Nhất là mấy người Quý Sương Nhi.
Lúc đầu họ vẫn còn lo lắng hành động hôm nay của Tiêu Chính Văn rất có thể sẽ gây tai họa cho nhà họ Quý.
Nhưng không ngờ Tiêu Chính Văn lại vạch rõ giới hạn với nhà họ Quý vào thời điểm cuối cùng.
Mà sự quyết đoán giết người của Tiêu Chính Văn càng làm tất cả mọi người chấn động.
Nhất là mấy lời lúc nãy của Tiêu Chính Văn, rõ ràng là đang cảnh cáo cả võ tông.
Bất kể khi nào ở đâu, Hoa Quốc không bao giờ là nơi để họ có thể đùa giỡn.
Hoa Quốc mãi mãi là Hoa Quốc của Thiên Tử, là Hoa Quốc của nhân dân.
“Lần này xảy ra chuyện lớn thật rồi”.
Ông cụ Quý thở dài nói.
“Bộp!”
“Bộp!”
“Bộp!”
Một người nào đó trong đám đông vỗ tay, ngay sau đó, những người còn lại cũng vỗ tay theo.
Tiếng vỗ tay như sấm tiễn Tiêu Chính Văn ra khỏi đám người.
Quản lý khách sạn cúi chào ba lần sau lưng Tiêu Chính Văn.
Kể từ sau khi cường giả ngoài lãnh thổ trở về, người của võ tông trở nên vô cùng ngang ngược.
Đôi khi, ngay cả giới chính trị cũng không thể khống chế nổi hành vi của bọn họ.
Nếu không có Tiêu Chính Văn thì hôm nay hậu quả sẽ như thế nào, quản lý khách sạn cũng không dám tưởng tượng.
Chỉ cần đắc tội với Triệu Thiên Hòa thôi cũng đã đủ khiến cả khách sạn của bọn họ chết thảm!
“Dường như tôi lại được nhìn thấy cảnh tượng năm đó vua Bắc Lương ở Long Kinh. Lúc đó, vua Bắc Long là trụ cột của những người dân thường chúng ta!”
Một bà lão trong đám đông lau nước mắt nói.
“Đúng vậy, phong cách hành sự của anh ta rất giống vua Bắc Lương, nhưng đáng tiếc là vua Bắc Lương đã mai danh ẩn tích từ năm năm trước rồi!”
“Tôi nghĩ anh ta có quan hệ gì đó với vua Bắc Lương, nếu không anh ta cũng là người được vua Bắc Lương trọng dụng!”
Mọi người xôn xao bàn tán.
Trong lòng mỗi người đều đang nhớ tới thời đại mà vua Bắc Lương làm chủ cho bọn họ.
Trong vài năm qua, mọi thứ đã thay đổi.
Nhưng hình tượng vĩ đại của vua Bắc Lương vẫn luôn khắc sâu trong tim mỗi người dân Hoa Quốc.