “Cậu ấy không dữ, cậu ấy chỉ nghiêm túc thôi. Ừm… người lớn khi làm việc thì sẽ nghiêm túc một chút, không sao đâu.”

“Vậy chú Mặc An thật sự là nhân ngư sao?” Tiểu ốc vít tiếp tục hỏi.

“Xin lỗi, anh nghe thấy rồi!” Mặt Mặc An quay ngoắt lại, dùng tay ấn đầu Tiểu ốc vít xuống, “Anh không chỉ là nhân ngư, mà còn là một con hải yêu đực trưởng thành, có hàm răng sắc bén và cái đuôi cá khỏe mạnh. Vảy của anh có thể dễ dàng cắt kim loại và sóng biển, vây đuôi của anh có thể đập ngất hàng chục đứa trẻ như em một lúc.”

Nói đến đây, Mặc An hạ màng lệ của mình xuống, trong khoảnh khắc con ngươi đen kịt, hắn nhe răng nanh ra: “Anh còn thích ăn những đứa trẻ không ngoan nữa, hi hi hi.”

Hắn nghĩ rằng nói như vậy ít nhiều cũng sẽ khiến lũ nhóc sợ, nhưng Tiểu ốc vít thậm chí còn không rụt cổ lại, mà xòe lòng bàn tay của mình ra.

Mặc An cúi đầu xem, kinh ngạc hỏi: “Em là dị chủng?”

Trong lòng bàn tay có những chiếc gai rất khó nhận thấy, hơn nữa lớp gai này có thể tự do co lại, trong chớp mắt đã biến thành làn da non nớt của một đứa trẻ bình thường, mịn màng như mới. Tiểu ốc vít ngơ ngác lắc đầu: “Mẹ em nói em không phải là dị chủng.”

“Vậy em bị làm sao?” Mặc An đành phải lấy thiết bị chuyên dụng ra, chĩa máy dò gen vào gáy cậu bé. Thiết bị nhanh chóng lấy mẫu tế bào biểu bì, tiến hành phân tích, mười giây sau đã có kết quả.

“Bố em là…người ký sinh?” Lòng Mặc An càng gióng lên hồi chuông cảnh báo, Hạ Vũ lại chơi với con của người ký sinh ư?

“Em không biết, bố em trông rất tốt.” Lời Tiểu ốc vít vừa dứt, Mặc An đã nghe thấy một giọng nói trẻ con trong trẻo vang lên từ phía sau, trong veo như pha lê lăn loảng xoảng trên mặt băng.

“Ơ, mọi người cũng quen nhau sao?” Hạ Vũ vừa khám xong, ngẩng mặt lên, tay cầm bản báo cáo khám sức khỏe còn ấm, “Tiểu ốc vít, sao em lại đến đây?”

Nhìn thấy Hạ Vũ, lũ trẻ vừa bị Mặc An dọa cho tản đi lại ùa tới, ríu rít vây quanh cậu, Hạ Vũ đành kiên nhẫn nói: “Rồi rồi, hôm nay anh sẽ dẫn các em ra ngoài mở mang tầm mắt, mọi người trật tự một chút, trật tự một chút.”

Một đám nhóc con đã coi Hạ Vũ là thủ lĩnh của chúng, cậu vừa nói, chúng liền ngoan ngoãn đứng thành hàng, chờ nắm tay nhau đi chơi. Mặc An chớp lấy thời cơ bế Hạ Vũ lên, mặc dù biết rõ mình đang ghen tuông hơi quá đáng, nhưng vẫn không kìm được mà nói: “Anh quen đám nhóc từ khi nào? Sao em không biết?”

“Những ngày em đi làm đó, đồ ngốc.” Hạ Vũ dùng bàn tay nhỏ véo tai hắn, “Bọn chúng đều rất đáng yêu.”

“Bọn chúng!” Mặc An xúc động, rồi lại sợ làm tổn thương lòng tự trọng của chúng, nên bế Hạ Vũ sang một bên nói chuyện, “Bọn chúng có phải… đều không phải con người không?”

Hạ Vũ theo bản năng đung đưa đôi chân nhỏ, đôi giày nhỏ cứ đá vào bộ đồng phục của Mặc An, “Đúng vậy, có hai đứa là hậu duệ của dị chủng những đứa còn lại đều là hậu duệ của con người và người ký sinh.”

“Anh điên rồi, bọn chúng không ổn định.” Mặc An tỏ ra nghi ngờ một vạn lần, “Hơn nữa người kí sinh làm sao có thể…”

“Suỵt, nói nhỏ thôi, bọn chúng đã đủ đáng thương rồi, em đừng bài xích bọn chúng.” Hạ Vũ suỵt một tiếng, “Một số người kí sinh có vẻ ngoài hoàn toàn bình thường, và vật chủ ký sinh của chúng cũng ôn hòa, sẽ không gây ảnh hưởng gì. Còn những dị chủng khác… có lẽ cũng giống như nhân ngư, để lại một số đứa trẻ lai. Bọn chúng không thể hòa nhập với những đứa trẻ loài người thuần chủng khác, trong căn cứ, bọn chúng được coi là một nhóm dị loại. Khi anh lớn hơn một chút sẽ bàn bạc với Nữ Oa Tinh Vệ, thành lập trường học và cơ quan giám sát cho những đứa trẻ lai.”

