Chiến Thần Bất Bại

Chương 2892

Thật ra Tiêu Chính Văn đã biết đến điểm khác nhau giữa thời kỳ thượng cổ và võ thuật hiện đại từ Thiên Sơn Thư Lục từ lâu.

 

Giống như khi Tiêu Chính Văn vẫn đang ở cảnh giới Thiên Thần thì đã biết cảnh giới Thiên Thần chắc chắn phải là sự kết hợp giữa sức chiến đấu và trận pháp mới có thể được xem là cao thủ cảnh giới Thiên Thần thật sự về ý nghĩa.

 

Mà sở dĩ cảnh giới Nhân Vương có sự cách biệt về bản chất với cảnh giới Thiên Thần cũng là vì nguyên nhân này.

 

Từ Thiên Vương đến Thiên Thần cần phải có sự thấu hiểu đặc sắc về trận pháp, hiểu sâu sắc về quy luật tự nhiên của thế giới này, nhưng đến trình độ của Nhân Vương chỉ dựa vào những thứ này thôi thì không thể được xem là cao thủ cảnh giới Nhân Vương thật sự.

 

Chẳng qua là vài cao thủ cảnh giới Thiên Thần có thể sử dụng sức mạnh bên ngoài càng lớn hơn mà thôi.

 

Theo ghi chép trong Thiên Sơn Thư Lục, cảnh giới càng cao thì càng có yêu cầu cao với ngộ tính, hơn nữa mức độ lĩnh ngộ cũng khác nhau.

 

Mỗi cảnh giới ở một cấp đều cần tương ứng với bản ngộ và cảm giác.

 

Như Long Nguyệt và Long Hình, tại sao vừa đột phá Bán Bộ Nhân Vương là có thể thể hiện sức chiến đấu khủng khiếp thế?

 

Không phải trận pháp mà họ dùng cao siêu như thế nào mà là họ đã lĩnh ngộ được nguyên khí.

 

Nguyên khí cũng là “con đường” cần phải lĩnh ngộ cả cảnh giới Nhân Vương.

 

Chỉ là hiện tại có rất nhiều cao thủ cảnh giới Nhân Vương, mặc dù đã có Nhân Vương cấp hai, cấp ba, thậm chí cảnh giới cao thủ nhưng lại chưa lĩnh ngộ hoàn toàn, cái gì là nguyên tố.

 

Thế nên sức lực hai bên không ở trong cùng một tầng, dù cảnh giới có cách biệt cũng hoàn toàn có thể lắp bằng khoảng cách này, thậm chí là vượt xa.

 

Nói đến cùng trong cả thánh vực cũng không có cao thủ cảnh giới Nhân Vương thật sự, nói họ mạnh hơn cao thủ cảnh giới Thiên Thần của Thiên Thần bốn sao vẫn hợp lý hơn.

 

Thế nên không chỉ Tiêu Chính Văn có thể dễ dàng giải quyết năm cao thủ cảnh giới Nhân Vương cấp bốn, ngay cả Long Nguyệt và Long Hình cũng chiếm mấy phần ưu thế.

 

Mặc dù hai người họ cũng bị thương nhẹ nhưng so với tình trạng thảm hại cả người đầy máu của đám người Chu Thụy Chân, thì chút vết thương nhỏ này không đáng kể.

 

Thấy bên Tiêu Chính Văn đã đánh xong, đám người Chu Thụy Chân cũng vội vàng dừng tay.

 

Lúc này nếu còn đánh tiếp thì không còn ý nghĩa gì nữa.

 

Các cao thủ mà gia tộc cử ra để ở bên cạnh bảo vệ an toàn cho họ đều lần lượt bỏ mạng.

 

Nếu còn đánh tiếp hễ Tiêu Chính Văn xen vào đánh thì họ đâu còn đường sống?

 

Đến bây giờ tất cả mọi người đều nhớ đến câu nói lúc đầu Tiêu Chính Văn nói, mọi người cùng nhau lên để tiết kiệm thời gian không phải là lời nói ngông cuồng mà là người ta thật sự có thực lực này.

 

Lúc này tất cả mọi người đều nghẹn thở nhìn Tiêu Chính Văn.

 

Ngay cả Chu Thụy Chân và Khổng Tuyên cũng không khỏi cảm thấy hối hận nhìn Tiêu Chính Văn.

 

Lúc này họ mới nhận ra mình đã bỏ lỡ cái gì.

“Chu Thụy Chân, Khổng Tuyên!”

Bình Luận (0)
Comment