Ngoại truyện: Ý thức cạnh tranh (3)
◎ Mặc An lật lớp màng nước mắt, ném cái đầu xuống biển. ◎
Sự mệt mỏi và buồn nôn, đó là cảm giác đầu tiên của Hạ Vũ khi tỉnh dậy.
Cảm giác này gần giống với khi cậu rời khỏi thế giới ảo, biết rằng mình vừa mất đi ý thức, nhưng lại không thể tập trung suy nghĩ.
Hạ Vũ bị một người đè lên. Nếu là trước đây thì cậu sẽ không để tâm, nhưng giờ cơ thể cậu rất nhỏ, cảm giác mệt mỏi vì quá sức chỉ tăng lên gấp bội. Trong cơn mơ màng, cậu vội sờ vào vòng tay ở cổ tay trái, lòng nguội lạnh đi một nửa. Xem ra những kẻ bắt cóc họ không hề ngốc, biết phải tháo thiết bị định vị trước.
Bây giờ ai cũng có thể đăng ký một chiếc vòng tay, việc giao tiếp với trí tuệ nhân tạo không còn rụt rè như trước nữa. Hạ Vũ sờ thấy vòng của mình đã biến mất, liền sờ ngay vòng của người đang đè lên mình.
Cánh tay mũm mĩm, mềm mại, vừa chạm vào đã biết là da trẻ con.
A, quả nhiên, người này cũng không có vòng tay. Hạ Vũ chấp nhận tình hình hiện tại, chờ đợi cơ thể hoàn toàn tỉnh táo trong sự chòng chành. Bốn phía tối đen, cậu theo thói quen bắt đầu phân tích lại mọi chuyện. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Họ đã bị bắt cóc, đây là một sự thật không thể chối cãi. Nhưng đây là một cuộc tấn công kh*ng b* ngẫu nhiên, hay là một hành động có chủ đích nhắm vào cậu và vô tình liên lụy đến người khác?
Không lẽ là tín đồ của giáo hội toàn năng cơ khí? Mặc dù Linh Thạch đã bị tiêu diệt, nhưng những tín đồ mà nó để lại vẫn có dấu hiệu hoạt động. Chẳng lẽ họ căm hận việc cậu đã khởi động lại Nữ Oa và Tinh Vệ, và quyết tâm trả thù cho giáo chủ vĩ đại của họ?
Ài, cũng không phải là không có khả năng, Hạ Vũ nghỉ ngơi đủ rồi mới mở mắt, từ từ ngồi dậy. Cậu nhanh chóng thích nghi với môi trường tối đen, thái dương hơi đau nhói, không ngừng nhắc nhở cậu đang ở trong nguy hiểm.
“Ốc Vít nhỏ? Ốc Vít nhỏ?” Đến lúc này, Hạ Vũ mới nhìn rõ người đang đè lên mình là ai.
Ốc Vít nhỏ còn thảm hơn cậu, trên đầu sưng một cục u đỏ thật lớn. Hạ Vũ vội sờ trán mình, cậu nghi ngờ mình cũng từng bị va đập, nhưng khả năng tự hồi phục và giảm sưng quá nhanh.
Trong tiếng gọi nhẹ nhàng của cậu, Ốc Vít nhỏ lảo đảo tỉnh dậy. Hai đứa trẻ bị trói chung với nhau, Hạ Vũ là trẻ con giả, nhưng cậu bé này là trẻ con thật, vừa mở mắt đã bắt đầu khóc.
Thấy cậu bé khóc, Hạ Vũ lại nhớ đến Mặc An hồi nhỏ, một nỗi cô đơn bất lực dâng lên trong lòng: “Thôi nào, thôi nào, đừng khóc, chúng ta sẽ không sao đâu.”
“Mẹ ơi, em muốn mẹ, em sợ.” Tay của Ốc Vít nhỏ bị trói bằng dây thừng, sợ hãi rúc vào bên cạnh Hạ Vũ. Hai đứa co chân lại, dựa sát vào nhau để sưởi ấm. Hạ Vũ cảm thấy ấm hơn, cẩn thận “suỵt” một tiếng, ra lệnh: “Đừng khóc nữa, em mà khóc thì anh không nghe được người bên ngoài nói gì đâu.”
“Nhưng em sợ.” Ốc Vít nhỏ khóc chậm lại một nhịp, “Em muốn mẹ, em muốn về nhà.”
