Thấy Thất trưởng lão chắp tay với Tiêu Chính Văn, Tư Mã Minh Húc cảm thấy không ổn.
Có vẻ Thất trưởng lão định hi sinh Tư Mã Minh Húc để bảo vệ Ngọc Khuyết Cung.
Thầm mắng Thất trưởng lão vài câu, Tư Mã Minh Húc cũng không kịp nghĩ nhiều đã biến thành một luồng sáng chạy ra khỏi Ngọc Khuyết Cung.
Hắn biết rất rõ chỉ cần Thất trưởng lão gật đầu, Ngọc Khuyết Cung chắc chắn sẽ trói tay chân hắn lại giao cho Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn chỉ liếc nhìn Tư Mã Minh Húc chạy trốn, không vội đuổi theo mà lạnh lùng nhìn người đàn ông trung niên: “Giữa chúng ta cũng nên dứt điểm mới được chứ nhỉ”.
Vừa dứt lời, Tiêu Chính Văn giơ tay lên vung một kiếm ra.
Người đàn ông trung niên vội vàng giơ kiếm lên đỡ, nhưng vừa chạm vào thì ông ta đã biến thành một luồng sáng, sau đó nổ tung mà chết.
Chỉ vỏn vẹn một đòn tấn công.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Khổng Thiên Tường và Lương Cảnh Long gần như kinh ngạc đến rớt cằm.
“Không… không thể nào!”, Khổng Thiên Tường không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
Đó là cao thủ Nhân Vương cấp sáu đấy, chỉ một chiêu đã biến thành khói bụi?
Mà Tư Mã Minh Húc chạy khỏi Ngọc Khuyết Cung nhưng không dám chạy đến nhà họ Tư Mã, không phải vì lo nhà họ Tư Mã cũng sẽ giao hắn cho Tiêu Chính Văn, mà là khoảng cách quá xa, Tư Mã Minh Húc không chắc Tiêu Chính Văn có bám chặt theo sau không.
Một khi bị Tiêu Chính Văn đuổi kịp nửa đường thì hậu quả không thể tưởng tượng được.
Nghĩ đến đây, Tư Mã Minh Húc trợn mắt, lập tức nảy ra ý.
Chỉ cần chạy đến Hoa Quốc thì Tiêu Chính Văn chắc chắn sẽ ném chuột sợ vỡ bình vì tránh làm người vô tội bị thương.
Nghĩ đến đây Tư Mã Minh Húc cố hết sức chạy trốn thẳng đến thế tục.
Chỉ là Tư Mã Minh Húc vừa chạy về đến bầu trời Âu Lục thì Tiêu Chính Văn đã đuổi theo ngay phía sau, cách hắn không đến một trăm mét.
“Tiêu Chính Văn! Mày…”
Lúc này Tư Mã Minh Húc quả thật khóc không ra nước mắt, ngay khi hắn chạy ra khỏi Ngọc Khuyết Cung đã thấy Tiêu Chính Văn ra tay với người gác cửa, theo tính toán của hắn trận chiến của Tiêu Chính Văn với người gác cửa ít nhất cũng phải đánh đến tám giờ.
Một tiếng đồng hồ đủ để hắn chạy đến lãnh thổ Hoa Quốc rồi, nhưng không ngờ Tiêu Chính Văn lại có thể giết người gác cửa đó chỉ trong vòng một chiêu.
Thấy Tiêu Chính Văn càng đến gần mình, Tư Mã Minh Húc hoàn toàn tuyệt vọng.
Xem ra mình không thể chạy đến Hoa Quốc được rồi, chuyện đã đến nước này có muốn chạy về ngoài lãnh thổ cũng đã không kịp nữa, Tiêu Chính Văn sẽ không cho hắn cơ hội này.