“Điều này rất nguy hiểm, dị chủng phần lớn đã ổn định, nhưng về người ký sinh thì chúng ta biết quá ít.” Mặc An chỉ vào ngực mình nói, “Anh nhìn thấy không?”

Hạ Vũ ngơ ngác: “Anh nên nhìn thấy gì?”

“Trái tim của em.” Mặc An cố ý nhấn mạnh vị trí trái tim, “Đã ngàn vết sẹo rồi. Anh không thể gặp nguy hiểm nữa, nếu không trái tim của em nhất định sẽ tan vỡ vì anh, biến thành một vụ tan biến bong bóng lớn nhất trong đại dương!”

“Dừng lại, sến quá rồi.” Hạ Vũ che miệng Mặc An lại, đối với sự lãng mạn của nhân ngư, cậu vẫn cần thời gian để chấp nhận. Lúc này, Tiểu ốc vít đang vội vã tìm cậu, bước đến bên cạnh Mặc An, cẩn thận kéo ống quần của Hạ Vũ: “Anh Hạ Vũ, chúng ta đi tham gia hoạt động thôi!”

Mặc An nắm lấy cơ hội tố cáo: “Em không thích nó, nó gọi anh là ‘anh’, nhưng lại gọi em là ‘chú’, em nghi ngờ nó cố tình. Hừ, anh cứ chờ xem, khi nó lớn lên, nó nhất định sẽ dính lấy anh!”

“Em…trong đầu em nghĩ gì thế? Không phải đứa trẻ nào trên thế giới cũng giống em đâu.” Hạ Vũ vặn vẹo người trong lòng Mặc An, cuối cùng cũng thoát ra khỏi vòng tay của “em trai” thành công. Cậu phủi đầu gối, nhìn Tiểu ốc vít như nhìn thấy Mặc An lúc nhỏ, trong lòng không khỏi mềm mại. Trên đời này luôn cần có người quan tâm đến họ.

“Đi thôi, chúng ta đến khu vực hoạt động ngoài kia chơi.” Hạ Vũ vừa hô là mọi người đều hưởng ứng, chỉ cần cậu lên tiếng, lũ trẻ liền chạy theo.

Mặc An và Hy Ban đi theo sau, im lặng một lúc, đột nhiên Hy Ban bật cười: “Hạ Vũ thật có duyên với trẻ con.”

“Là duyên với trẻ con sao? Tôi chỉ thấy mười năm sau, một lũ nhóc thối sẽ vây quanh anh ấy.” Mặc An đã sớm dự đoán được ngày đó sẽ đến.

Khu vực hoạt động không nằm trong tòa nhà tầng giữa này, tòa nhà lớn mà họ đang ở đã hoàn toàn trở thành nơi làm việc, nên các thiết bị giải trí cực kỳ hiếm. Vì vậy, Mặc An và Hy Ban đảm nhận vai trò lái xe, chở một chiếc phi thuyền đầy trẻ con đến tòa nhà gần cảng B. Tòa nhà này vẫn chưa được lắp đặt đèn neon, nhìn từ xa trông rất đơn giản.

Nhưng người lại rất đông, đặc biệt là ở quảng trường.

“Chỗ này là để làm gì vậy?” Mặc An cúi người hỏi.

“Nghe nói ở đây có cuộc thi ăn cay, em có biết đó là gì không?” Hạ Vũ cũng không hiểu, “Tiểu ốc vít và các bạn thấy trên màn hình lớn, nên nhất quyết đòi đến xem.”

“Ăn cay? Cái này cũng phải thi đấu à?” Hy Ban cũng không hiểu, “Ồ, tôi biết rồi, rất lâu rất lâu trước đây con người có một hoạt động gọi là thi ‘đại thực thần’, đại khái là xem ai ăn được nhiều nhất.”

“Tôi nghĩ… có lẽ không phải.” Mặc An nhờ lợi thế chiều cao mà nhìn thẳng vào khu vực hoạt động, “Có lẽ là xem ai có thể ăn được mức độ cay cao nhất. Tại sao con người lại tổ chức một hoạt động nguy hiểm như vậy? Ăn cay rất nguy hiểm, nhân ngư chúng ta không thể tiêu hóa ớt.”

Nguy hiểm sao? Hạ Vũ không thể hiểu được, chỉ cảm thấy rất mới lạ. Những thứ của thế kỷ mới thay đổi không ngừng, một khi không tìm hiểu kỹ sẽ bị bỏ lại, sẽ trở nên lạc hậu, “Đây là điều tốt. Hôm đó Nữ Oa kể cho anh một chuyện, con người chỉ khi đã thỏa mãn nhu cầu sinh tồn cá nhân mới nghĩ đến những thứ khác, và giải trí chính là ‘những thứ khác’ đó.”

