“Có phải trong mắt các ông, thế tục không có vũ khí lợi hại như thần binh? Thế tục chỉ có thể để mặc các ông định đoạt?”
“Là người của các ông luôn miệng nói muốn đến giết tôi. Bây giờ thấy ông ta không đánh lại tôi thì các ông lại muốn bênh vực? Thế giới này nào có chuyện tốt như vậy”.
“Hôm nay nếu Ngọc Khuyết Cung các ông không giao người ra, tôi sẽ khiến hắn biến mất khỏi thế giới này”.
Nói rồi kiếm Tần Vương trong tay Tiêu Chính Văn bỗng lóe sáng, thậm chí người đứng xem trận đấu cách đó mấy chục cây số cũng có thể cảm nhận được từng cơn gió lạnh lướt qua người.
“Cậu Tiêu, khoan hãy ra tay. Tôi sẵn lòng thay Ngọc Khuyết Cung đền tội với cậu Tiêu”.
Vừa dứt lời, một ông lão mặc đồ trắng nhanh chân từ trong Ngọc Khuyết Cung bước đến trước mặt Tiêu Chính Văn, mỉm cười nói.
“Có thể! Nhưng phải đền bằng mạng của Tư Mã Minh Húc”.
Tiêu Chính Văn mặt vẫn lạnh lùng nói.
“Tiêu Chính Văn, giết người không phải chỉ dập đầu là xong, mày là cái thá gì mà dám khiêu khích với Ngọc Khuyết Cung”.
Lúc này Tư Mã Minh Húc trốn trong Ngọc Khuyết Cung đã hoảng loạn nãy giờ, ngay khi Thất trưởng lão chủ động xuất hiện khuyên giải với Tiêu Chính Văn, hắn đã có linh cảm không hay.
“Hừ, chuyện đến nước này mà mày còn dám ngông nghênh ở đây à? Được lắm!”
Tiêu Chính Văn cười khẩy, giờ kiếm Tần Vương lên, nhắm chuẩn về phía Ngọc Khuyết Cung.
Thấy cảnh này, Thất trưởng lão không khỏi cười khổ.
Trước đó cụ ta từng nghe nói đến tên của Tiêu Chính Văn, nhưng cho dù Tiêu Chính Văn có nổi tiếng đến mức nào, cụ ta cũng chỉ khịt mũi cho qua, dù sao Tiêu Chính Văn cũng chỉ là có chút danh tiếng trong thế tục mà thôi.
Làm sao có thể so sánh được với Ngọc Khuyết Cung chứ?
Hơn nữa một chàng trai ở cảnh giới Nhân Vương còn lâu mới được cụ ta xem trọng.
Nhưng hôm nay cuối cùng cụ ta cũng nhận ra Tiêu Chính Văn là người không thể nào chọc vào được.
“Cậu Tiêu… tôi xin cậu nể tình Tư Mã Minh Húc chỉ là phạm lỗi lần đâu mà tha cho nó. Dù sao nó cũng là người tiếp quản mà Ngọc Khuyết Cung chọn ra, nếu…”
“Sớm biết có ngày hôm nay, sao ngay từ đầu phải làm thế. Như ông nói đây, anh ta là thiếu cung chủ tương lai của Ngọc Khuyết Cung, các ông không nhận thức được từng lời nói hành động của anh ta sao?”
“Nếu đã như thế thì khi anh ta đến thế tục giết tôi, tại sao các ông lại không khuyên? Có phải các ông nghĩ chỉ cần anh ta ra tay, Tiêu Chính Văn tôi chắc chắn sẽ chết không?”
“Thiếu cung chủ của các ông giết một con kiến nhỏ bé ở thế tục không đáng để nhắc đến sao?”
Tiêu Chính Văn nói thế, ngay cả Thất trưởng lão cũng nghẹn họng.
Sự thật đúng như Tiêu Chính Văn nói, mặc dù lúc đó cụ ta đã nhắc nhở Tư Mã Minh Húc không được giết Tiêu Chính Văn với danh nghĩa Ngọc Khuyết Cung, nhưng cụ ta chỉ làm thế mà thôi.
Cụ ta nghĩ Tư Mã Minh Húc không thể nào thua Tiêu Chính Văn.
Nhưng kết quả lại khiến ông già sống mấy trăm năm như cụ ta cũng không ngờ đến được, Tư Mã Minh Húc không chỉ thua Tiêu Chính văn mà còn bị Tiêu Chính Văn đuổi đến tận cửa nhà.