Cảnh giới Thiên Vương?
Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn Tiêu Chính Văn!
Tuy Trương Lăng Phong và Đông Phương Tuyết Ngưng cũng đạt tới cảnh giới Thiên Vương nhưng hai người họ là trường hợp ngoại lệ.
Thứ nhất, xuất thân của Trương Lăng Phong không giống người khác!
Hắn đến đây với tư cách là người thừa kế của nhà họ Trương, cảnh giới cao một chút cũng không ảnh hưởng đến kế hoạch của học viện võ thuật!
Còn Đông Phương Tuyết Ngưng lớn lên ở Âu Lục, hơn nữa còn là con dâu tương lai của gia tộc Kanter, cô ta dùng cảnh giới Thiên Vương để vào học viện võ thuật cũng được lãnh đạo học viện công nhận.
Nhưng Tiêu Chính Văn được Hoa Quốc đưa đến, nói cách khác, anh tối đa chỉ ở cảnh giới chủ soái mới đúng!
Ngay khi chiếc hộp gỗ đàn hương kia bay vào trong tay Tiêu Chính Văn, vô số ánh mắt căm ghét nhìn chằm chằm về phía Tiêu Chính Văn!
Tiêu Chính Văn thuận tay chụp lấy hộp gỗ đàn hương, cất luôn vào trong ngực và coi ánh nhìn xung quanh như không khí.
Các giáo viên trên sân khấu đều hết sức kinh ngạc!
Chẳng lẽ Tiêu Chính Văn không biết nhận viên Linh Huyết Đan này thì sẽ trở thành kẻ địch của toàn bộ học viên học viện võ thuật?
Thế mà anh còn nhận!
Thấy Tiêu Chính Văn cất Linh Huyết Đan vào ngực, Đông Phương Tuyết Ngưng nhếch môi cười trên sự đau khổ của người khác.
“Chẳng lẽ hắn không sợ chết, đến cả loại bảo vật này mà cũng dám nhận?”
“Lần này, e là không cần chúng ta ra tay cũng sẽ có người dạy dỗ hắn!”
Trương Lăng Phong lạnh lùng nói.
“Nếu anh ta chê bản thân sống lâu quá thì cứ để anh ta đi vào chỗ chết, dù sao cũng chẳng liên quan gì tới chúng ta!”
Đông Phương Tuyết Ngưng lạnh lùng cười đáp.
“Tôi tin rằng mấy ngày nữa ở trong tòa trận pháp, cậu học trò này nhất định sẽ đạt được thành tích kiêu ngạo, nào, mọi người vỗ tay vì cậu bạn này đi!”
Lữ Thanh Dương nhe răng cười nói.
Nhưng nụ cười trên mặt ông ta còn lộ rõ vẻ nham hiểm!
Hơn nữa, lời nói của ông ta cũng như đang nhắc nhở mọi người.
Linh Huyết Đan có thể giúp bọn họ giành được trận pháp tốt nhất bên trong tòa trận pháp!
Bên trong giảng đường vang lên tiếng vỗ tay lác đác, hầu hết mọi người đều nhìn Tiêu Chính Văn bằng ánh mắt thèm khát, coi anh như kẻ thù!
Chỉ có một số ít học viên không đủ thực lực mới vỗ tay vì Tiêu Chính Văn.
Nhưng sau đó, sự chú ý của tất cả mọi người hầu như đều tập trung hết lên người Tiêu Chính Văn, chỉ là e ngại các giáo viên và ban lãnh đạo vẫn đang ngồi ở đây nên hầu như mọi người cũng chỉ ghen tị chứ không dám ra tay.