“Bốp!”
Triệu Thiên Hòa chưa dứt lời, Tiêu Chính Văn bỗng giơ tay lên đánh ông ta một cái khiến Triệu Thiên Hòa ngã nhào xuống đất.
Không để Triệu Thiên Hòa vùng vẫy đứng dậy, Tiêu Chính Văn đã nhấc chân đạp lên ngực Triệu Thiên Hòa.
“Quản lý, gọi phóng viên bên ngoài vào cho tôi”.
Tiêu Chính Văn quay đầu lại nhìn quản lý nói.
Chuyện này…
Quản lý hơi thất thần, ông ta không ngờ Tiêu Chính Văn lại dám ra tay đánh Triệu Thiên Hòa thật.
“Cậu chủ năm, không thể được, chuyện này vẫn phải…”
Ông cụ Quý vừa định bước đến ngăn cản, Tiêu Chính Văn lại khoát tay nói: “Đừng bàn thêm nữa, chuyện hôm nay cứ để một mình tôi gánh chịu”.
Sau đó Tiêu Chính Văn lại nhìn quản lý.
Quản lý vội vã gật đầu nhanh chân đi ra khỏi sảnh tiệc.
Không lâu sau, mấy chục phóng viên lần lượt chen vào, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng Triệu Thiên Hòa bị Tiêu Chính Văn đạp dưới chân, họ cũng ngây ngốc.
Tiêu Chính Văn chỉ vào Triệu Thiên Hòa nói: “Người này tự xưng là đệ tử của Nhạc Trung Kỳ, hơn nữa còn là đại diện của Hoa Sơn, là anh em kết nghĩa của Lữ Thanh Phong”.
“Xét về lai lịch thì quả thật rất không tầm thường. Nhưng dám ở trên đất Hoa Quốc mà coi khinh linh hồn của các tướng sĩ đã hi sinh, cả gan mời sát nhân hung thủ đến dự tiệc ở Long Kinh, đây chính là kết cục”.
Nói xong, chỉ thấy chân Tiêu Chính Văn dùng sức, cơ thể Triệu Thiên Hòa vỡ thành vô số mảnh thịt bắn lên đầy người và đầy mặt mọi người.
Yên lặng!
Cả đại sảnh trở nên yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Tất cả mọi người đều không dám thở mạnh, sững sờ nhìn Tiêu Chính Văn như bị sát thần nhập vào.
Đúng lúc này, Tiêu Chính Văn giơ tay lên nắm vào không khí, Quách Tiếu Thiên vẫn chưa hoàn hồn đã cảm nhận một lực hút mạnh mẽ đánh thẳng về phía hắn.
Ngay sau đó cơ thể hắn bay đến trước mặt Tiêu Chính Văn.
“Anh… anh muốn làm gì?”
Quách Tiếu Thiên khiếp sợ mặt không còn giọt máu, cực kỳ hoảng hốt hỏi.
“Bốp!”
Tiêu Chính Văn giơ tay lên đánh một cú vào mặt Quách Tiếu Thiên khiến hắn ngã nhào xuống đất.
“Lúc nãy người này đã cười nhạo tướng sĩ Hoa Quốc trước mặt mọi người. Cho dù là ai thì cũng không được quyền cười nhạo, sỉ nhục linh hồn của tướng sĩ tiền tuyến”.
Vừa dứt lời, Tiêu Chính Văn giơ chân giẫm lên cổ Quách Tiếu Thiên, chỉ nghe một tiếng rắc, cổ Quách Tiếu Thiên lập tức bị gãy.
“Tôi xin trịnh trọng nói tôi không phải là Tiểu Thái Tông – Lý Thiên Bá, chuyện hôm nay cũng không liên quan gì đến nhà họ Quý. Nếu ai muốn trả thù thì có thể đến Sơn Thành tìm tôi bất cứ lúc nào”.
Dứt lời, Tiêu Chính Văn chắp một tay sau lưng sải bước đi ra ngoài.
Lúc này tất cả mọi người đều ngây ngốc nhìn bóng lưng Tiêu Chính Văn.