Lý Chính Đạo bước đến gần mọi người lạnh lùng nhìn đám người Chu Thụy Chân.
Thậm chí Chu Thụy Chân có thể nhìn thấy vẻ khinh thường trong ánh mắt họ.
“Ông… ông Lý!”
Chu Thụy Chân cắn răng, đỏ mặt cúi đầu nói.
“Còn nhớ những lời tôi đã nói không? Cậu Tiêu là người trợ giúp có thực lực mạnh nhất của các cậu, nếu lúc đó các cậu nghe lời đề nghị của tôi thì sẽ rơi vào bước đường hôm nay sao?”
Nói rồi Lý Chính Đạo khinh thường cười nhạo.
Nghe cụ ta nói thế Chu Thụy Chân gần như đứt ruột, đồng thời cũng thầm hận Khổng Tuyên.
“Chu Thụy Chân, thật ra tôi biết rõ lúc đó cậu có lòng muốn mời cậu Tiêu gia nhập, nhưng tiếc là cậu không giỏi đối nhân xử thế, với trí thông minh của người nhà họ Chu sao có thể tin tưởng nhà họ Khổng?”
“Tính ra thì con cháu nhà họ Khổng và môn sinh của họ có một người tốt… không có một được xem là người sao?”
“Thời Đại Minh, hai mươi bảy, hai mươi sáu năm, có biết bao nhiêu Thiên Tử nhà họ Chu đã bị môn sinh nhà họ Khổng giết hại? Bên đảng Đông Lâm có ai không phải là đệ tử nhà họ Khổng?”
“Họ ngoài ích kỷ, tham lam, hèn nhát, gian xảo, hèn hạ, không biết xấu hổ ra thì chỉ có nham hiểm không phải sao? Mặc dù võ giả rất có khả năng trở thành tướng và binh ngang tàng hung hãn nhưng các cậu có từng nghĩ mấy người này chỉ vì lợi ích không tiếc phải giết vua”.
“Còn cậu lại vẫn nghe theo lời Khổng Tuyên, có ý quở trách cậu Tiêu, cậu nghĩ cậu có xứng đáng với tổ tiên nhà họ Chu không? Cậu có xứng với tổ tiên đã bị đảng Đông Lâm giết hại không?”
“Cậu xứng với sự kỳ vọng của nhà họ Chu với cậu sao?”
Mỗi một câu Lý Chính Đạo nói gần như khiến đầu óc Chu Thụy Chân nổ ầm ầm như sấm.
Quả thật nếu không phải vì Khổng Tuyên ra sức đề nghị, Chu Thụy Chân cũng sẽ không thay đổi ý định ban đầu rồi đi nịnh nọt nhà họ Ngụy và Thiên Hành để không còn đường quay lại.
Nhưng chuyện đến bây giờ hắn mới nhận ra, Thiên Hành, nhà họ Ngụy gì đó là trò cười không hơn không kém.
“Lý Chính Đạo, ông… ông dám sỉ nhục nhà họ Khổng. Ai mà không biết tổ tiên nhà tôi là thầy của thánh nhân”.
Thấy cuối cùng đã bị bại lộ, Khổng Tuyên trợn mang phồng má tức giận mắng.
“Hừ! Ngay cả cặn bã của Hoa Quốc mà cũng dám tự xưng là thầy của thánh nhân à?”
“Tôi nghe nói thánh nhân khi xưa có Tôn Vũ võ thánh, Bạch Khởi chiến thánh, Hàn Tín binh thánh, Vương Hử mưu thánh, Cơ Tử đức thánh, Cát Chư Khổng Minh trí thánh, nhà họ Khổng cậu so gì được với họ?”
“Người có học các cậu có thể giấu được người khác nhưng giấu được gia tộc ngoài lãnh thổ chắc? Bao nhiêu người đời sau đều hiểu lầm Đại Minh là đất nước khép kín, hơn nữa không biết chuyến đi của Trịnh Hòa không phải chỉ truyền bá giáo hóa mà còn học hỏi”.
“Các cậu không vô cớ sỉ nhục Trịnh Hòa chính là vì thời đại các cậu làm ăn kinh doanh trên biển nhưng không nộp thuế cho nhà nước”.
“Mãi đến sau đó họ vẫn âm thầm cấu kết với hải tặc gây họa cho đất nước. Lẽ nào đảng Đông Lâm này không bị gia chủ nhà họ Khổng lúc đó là Khổng Ngọc Long xui khiến sao?”