“Sẽ về nhà thôi, yên tâm đi, anh đảm bảo trong vòng một tiếng nữa chúng ta sẽ về được.” Hạ Vũ ngẩng đầu nhìn ra ngoài. Bên ngoài tối, bên trong cũng tối, vì vậy những vì sao lấp lánh trên trời càng trở nên rõ nét, nhấp nháy một cách có nhịp điệu. Ốc Vít nhỏ siết chặt cánh tay, giọng nói run rẩy không ngừng: “Nhưng em muốn về nhà.”
“Suỵt.” Hạ Vũ dùng bàn tay nhỏ nhanh chóng che miệng cậu bé lại. So sánh như vậy, cậu đột nhiên nhận ra Mặc An hồi nhỏ đã dũng cảm đến thế nào.
Bên tai tạm thời yên tĩnh, Hạ Vũ thỉnh thoảng vỗ vai Ốc Vít nhỏ, nhưng tâm trí nặng trĩu đã trôi dạt ra bên ngoài. Một trí tuệ hai mươi mấy tuổi nằm trong cơ thể trẻ con, ánh mắt của cậu và Ốc Vít nhỏ có một sự đối lập rõ rệt. Bên ngoài không có động tĩnh, cậu lại lắng nghe, cho đến khi nghe thấy tiếng cười lớn.
Ngay sau đó, cậu lại nghe thấy có người nói chuyện, nhưng ngôn ngữ họ nói lại khiến cậu bối rối, hoàn toàn không hiểu, đó là tiếng nước ngoài.
Tưởng chừng như không có sơ hở, Hạ Vũ đang lo lắng vì không tìm được manh mối để giải quyết vấn đề, nhưng môi trường tự nhiên lại mở ra một tia hy vọng cho cậu. Không lâu sau, Hạ Vũ nghe thấy một âm thanh quen thuộc nhất, tiếng sóng biển.
Ọc, ọt, ọt. Đó không phải là gì khác, mà là một âm thanh quen thuộc như quê hương.
“Haizz…” Cậu không kìm được thở dài một tiếng.
“Anh nghe thấy gì sao?” Ốc Vít nhỏ chưa đầy mười tuổi, trên mặt vẫn còn vương những vệt nước mắt.
“Nghe thấy rồi, chúng ta bị bọn họ bắt cóc, đang ở trên biển.” Hạ Vũ rụt tay lại, cử động các khớp đã bị tê.
Ốc Vít nhỏ vừa ngừng khóc lại sắp khóc tiếp: “A? Chúng ta ở trên biển sao? Vậy làm thế nào để về nhà đây?”
“Đúng vậy, sao lại trùng hợp ở trên biển thế này, những kẻ này thật sự…” Tự tìm đường chết, tiếng thở dài vừa rồi của Hạ Vũ chính là dành cho bọn họ. Vừa dứt lời, đèn trong khoang tàu bật sáng, cùng với tiếng bước chân là những người đàn ông xa lạ.
Hạ Vũ cảnh giác tột độ, chắn cho Ốc Vít nhỏ đang sợ đến tái mặt. Nhưng rồi cậu lại thấy mình trông quá trưởng thành, nên cũng giả vờ sợ hãi: “Các người… các người là ai? Xin các người đừng làm hại chúng cháu, chúng cháu còn nhỏ lắm.”
Vài người đàn ông không thèm để ý đến họ, mà bận rộn làm việc của mình, thậm chí không thèm liếc nhìn thêm một cái. Họ trò chuyện ngay trước mặt Hạ Vũ, không lo sợ bị nghe thấy thông tin quan trọng, chỉ vì họ đang nói tiếng nước ngoài.
Hạ Vũ cảm thấy nản lòng. Có vẻ sau này cậu phải học thêm vài ngôn ngữ nữa, nếu không khi gặp chuyện sẽ thành người câm người điếc, không thể tiến hành bất cứ điều gì. Nửa tiếng sau, một người đàn ông trung niên tóc trắng bước vào, ném điếu thuốc trên tay xuống đất và dẫm lên, bước đến trước mặt họ với mùi nicotine.
Mùi khó chịu quá! Hạ Vũ bịt mũi lại.
“Tỉnh dậy khi nào?” Giọng ông ta rất khàn.
Có thể giao tiếp được. Hạ Vũ chợt nảy ra ý, sợ hãi lùi lại: “Cháu muốn mẹ, cháu muốn về nhà.”
“Đừng khóc nữa!” Người đàn ông có vẻ rất khó chịu với tiếng khóc của trẻ con, rút khẩu súng từ thắt lưng ra, đặt trước mặt chúng để thị uy. Hạ Vũ nhận ra ngay kiểu súng laser này, loại vũ khí này quá nguy hiểm nên bị cấm sử dụng trong thành phố, một khi nổ súng là sẽ có nhiều người chết.