“Hạ Vũ, Hạ Vũ! Chúng ta đi tham gia cuộc thi đi!” Tiểu ốc vít lại đến, lần này đi thẳng đến trước mặt Mặc An, “Chú Mặc An, chú có thể đặt Hạ Vũ xuống được không? Chúng cháu đã hẹn sẽ chơi cùng nhau…”

“Nếu anh nói không thì sao?” Lần đầu tiên Mặc An cảm thấy mình giống như một kẻ phản diện lớn nhất thế giới, nhưng vẫn đặt Hạ Vũ xuống đất, “Các em định đi đâu?”

“Chỗ đó!” Tiểu ốc vít chỉ về phía trước, “Từ nhỏ em đã không sợ cay, càng cay càng tốt, em nhất định sẽ giành được giải đặc biệt về!”

“Thật ra anh cũng có thể thử, vì anh không có cảm giác đau. Cảm giác cay không phải là một loại vị giác, loại đau này đối với anh không thành vấn đề.” Hạ Vũ cũng háo hức muốn thử, dù sao cậu cũng chưa từng trải nghiệm một tuổi thơ đa sắc màu.

Theo ý Mặc An, loại hoạt động này chắc chắn là không tham gia thì càng tốt, người tứ phía quá đông, đồ ăn cũng không có gì đảm bảo. Nhưng, khi hắn bị ánh mắt trong veo đầy mong đợi của Hạ Vũ nhìn, ý chí kiên định đã bị thử thách cực độ.

Hắn hoàn toàn không thể cưỡng lại lời thỉnh cầu bằng ánh mắt của Hạ Vũ!

“Thôi được rồi, em đưa mọi người đến chỗ đăng ký, nhưng chỉ được tham gia một vòng thôi nhé.” Mặc An không kìm được mà chuyển sang giọng dỗ dành trẻ con, đã đến lúc để Hạ Vũ cảm nhận niềm vui của tuổi thơ. Tuy nhiên, mọi việc luôn diễn ra trái với mong muốn, trước mắt Mặc An xuất hiện một làn sương mù dày đặc, làn khói trắng lẫn với tiếng la hét, kích hoạt con mắt phải màu đỏ của hắn.

Khả năng tiên tri của Hắc Siren cũng theo đó mà thức tỉnh, giúp hắn nhìn rõ cuộc khủng hoảng sắp tới.

“Chuyện gì thế? Mặc An? Mặc An?” Hy Ban không kìm được mà vỗ vai hắn, “Em nhìn thấy gì vậy?”

“Nổ… cháy! Mau, Nữ Oa, thông báo cho nhân viên an ninh gần đây!” Mặc An đau đến mức ôm lấy trán, “Xung quanh có…”

Rầm! Không đợi hắn nói hết, tầng trên của cả tòa nhà bùng lên ngọn lửa dữ dội, từ một cảnh tượng yên bình bỗng chốc rơi vào biển lửa hoảng loạn, cảnh tượng này y hệt như những gì Mặc An vừa nhìn thấy! Người xung quanh la hét bỏ chạy, chỉ trong chớp mắt đã đẩy họ tản ra. Mặc An nhìn thấy máy bay không người lái chữa cháy bay đến từ trên không, vừa định tìm kiếm bóng dáng Hạ Vũ, một vật tròn vo bay ra từ khu vực thi ăn cay, lơ lửng ngay trên đầu họ.

Khói màu đỏ và vàng lẫn lộn bay khắp nơi, đồng tử Mặc An đột nhiên mở lớn, đây là… lựu đạn cay làm từ ớt bột! Thứ này có sức sát thương mạnh với nhân ngư!

“Hạ Vũ đâu? Hạ Vũ!” Hy Ban cúi đầu, chịu đựng cơn đau rát của ớt bột để tìm lũ trẻ, kết quả lại thiếu Hạ Vũ và Tiểu ốc vít, “Tiểu ốc vít! Các em ở đâu rồi!”

Hạ Vũ và Tiểu ốc vít ở không xa, chỉ là không có cơ hội kêu thành tiếng. Trước khi bất tỉnh, Hạ Vũ nhìn thấy một người đàn ông trưởng thành bế mình lên, nhanh chóng chạy trốn ra ngoài. Cậu cười khổ, tuy không biết những người này là ai, nhưng bất kể là ai đã mang cậu đi, kết cục của họ sẽ rất thảm.

Dù sao thì mình cũng có một nhân ngư có thể phát điên bất cứ lúc nào. Các người xong rồi.

Vừa nghĩ xong, Hạ Vũ hoàn toàn ngất đi.

【Lời tác giả】

Hạ Vũ: Cười mà không nói.

Mặc An: Phát điên! Phát điên thật rồi!

Bình Luận (0)
Comment