Dù là ai trong số ba người này đều vượt xa mấy người Triệu Kế Hồng, ai nấy cũng có thực lực siêu phàm, được gọi là bốn nhân tài của nhà họ Tư Mã cùng với Tư Mã Lôi.
Ngay cả Bạch Ngọc Trinh cũng phải kiêng dè ba người này.
Nhà họ Tư Mã không chỉ là một trong các hoàng tộc, mà còn có mối quan hệ thân thiết với nhà họ Khổng, hơn nữa nhà họ Đổng cũng luôn có quan hệ tốt với nhà họ Tư Mã.
Thế nên đám người Tư Mã Minh Nhuệ vừa đến lối vào con đường gần Vinh Thành, nhà họ Đổng và Minh Nguyệt Các cùng Thiên Cung Bắc Cực đều cử người đến đón tiếp.
Âu Dương Tuyết của Minh Nguyệt Các cũng đích thân đến đón.
Từ xa nhìn thấy có người đến tiếp đón, Tư Mã Minh Nhuệ càng thêm đắc ý.
Bất kể là thế tử hoàng tộc hay người thừa kế tương lai, còn ai có thể khiến nhiều người đến đón như thế này không?
Chỉ riêng điểm này thôi thì ba người họ đã có thể ngạo mạn với đám thế tử kia rồi.
“Vinh Thành quả nhiên không có cao thủ, nếu không sao lại bị Tiêu Chính Văn phô trương sức mạnh như vậy”, Tư Mã Nguyệt lướt nhìn bầu trời Vinh Thành.
Cả Vinh Thành ngay cả người ở cảnh giới Nhân Hoàng cấp hai cũng rất ít, càng đừng nói đến cảnh giới cao hơn.
Mà cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng ở các gia tộc bình thường chỉ là một tên vô dụng trước cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng của hoàng tộc, hai thái cực này không có gì có thể so sánh được.
Ba người đều xuất thân từ hoàng tộc, hơn nữa là thế hệ trẻ được nhà họ Tư Mã xem trọng, dĩ nhiên sẽ tự cho rằng mình cao hơn người khác một bậc.
Nhất là Tư Mã Minh Nhuệ còn mang theo bảo vật bất truyền của nhà họ Tư Mã, lúc này càng thêm khinh thường các đệ tử gia tộc ở Vinh Thành này.
“Tiếc quá, Tiêu Chính Văn đã chạy trốn về thế tục rồi, nếu không chúng ta có thể bớt được không ít sức lực”, Tư Mã Thành kiêu ngạo nói.
“Dù hắn có chạy đến chân trời, cũng phải trả lại công bằng cho nhà họ Tư Mã”, Tư Mã Minh Nhuệ cười mỉa nói.
“Hừ, Tiêu Chính Văn là người thông minh, biết rõ mình không có chỗ chống lưng, nếu ở lại ngoài lãnh thổ e là không giữ được mạng sống lâu hơn. Nhưng hắn có nằm mơ cũng không ngờ chúng ta sẽ tự mình đến thế tục giết hắn”.
Đôi con ngươi xinh đẹp của Tư Mã Nguyệt xoay chuyển, toát ra sát khí nhàn nhạt.
Đúng lúc này Âu Dương Tuyết dẫn theo các đệ tử Minh Nguyệt Cung và Thiên Cung Bắc Cực đến.
“Ba vị thế tử đi đường vất vả rồi”.
Âu Dương Tuyết chắp tay lại với ba người.
“Ừ!”
Tư Mã Minh Nhuệ khẽ gật đầu nhìn Âu Dương Tuyết nói: “Không biết tiền bối là…”