Sao bọn chúng lại có thiết bị cao cấp như vậy? Đầu óc Hạ Vũ bắt đầu hoạt động.
“Nếu bọn mày không khóc, tao đảm bảo bọn mày sẽ sống sót, nhưng đứa nào dám khóc một tiếng nữa, hậu quả là bị tao ném xuống biển.” Người đàn ông hung dữ giật sợi dây thừng. Ốc Vít nhỏ bị trói theo nên ngã nhào về phía ông ta, Hạ Vũ vội vàng đứng chắn giữa, thay thế Ốc Vít nhỏ.
“Xin ông, đừng làm hại chúng cháu, chúng cháu chỉ là trẻ con thôi.” Hạ Vũ lại bắt đầu diễn xuất, “Đây là đâu? Chúng cháu còn nhỏ, chúng cháu sẽ không chạy lung tung đâu.”
“Bọn mày không cần biết đây là đâu, bọn tao sẽ đưa bọn mày đến một đất nước khác, xuống thuyền ở đâu, bọn mày sẽ là người ở đó.” Người đàn ông véo tai Hạ Vũ và vặn mạnh, “Không ngoan ngoãn tao sẽ xé nó ra!”
Thực ra không đau, nhưng Hạ Vũ vẫn hét lên một tiếng, co chân lùi lại, diễn tả nỗi sợ hãi của một đứa trẻ một cách sống động, Ốc Vít nhỏ không biết Hạ Vũ đang giả vờ. Dù sao cậu bé cũng sợ thật, cứ nghĩ đến sau này không thể về nhà nữa là lại muốn khóc to, nhưng nghĩ đến việc bị ném xuống biển thì lại không dám hó hé nửa lời.
Hai đứa trẻ núp vào nhau, hoàn toàn không có khả năng chống cự. Người đàn ông rất hài lòng, dùng tiếng nước ngoài dặn dò vài câu với những người xung quanh rồi rời khỏi khoang tàu. Lúc này, Hạ Vũ mới lén lút ngẩng đầu lên, thần thái hoàn toàn khác so với lúc nãy, trong mắt không hề có chút nhút nhát hay căng thẳng nào.
Tuyệt vời, chỉ là buôn bán người bình thường, chắc chắn sẽ dễ bắt.
May mắn là không liên quan đến giáo hội toàn năng cơ khí, cậu và Ốc Vít nhỏ chỉ là xui xẻo, bị tổ chức buôn lậu người bắt tiện tay. Bọn chúng hoạt động một lần không thể chỉ bắt hai đứa trẻ, vậy chắc chắn trên con tàu này còn có những đứa trẻ khác, đến lúc đó có thể cứu tất cả. Hơn nữa, chúng lại có thể thực hiện một vụ phạm pháp lớn như vậy, xem ra đây là một lỗ hổng trong quản lý.
“Hạ Vũ, Hạ Vũ…” Ốc Vít nhỏ đã sợ đến mức không còn sức lực, “Chúng ta… thật sự có thể về nhà không?”
Hạ Vũ ôm Ốc Vít nhỏ vào lòng, giống như cách cậu từng bảo vệ Mặc An: “Tất nhiên rồi. Mặc An sẽ tìm thấy chúng ta ngay thôi.”
“Thật không?” Ốc Vít nhỏ sợ hãi đến tim đập chân run, “Bọn họ có súng, em biết súng rất lợi hại.”
“Thật, Mặc An nhất định sẽ đến. Em ấy rất dũng cảm, cũng rất thông minh. Những khẩu súng này chẳng đáng gì trước mặt em ấy cả.” Hạ Vũ vô cùng tin tưởng.
Những đám mây trên mặt biển thay đổi liên tục, có vẻ như trời sắp trở gió.
Người đàn ông tóc trắng đứng trên boong tàu, sử dụng thiết bị liên lạc của con tàu để liên hệ với người mua. Vài người đàn ông ngoại quốc đứng sau ông ta, kiêu ngạo hỏi: “Ông đảm bảo không có vấn đề gì chứ?”
“Tất nhiên rồi.” Ông ta cũng trả lời bằng tiếng nước ngoài, “Các ông vẫn không tin tôi sao?”
Ánh mắt của người đàn ông ngoại quốc rất độc địa, cơ bắp cuồn cuộn trên người ông ta khiến người ta sợ hãi: “Lứa trẻ này có hậu duệ của ‘dị chủng’ và ‘người ký sinh’, e rằng sẽ không bán được.”
“Sao có thể? Tất cả trẻ con đều bán được, hơn nữa giá rất cao.” Người đàn ông tóc trắng khá tự hào, “Các ông nên biết, thế giới vừa mới khôi phục lại hòa bình, nhiều thành phố đang thiếu dân số trầm trọng.”
“Chỉ con người thuần chủng mới bán được giá tốt, ông đừng có lừa gạt.” Người ngoại quốc cảnh cáo ông ta.
“Sao tôi dám chứ?” Người đàn ông tóc trắng nhún vai, vẻ ngoài có vẻ lép vế, nhưng thực ra đã nắm chắc phần thắng. Mười mấy năm nay, quá nhiều con người thuần chủng đã chết, ngay cả tình trạng sống của người bán máy móc cũng không tốt hơn là bao. Một quốc gia hay thành phố muốn phát triển thì điều đầu tiên không thể thiếu chính là dân số.
Người đàn ông ngoại quốc cũng không muốn tranh cãi nhiều với ông ta, kiêu ngạo nhướng mày, tay vẫn đặt trên bao súng. “Thông tin nhập vào kho dữ liệu không có vấn đề gì chứ?”
“Không vấn đề gì, chúng tôi có người sắp xếp bên trong, mỗi đứa trẻ đều có thể có một thân phận mới.” Người đàn ông tóc trắng vừa dứt lời, con tàu bỗng nhiên dừng lại.
Vốn dĩ đang di chuyển với tốc độ tối đa, chỉ trong chớp mắt chúng đã đứng yên trên mặt biển rộng lớn. Đại dương ban đêm không còn là biểu tượng của sự dịu dàng và lãng mạn, mà đã mở ra cái miệng máu khổng lồ mang đến nỗi sợ hãi vô tận. Ông ta lập tức cầm thiết bị liên lạc lên hỏi: “Khoang thuyền trưởng! Có chuyện gì vậy!”
Bình thường chỉ cần có chút động tĩnh là bên đó sẽ liên lạc với ông ta, nhưng lúc này khoang thuyền trưởng chỉ có một sự im lặng.
“Các ông lừa gạt!” Tất cả những người đàn ông ngoại quốc lập tức giơ súng lên, nòng súng đen ngòm chĩa thẳng vào ông ta, “Muốn chơi trò ‘ăn thịt lẫn nhau’ hả?”
“Khoan đã, mọi người khoan đã, bình tĩnh lại!” Người đàn ông tóc trắng cũng có chút hoảng sợ. Đây là vùng biển không có ai quản lý, nếu xảy ra chuyện gì thì tất cả đều không có đường sống, “Có thể là tín hiệu liên lạc không tốt lắm. Hay là các ông cử một người đến khoang thuyền trưởng?”
Đây cũng là một cách, tuy nhiên, con tàu lại rung lắc một cách bất thường, dập tắt ý nghĩ đó. Mặt biển dường như có một cơn gió nổi lên, gió không thổi vào mặt họ, nhưng lại khuấy động nước biển. Trong phạm vi ánh sáng của đèn pha, một thân hình thon dài lướt qua nhanh chóng, ánh sáng phản chiếu chói mắt tất cả mọi người.
“Đó là cái gì! Cái gì vậy!” Súng của những người đàn ông ngoại quốc lập tức chuyển hướng, vừa giận dữ vừa ngạc nhiên chĩa về phía biển.
Người đàn ông tóc trắng làm sao biết được đó là cái gì, ông ta chưa từng thấy con quái vật nào như vậy. Bây giờ ông ta chỉ muốn nhanh chóng trốn vào trong khoang tàu, cầu mong sinh vật này chỉ vô tình va phải tàu của họ và sẽ sớm bơi đi.
Thế nhưng sự may mắn của thần biển không mỉm cười với họ. Sau một tiếng “xì” nhỏ, cả con tàu chìm vào bóng tối, mất điện.
Xì, xì, xì. Những âm thanh kỳ lạ bao quanh họ, kích hoạt nỗi sợ hãi từ sâu thẳm đại dương, giống như vô số mảnh kim loại đang cào xước thân tàu, muốn ném con tàu này vào một chiếc máy xay thịt.
Và trong bóng tối đó, Mặc An, người đã lên tàu, xách cái đầu của người trong khoang thuyền trưởng, quẫy cái đuôi cá đen tuyền và mạnh mẽ của mình, lặng lẽ, dùng đuôi cá cuộn lấy một người đàn ông.
xla.
Mặc An lật lớp màng nước mắt, ném cái đầu xuống biển.
Trong khoang tàu, Hạ Vũ như có thần giao cách cảm, mở mắt ra.
“Mặc An đến rồi.” Cậu nói với Ốc Vít nhỏ, “Anh hùng của anh đến rồi.”
【Lời tác giả】
Mặc An: Đã bật chế độ ‘đấu đá’ rồi đây!